K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 7 2017

Tớ cũng thích IU nè !

IU dễ thương quá !!! yeu

undefined

undefined

undefined

Đã dễ thương còn ngầu nữa !!!

yeuyeuyeu

25 tháng 7 2017

đẹp

8 tháng 4 2016

rein đẹp hơn 

8 tháng 4 2016

uk banj cu te nhaats              Fine Hime

26 tháng 12 2017

đc đấy

26 tháng 12 2017

khiếp

Hãy dịch đoạn văn sau sang Tiếng Anh.Go Eun-byul và Lee Eun-bi là cặp song sinh, bị chia cách lúc 5 tuổi. Eun-bi sống ở Tongyeong. Ở đó, cô bị Kang So-young bắt nạt. Go Eun-byul đang học tại trường trung học Sekang ở Seoul. Cô rất thân với Han Yi-an. Họ đã là bạn từ khi 8 tuổi. Eun-bi và Eun-byul trông rất giống nhau, nhưng chỉ có Eun-byul là biết về sự tồn tại của Eun-bi. Eun-bi là người thân thiện,...
Đọc tiếp

Hãy dịch đoạn văn sau sang Tiếng Anh.

Go Eun-byul và Lee Eun-bi là cặp song sinh, bị chia cách lúc 5 tuổi. Eun-bi sống ở Tongyeong. Ở đó, cô bị Kang So-young bắt nạt. Go Eun-byul đang học tại trường trung học Sekang ở Seoul. Cô rất thân với Han Yi-an. Họ đã là bạn từ khi 8 tuổi. Eun-bi và Eun-byul trông rất giống nhau, nhưng chỉ có Eun-byul là biết về sự tồn tại của Eun-bi. Eun-bi là người thân thiện, vui vẻ còn Eun-byul lại khó gần. Trong một chuyến đi của trường, Eun-byul biến mất. Vì bị trục xuất khỏi trường học, Eun-bi đã tự tử.Nhưng Eun-buyn đã cứu cô. Eun-bi bị mất trí nhớ và bị nhầm lẫn với Eun-byul, người mẹ nuôi của Eun-buyl đã đưa cô về Seoul.Eun-buyl thì không rõ tung tích. Ngay sau đó, cô có lại trí nhớ của mình. Ở trường, Eun-bi phải đối mặt với Kang So Young. Gong Tae-kwang, bạn học của Eun-bi đã bảo vệ cô. Sau đó, Eun-bi nói với Tae-Kwang danh tính của mình. Anh bắt đầu phát triển tình cảm với cô. Mấy tháng sau,Go Eun Byul đã trở về.Eun-buyl quay trở lại trường “xử đẹp” Kang So Young. 

7
17 tháng 2 2019

tên người là tiếng hàn thì lam sao dịch đc

17 tháng 2 2019

Cái này là b nghĩ ra đúg ko ?

Có anh trai là Idol !Nhân vật  :-     Min na yoen : Nữ chính ❤-     Min Yoongi : Anh trai của Min Ah ❤-     Park Ji – Hoon : bạn thân của Min Ah ❤-     Lee Jong Suk : Bạn thân của Min Ah ❤-     Cho Eun – Na : Kẻ thù của Min Ah-     Kim Nam Joon ; Kim Seok Jin ; Park Jimin ; Jung Ho Seok ; Kim Taehyung ; Jeon Jungkook  : Người làm cùng cty với Min Yoongi...
Đọc tiếp

Có anh trai là Idol !

Nhân vật  :

-     Min na yoen : Nữ chính ❤

-     Min Yoongi : Anh trai của Min Ah ❤

-     Park Ji – Hoon : bạn thân của Min Ah ❤

-     Lee Jong Suk : Bạn thân của Min Ah ❤

-     Cho Eun – Na : Kẻ thù của Min Ah

-     Kim Nam Joon ; Kim Seok Jin ; Park Jimin ; Jung Ho Seok ; Kim Taehyung ; Jeon Jungkook  : Người làm cùng cty với Min Yoongi  ❤

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤

Min Ah ; Yoongi ; Ji - Hoon ; Jong Suk ; Eun - Na  đều là những gia đình danh tiếng không ai dám đụng đến dù chỉ là một cọng tóc . Nhưng Eun - Na rất ghét Min Ah , cô luôn tìm cách để phá Min Ah vì cô rất yêu Ji - Hoon rất nhiều . Còn Ji - Hoon thì lại chỉ quý một mình Min Ah thôi . Nên Eun - Na phải tìm cách khiến Ji - Hoon rời bỏ Min Ah . Nhưng cô ko hề bt rằng Min Ah và Ji - Hoon k hề yêu nhau mà chỉ là bn thân thôi .

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤

             Chap 1 : K thù mi xut hin !

Trong lp ai cx quý Min Ah nên Eun - Na rất hiếm khi chọc đc Min Ah nhất là khi Ji - Hoon và Jong suk đi cùng Min Ah . Cô không muốn lộ bộ mặt thật trc mặt người cô yêu nên cô đành im lặng mà trong bụng thì có bao nhiêu kế hoạch để hại Min Ah .

  ~ Tại nhà Min Ah ~

   ~  6 : 25 ~

“ Cạch ’’

Jong Suk : Ê ! Min Ah dậy đi tui với Ji – Hoon  tới rùi nè ! Dậy đi , con gái gì biếng zữ !

Yoongi : Min Ah ! Dậy đi muộn rồi đó em ! Ngủ j mà ngủ như chết vậy ?

Min Ah : Ai ? Ai ? Ai vào phòng tui mà k gõ cửa vậy hả ? Bác quản gia ơi , có kẻ lạ đột nhập vào phòng con.

Jong Suk : Bộ bà gặp ác mộng à ?

Min Ah : Ra là ông , làm người ta hết hồn ah ? (Ngoái lại nhìn đồng hồ ) Áaaaaaaaa ……

Yoongi : Lại gặp ác mộng giữa ban ngày nx ak ?

Min Ah : Anh Yoongi ơi , em muộn giờ rồi . ( đánh Yoongi ) Sao anh k gọi em hả ?

Yoongi:Thế hôm qua anh gọi em rồi bị em mắng còn gì ! Đúng là .....

Min Ah : Tại …tại hôm qua là chủ nhật nên anh phải để em ngủ chớ còn zề ! Thôi anh vs Jong Suk xuống đi đợi em tí nhé !

~ 20 phút sau ~

Ji - Hoon : Sao lâu thế ???

Min Ah : Còn phải makeup chứ đâu có zảnh như mấy ông đâu ! Hứ …

Ji - Hoon : Thôi mik đi thôi anh Yoongi !

Yoongi : Uk đi !

~ Ngoài sân ~

Min Ah : Bác quản gia ơi ! Chở bọn cháu đi học đi ạ !

Quản gia : Dạ , Thưa tiểu thư !

~ Tại trường ~

Min Ah : Chạy ào vào thôi !

Ji - Hoon : Uk nhanh thôi !

Trong lớp , từ cửa sổ nhìn ra Eun – Na đã nhìn thấy Ji – Hoon lau mồ hôi cho Min Ah .

~ vào lớp ~

Min Ah : Ji – Hoon , Jong Suk may qá các ông nhỉ ?  , đến rồi mà vẫn chưa muộn .

Ji – Hoon : Uk

Cái nhìn ngọt ngào mà hai chàng trai nhìn Min Ah đã khiến Eun – Na muốn xông đến tát thẳng vào mặt của Min Ah để cho cô phải cảm nhận đc nỗi đau mà mình phải chịu đựng suốt bấy nay ( Nỗi đau : đc ôm  Ji – Hoon đấy mà ! k có j đâu ) . Thầy giáo bước vào .

Thầy giáo : Chào các em ! Cũng may là hôm nay lớp ta tới đông đủ !

Min Ah (nhanh nhảu ) : Có chuyện gì à thầy ?

Thầy giáo : Phải , hôm nay thầy xin giới thiệu với các em một học sinh mới của lớp ta ! Vào đi em .

Class (vỗ tay ): Hay qá !

Eun – Na nghĩ : Chắc lại mấy con đĩ nào lại tới đây để phá mik đây mà , lắm chuyện !

??? : Xin chào các bn , mik tên là Min Jung Si

( Nhìn lướt qua , bắt đầu để ý đến sự thân thiện giữa Jong Suk và Min Ah )

Thầy giáo : Cả lớp vỗ tay !

Class ( Vỗ tay )

Jung Si nói thầm : Mik phải đến làm quen anh ấy ms đc ( anh ấy = Jong Suk )

Min Ah nói vs Jong Suk : Hahahah cậu dễ thương quá !

Jung Si nghĩ : Con nhỏ đáng ghét ! Mày cứ đợi đấy !

Thầy giáo : Jung Si em xuống ngồi cạnh Eun - na nhé ! Eun – na ngồi ở cạnh cửa sổ kia kìa !

Jung Si : Dạ !

Jung Si : Chào Eun – Na  , có vẻ bn cũng ghét con nhỏ Min Ah giống mik nhỉ ? Nếu giống thì mik làm bn đc ko ?

Eun – Na : Đúng !Sao bạn bt ????

Jung Si : Mik nhìn ánh mắt của bn khi nhìn nó là mik bt ngay !

Eun – na : Vậy mik là bn nhá !

Jung Si : Uk

~ Giờ ra chơi ~

Min Ah : Ji – Hoon , Jong Suk hai ông ra đây mà xe…ứ ứ !

Ji – Hoon : Min Ah bà gọi tui có truyện gì hơm ? Hả ??? Eun – Na ơiiiiiiiii !

“ Reng Reng ’’

Ji – Hoon : Hả ?? Điện thoại ?? Alô !

??? : Này anh bn à ! Nếu muốn cứu đc ……

      Mún xem truyn tiếp din ra sao hăm ?

          Sp có chap 2 rùi ch nhé !

             Bình lun nha ! Bye !

1
25 tháng 7 2018

hay hay nhé

28 tháng 1 2018

câu 1,a)Kiều Phương là 1 cô bé hồn nhiên, ngộ nghĩnh.Điểm nổi bật nhất ở cô bé là tài năng hội họa,tấm lòng vị tha, nhân hậu.

   b)Anh trai Kiều Phương là 1 người anh lúc đầu chưa tốt vì còn đố kị, ghen tức với tài năng của em.Sau đó cậu bé đã nhận ra sai lầm, ân hận và sám hối chân thành, ta tin cậu sẽ trở thành 1 người anh tốt.

   Người anh trai trong tranh với người anh ngoài đời vừa có điểm giống vừa có điểm khác.Giống ở ngoại hình, khác ở tâm hồn.Người anh trong tranh có tâm hồn trong sáng, mơ mộng trong khi người anh ngoài đơif chưa đc như vậy.Người anh trong tranh là mẫu người lí tưởng để người anh ngoài đời vươn tới tự hoàn thiện bản thân

25 tháng 4 2021
Việt Nam đất nước ta ơiMênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơnCánh cò bay lả rập rơnMây mù che đỉnh Trường Sơn  sớm chiều.Nhắc tới đất nước Việt Nam tươi đẹp, chúng ta thường hãy nghĩ đến những đồi núi cao trập trùng, những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay… Riêng đối với tôi, đẹp nhất có lẽ chính là khung cảnh bình minh trên biển – một bức tranh vừa rực rỡ vừa tráng lệ không thể nào quên.Khác với không khí sôi nổi, rực rỡ của bãi biển vào ban ngày, không gian buổi sớm bao giờ cũng thật trong trẻo, yên tĩnh mà ta phải dạy thật sớm mới có thể cảm nhận được. Cảnh vật vẫn như còn đang chìm trong giấc ngủ, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ phía xa. Tiếng sóng biển rì rào như một bản tình ca bất tận về sự giàu đẹp của thế giới đại dương. Em vươn vai, hít căng lồng ngực để cảm nhận không gian rất đỗi trong lành và cảm nhận cả những hạt cát mát mịn lạo xạo dưới chân mình.Không gian phủ một lớp sương mờ bàng bạc giăng mắc giống chiếc áo khoác nhẹ của nàng tiên bao trùm lên cảnh vật. Mặt trời vẫn đang còn ngái ngủ, núp mình sau đám mây. Bầu trời lúc này chuyển sang màu ửng hồng. Phương Đông, những phương sáng hình rẻ quạt xuất hiện báo hiệu một ngày mới đã đến. Mặt trời từ từ nhô lên, tròn xoe,chói lọi, đỏ rực như một quả cầu lửa đội biển nhô lên, nhuộm hồng cả bầu trời và mặt biển.Những đám mây ánh hồng, hửng sáng như những cuộn bông hồng như chiếc khăn voan của người thiếu nữ lãng đãng trôi trên bầu trời… Cảnh tượng giống như trong xứ sở thần tiên, cổ tích diệu kì. Cả đất trời bừng tỉnh giấc giống như chiếc đũa thần của bà tiên vừa chạm vào cảnh vật.Mặt biển sóng sánh ánh vàng.Lúc này, biển như một nàng công chứa xinh đẹp tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Nắng trải dài trên sóng nước, trên cả những bờ cát trắng tô hồng. Các con sóng nghịch ngợm, đuổi nhau ào ạt xô bờ chẳng khác gì đám trẻ mải mê nô đùa mà không biết mệt. Dường như lưu luyến con người mà những bãi cát trải dài in dấu chân trần của những người đi qua. Hạt cát nhỏ li ti như viên pha lê lấp lánh dưới ánh mặt trời.Gió dường như cũng ướp cả hương vị mặn mòi của biển khơi xa thổi về đất liền.Đôi cánh chim hải âu chao nghiêng  rồi bay vút lên không trung, tiếng hàng phi lao xao xạc cất lên bản nhạc trong trẻo của buổi bình minh.
15 tháng 10 2017

Tình bạn của Giôn-xi và Xiu là một tình bạn đẹp, cao quý. Không tiền bạc, họ kết nghĩa chi em vì đều là những hoạ sĩ nghèo đam mê nghệ thuật, đều có chung sở thích mặc áo ống tay rộng và ăn món rau diếp dầm dấm. Nhưng rồi mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh nặng. Đối với người nghèo bệnh tật thường xuyên là khách không mời. Và chính trong hoàn cảnh ấy, tình bạn được thử thách. Sự lo lắng, chăm sóc chu đáo, tận tình của xiu đã nói lên tất cả. Cô vẽ nhiều hơn để có tiền chữa bệnh cho ban. Cô chăm sóc động viên, an ủi tinh thần cho Giôn-xi. Cô lo lắng và làm tất cả để cứu Giôn-xi: lúc thì quấy súp gà, lúc pha sữa, lúc mời bác sĩ và cầu cứu cụ Bơ-men. Xiu đang dành giật với tử thần để chạy chữa cho đứa em nuôi bé bỏng của mình. Chính hành động ấy đã làm sáng bừng lên một tình bạn cao đẹp, thiêng liêng giữa hai người hoạ sĩ nghèo ấy.

15 tháng 10 2017

 Chiếc lá cuối cùng là một truyện ngắn xuất sắc của nhà văn ắp tràn tình thương yêu và niềm tin với con người, một bức thông điệp khẳng định sứ mạng và sức mạnh của nghệ thuật chân chính.

Câu chuyện kể về cuộc sống chật vật của những người hoạ sĩ nghèo: hai nữ họa sĩ trẻ Xiu và Giôn-xi sống cùng căn hộ với người họa sĩ già Bơ-men. Những khó khăn về vật chất đã vắt kiệt sức sáng tạo, khiến họ lâm vào cảnh bi đát. Cụ Bơ-men suốt bốn chục năm mơ ước vẽ một bức kiệt tác mà không thực hiện được, đành phải ngồi làm mẫu cho các họa sĩ trẻ để kiếm chút tiền còm nuôi thân. Giôn-xi bị sưng phổi, bệnh tật và nghèo túng đã lấy nốt của cô niềm tin vào cuộc sống. Chỉ còn lại Xiu mòn mỏi với những bức vẽ và ám ảnh bởi suy nghĩ của Giôn-xi: cô gái bệnh tật ấy đang đếm từng chiếc lá rơi để chờ định mệnh phán quyết mạng sống của chính mình, với niềm tin khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ ra đi… Không gian cuộc sống của những con người khốn khổ ấy lạnh lẽo u ám như mùa đông, nặng trĩu những buồn lo.

Đáng sợ làm sao khi mỗi ngày trôi đi trong gió tuyết và những cơn mưa lạnh lẽo dai dẳng, những chiếc lá thường xuân tiếp tục rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc lá cuối cùng để Giôn-xi như nhìn thấy cái chết của mình đang đến gần. Có lẽ ai trong chúng ta cũng cảm thấy rối lòng, bất lực trước một con người đã buông xuôi, chán sống. Bởi thế nhà văn đã tập trung miêu tả khoảnh khắc căng thẳng của Xiu và cụ Bơ-men lúc Giôn-xi đang ngủ: “Họ sợ sệt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau một lát, chẳng nói năng gì”. Có lẽ trong giây phút đó, họ đã nhìn thấy nhánh thường xuân cuối cùng trụi lá rồi chăng? Dường như cùng với cái khắc nghiệt của trời đông, mưa gió, họ có thể đoán trước được điều gì khi Giôn-xi tỉnh dậy vào sáng hôm sau và thấy chiếc lá cuối cùng đã rụng.

Trong hoàn cảnh này, người đau khổ nhất không phải là Giôn-xi mà chính là cô gái trẻ Xiu. Bởi lẽ, cô là người sẽ phải chứng kiến toàn bộ tấn bi kịch sắp diễn ra vào sáng hôm sau khi Giôn-xi lại nhìn ra cửa sổ. Nhà văn không mô tả cụ thể tâm trạng Xiu, chỉ cho biết cô “tỉnh dậy sau khi chợp mắt được một tiếng đồng hồ”,như vậy có nghĩa là cô đã phải trải qua một đêm trắng đầy âu lo thổn thức, trong sự bồn chồn và bất lực. Một đêm mưa gió ngoài trời dữ dội, một chiếc lá mong manh bám trên bức tường gạch chắc chắn sẽ bị vùi dập tơi tả, không chống chọi nổi sự tàn phá của tự nhiên. Điều đó có nghĩa là sau phút kéo mành lên, Giôn-xi sẽ nhìn thấy cái chết của chính mình. Nhưng Xiu cũng không thể chịu được khoảnh khắc nhìn thấy “Giôn-xi đang mở to cặp mắt thẫn thờ nhìn tấm mành mành màu xanh đã kéo xuống”. Không kéo mành lên cũng không được, vì như vậy Xiu sẽ mang mặc cảm chính mình mới là người gây ra cái chết của Giôn-xi. Ta hiểu tâm trạng của cô khi làm theo một cách chán nản, bản thân cô cũng không còn phương cách nào giúp cho người đồng nghiệp, người em gái kia từ bỏ suy nghĩ điên rồ đáng sợ kia.

Chính vào lúc ấy, một hình ảnh bất ngờ đã làm đảo lộn mọi dự đoán, đảo ngược cả tình huống tưởng như chắc chắn trong dự định của Giôn-xi, trong nỗi lo của Xiu và trong sự thất vọng của mọi người. Tình huống ấy đã thắp lại niềm hy vọng như một phép màu: vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch. Có lẽ người vui mừng nhất lúc này là Xiu, vì chiếc lá cô nhìn thấy không phải là một ảo ảnh: “Đó là chiếc lá cuối cùng trên cây. Ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, chiếc lá vẫn dũng cảm treo bám vào cành cách mặt đất chừng hai mươi bộ”. Còn Giôn-xi? Cô cũng nhận ra: “Đó là chiếc lá cuối cùng”, thừa nhận sự thật một cách miễn cưỡng và tiếp tục suy nghĩ: “Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì em sẽ chết”.

Giôn-xi thật đáng thương nhưng cô cũng thật đáng trách khi vẫn đeo đuổi ý định từ bỏ cuộc sống. Cô chìm đắm trong ý nghĩ kỳ quặc của mình, mặc kệ những sợi dây ràng buộc cô với tình bạn và với thế gian cứ lơi lỏng dần từng sợi một.Cô đã phụ lòng của Xiu, bởi lẽ cô đã xem nỗi đau của mình lớn hơn tất cả mọi sự quan tâm lo lắng của mọi người. Trong thời điểm ấy, sẽ không ai có thể giúp đỡ cô, ngoại trừ chính bản thân cô. Thời gian một ngày kéo dài đằng đẵng để Giôn-xi chứng kiến chiếc lá thường xuân chống chọi với mùa đông khắc nghiệt. Chiếc lá bướng bỉnh ấy không chấp nhận sự buông xuôi của một cô gái còn quá trẻ. Thế nhưng, khi con người ấy đã chấp nhận đầu hàng số phận, thì sức mạnh của màn đêm buông xuống, gió bấc ào ào, mưa đập mạnh vào cửa sổ lại có một uy lực khiến cho Giôn-xi không còn một niềm tin nào vào sự sống của chính mình. Sự cố chấp ấy quả thật đáng chê trách.

Nhà văn đã tạo ra một tình huống thử thách trước số phận của Giôn-xi, để rồi, cuối cùng người đọc có thể thở phào nhẹ nhõm: “chiếc lá thường xuân vẫn còn đó”. Chiếc lá mong manh ấy đã chiến thắng được thời tiết khắc nghiệt, để tạo ra một bước ngoặt trong nhận thức của Giôn-xi. Cuối cùng, cô gái ấy đã nhận ra sự ích kỷ tồi tệ của bản thân mình. Chiếc lá cuối cùng đã cứu sống một sinh linh. Trước hết là thức tỉnh khát vọng sống tiềm ẩn trong tâm hồn của Giôn-xi, để cô nhận ra: “có một cái gì đấy đã làm cho chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó để cho em thấy rằng mình đã tệ như thế nào. Muốn chết là một tội.”. Phép nhiệm màu đã xảy ra, vượt qua tất cả những quy luật thường tình của thiên nhiên tạo hoá, khiến Giôn-xi không hiểu và không sao hiểu được. Phải chăng, Thượng đế chí công và nhân từ không nỡ để một cô gái trẻ phải sớm giã từ cuộc sống? Không những thế, sau thời khắc bừng tỉnh, cô gái Giôn-xi đã lại bắt đầu mơ ước về tương lai: “một ngày nào đó em sẽ vẽ được vịnh Na- plơ". Thượng đế thật công bằng, vị thượng đế ấy có tên là… Bơ-men.

Người hoạ sĩ già khốn khổ ấy không có quyền năng tối thượng của Thượng đế, nhưng ông có một trái tim giàu lòng thương cảm. Hoá ra, trong thời điểm làm mẫu cho Xiu, con người ấy đã đi đến một quyết định táo bạo, đoạt quyền của Đấng-toàn-năng bằng chính khả năng của mình. Con người đã bốn mươi năm theo đuổi kiệt tác mà không thành công đã tạo nên một kiệt tác cuối cùng của đời mình: chiếc lá cuối cùng! Khi bắt tay vào công việc, người nghệ sĩ chân chính ấy đã âm thầm hành động với ước nguyện thật cao cả: trả lại niềm tin vào sự sống cho Giôn-xi. Không ai được biết có bao nhiêu tinh hoa đã phát tiết trong giờ phút vẽ nên chiếc lá trên tường của cụ Bơ-men. Tất cả đều diễn ra quá bất ngờ, đến nỗi cả Xiu là người đã chứng kiến giờ phút chiếc lá cuối cùng rụng xuống cùng cụ Bơ-men cũng phải bàng hoàng. Ta chợt hiểu những lời nói hối hả của cô với Giôn-xi: “Em thân yêu, thân yêu. Em hãy nghĩ đến chị, nếu như em không còn muốn nghĩ đến mình nữa. Chị sẽ làm gì đây?”. Cô đã hiểu tất cả, nhưng không dám nói rõ cho Giôn-xi, bởi lẽ cô chưa thể hình dung ra phản ứng của Giôn-xi trước một sự lừa dối bắt nguồn từ lòng tốt của người hoạ sĩ già. Lời nói ấy còn bộc lộ một niềm sung sướng vô biên của Xiu trước giải pháp tình thế mà cụ Bơ-men đã nghĩ ra trong đêm chiếc lá cuối cùng thực sự đã rụng xuống. Bởi thế, lần kéo mành vào hôm sau, ta không còn gặp tâm trạng chán nản đến cùng cực của Xiu nữa.

Vì sự sống của một cô gái, cụ Bơ-men đã bất chấp thử thách của thời tiết khắc nghiệt, quên đi sự sống của bản thân mình. Có lẽ bản thân cụ cũng không ngờ đó là bức vẽ cuối cùng của cuộc đời mình, nhưng chắc chắn một điều khi người hoạ sĩ ấy vẽ chiếc lá, bức vẽ ấy không nhằm để lưu lại tên tuổi nghệ sĩ với đời. Điều đáng quan tâm lúc đó là sự sống đã tắt trong tâm hồn một cô gái trẻ, làm thế nào để cô thôi không bị ám ảnh bởi quy luật lạnh lùng của tạo hoá, để rồi vươn lên giữa cuộc đời bằng chính sức sống tiềm tàng trong tâm hồn cô. Đó là lúc người hoạ sĩ già ấy hiểu thấu sứ mạng vinh quang và cao cả của nghệ thuật: hướng về con người chứ không phải là nhằm tạo chút danh tiếng hão huyền, nghệ thuật chỉ thật sự bắt đầu khi sáng tạo của người nghệ sĩ giúp ích cho đời.

Cuối cùng thì Giôn-xi đã vượt qua cửa ải của chính mình, trở lại với niềm tin sự sống nhờ niềm tin vào sức sống mãnh liệt từ chiếc lá cuối cùng – tác phẩm của cụ Bơ-men. Nhưng người nghệ sĩ già ấy đã phải trả một cái giá quá đắt bằng chính mạng sống của mình. Giôn-xi chỉ được biết điều ấy khi đã thật sự bình phục bằng nghị lực của chính mình. Qua lời thuật lại của Xiu, ta hiểu được lòng biết ơn của Xiu đối với người hoạ sĩ cao cả ấy, và cô muốn nhắc nhở Giôn-xi không thể vô ơn trước sự hy sinh của một con người chân chính, vì sự sống của đồng loại đã không ngần ngại xả thân. Cụ Bơ-men đã nhiễm chính căn bệnh sưng phổi của Giôn-xi vào lúc tạo nên chiếc lá cuối cùng giữa một đêm đông mưa gió lạnh lẽo. Chi tiết xúc động này khiến ta tin rằng Giôn-xi dù biết rằng chiếc lá ấy là một sản phẩm nhân tạo, nhưng chắc chắn cô sẽ không bao giờ hối hận trước một sự lừa dối cao cả như thế, Người hoạ sĩ già Bơ-men là hiện thân của sự cao thượng, lòng vị tha, đức hy sinh của một con người chân chính.

Câu chuyện kết thúc bằng một sự đảo ngược tình huống lần thứ hai. Chiếc lá thường xuân cuối cùng đó là một sự lừa dối, nhưng lại là một sự lừa dối cao cả để đem lại một cuộc đời mới, niềm tin vào sự sống cho con người. Kiệt tác cuối cùng của người họa sĩ già đã được ra đời nằm ngoài tất cả mọi dự đoán của công chúng. Nhưng chiếc lá ấy mãi mãi là bằng chứng của tấm lòng yêu thương con người. Bởi thế, Chiếc lá cuối cùng sẽ mãi bất tử với thời gian.

20 tháng 3 2017

trương tuấn phong

anime one piece

5x10

chúc bn học tốt

26 tháng 10 2021

màu tím , anime nữ , hoa cẩm tú cầu , kích cỡ : 5 . 10 nha . thanks bạn nhiều nhé!

20 tháng 3 2017

trương tuấn phong

anime naruto

5x10

Trương Tuấn Phong : 5 x 10 ?! Sao nhỏ quá ! 
Mình làm cho 1000 x 1000 nhé <33 

20 tháng 3 2017

Anime là gì?

Tên Google mà hỏi <33