K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 1 2022

Trong bối cảnh người dân trên toàn thế giới đang thực hiện các biện pháp bảo vệ bản thân, gia đình và cộng đồng trước dịch COVID-19, việc đảm bảo tất cả trẻ em được tiếp tục học tập trong một môi trường thân thiện, tôn trọng, hòa nhập và hỗ trợ là rất quan trọng.

Trong đó, nhà trường và giáo viên đóng vai trò then chốt. Việc chia sẻ thông tin chính xác và khoa học về COVID-19 sẽ giúp giảm bớt nỗi sợ hãi, lo lắng về dịch bệnh và tăng cường khả năng ứng phó của trẻ em trước các tác động gián tiếp của dịch bệnh đối với cuộc sống.

Dưới đây là một số gợi ý về cách mà các thầy cô giáo có thể hướng dẫn cho học sinh ở các lứa tuổi khác nhau (mầm non, tiểu học, trung học cơ sở and trung học phổ thông) về cách phòng, chống lây lan COVID-19 hay các loại vi-rút khác. Bất kì trao đổi hay hoạt động nào đều cần cân nhắc nhu cầu cụ thể của trẻ em, dựa trên hướng dẫn của nhà trường, chính quyền cấp trung ương/địa phương cũng như nguồn tin đáng tin cậy như UNICEF và Tổ chức Y tế thế giới (WHO).

 

5 tháng 1 2022

?????????

 

5 tháng 1 2022

m ngu ai viết đc văn ở đây

13 tháng 2 2020

mk con gap dang tuong tuong va mieu ta cam giac khi ban sap tro thanh 1 con zombie

13 tháng 2 2020

đúng, tưởng tượng ra đường phố không bóng người vì corona đi

học tốt ha

I. Mở bài

Đường phố ở quê em vào buổi sáng thật đẹp.

II. Thân bài

a. Trời chưa sáng hẳn

- Không khí mát mẻ, dễ chịu.

- Đường phố thưa người.

- Một số nhà còn đắm chìm trong giấc ngủ say.

- Một số nhà dã thức giấc, ánh đèn hắt chiếu ra đường phố.

- Ánh đèn cao áp bên vệ đường vẫn còn tỏa sáng.

- Có những người đi tập thể dục buổi sáng.

- Hàng cây bên vệ dường còn ướt đẫm sương đêm.

- Chim chóc vẫn còn đang ngái ngủ.

- Vang vọng tiếng chó sủa trong những ngõ phố.

- Văng vẳng tiếng gà gáy sáng.

b. Trời sáng rõ

- Cây cối như bừng tỉnh giấc.

- Tiếng chim sơn ca ríu rít trên cành.

- Xe chở hàng hoạt động trên đường.

- Đèn điện tắt, ánh mặt trời rạng dần ở đăng đông.

- Các cửa hàng cửa hiệu hai bên đường mở cửa.

- Mọi nhà thức giấc.

c. Một trời lên (giờ cao điểm)

- Ánh nắng rải nhẹ trên đường.

- Cây cối òa tươi trong nắng sớm.

- Từng đàn chim bay lượn trên cao.

- Xe cộ qua lại đông đúc trên đường.

- Các bà, các cô bán rau quang gánh đến chợ.

- Học sinh tung tăng cắp sách đến trường.

- Những chiếc xe đủ loại, chở hàng tấp nập trên đường.

- Đường phố náo nhiệt trong một ngày mới bắt đầu.

III. Kết bài

- Em tự hào vì đường phố quê hương em mỗi ngày một tươi đẹp, khang trang.

- Em nguyện chăm ngoan, học giỏi để góp phần xây dựng quê hương

9 tháng 8 2021

Tham khảo nha bạn

     Dịch Covid 19 là đại dịch khủng khiếp đã gây nỗi hoảng sợ cho rất nhiều người. Vì thế, chính phủ đã đưa ra lẹnhe giãn cách xã hội để ngăn ngừa sự lây lan của Dịch Covid 19

       Buổi sáng hôm ấy, cũng như mọi buổi sáng khác, tôi thức dậy và đi ra ngoài ngõ, con đường vốn tấp nập và ồn ào bây h lại đắm chìm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ. Con kênh vào buổi sớm đáng lẽ lag phải có người đi lại tập thể dục, ấy vậy mà không có một bóng người. Mọi người đều đang thực hiện giãn cách. Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống cánh đồng lúa trước mặt tạo nên một vẻ đẹp kì diệu của chốn làng quê. Cảnh vật vẫn như vậy, như con người thì đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ, chỉ có lác đác vài người đi lại trên đường. Cảnh vật thật tĩnh mịch. Mặc dù mặt trời đã ló dạng, vẫn còn đọng lại những giọt sương, thứ mà đã khiến cảnh vật sáng sơm trở nên ủ ám hơn bao h hết. 

       Ngày nào mà dịch Covid còn hoành hành, ngày ấy chúbg ta sẽ ko thể có một cuộc sống như bình thường, vò vậy hãy chung tay đẩy lùi dịch Covid 19!

9 tháng 8 2021

Tuổi thơ của tôi cùng những chuỗi ngày trong trẻo, đẹp đẽ nhất trong đời gắn bó với chốn quê, nơi mà cánh đồng lúa với những chú cò trắng phau bay lả bay la đã đi vào câu hát, dòng sông xanh xanh cứ lặng lẽ, âm thầm bồi đắp lên cánh đồng phù sa mỡ màu.

Tuổi thơ của tôi cùng những chuỗi ngày trong trẻo, đẹp đẽ trong đời gắn bó với chốn quê

Đồng quê luôn đọng lại và in sâu trong tiềm thức của mỗi người con quê hương. Xa quê, nỗi nhớ nhà, nhớ đồng ruộng chưa bao giờ nguôi ngoai, lúc nào cũng cồn cào, quay quắt. Đồng quê! Khi ai nhắc đến hai từ đó, tất cả đều có một cảm giác yên bình. Đồng quê thời dịch lại im ắng đến lạ thường. Cánh đồng muôn đời vẫn thế! Thênh thang, rộng lớn để khi đứng một mình ta càng thấy mình thật nhỏ bé. Tháng giêng hai với những cơn mưa phùn lất phất như tiếp thêm nguồn sống cho cây cối tốt tươi.

Ôi!Thảm lúa xanh xanh, mươn mướt đang vào đòng thoang thoảng đưa hương. Những luống mồng tơi, rau đay được mùa mơn mởn, mỡ màng chờ tay người đến hái. Ngắm đi ngắm lại, mà tôi chẳng thể rời được con mắt trước cảnh đẹp bình dị, thân quen như ngày nào.

Cánh đồng mùa dịch im ắng đến lạ thường, chẳng mấy người đi làm bởi dân trong làng đều bị phong tỏa . Cố tập trung lắm chỉ nghe thấy tiếng vài chú chim én lao xao trên bầu trời, tiếng gió thoảng đâu đây.  Tiếng con trẻ nghịch đùa chạy quanh những thửa ruộng mỗi lần nước tháo vào xăm xắp.

Phía trước tôi là vài sào ruộng cà chua chín đỏ. Nhiều quả cà to  lả tả rụng rơi đầy gốc. . Đáng chú ý nhất là thửa ruộng bên cạnh với những luống bắp cải già nua bị bung ra như hoa cười - nụ cười gượng gạo trong mùa dịch đầy gian khó.

Chưa bao giờ đồng quê tôi lại xuất hiện loài hoa mang tên hoa súp lơ đẹp đến thế. Hàng mẫu ruộng súp lơ nở hoa làm nổi bật miền quê tôi mùa đại dịch. Tiếc thương bao công sức người nông dân đã bỏ ra để có ruộng rau, quả cà chua đỏ mọng.

Chốc sau đó vài áo xanh tình nguyện thấp thoáng trên đồng quê mùa dịch. Thanh niên giúp nông dân làm cỏ trên đồng lúa vắng bàn tay người cày cuốc. Một số đang thu hoạch cà chua còn lại trên cây, nhổ những củ su hào còn ăn được để bán dù là giá trẻ để lấy lại ít tiền phân bón.

Trong lúc gian khó mới thấm được sự quý giá của sự sẻ chia, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Thanh niên luôn đại diện cho sức khỏe đi đầu sát cánh cùng người dân mọi lúc, mọi nơi.

 

24 tháng 2 2016

Những buổi sáng mùa Hè thường được bắt đầu với những vạt nắng vàng hươm từ dãy núi phía Đông, tiếng chim lảnh lót chuyền cành, vài cánh cò bay muộn trên nền trời xanh ngắt còn ngơ ngác mảnh trăng non và mùi hoa nhài thoang thoảng từ bụi cây gần bờ giếng đưa lại. Thi thoảng, đầu hè đã có quả mít mật chín mũm, thơm lừng đặt ngay ngắn, bởi thứ quả này rất thảo nhưng lại rất hay cáu bẳn. Hễ thấy mùi thơm ngọt đưa trong gió là phải tìm cho bằng được, dùng hai tay vặn nhẹ mang vào, nhưng nếu lơ là, nó sẽ rụng xuống ngay và vỡ bét, lũ gà được một mẻ no, dù chắc chắn, với cái mỏ nhọn và sự mổ xong là nuốt ngấu nghiến, chúng chẳng biết vị mít mật thơm ngon ngọt ngào đến cỡ nào.

Những quả mít na thì lì lợm hơn, trừ khi nắng nóng quá chúng sẽ chín rùng rục, còn vào ngày bình thường, những cái miệng háu ăn và những cặp mắt hau háu có săm soi và trèo lên sờ nắn suốt cả ngày mới được vài quả bé bằng cái bát tô, tròn um ủm, bổ ra chưa ráo nhựa đã hết sạch. Phải ngày cây mít na đông đúc quả không chín chúng tôi mới sờ đến cây mít nghệ cuối vườn. Quả nó to và dài như cái thùng, treo lủng lẳng trên cành. Thấy bộp bộp là hò nhau lấy dây thừng cột vào cuống, vắt qua cành. Đứa ở trên cây cầm lấy dao, ngắm cho nó không rơi đụng quả khác, nhắm mắt chặt thật mạnh, mấy đứa ở dưới gốc thót bụng thả dây từ từ. Rồi cả lũ bâu vào khênh quả mít như người ta khênh cỗ quan tài đi chôn. Mà chôn thật, bởi, dù cường cượng hay đã chín mềm, hết góc này góc khác được xẻ ra, từng múi mít dài như chiếc lược, vàng ươm màu nghệ, tứa ra đầy mật lần lượt chui vào bụng lũ trẻ. Khi ấy, nghi thức cho buổi sáng mùa Hè đã tạm xong.

Nhưng, cũng có những sáng mùa Hè, sau giấc ngủ có hơi nước mát lịm, bước ra sân, giàn mướp bị bão quật ngả nghiêng, rơi rụng những đốt tre thâm xì, tơ tướp. Đấy là lúc rổ khoai lim vỏ tím lịm, ruột bở tung được dỡ ra, bốc hơi nghi ngút. Dụi vài cái cho mắt hết nhèm, chúng tôi sà vào rổ khoai, thi nhau thò tay búng, nóng bỏng tay rụt lại, kêu chí chóe. Theo kinh nghiệm thì cứ củ nào búng vào kêu bùng bục là bở, nhưng củ nào cũng bở cả, rốt cuộc, sau những tranh cướp, cãi vã, đứa nào đứa nấy hai tay hai củ khoai, ngoạm bên này một miếng, bên kia một miếng, cổ duỗi ra, mắt trợn ngược vì nghẹn.

Ăn xong, không đứa nào bảo đứa nào, đứa cầm rổ, đứa cầm cái xẻng nhỏ, dắt nhau ra bờ ao, chỗ rặng tre hàng ngày đứa nào đứa nấy sợ rắn không dám bén mảng vì thỉnh thoảng, có những con rắn đánh đu vắt vẻo trên cành tre, lột xác trắng xóa, nom rõ khiếp. Nhưng mưa bão xong, nghĩa là tay tre sẽ rụng nhiều, và đất mềm, hàng loạt măng tre nhu nhú đội đất xông lên. Khe khẽ gạt lớp đất ẩm phía trên, những củ măng bằng cái bát con trắng nõn nà, xắn nhẹ là đã lìa ra, lăn vào rổ. Nếu chịu khó chui vào bụi sẽ đẵn được những cây măng dài bằng cánh tay trẻ con, to như bắp đùi người lớn, non sần sật. Gai cào tơi tả, nhưng bù lại, sẽ có một bình măng dấm ớt cay xé lưỡi cho người lớn, và nồi canh măng cá, măng vịt ngọt lừ ăn đến căng cả rốn mà vẫn muốn chìa bát.

Cũng có sáng mùa Hè, không phải đợi nắng lên, ngay từ khi ngôi sao mai rõ dần và những ngôi sao đêm bắt đầu mờ đi, chúng tôi đã bấm nhau dậy. Rón rén dắt nhau xuống bờ ao. Gió sớm mai mát lịm, không khí thanh sạch tỉnh cả ngủ. Chị cả cầm cái sào tre nhỏ nhưng chắc, chị hai cẩn thận hơn được phân công cầm cái rổ nhỏ lót mấy tàu lá ngái bẻ vội, nhựa còn ròng ròng. Mấy đứa chúng tôi lăng xăng sẽ có nhiệm vụ tiếp theo. Những chiếc vó được thả từ tối hôm trước, chúng tôi không biết vì đứa nào cũng sợ ma không dám xuống ao. Chị cả thận trọng cất từng cái, từng bầy tôm tép nhảy lao xao bị lùa hết vào rổ, đậy lá lại, không có con nào rơi cho chúng tôi nhặt. Chỉ khoảng 30 phút đã đi hết một vòng quanh ao, cái rổ đã nằng nặng, và trời bắt đầu sáng rõ. Chúng tôi được phân công tìm hái mùi tầu trong vườn. Chị cả, chị hai buộc lại tóc, tất tả đi lên bếp, ra dáng người lớn lắm.

Bữa sáng, cả nhà ngạc nhiên với món mì gạo nấu tôm băm bỏ mùi tầu thơm tứa nước miếng ngọt sao lại ngọt thế? Chiếc nồi ngâm măng to đùng được trưng dụng để nấu mì bị vét đến những giọt nước cuối cùng mà vẫn thòm thèm.

Cho đến bây giờ, dù đã được ăn rất nhiều món mì của Tây, Tàu trên đời, tôi vẫn không sao quên được vị của bát mì nấu bằng những con tôm cụ đen sì băm nhuyễn, vừa ăn vừa thổi, suýt xoa toát mồ hôi những buổi sáng mùa Hè thời thơ bé.

22 tháng 2 2016

Cái Hường nói nó thích mùa thu vì được ăn cốm, ăn hồng. Cái Liên lại bảo nó yêu mùa thu vì được  đón trăng rằm tháng tám, được vui chơi phá cỗ và rước đèn trong Tết Trung thu. Em cũng rất yêu mùa thu.

Mùa thu là mùa tựu trường. Tuổi thơ chúng em, đứa nào cũng được mặc quần áo mới, hớn hở cắp sách tới trường, được gặp bạn bè, được gặp lại thầy, cô giáo. Mùa thu năm nay, em lên chín tuổi, trở thành cô học trò nhỏ lớp ba rồi đấy. Em sẽ tự đi học, bố mẹ không phải đưa đón nữa.

Mùa thu có Tết Độc lập mồng 2 tháng 9, nhân dân ta bồi hồi tưởng nhớ Bác Hồ kính yêu. Mùa thu, Đồ Sơn quê em có hội chọi trâu đông vui lắm. Hàng vạn người kéo về dự hội. Ông em và các cụ sẽ được uống rượu nhắm thịt trâu. Cả một vùng làng chài bao la “Bát Vạn Đồ Sơn” tưng bừng lễ hội. Mùa thu là mùa cá của làng chài.

Cái đẹp của mùa thu là cái đẹp của trăng thanh gió mát, là cái vui của vị ngọt trái thơm, là sự no ấm được mùa cá: cá chim, cá thu, cá nhụ, cá nục... đầy thuyền đầy chợ. Em yêu mùa thu. Em mong đợi mùa thu.