K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 12 2016

Hồi tôi sáu tuổi, cũng vừa lúc phải chuyển đến ở nhà mới. Nhà mặt đường, phố Hàng Bông, mà thực ra cũng chẳng có gì cho tôi phiền lòng. Tôi đã được bà đồng ý cho bế Xanh, bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm xe cộ vút qua mà tưởng tượng vẽ vời ra muôn vàn câu chuyện. Đó cũng là một cái thú. Có điều tôi chỉ tự kể cho mình, dẫu đến Xanh muốn cũng không được nghe. Bà biết tôi ưa yên tĩnh nên không bao giờ hỏi gì khi thấy tôi ngồi một mình lẩm bẩm, nhưng lại bảo các bác: “Con bé có vẻ ngơ ngẩn, cô độc”. Vậy sao? Tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ để ý Xanh của tôi trông rất tức cười. Là bởi lẽ trên người “bạn” chả có tí xanh nào, kể cả đôi mắt cũng nâu như bộ lông dày mượt, đuôi ngắn một mẩu và thân hình tròn rất mực. Đây là do tôi “vất vả” nuôi nấng “bạn”, tôi thực là một cô chủ tốt. Cái thú vị nhất là bạn mèo hơn tôi tận bảy tuổi. Chắc vì già, càng lúc bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy.

Không lẽ tôi cứ mãi phải chơi một mình? Thật là bất ngờ! Một buổi sáng bình minh trời đẹp, tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng “ngoeo ngoeo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông muốt trắng, cái đuôi dài cỡ sáu lần đuôi Xanh và đôi mắt. Đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm. “Mèo mới lớn” (tôi gọi cô nhỏ như vậy) là món quà bà dành cho tôi. Bà gọi cô nhỏ là Va, giống như đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh-pê-téc-bua và Mát-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường, tình yêu lớn của đời bà. Những điều này về sau tôi mới hiểu...

Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui, ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ. Có những lúc cô nhỏ nghịch ngợm vô cùng, nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi. Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi dựng lên trời trông rất ngộ. Lạ hơn cả là cô mèo nhỏ rất yêu quý Xanh, có lẽ còn hơn cả cô chủ. Thế nhưng Xanh lại ghét Va, xử sự như một bà cô già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va là gầm gừ quàu quạu, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên.

Rất hiền lành, Va luôn lùi ra để cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới sán lại đĩa cơm thừa, nhiều bữa không còn gì, thế là Va nhịn đói. Tuyệt nhiên, cô nhỏ không mon men lại đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi nữa, mỗi khi Xanh nằm ngủ thì mặc khi đó đang dạo, đang ăn hay đang chơi với tôi, cô nhỏ phóng tới, nép vào người Xanh, nhắm mắt, Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi, cô nhỏ càng tiến tới làm thân. Thế rồi một lần Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Cô nhỏ chạy vụt đi, liền hai ngày bỏ bữa. Ngày thứ ba, thật không ngờ, Xanh lại đi khắp nhà tìm Va, rốt cuộc đã thấy cô nhỏ khoanh mình trong gác xép... Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, và lại được tựa vào lưng Xanh. Lí ra đã là “từ ngày hôm ấy, tất cả tốt đẹp như thế”. Có điều, trời chỉ cho một ngày...

Ngày Nô-en năm ấy, tôi được tặng quả cầu tròn có tám quả chuông kêu boong boong rất vui tai. Tôi lại cùng Va ném bóng. Cô nhỏ còn vui vì Xanh lắm nên chơi rất nhiệt tình. Va kêu “ngoeo ngoeo”. Tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K...két... Xôn xao... Tiếng người... Đám đông... Xanh, Va... Muộn rồi! Trước mắt tôi là nước, là mênh mông nước... Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc ở giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô họng khô cháy. Tôi uống nước, hòn lửa đỏ biến thành núi băng. Tôi đang đến vùng cực ngập tuyết trắng, không có ai, chỉ một mình đơn độc... Tôi ốm đến một tháng. Mở mắt, Xanh lại giường vuốt vào má tôi, cái chân sau chỉ còn một nửa. Xanh đi chậm tập tễnh. Còn Va, Va đã bay lên Thiên đàng khi mà tôi còn đang lạc trong chân trời vô tận. Va là thiên sứ hay sao, vụt đến, vụt đi. Vội quá! Cô chủ vẫn để hai đĩa cơm đó, Xanh không còn ăn tranh của Va nữa, ổ của Xanh cũng cho Va cùng nằm rồi, sao Va không trở lại? Ăn cơm liếm sữa, chơi với cô chủ, tựa vào lưng Xanh... Va không còn thích nữa sao? Va ơi!

Và đã bỏ tôi, bỏ cả Xanh mà đi. Tôi khỏi bệnh, rồi Xanh thay đổi hẳn. Bạn kéo tôi đi sang nhà hàng xóm. Nhìn thấy những bé mèo con, Xanh xán lại gần, vuốt ve, âu yếm như người mẹ, rồi với một vẻ hãnh diện thả các chú vào lòng tôi, đôi mắt người nhìn dò hỏi. Ánh nhìn ấy là của Va, chính là Va vẫn nhìn tôi, nhìn Xanh như thế. Va của tôi. Tôi ôm Xanh khóc. Tiếng Meo của Xanh trong ánh tà dương, buồn thảm.

Một năm sau, Xanh lên Trời với Va. Tôi vẫn còn nhớ! Một năm cuối cùng ấy, ngày nào Xanh cũng lân la khắp nơi mà cưng nựng những chú mèo con. Nhìn vào mắt Xanh, tôi biết, Xanh muốn tìm hình bóng Va, dù chỉ là chút gì nhỏ bé, mong manh, thậm chí không thực. Xanh mất cũng không phải do ốm. Có lẽ khoảng trống trong lòng quá lớn đã làm trái tim bạn tôi ngừng đập.

Về sau này, tôi cũng không có dịp nuôi thêm chú mèo nào nữa. Cuộc sống hối hả, bận bịu buộc ta phải theo kịp vòng xoay học hành. Thật may là còn có những phút giây đáng giá như giờ đây. Khi tôi đối diện với khoảng trống trĩu nặng vô hình, rồi kể cho tôi, cho bạn nghe một cái gì vẫn còn mãi trên con đường đã qua...

18 tháng 12 2016

Năm học lớp 4, tôi bị ốm một trận kéo dài 13 ngày. Trước đó một năm, em Trinh yêu thương của tôi đang học lớp 2 bị ốm rồi mất một cách đột ngột. Bà nội bố mẹ tôi và tôi cứ đau buồn mãi. Đêm đêm, bà và mẹ vẫn sờ tay vào trán tôi, lặng lẽ nhìn đứa cháu ốm đau, nước mắt đầm đìa. Bà thở dài và ho rũ rượi.

Dạo ấy, tháng 9 mưa tầm ta kéo dài. Một buổi chiều mưa gió, mẹ đang nấu cháo cho tôi, bất ngờ có một con chim lạ ướt lướt thướt bay vào bếp. "Chim sa, cá nhảy” là điềm gở - mẹ thầm nghĩ thế. Mấy lần bị mẹ đuổi ra, nhưng con chim lạ vẫn kêu thảm thiết, như đứa bé khóc, cứ đi vào. Mẹ nói chuyện đó với bà. Bà vội vàng đi xuống bếp, bắt con chim non đặt lên bàn tay gầy guộc. Con chim sáo mỏ vàng mới ra ràng thì bị gió mưa làm rã cánh. Bà nói với mẹ như tự nói với lòng mình:

- Đây không phải là “chim sa, cá nhảy”. Nó là một em bé mồ côi đang bị tai họa, phải thương nó, phải cứu vớt nó như cứu vớt một con người. Bà nghe nó kêu thê thảm như tiếng gọi của cháu Trinh cơ mà...

Mẹ và bà lấy cơm nguội cho chim ăn và sưởi ấm cho nó. Đói quá, chim ăn một cách ngon lành. Bố đã mượn một chiếc lồng của anh Ca con bác Thuận để nuôi con chim non.

Rất lạ là ngày hôm sau đó, tôi dứt cơn sốt rồi khỏe dần, ăn cháo, ăn cơm, đi lại được từ trong nhà ra sân, ra ngõ. Ba ngày sau, tôi đòi bố mẹ đưa tôi đến lớp. Bà và bố mẹ mừng lắm. Mẹ nói với bà và bố:

- Con chim non này đã mang tin vui, tin tốt lành cho gia đình ta. Ta nên để nuôi và chăm sóc nó...

Mấy ngày sau đó, bố đã mua được một chiếc lồng son tuyệt đẹp ở thị trấn đem về. Con chim non bé bỏng đã trừ thành một người bạn nhỏ quý mến của tôi.

Hôm nào đi học về, tôi cũng bắt cho chú chim non một vài con cào cào, châu chấu. Nó vừa kêu ríu ra ríu rít, vừa ăn một cách ngon lành. Tôi tập cho nó ăn mít chín, ăn chuối, ăn khoai, ăn dường, ăn thịt mỡ... Tôi làm theo đúng điều bà dặn là tập cho chim ăn đủ thứ mặn, ngọt... để nó quen dần, không bay mất.

Chỉ hơn một năm sau, con sáo mỏ vàng đã có một bộ cánh xanh đen biêng biếc, cái đuôi trắng xòe ra như chiếc quạt lụa. Cái mỏ vàng chanh. Cặp mắt tròn óng a óng ánh. Đôi chân bé nhỏ màu nâu, nhảy nhót trông rất ngộ. Sớm sớm, chiểu chiều, con sáo cất tiếng hót véo von.

Sáng sớm nào cũng vậy, tôi mở cửa lồng, chim đã bay một vòng quanh sân, rồi đậu lên bờ tường. Chim cất tiếng hót ríu rít khi bố mẹ dắt xe đi làm, khi tôi khoác cặp sách lên vai đi học. Chim nhảy chân sáo theo bà ra vườn. Trong lúc bà lúi húi hái rau, nhổ cỏ thì chim đi hết luống rau này đến khóm hoa khác bắt sâu bọ. Mỗi lần bắt được một con sâu ngậm vào mỏ, nó liền bay đến trước mặt bà, kêu ríu rít như để khoe, để báo công. Hôm nào cũng vậy, tôi đi học vừa về tới ngõ thì chú ta đã bay ra đón chào. Nó đậu lên vai, nó đậu lên cặp sách, nó hót mừng ríu rít. Hình như nó hỏi tôi: “Hôm nay anh được mấy điểm 10? Bữa nay có con châu chấu, cào cào đặc sản nào không?”.

Ba năm sau, cặp mắt con sáo mỏ vàng đã đỏ rực, tiếng hót khàn khàn. Nó tập nói tiếng người. Tôi trở thành “thầy giáo” dạy nó tập nói. Nó rất sáng dạ. Chỉ một thời gian ngắn nó biết gọi bà: “Bà ơi! Có khách! Có khách!”. Nó đánh thức tôi: “Kỳ ơi! Đi học! Đi học!”. Nó vừa ăn chuối vừa khen: “Ngon! Ngon!”. Bô' mẹ đi làm về, nó vỗ cánh, kêu: “Chào ngài! Chào ngài!”.

Con sáo mỏ vàng thật đáng yêu. Nó là cái đồng hồ báo thức mỗi sáng cho gia đình. Nó đem bao niềm vui cho tất cả mọi người. Nó quyến luyến, nó ân cần, nó quan tâm đến tất cả. Nó quý bà lắm! Bà bị ốm, nó bỏ ăn, suốt ngày đêm quanh quẩn nơi bà nằm. Có bà con nào đến thăm, nó mừng rỡ cất tiếng gọi: “Bà ơi! Có khách! Có khách!”Sáng nay, trời nắng đẹp, con sáo mỏ vàng lại theo bà ra vườn. Mẹ thường nói: “Bà là ân nhân của con chim nhỏ”. Bà thì bảo: “Có con sáo mỏ vàng, cháu bà vừa ngoan vừa học giỏi”. Còn tôi thì thầm nghĩ: “Giá em Trinh còn sống thì năm nay em đã lên học lớp 6 rồi; em sẽ vui sướng biết bao khi có con chim sáo mỏ vàng làm bạn”.
 

4 tháng 8 2023

a. Một tình bạn đẹp, như bước ra từ cổ tích
b. Làm cho những nguòi bạn trở nên vui vẻ hơn, có cuộc sống tốt đẹp hơn.

4 tháng 8 2019

Bài làm:

    Nhà em nuôi một chú chó rất xinh. Tên của nó là Mích. Mích có bộ lông vàng mượt, sờ rất êm tay. Chú rất thích đi dạo với em vào mỗi buổi chiều. Khi em đi học về, chú ngoáy tít đuôi, mừng rỡ chào đón em. Em coi chú chó là người bạn đáng tin cậy của mình trong nhà.

14 tháng 12 2020

Tham khảo nhé !

Trong số những loài vật nuôi của gia đình, em thích nhất là chú mèo mướp vừa hiền lành lại rất đáng yêu. Chú mèo được mẹ em xin về từ nhà bác Nga, ngày đầu mới về em nhìn chú mèo bé con con, rất yếu ớtgầy gò, hai đôi mắt vẫn còn mờ đục, giọng kêu "meo meo" nhưng nhỏ và có vẻ thều thào. Nhờ có sự chăm sóc chu đáo và tận tình của mẹ em mà chỉ sau hai ngày, chú mèo đã khỏe hơn rất nhiều, cứng cáp và rất háu ăn, một mình chú ăn hết nửa bát cơm trộn với cá ngon lành. Chú mèo khi ngủ thường hay cuộn tròn mình vào phía trong, chỉ chừa lại hai đôi tai vẫn vểnh lên, hễ có tiếng động gần là chú tỉnh giấc ngay. Đôi mắt sáng trong như viên pha lê xanh, ban đêm ánh mắt đó truy tìm chuột ở khắp mọi ngóc ngách trong ngôi nhà. Em yêu chú mèo nhà em, luôn coi nó như một người em nhỏ của mình, thường xuyên dành thời gian chăm sóc và chơi đùa với chú mèo.

2 tháng 1 2022

Đối với tôi hạnh phúc lớn nhất cả cuộc đời này là có được bé Thu - đứa con gái đầu lòng của tôi. Dù đã xa con gần tám năm nhưng không ngày nào là tôi không nghĩ đến cái ngày gia đình được đoàn tụ. Và cuối cùng cơ hội cũng đã đến với tôi khi tôi được về phép trong ba ngày lòng tôi vui sướng khôn tả nghĩ đến cái cảnh đứa con gái yêu quí của mình chạy lại ôm tôi vào lòng và được nó gọi một tiếng ba thì hạnh phúc biết bao.

Nhưng tất cả mọi thứ đều trái ngược với cái mơ ước nhỏ nhoi ấy, đứa con gái mà tôi hằng mong nhớ lại xem tôi như một người xa lạ, xem người cha ruột này như một người dưng qua đường không hề quen biết vì trên má tôi có một vết thẹo dài không giống với người trong ảnh chụp cùng với má nó.

Ờ thì, có lẽ nó cư xử như vậy là đúng thật vì khi mà tôi lên đường đi chiến đấu khi nó chưa tròn 1 tuổi nữa mà, còn quá nhỏ để ghi khắc hình ảnh của người cha này và cũng chưa đủ lớn để nhận biết được sự tàn khốc của chiến tranh mang lại nên lúc nào đối với tôi nó cũng nói trổng, mặc cho tôi có làm gì, có nói ra sau thì mọi thứ đều như công dã tràng.

29 tháng 10 2021

tham khảo

 

a. Giải thích tình bạn là gì?

 

 

“ Tình bạn là tình cảm của một người biết quan tâm, giúp đỡ, đồng cảm và sẻ chia những niềm vui nỗi buồn với bản thân mình”.Đó không phải một quan hệ máu mủ nhưng đều rất thiêng liêng đối với mỗi người, luôn cần được vun đắp, trân trọng.

b. Bàn luận về tình bạn:

Không phải cứ quen biết nhau thì đã có tình bạn, một tình bạn đẹp chỉ thực sự tồn tại khi có chung những sở thích, quan điểm và luôn sẵn sàng sẻ chia với nhau.Cuộc sống luôn tồn tại những tình bạn thật đẹp, ngay cả giữa con người với những loài động vật như chó, mèo…Ví như tình bạn giữa chú cho Hachiko với giáo sư Hidesaburo trong cuốn sách “ Hachiko – chú chó đợi chờ” đã làm biết bao người rơi nước mắt. Hằng ngày, khi ông ra ga để bắt tàu đi làm, Hachiko đều đi theo tiễn chủ và mỗi buổi chiều, chú đều ra ga chờ để đón ông chủ về. Một hôm, ông Hidesaburo bị nhồi máu rồi đột ngột qua đời tại nơi làm việc. Ông mãi mãi không thể trở về, thế nhưng chú chó Hachiko vẫn kiên nhẫn ngồi đợi chủ, không chỉ một hai ngày mà suốt chín năm dài đằng đẵng. Sau chín năm, chú chó Hachiko qua đời và được đoàn tụ với người chủ của mình trong niềm tiếc thương của người dân nước Nhật. Rõ ràng, tình bạn giữa chú chó Hachiko và người chủ vẫn còn mãi, kể cả khi người chủ mất, và chú chó mất, dường như nó còn trở thành một biểu tượng cho sự trung thành mà chú chó dành cho chủ của mình mà người Nhật nhiều thế hệ vô cùng trân trọng.Sống trên đời, chúng ta có thể được chứng kiến nhiều mức độ tình bạn khác nhau. Đó là bạn bè tâm giao( những người cùng chung suy nghĩ, cảm xúc). Đó là bạn vong niên( những người hiểu và sẻ chia với nhau bất kể sự chênh lệch tuổi tác). Đó là bạn nối khố( những người đồng cam cộng khổ từ nhỏ với mình). Và đó còn có thể là những người bạn đường( đồng hành cùng ta trên những con đường gian lao của cuộc đời). Dù ở mức độ nào, những tình bạn ấy luôn cần sự quan tâm, giữ gìn, trân trọng ở mỗi người.Cuộc đời này, con người không thể sống mà thiếu bạn. Bạn bè sẽ ở bên giúp đỡ ta tiến bộ hơn trong học tập, cải thiện trong công việc. Họ cũng là những người giúp ta nhìn nhận lại bản thân, học tập những điểm tốt ở họ và góp ý về những điểm xấu để cả hai cùng hoàn thiện. Bạn bè nhiều lúc đem đến hạnh phúc cho ta, hay cùng ta chia sẻ niềm hạnh phúc. Những lúc khó khăn nhất, buồn khổ, tuyệt vọng nhất, bạn bè sẽ là những người ở lại cuối cùng bên ta, dang cánh tay kéo ta thoát khỏi vực thẳm để lấy lại niềm tin và hi vọng vào cuộc sống.

c. Làm thế nào để có một tình bạn đẹp?

 

Luôn tôn trọng ý kiến riêng của bạn mình.Dành thời gian lắng nghe những chia sẻ, tâm sự để cả hai cùng hiểu nhau hơn.Không lợi dụng tình bạn để mưu cầu danh lợi hay vì những mục đích cá nhân.Không phải những người bạn nào ta gặp trong cuộc đời cũng là những người bạn tốt. Vì vậy bản thân mỗi người nên tỉnh táo trong việc chọn cho mình một người bạn để sẻ chia, không a dua, nghe theo hay giúp bạn mình làm những việc sai trái. Thấy bạn mình sai, một người tốt sẽ là người biết kéo họ ra khỏi cái sai trái để đến với cái lương thiện ở đời.

III. Kết bài:

 

Nêu cảm xúc bản thân:
9 tháng 6 2018

                                                                                 Bài làm

  Nhà em nuôi rất nhiều con vật nhưng em thích thất là chú mèo nhà em

Em đặt tên cho nó là Mun.Lông của mèo Mun đen đên óng mượt .Cái đầu của nó tròn,hai tai lúc nào cũng dựng đứng để nghe nghóng xung quanh.Đôi mắt của nó xanh biếc lúc nào cũng đưa đi đưa lại như hai giọt nước.Dưới đôi mắt xanh biếc đó là chiếc mũi hông lúc nào cũng khịt khịt ngửi mùi khắp nơi cùng với hai chiếc ria trắng muốt.Thân nó dẻo dai và khỏe khoắn lắm.Chiếc đuôi màu đen lúc nào cũng ngoe nguẩy.Méo Mun rất thích ăn cơm cá ,mỗi lần em cho nó ăn cơm cá chú thích lắm.Khi nó uống nước chú cứ liếm cái lưỡi vào bát nước rồi lại rutf vào trông rất dễ thương.Càng lớn lại thấy học rất nhiều nên em không có thời gian chăm sóc cho Mun.Vào đúng hôm chủ nhật trời mưa rất to ,đến giờ ăn em gọi chú rất nhiều nhưng chú không về,tối hôm đó em khóc ất nhiều .Từng ngáy trôi qua chỉ mong chú về cùng với em chơi ,nhưng mèo Mun lại không về,em rất là buồn bố và mẹ an ủi em rất nhiều.

 Đến tận bây giờ em vẫn luôn nhớ về Mún .Chuyện đó em vẫn không quên được dù đã qua 11 năm.Vì vậy em đã quan tâm nhiều hơn đến những chú mèo ,chó.. để không còn mắc lại chuyên giống như MỤN 

Cái này là câu chuyện có thật giữa mk và chú mèo nhà mk chứ không chép trên mạng,nhắc đến mk vẫn thấy rát buồn

9 tháng 6 2018

Những bạn gái thường rất thích có một con vật nuôi, thú cưng trong nhà mình. Tôi cũng vậy, tôi thích những gì nhỏ bé, xinh xấn, đáng yêu nên tôi chọn một cặp hamster.Hamster tôi nuôi có một con đực, một con cái. Tôi đặt tên cho con đực là B, vả con cái là G. Hai cái tên đáng yêu này là chữ viết tắt của từ boy và girl.Tôi rất yêu thương và cưng chiều chúng. Chúng rất ngoan mỗi khi tôi gọi tên chúng thì chúng chạy ngay vào lòng bàn tay của tôi. Lúc đầu ba tôi vừa mang nó về thì tôi đã thích rồi vì từ lâu tôi luôn ao ước có một cặp hamster ở trong nhà. Nlurng nó rất nhát kh có người lạ, nó chui vào căn nhà trong lồng của chúng. Giữa tôi và chúng cứ như bạn bè thân thiết của nhau vậy. Mỗi khi tôi đi học về thì việc đầu tiên tôi làm là nhìn vào lồng xem chúng ra sao. Ngày nào cùng vậy, mỗi khi nhìn tôi đều thấy chúng đang tập thể dục trên cái vòng hoặc lên xích đu hay cầu tuột để chơi. Mỗi khi chúng tập xong như thế thì tôi lại lấy sữa cho chúng uống.Cứ vào ngày chủ nhật thì tôi lại cho chúng ăn xúc xích và rau củ. Vì thế mà chúng chẳng mấy khi đã mập lên rất dễ thương. Mỗi khi chúng cắn hạt hướng dương thì tôi nghe thấy tiếng bóc bóc, nghe rất vui tai.Đối với tôi, thì cặp hamster này có rất nhiều kỉ niệm gắn bó với tôi. Nhưng kỉ niệm mà tôi nhớ nhất rõ chính là có một lần khi tôi đi học về nhưng vì bài tập nhiều quá nên tôi không để ý đến chúng. Sáng mai là chủ nhật, khi nhìn chúng trong lồng tôi không thấy chúng cử động gì cá, tôi lo lẳng liền mở lồng và động vào cả hai con cũng không thấy chúng hoạt động gì. Tôi hớt hơ hớt hải đưa chúng đen trạm thú y. Chúng ngất vì đói. Kể từ đó về sau, tôi đều đặn cho ăn mỗi ngày và chăm sóc chúng kĩ lưỡng hơn. Tôi còn vẽ hình ảnh cùa chúng và treo lên trong phòng của mình nữa.

Có một con thú cưng là một điều hạnh phúc đối với riêng tôi. Vì thế mà tôi luôn hứa với lòng sẽ luôn chăm sóc, yêu thương chúng một cách chu đáo nhất B và G của tôi.



 

16 tháng 10 2021

Tham khảo

 

 

Có một cô bé mải mê gấp những ngôi sao giấy bé nhỏ vì cô tin vào truyền thuyết cổ: Khi gấp đủ một trăm ngôi sao nhỏ đem tặng cho người mình yêu quý thì một điều ước của người đó sẽ thành sự thật.

 

Cô bé không muốn người bạn của mình mãi trầm lặng, cô muốn thấy những nụ cười, những niềm vui trong ánh mắt người bạn ấy. Thời gian trôi đi, túi sao nhỏ của cô càng ngày càng nhiều và cho đến một ngày kia, ngày cô sẽ phải rời xa các bạn để theo gia đình, cô gái quyết định mang cả túi sao đủ màu sắc đến cho người bạn trai như một món quà tạm biệt trước lúc đi xa.

 

- Tối nay nhiều sao quá! - Cô bé nói, mắt sáng ngời - Cậu hãy ước điều gì đó đi!

 

Cô nói thật nhẹ nhàng như chờ đợi. Cậu bạn khẽ mỉm cười mở gói quà và nói:

 

- Chúc những điều hạnh phúc nhất sẽ đến với cậu, người bạn thân yêu nhất của mình!

 

Cô bé giật mình, đôi mắt nhòa đi, giọng như khóc:

 

- Tớ muốn nghe điều ước dành cho cậu cơ!

 

Bỗng cô nhận ra ánh mắt kia thật sự như đang cười và phản chiếu cả một bầu trời sao đang mong muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất. Cô vội vàng thầm ước đôi mắt đó, nụ cười đó mãi mãi theo cô.

 

Có những ước mong đôi khi không hề vĩ đại, nó thật bình dị, thật chân thành và rất thật. Đôi khi niềm vui, hy vọng của người khác cũng chính là niềm hạnh phúc bất chợt đến trong tim ta và, không phai mờ theo năm tháng.

16 tháng 10 2021

Sau câu chuyện hãy viết ý nghĩa câu chuyện nữa nhé!

Thanks MN