K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

đm nữa ngủ trưa cũng ko dc mà nếu ngủ thì chỉ dc 30'

26 tháng 2 2017

mình có 

10 tháng 10 2021

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

18 tháng 8 2019

Đc thôi nhưng đừng gọi tớ là Vy, gọi là Ami đi.

Xin chào tất cả ae trên diễn đàn.mình xem chùa truyện trên đây cũng nhìu rồi nay xin phép đc chia sẻ 1 chuyện cho ace đọc.chuyện là năm 2013 nhà mình xây lại nhưng chưa có chỗ ở đỡ , ở xóm có ngôi nhà cho thuê.mà ông chú làm xưởng sắt thuê.ổng lại là chổ làm ăn quen biết với pa mình.lại kế nhà nữa, nên nhà mình qua đó ở tạm trong thời gian xây nhà, vừa trông nôm xưởng giúp chú đó...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả ae trên diễn đàn.mình xem chùa truyện trên đây cũng nhìu rồi nay xin phép đc chia sẻ 1 chuyện cho ace đọc.chuyện là năm 2013 nhà mình xây lại nhưng chưa có chỗ ở đỡ , ở xóm có ngôi nhà cho thuê.mà ông chú làm xưởng sắt thuê.ổng lại là chổ làm ăn quen biết với pa mình.lại kế nhà nữa, nên nhà mình qua đó ở tạm trong thời gian xây nhà, vừa trông nôm xưởng giúp chú đó luôn.chu vi của ngôi nhà lẫn vườn cũng rộng lắm.nhưng chỗ cho thuê thì chỉ tầm 20 đến 25mét vuông thôi.tức là chỉ cho thuê nữa gian nhà thôi.nữa gian nhà sau và mảnh vườn của chủ nhà để trồng chuối thì ngăn và khóa lại ko cho ai vào.ngôi nhà khi vào cảm giác âm u lắm các bạn ạ.mình thì lúc đó nghiện game toàn đi chơi net tới 11h mấy khuya mới về ko à . mà khi về thì hễ bước vào cổng là da gà da vịt cứ nổi hết lên.cả 1 tháng mấy ở nhờ ở đó nhà mình 5 thành viên ai cũng bị nhát hết các bác ạ.

📷

Lần đầu là e trai mình, ngủ giữa khuya thức giấc thấy nó ngồi nguyên đống đen xì dưới chân . nhưng nó ko nhát mà cho số các bác ạ, qua hôm sau e mình đánh thì ra ngay số đầu luôn :))) nghe e mình nói hình như là con nít.e mình thì dạng hơn mình chút chút chứ gặp mình kiểu đó chắc xác định xỉu là cái chắc :)) mình tuy con trai mà nhát là cố nhưng hồi trước thích đi chơi đêm lắm mà hên là ít thấy :))) pa mẹ mình ra bên hông nhà kho thịt ăn cơm.lúc đó tầm cỡ 7h mấy tối ,nghe nó cứ kêu ê ê ở vách nhà tắm mà soi đèn thì chẳng thấy gì .

thấy vậy pa mẹ mình vào Bảo mình ra xem nồi thịt khi mình ra thì chẳng nghe kêu gì hài thiệt:)) nói chung mình chỉ toàn nghe những âm thanh ạ thôi còn thấy thì ko thấy.nhưng cho đến khi nhà mình xây xong dọn về nhà mới thì khoảng gần tháng sau mình đi ngang thấy chuyện lạ.hôm đó chỉ mới 8h 30 tối mình đi chơi nét về.vì nhà đó nằm ở mặt lộ mà hôm đó mấy ông công an bắt xe cũng trước cửa nhà đó luôn nên mình nán lại xem bắt xe nên chưa vào nhà mình vội.thì khi mình nhìn vào cái nhà đó thì đèn bật sáng trưng ở giữa gian phòng khách mình thấy có cái mùng trắng . mình cứ tưởng là ôg chú làm xưởng sắt ngủ giữ xưởng.nhưng mà thường thì ổng với mấy ôg làm chung với ổng là làm đến 5 h chiều là khóa lại về hết ít ai ngủ lại lắm mà hình như là ko ai ngủ lại luôn.mình thấy lạ nên tính đi vào xem ai ngủ và ngồi 8 tí vào nhà ngủ vì giờ đó còn sớm.nhưng ko biết sao xem công an bắt xe xong mấy ổng chạy đi hết còn 1 mình mình mình cũng ớn nên vô nhà luôn.phải tối đó mình vào đó chơi là xác định luôn.vì khi qua hôm sau mình mình qua xưởng hỏi ôg chú làm xưởng thì ổng khẳng định là tối qua ko ai ngủ ở đó hết.

ổng còn nói là chiều qua tao làm về còn nhớ là khóa cửa tắt đèn cẩn thận mà.ai mà tối qua vào đó đc :))) ngồi viết mà nghĩ lại mà ớn quá.mìbh viết bằng đt nên mỗi tay quá.thui khi nào rảnh mình sẽ viết về ngôi nhà đó và nhìu truyện ma khác mà mình chứng kiến nữa.lần đầu viết nên có gì sai sót xin MN thông cảm.với lại truyện của mình cũng ko rùng rợn là mấy mình chỉ muốn kể cho MN nghe để đáp lại vc bấy lâu nay đã đọc chùa . chuyện mình kể là thật 100% nha

0
Mk là Diễm Vi. Mk có 4 đứa bn thân trong olm là Xử nữ ngọt ngào(Huyền), Thiên bình xinh đẹp(Sương), Song ngư mơ mộng(Thúy) và cả Bảo bình cá tính(Ngân). Hôm qua con Tường Vy trong lp mk tự nhiên chửi mk. Tất nhiên là mk sẽ chửi lại nhưng nó lại bảo cả lp ko chơi với mk nữa. Khi đó 4 người bn í mới chơi với mk. Chơi vui vẻ hôm qua thì hôm nay là ngày 1/9/2019 con ngân lại phản bội mk vì quá mê...
Đọc tiếp

Mk là Diễm Vi. Mk có 4 đứa bn thân trong olm là Xử nữ ngọt ngào(Huyền), Thiên bình xinh đẹp(Sương), Song ngư mơ mộng(Thúy) và cả Bảo bình cá tính(Ngân). Hôm qua con Tường Vy trong lp mk tự nhiên chửi mk. Tất nhiên là mk sẽ chửi lại nhưng nó lại bảo cả lp ko chơi với mk nữa. Khi đó 4 người bn í mới chơi với mk. Chơi vui vẻ hôm qua thì hôm nay là ngày 1/9/2019 con ngân lại phản bội mk vì quá mê trai.Trong giờ hok nó còn thân thân thiết thiết với lũ kia nữa chứ. Nó mời lũ con trai về nhà nó ăn xoài rồi chửi xấu sau lưng mk và 3 người bn kia nữa chứ vậy mà hồi mới lập nhóm bn thân thì mk biết tính nó hai mặt và hay phản bội nên mk nói "mày phản bội lắm tao ko cho mày vào nhóm đâu" còn nó thì trả lời" bn ko phản bội với lũ ấy nữa đâu" nó trả lời rất nhanh và dứt khoát nên nhóm mk mới tin nó ai dè nó phản bội mk. Chuyện có thật, ko tin thì hỏi 3 người kia coi.

16
9 tháng 1 2019

đúng rồi nó là đồ hai mặt

hồi nó nói mình là lũi ko chơi với nó ai dè là nó tự phản.

đúng là đồ chó dại mà

9 tháng 1 2019

mà là ngày 9/1/2019 nha Sư tử đáng yêu ( Vi )

Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào,...
Đọc tiếp

Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:
1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào, nhưng tả chính xác nhất là việc đó không phụ thuộc vào tui. Nghĩa là, nếu người ta cho mình nghe mình mới nghe, cho thấy mới thấy hoặc gọi là “hợp mạng” mới được cho nghe cho thấy cũng đúng. Vậy nên dù tui muốn và rất muốn giúp đỡ mọi người trong việc tìm lại cốt hay gặp ng thân, cũng đành lực bất tòng tâm. Tui thử một số lần rồi, cố gắng mấy cũng không nghe được. Sau có nhà sư đã nói với tui: ” Khả năng đó là “duyên”, không phải mình muốn giúp là được”. Tui lại không biết gì về âm dương số mệnh nên đành xin lỗi yêu cầu giúp đỡ của một số bạn. Rất xin lỗi và cầu mong các bạn sẽ sớm được hoàn thành tâm nguyện.
2. Lời hay nói : Nếu tui viết không hay chỗ nào, rất mong được nghe ý kiến để những bài sau tui có thể diễn tả tốt hơn cho mọi người dễ hình dung về các câu chuyện của mình. Đây là chuyện có thật xảy ra trong đời tui hoặc nghe người nhà, người quen kể lại, không phải tự sáng tác. Tui post lên đây để tâm sự và chia sẻ với mọi người những cái kì lạ, bí ẩn quanh cuộc sống mình mà không giải thích được. Nếu bạn tìm truyện ma đáng sợ, kinh dị thì xin lỗi vì mình không đáp ứng được ạ. Cảm ơn tất cả mọi người.

TRUYỆN 5: CHƠI TRỐN TÌM (chơi năm mười)

Sơ lược khu nhà tui, hơn 20 năm về trước, khu quận 9 khi đó vẫn còn đường đất đỏ, hoang sơ. Lũ trẻ hay tắm suối ở chỗ bây giờ là khu công nghệ cao, và rủ nhau đi coi cầu cơ hay vớt xác ở cầu Năm Lý. Nếu ai ở quận 9 khi đó đều biết khu đường Man Thiện, Lã Xuân Oai (tên bây giờ) trước kia chủ yếu hai bên toàn là nghĩa địa, mồ mả, cây cối nhiều – nhà dân ít.

📷

Nơi xảy ra chuyện là nhà anh họ, lớn hơn tui 1 tuổi – tên gọi là anh Mỹ. Nhà anh bây giờ là khu đường Man Thiện, chỗ khu nghĩa địa nằm đằng sau mấy con hẻm ở đối diện chung cư C6. Về cái nghĩa địa này, nó đã ở đó rất lâu rất lâu trước khi tui chuyển về nữa. Những ngôi mộ ở đó mới có cũ có. Mà những mộ cũ toàn mộ lâu đời rồi, có những mộ còn ngang tuổi với mộ đá ong “khu nghĩa địa cổ” bên Thủ Đức nữa. Và còn có những bụi tre lớn mọc dọc theo đường vào nghĩa địa (hồi nhỏ ba hay xuống đào mụt măng về cho mẹ nấu canh, tre mọc giữa đường không phải của ai nên ai lấy thì lấy). Ngày nhỏ ông bà hay dặn lũ trẻ trong xóm, chỗ đó toàn ông lớn bà lớn nằm nên họ khó tính, đi học về ngang qua thì không được chạy rầm rầm giỡn hớt cười đùa lớn tiếng, cứ đi qua nhanh thật nhanh thôi.

Năm đó, tui đã vào cấp 2. Như bao đứa trẻ khác, lũ trẻ xóm tui thường hay tụ họp đi chơi mỗi cuối tuần được nghỉ học. Tụi tui hay đi bộ xuống nhà anh Mỹ chơi vì nhà anh có vườn rộng, cây cối tỏa bóng mát mẻ và có ghế đá ngồi chơi nữa chứ. Tui vẫn nhớ hôm đó là thứ 7, theo thường lệ cả đám trai có gái có 5 đứa lại dắt nhau xuống nhà anh chơi từ sáng đến chiều về. Có thêm anh Mỹ và 1 thằng nhóc trong xóm là cả bầy được 7 đứa. Sau khi ăn trưa no nê chán chê ngồi tám nhảm đến tầm hơn 1 giờ thì cả bọn chán quá, mới rủ nhau đi lấy ít bánh kẹo, nhang và lon sữa ra chơi “ma lon” (hậu quả sau đó là mắt cá chân đứa nào cũng bầm đen thui). Dù nhà anh rất gần nghĩa địa nhưng cả đám vẫn sợ, chỉ dám chơi trước cổng nhà chứ ko dám ra nghĩa địa. Chơi chán chê từ “ma lon” rồi qua “ma gió” (hay còn gọi là trò khiêng ma, vì mỗi lần khiêng lên được là gió nổi lên ào ào) nhưng cả đám vẫn còn xung lắm. Thế là bày nhau chơi năm mười (trốn tìm), và đó là quyết định mà mãi sau anh Mỹ vẫn hay nói : CHƠI NGU NHẤT ĐỜI TAO.

Sỡ dĩ tại sao anh nói vậy, vì anh là người đầu têu trong việc ra chơi gần chỗ nghĩa địa. Mọi hôm chúng mình vẫn chơi năm mười ở khu vườn nhà anh, nhưng hôm nay nổi hứng anh bảo cả bọn ra đường lớn ngay gần nghĩa địa chơi, cổng nhà anh sẽ là đích đến. Tui nhớ đứa nào đấy trong bọn kêu lên coi chừng ma giấu đó, anh Mỹ rất hùng hồn : “Bọn mình chơi chục lần rồi đấy thôi, có đứa nào bị gì đâu. Giờ này 3 giờ mấy gần chiều rồi, khi nào chơi 12h trưa mới sợ”. Lời anh như thúc đẩy tinh thần cả đám, thế là vẫn chơi. Đứa làm “Cái” bắt đầu đếm “1, 2, 3, 4, 5… 50! Tao đến đây”.
Khi cả bọn nghe “Cái” bắt đầu đếm là túa ra chạy ào ào như ong vỡ tổ. Đứa thì chui vô kho củi nhà hàng xóm, đứa leo lên cây, đứa nấp sau mấy cái lu nước, đứa lại nấp sau xe máy người lớn dựng ở ngoài sân…hồi hộp chờ đợi! Tiếng hô hào chạy đến đích, tiếng la hét khi bị “cái” bắt, tiếng cười của đám nhỏ vang khắp khu xóm.

Chơi đến lượt thứ 3, khi mà cả đám đều đã về đến đích, cả bọn đợi hoài đợi hoài không thấy thằng A. đâu hết. Túa nhau ra đi tìm khắp xóm vẫn không thấy nó đâu cả. Cả đám kéo nhau về sân nhà anh Mỹ ngồi chờ đợi, những mong thằng A. thấy lâu không ai tìm được sẽ chạy về đích. Có đứa bảo hay là nó chạy về nhà rồi, anh Mỹ bèn lấy điện thoại bàn gọi về nhà nó nhưng không ai bắt máy. Lại chờ đợi, lúc này cả bọn bắt đầu lo lắng nhen nhóm sợ hãi:
“Hay là nó bị ma giấu ?”
“Bậy, đừng nói xui. Chắc nó đang chơi mắc tè hay ị nên kiếm chỗ đi thì sao”
“Sao nó không chạy về nhà anh Mỹ đi ?”
“Cổng nhà là đích, nó sợ về bị bắt sao.”
“Nhưng em vẫn nghi quá, có khi nó bị giấu đó.”
“Tụi bây đừng có tự hù nữa, chờ chút nó cũng về à.”
… Lại chờ đợi đến gần 18h, trời chiều dần sụp tối vẫn không thấy thằng A đâu. Lúc này nhà thằng A có gọi lại hỏi sao giờ chưa thấy về, thì cả đám mới sợ hãi cực độ. Anh Mỹ trả lời điện thoại là lát tụi nó về liền. Miệng nói vậy chứ anh bắt đầu run, anh kêu “Đợi cha ta làm về đi rồi mình kể cho người lớn”. Cả đám lấm lét, cúi gằm mặt chẳng đứa nào buồn lên tiếng nữa. Phần vì lo lắng không biết thằng A giờ ở đâu, phần vì sợ rủi có chuyện gì người lớn lôi cả đám ra đánh đòn. Mà điều đáng sợ nhất, cái điều đang len lỏi trong đầu óc đám nhỏ mà không đứa nào dám thốt ra, điều ghê hơn cả việc bị ăn đòn, đó là : THẰNG A BỊ MA GIẤU !

Sau ít phút là cha anh Mỹ về. Dắt xe vào sân, thấy cả bọn ngồi 1 bầy ở ghế đá bác nhăn mặt khó hiểu:
“Ủa, nay bây chơi trễ dữ, giờ chưa về tắm rửa ăn cơm. Con Mén nhỏ muốn má mày qua lôi đầu về như bữa ko ?”
“Cha ơi, thằng A nó bị lạc mất tiêu rồi – anh Mỹ nói.”
Nghe tới đây, nhìn thêm gương mặt đứa thì hoảng hốt đứa thì ủ rũ của xấp nhỏ, bác đi nhanh lại chỗ ghế đá giọng bất an: “Đâu, bây kể cha nghe coi”
Anh Mỹ lớn nhất nên lên tiếng kể lại, những đứa khác thỉnh thoảng thêm vô thông tin mà tụi nó biết. Có đứa bảo: “Lúc con trốn sau xe máy, con thấy nó chạy về hướng nghĩa địa”. Nghe xong hết, bác trấn an cả đám “Chắc nó bỏ đi đâu chơi thôi, để bác gọi người nhà qua đón tụi bây về rồi người lớn đi tìm nó”. Sau đó, bác vào nhà nói với bác gái rồi lấy điện thoại gọi người nhà từng đứa qua. Có cả người nhà thằng A. Khi những đứa kia về hết, chỉ còn lại người nhà thằng A, ba mẹ tui thì người lớn bắt đầu bàn bạc với nhau. Sở dĩ tui được ở lại vì tui là em họ thằng Mỹ mà, người trong nhà. Lúc này anh Mỹ mới kể lại 1 lần nữa cho mọi người nghe. Nhà thằng A gọi về nhà lần nữa thì người ở nhà vẫn nói không thấy nó về. Chạy hết xóm hỏi cũng không có ai thấy nó ghé chơi nhà nào hết. Nghĩa địa cũng không có. Má thằng A lúc này đã bắt đầu rưng rưng nước mắt và ba nó thì ngày càng đăm chiêu căng thẳng.
“Hay mình báo công an đi anh, nhờ họ tìm.”
“Nó mới lạc có mấy tiếng, sợ công an chưa xử đâu.”
“Có khi nào nó đi bơi bên suối không anh ?”
“Nó chơi với đám này, không có tụi này mình nó sao dám đi ra ngoài đó bơi.”
“Tui tính vầy, anh T (ba tui) qua tìm ông Hai với mấy thằng con ổng nhờ ra suối kiếm giùm, sẵn tạt ngang báo CA phường giùm tui nhờ họ thử tìm xa hơn. Tui với ba mẹ thằng A chạy vô xóm với ra nghĩa địa tìm lần nữa. Còn mẹ con Mén về xóm bà mượn giùm con chó mực của ông Tư qua nha, sẵn mua giùm ít trái cây, tiền giấy.”
Nói xong mạnh ai nấy chạy đi làm việc của mình theo lời cha anh Mỹ dặn. Tui với mẹ về nhà tui lấy giỏ đi chợ rồi qua mượn con chó mực của ông Tư, bỏ vào giỏ và ôm qua nhà anh Mỹ. Tả sơ về con chó này : nó là chó cỏ, đen thui thùi lui từ đầu tới chân, mắt nó cũng đen nốt. Mọi người nói nó khôn nhất xóm, ít khi sủa bậy như những con khác trong xóm. Nếu ban đêm nó sủa, thì con nít không được ra đường.

Qua nhà anh Mỹ, đợi mọi người tới đông đủ. Bên nhóm cha anh Mỹ không có thông tin gì. Bên nhóm ba tui ra suối tìm, cũng không thấy đồ đạc hay dấu vết gì của thằng A ngoài đó. Nhóm người lúc này đã có thêm vợ chồng ông Hai và hai anh con chừng hai mấy tuổi. Lúc này cha anh Mỹ hỏi ông Hai :
“Chú Hai nhớ hồi con mười mấy tuổi có vụ thằng N xóm mình bị giấu không?”
“Ờ, nãy nghe kể tao cũng nghi là bị giống vậy. Đám con nít ranh, kêu không được ra đó chơi mà lỳ như trâu như bò” – ông Hai đáp mà không quên lườm cho tui với anh Mỹ một phát.
“Chú Hai ở đây lớn nhất, có ông bà con với ba mẹ chú, ông bà chú nằm đó, nhờ chú ra thắp giúp con nén nhang xin giúp tìm thấy thằng nhỏ. Nếu nó lỡ quấy phá chọc giận tới ai ngoài đó thì xin tha lỗi cho nó còn nhỏ dại. Còn con, dắt con chó mực đi tìm chỗ bụi tre. Nãy con tìm giáp vòng không thấy nhưng con nghi là chỗ bụi tre.”
“Ừ, đi bây. Đưa nhang đèn, trái cây đây, tao ra tao xin cho. Ba mẹ thằng A ra khấn chung với tao, nhớ nói : chúng con xin các cụ, các ông bà, các anh chị em chiến sĩ khuất mặt khuất mày về đây nhận giúp lòng thành của chúng con mà cho vợ chồng con xin cho thằng nhỏ về. Nó còn nhỏ dại, có mạo phạm gì xin tha thứ cho nó”

Lúc này trời đã tối, bầu trời quang đãng, từng cơn gió thổi qua rặng tre nghe xào xạc. Những ngọn tre đong đưa trong gió, hắt bóng xuống mặt đường. Bóng của rặng tre như muốn bao trùm luôn nhóm người đang soi đèn đi về hướng nghĩa địa. Khi đó chưa có đèn đường, chỉ có ánh đèn từ các nhà gần đó hắt bóng qua. Tui và anh Mỹ đi nép sát vào mẹ mình không dám buông tay. 2 ông bố thì soi đèn và dắt con chó mực bắt đầu rảo tìm từ rặng tre đầu tiên tính từ ngoài đường lớn vào. Ông Hai bày đồ ra trước khu nghĩa địa, quỳ cùng ba mẹ thằng A và bắt đầu khấn vái. Khi ông Hai cắm nhang vào bát, bó nhang bỗng cháy phựt lên làm tui và anh Mỹ muốn rớt tim ra ngoài. Đốt nhang đèn và tiền xong ông Hai và ba thằng A đã đứng dậy, chỉ có mẹ thằng A vẫn quỳ đó liên tục khấn và xin lỗi giùm nó. Bác thành tâm lắm – nhìn rất tội nghiệp, đúng là con dại cái mang, khổ thân bác gái.

Khi đến chỗ bụi tre gần sát trong cùng của nghĩa địa, bổng con chó mực sủa lên dữ dội. Nó chạy tới ngửi ngửi và sủa liên hồi. Mọi người chạy quýnh quáng lại đó, rọi đèn vào trong. Lúc này cha anh Mỹ la lên “Thấy nó rồi, thấy thằng A rồi”. Tui quên mất sợ cũng chạy lên chỗ bụi tre đó, và hình ảnh thằng A lúc đó không thể nào tui quên được. Thằng A đang ngồi bó gối trong bụi tre, đầu tóc nó thì đầy lá tre, mặt thì lấm lem đất cát. Nó mếu máo ú ớ ú ớ không nghe được nói gì, nước mắt nước mũi tèm lem. Không biết làm sao nó vô đó được, chứ lúc mang nó ra cực ghê nơi. Hai anh con ông Hai phải cưa ít cây tre bên ngoài mới lôi được nó ra. Đem nó ra, miệng mồm nó toàn là đất và lá tre không. Ba nó phải móc hết ra và móc họng cho nó ói thêm ra một bãi như bùn nhão.
Về nhà anh Mỹ rồi nó mới kể lại mà mặt vẫn chưa hết bàng hoàng :
“Con đang đi tìm chỗ trốn, có một cô đứng trong đó kêu vô đây trốn nè, con thấy bụi tre có chỗ ở giữa lớn lắm nên con chui vô ngồi kế bên cô đó. Cô đó còn cho con bánh kẹo để ăn nữa. Sau con không đứng dậy đi ra được, mà cô đó cũng biến đâu mất. Con cứ ngồi đó quài không đi được, con nghe tiếng mọi người kêu con mà mắt con tối tui, con cũng không la lên được, con chỉ biết khóc thôi”.

Sau bữa đó, ba mẹ thằng A đem nó về nhà, nó còn bị sốt mấy ngày phải nghỉ học. Tui và anh Mỹ thì bị lôi về ăn đòn nhừ tử cái tội chơi ngu và bị quỳ gối cả buổi. Đám nhỏ trong xóm sợ quá chừng không dám sang nhà anh Mỹ chơi gần mấy tháng. Nhưng rồi đâu lại vào đó, chỉ có điều cả đám không dám chơi năm mười vào buổi trưa nữa, thay vào đó là tạt hình, tạt lon. Khu nghĩa địa đó vẫn còn cho đến giờ, mấy bụi tre thì bị chặt hết để mở đường. Tuy lớn rồi nhưng mỗi lần sang nhà anh Mỹ chơi, đi ngang nghĩa địa tui vẫn chạy xe qua thật nhanh, không dám nhìn lại. Hết.

Bầu Bí.

P/s: Nếu bạn nào muốn xem chơi ma lon hay ma gió như nào để lại lời nhắn cho mình nhé, bữa sau mình viết một bài bày cho cách chơi. Còn lên hay không thì hên xui =)) Lúc bé tụi mình chơi thì lúc được lúc không ah, nhưng mà vẫn rất thích và chơi hoài không chán.

0
Này là mình kể truyện có thật của mình từng chứng kiến cho mn nghe nhéHồi còn nhỏ lúc đó mình học cấp 1 hình như khoảng lớp 4-5 gì đó. Cách nhà ngoại mình có nhà bà xem bói. ( gọi là cô 6 Tiên) ai ở Long Mỹ- Hậu Giang khoảng 10 năm về trước thì chắc biết. Tại cô này cũng nổi tiếng lắm.Mỗi ngày ngta lại nhà cô đó coi bói đông lắm.Mà nghe ngoại kể đâu cô đó thờ âm binh.Sau nhà cô...
Đọc tiếp

Này là mình kể truyện có thật của mình từng chứng kiến cho mn nghe nhé

Hồi còn nhỏ lúc đó mình học cấp 1 hình như khoảng lớp 4-5 gì đó. Cách nhà ngoại mình có nhà bà xem bói. ( gọi là cô 6 Tiên) ai ở Long Mỹ- Hậu Giang khoảng 10 năm về trước thì chắc biết. Tại cô này cũng nổi tiếng lắm.

Mỗi ngày ngta lại nhà cô đó coi bói đông lắm.

Mà nghe ngoại kể đâu cô đó thờ âm binh.

Sau nhà cô đó là nguyên 1 chùm mả. Lớn có nhỏ có.

Hồi đợt nhà dì 7 mình xây nhà sát vách nhà cô 6 đó luôn. Là sau nhà dì 7 mình cũng là chùm mả đó. Lúc xây nhà xong thằng Ku con dì 7 mình về nhà đó ở là lúc nào nó cũng khóc ngất lên hết. ( nó lúc đó mới dc 1-2t gì à.)

Buổi trưa đó dì7 mình với mình với thêm 2 ngừoi nửa đang nằm trong nhà coi phim vừa nói chuyện. Lúc đó tầm 11h30-1h trưa. Hong nhớ rõ là mấy giờ nửa. Tự nhiên thằng Ku nó khóc ré lên. Đang xem film ai cũng nhìn coi sao nó khóc. Nó vừa khóc vừa nhìn ra cửa nói mẹ sợ. Mẹ sợ. Lúc đó mọi ngừoi điều nhìn ra cửa sổ. Là thấy rõ 1 ngừoi con gái. Xoã tóc. Tóc đen chứ không phải trắng nhe mọi người. Mặt trắng bạch lun. Chỉ có tóc là đen thôi. 2 con mắt cũng trắng dã luôn. Tóc rối dữ lắm. Nhìn chầm chầm vô nhà. Mặt dữ lắm. Ai cũng thấy hết á. Nó đứng đó hoài vậy đó. Tầm 30s thì dì 7 mình mới hoàn hồn lại đứng lên kêu cô 6 ơi. ( là kêu cô 6 tiên xem bói í) thì nó tự dưng mất tiêu. Lúc cô 6 qua thì dì 7 mình kể lại.

Cô 6 nói bả thấy rồi. Xong bả đứng bả chửi

” dm tụi m giờ này lên phá nhà ngta. Nhà này con cháu tao không đó, phá 1 lần nửa đừng có trách tao” rồi lấy 1 bó nhang mình không nhớ rõ là bao nhiêu cây nửa. Đốt lên rồi hơ vòng vòng nhà. Hơ trước mặt thằng Ku rồi thổi phù phù vô mặt nó. Làm nó khóc ré lên lần nửa. Từ đó về sao nó ít khóc hẳn.

Truyện 2 ( cũng chổ này nhe mn)

Có đợt trong xóm mình tụ tập chơi ma lon.

Trong xóm toàn ngừoi lớn thôi. Lúc đó mình đi theo cậu út mình chơi. Mấy ngừoi lớn trong xóm mới rũ ra sau chùm mả nhà bà 6 ( cô 6 Tiên)

Cũng khoảng chừng 10 người tính luôn mình. Công nhận hồi nhỏ con gái mà gan lì dễ sợ. ( giờ vô nhóm riết sợ ma dữ lắm rồi)

Anh Phương ( cái anh cầm đầu đi chơi ma lon) cầm nhang với kẹo với cái lon ra ngoài mả khấn khấn gì đó. Còn cả đám đứng sau lưng coi coi nào ma lon lên thì chạy. Khấn hoài không thấy ma lon lên. Mọi ngừoi cứ nghĩ là không có thật. Cấm nhang ở đó rồi ra chổ nhà dì 7 ngồi chơi. Lát sau có a kia đi ra sau xã nước thì thấy chổ boá nhang đốt nãy sáng bừng lên kiểu như phựt cháy lên có lửa á. Chứ không phải nhang cháy như bình thường nhe.

Thì chạy vô kêu a Phương ra coi. Mọi ngừoi chạy ra thấy bó nhang cháy phừng phừng. Không ai dám lại gần. Chổ cái mả cấm cây nhang có ngừoi ngồi trên đó lun. Nhìn thấy rõ ràng là con gái nhe tóc dài. Nhưng không thấy rõ mặt thôi. Ngồi 1 cục đen thui chứ không phải trắng. Ai cũng hết hồn hết vía. Ba chân 4 cẳng chạy ra nhà dì 7. Trước nhà dì 7 có cây mận. Chạy tới cây mận trên cây mận như có ai hái mận chọi xuống. Lúc đó vừa chạy vừa la làng la xóm. Mà lúc đó nhà vắng lắm. Có thêm mấy bụi tre trước trên đường nửa nhìn nó âm u dữ lắm. Dứoi quê mà. Năm đó chắc cũng 2005 gì đó. Tại nhà cập mé sông nên ngta hay trồng tre trồng dừa. Sáng hôm sau đầu đứa nào đứa nấy u cục cục. A Phương thì bệnh sốt. Nằm 1 đống. Mẹ a Phương lại nhờ Bà 6 lại cạo gió dùm. Bà 6 lại lấy dao lam rạch mấy dấu nhỏ nhỏ trên lưng a P. Rồi nặn máu đen ra. Máu nặn ra đen thui luôn. Nặn xong bà 6 đốt nhang hơ vòng vòng ngừoi a Phương. Rồi thổi vô mặt phù phù. Xong kêu a Phương ngủ giấc là hết bệnh. Đợt đó bà 6 có méc bà ngoại mình nói đừng có cho mấy đứa nhỏ tối lại đằng nhà bả chơi nửa. Sợ chó cắn. Mà nhà bà 6 hong có nuôi con chó nào hết nghe mn.kkk có bên nhà di7 mình thì có nuôi chó.

📷

Bụi tre gần nhà

Còn chuyện đi lại nhà dì 7 mình về nhà gặp chó ma nửa. Còn nhiều chuyện vụ cây ổi bên miếng vườn nhà ngoại mình nửa. Tại nhà ngoại mình cách nhà bà 6 chừng 100m à. Mà ngoài mình trồng tre từ nhà ngoại tới nhà bà 6 luôn. Trên đoạn đường 100m âm u đó xãy ra biết nhiêu chuyện mình chứng kiến có. Nghe kể lại cũng có. Mà toàn bà con kể không à. Với mấy ngừoi bán cá cho mẹ mình. Mẹ mình trước mua cá. 2-3h sáng là ngta đi kéo lưới đem lại bán rồi.

0
16 tháng 10 2016

Bạn đừng suy nghĩ quá nhiều!với mình chỉ cần kiếm trò gì chơi là quên sạch nên bạn hãy nói với bạn ấy rằng cậu ấy ko xứng đáng được đụng tới thanh danh của bạn là đc mà!

12 tháng 10 2016

bạn nói rõ ra đi, nó dìm bạn = cách nèo