K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 1 2017

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya. Bác khoác chiếc áo bông đã cũ, miệng ngậm điếu thuốc lá thỉnh thoảng lại hồng lên, tiếng máy chữ lách tách, lách tách đều đều…

Trời lạnh, nhưng được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởi ấm lên. Tôi nhẹ bước chân đi vòng quanh lán. Một lần vừa đi, vừa nghĩ, tôi bị thụt chân xuống một cái hố tránh máy bay. Tôi đang tìm cách để lên khỏi hố, chợt nghe có tiếng bước chân đi về phía mình. Có tiếng hỏi:

- Chú nào ngã đấy?

Chưa kịp nhận ra ai, thì tôi đã thấy hai tay Bác luồn vào hai nách, chòm râu của Bác chạm vào má tôi. Tôi cố trấn tĩnh lại để nói một lời thì giật mình khi thấy Bác không khoác áo bông, Bác đi tất, một chân có guốc, một chân không, nước mắt tôi trào ra. Vừa kéo, Bác vừa hỏi:

- Chú ngã có đau không?

Bác sờ khắp người tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi Bác nói:

- Chú ngã thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồi xuống! Ngồi xuống!

Tôi bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là Bác nói như vậy không! Bác ơi! Bác thương chúng cháu quá!

Tôi trả lời Bác:

- Thưa Bác, cháu không việc gì ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi để Bác yên lòng.

Bác cười hiền hậu và căn dặn: “Bất cứ làm việc gì chú cũng phải cẩn thận”. Rồi Bác quay vào.

Tôi đứng nhìn theo Bác cho đến lúc lại nghe tiếng máy chữ của Bác kêu lên lách tách, đều đều trên nhà sàn giữa đêm Việt Bắc.

Các chú có lạnh không?

Mùa xuân năm 1969 – mùa xuân cuối cùng trong đời Bác Hồ, chúng tôi được vào thăm Bác tại vườn hoa Phủ Chủ tịch, trong một căn nhà đơn sơ, giản dị.

Cảm tưởng của tôi là không phải đến với một vị Chủ tịch, một vị lãnh tụ vĩ đại, mà là đến với một người cha già thân yêu, với người anh cả trong gia đình lớn.

Ngay từ phút đầu, chúng tôi ngồi quây quần bên Bác trong không khí ấm áp, thân tình. Đồng chí Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đến với chúng tôi. BÁc thăm hỏi từng người một và mời chúng tôi ăn hoa quả. Bác hỏi:

- Các chú thấy có lạnh không?

- Thưa Bác, không ạ.

Đối với chúng tôi, tháng Giêng ở Việt Nam quả là không lạnh. Bác nói:

- Không lạnh nhưng rất nguy hiểm.

Nói xong. Bác cởi chiếc khăn quàng của Bác và quàng cho đồng chí Mác Đêphơrin – Chủ tịch Ủy ban Việt Nam hôm ấy đang húng hắng ho. Cử chỉ ấy làm chúng tôi ai nấy đều cảm động, thể hiện những tình cảm của một người cha đối với những đứa con từ phương xa về.

Chúng tôi sung sướng báo cáo với Người về phong trào đoàn kết ủng hộ Việt Nam ở Cộng hòa Dân chủ Đức và trao tặng Bác những món quà của nhân dân nước chúng tôi gửi biếu Bác. Điều lạ là sau hơn bốn chục năm trời – kể từ khi Bác qua hoạt động bên nước chúng tôi – Bác vẫn nói tiếng Đức chính xác.

Suốt đời tôi, tôi sẽ trân trọng giữ trong lòng mình kỷ niệm vô cùng quý báu, đó là bức chân dung mà chính Người đã ký tặng tôi trong lần gặp ấy. Và bên tai tôi lại văng vẳng những tiếng hô “Hồ, Hồ, Hồ Chí Minh” của thanh niên khắp năm châu trong những ngày đại hội liên hoan vừa qua ở Bétlin. Nghĩ đến Bác Hồ, nghĩ đến Việt Nam, tôi càng cống hiến nhiều hơn nữa cho Việt Nam và chính vì vậy mà tôi cảm thấy cuộc đời mình đang sống là có ý nghĩa biết ngần nào!

27 tháng 12 2021

a

27 tháng 12 2021

bạn giúp mình phần tự luận đi phần trắc nghiệm mình làm rồi bạn giúp mình nha mai mình thi rồi 

6 tháng 1 2018

 Giàn giáo, trụ bê tông, bác thợ nề huơ huơ cái bay, mùi vôi vữa nồng hăng, còn nguyên màu vôi, gạch, cửa sổ chưa sơn, tường chưa trát vữa…

k nha

7 tháng 12 2021

xin đừng chép mạng ạ 

7 tháng 12 2021

muốn nói nhìu lắm, mà k chép mạng thì tự lm đi =))

22 tháng 11 2018

Đề GTLN A mình thấy nó sao sao ấy! Cần suy nghĩ thêm. Mà bạn cũng nên xem lại đề =))

\(B=1999+\left(x+2\right)^2+\left(y+3\right)^4\)

Ta có BĐT: Với n chẵn thì: \(a^n\ge0\)

Do vậy,ta có: \(\left(x+2\right)^2\ge0\)

\(\left(y+3\right)^4\ge0\)

Do đó \(B=1999+\left(x+2\right)^2+\left(y+3\right)^4\ge1999\)

Dấu "=" xảy ra \(\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}\left(x+2\right)^2=0\\\left(y+3\right)^4=0\end{cases}}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}x+2=0\\y+3=0\end{cases}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}x=-2\\y=-3\end{cases}}}\)

Vậy \(B_{min}=1999\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}x=-2\\y=-3\end{cases}}\)

17 tháng 10 2017

Gọi số đó là ab

Nếu ab chia hết cho cả 2 và 5 thì b = 0

Ta có : a0 chia hết cho 3 ; 4 và 6

Để a0 chia hết cho 3 thì tổng các chữ số của nó phải chia hết cho 3

Mà ta lại có 3 ; 6 ; 9 chia hết cho 3

Nếu ghép lại thành 30 thì sẽ chia hết cho 6 nhưng không chia hết cho 4 ( loại )

Nếu ghép lại thành 60 thì sẽ chia hết cho cả 4 và 6

=> Số đó là 60

17 tháng 10 2017

Số đó có tận cùng là 0 vì chia hết cho 2 và 5

Vậy số đó là: 60

Vì ( 6 + 0 ) chia hết cho 3

60 cũng chia hết cho 4

9 tháng 12 2017

 Sau năm phút tập thể dục giữa giờ, các trò chơi cũng nhanh chóng bắt đầu dưới bóng mát của hàng cây xanh. Chỗ này, mấy bạn nam đá cầu, những quả cầu xanh đỏ bay lên hạ xuống không chạm đất xem rất vui mắt. Chỗ kia mấy em học sinh lớp Một ngồi thành vòng tròn chơi chuyền nẻ, đôi bàn tay bé nhỏ rải những que nẻ xuống nền xi măng kêu lách tách. Bên cạnh đó, vài nhóm bạn lớp Bốn tụm năm, tụm ba bắn bi, bịt mắt bắt dê hoặc chơi mèo đuổi chuột trên sân cỏ phía sau các phòng học. Trên sân trước phòng học, các bạn nữ chơi nhảy dây rất nhịp nhàng. Dây quay vun vút , tiếng dây chạm đất đen đét rất vui tai. Người nhảy, tóc bay loà xoà, miệng cười chúm chím, chiếc khăn quàng đỏ phấp phới tung bay trên vai. Phía xa xa, dưới gốc cây phượng già, mấy bạn học sinh lớp Năm đang đọc truyện tranh cho nhau nghe rồi cùng nhau cười nắc nẻ. Giờ ra chơi thật là náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng nói vang lên thành một bản hoà âm sôi động

9 tháng 12 2017

bn lên mạng kiếm thì có chứ j

23 tháng 7 2018

(x. 4,8) - 3,5 = 12,9

 x . 4,8          = 12,9 + 3,5

    x               = 16,4 : 4,8

    x               \(\approx\) 3,417

6 tháng 6 2020

Bài làm

( x + 4,8 ) - 3,5 = 12,9

x + 4,8 - 3,5 = 12,9

x + 1,3 = 12,9

x          = 12,9 - 1,3

x          = 11,6

Vậy x = 11,6

9 tháng 5 2017

Xe khá đông khách, các hàng ghế đã kín người ngồi. Em và ba khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, chỗ ngồi cuối cùng trên xe. Cặp vợ chồng kém may mắn hơn, phải đứng chen chúc trong dòng người. Xe từ từ chuyến bánh. Bỗng đứa bé khóc ré lên. Một vài người phàn nàn: "Ôn quá! Dỗ đứa bé nín đi!" Không khí ngột ngạt và tiếng nói ồn ào, trách móc càng làm cho đứa bé khóc to hơn.

Lúc đó, ngồi ở hàng ghế trên là một bạn trai trạc tuổi như em, vóc người nhỏ nhắn nhưng dáng đi nhanh nhẹn. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Bạn có khuôn mặt vuông vức, sống mũi thẳng và cao. Trên khuôn mặt bạn nổi bật là đôi mắt sáng và đen. Nơi đó có nét thông minh khó tả. Bạn trai nhẹ nhàng nói với mẹ em bé:

-   Cô bế bé lên đây ngồi đi! Đứa bé sẽ không khóc nữa đâu!

Sau vài phút chần chừ, cặp vợ chồng cám ơn bạn trai và tiến

về hàng ghế. Như hiểu được tấm lòng của người nhường ghê, đứa bé cũng hết khóc luôn. Một bà đứng tuổi bảo bạn:

-   Sao cháu khờ thế! Chỗ ngồi trên cùng tốt thế sao lại nhường cho người khác?

-   Cháu thương cô chú đó quá. Họ có con nhỏ và phải đi xa. Còn cháu xuống gần đây thôi bác ạ! Với lại mọi người đều muốn đứa bé nín mà!

Bà ta hơi xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác.

Không ngờ cặp vợ chồng xuống cùng với bạn. Khi xe dừng, bạn nhảy xuống trước rồi đưa tay bế em bé. Cặp vợ chồng xiết chặt tay bạn, cảm động nói:

-   Cô chú cám ơn cháu, cháu thật là ngoan.

Bạn nhoẻn miệng cười khiêm tôn:

-   Không có chi cô chú ạ! Cô chú đi đường nhớ cẩn thận nhé! Dứt lời, bạn chào mọi người rồi khuất dần sau rặng tre. Hành động của bạn trai chưa quen biết khiến em thật cảm động và để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Bạn vừa tốt bụng, vừa lễ phép, vừa khiêm tốn. Em sẽ noi gương bạn và kể về bạn cho mọi người cùng nghe.

9 tháng 5 2017

tớ ko rảnh