LUNG LINH ÁNH NẾN
Người tử tù ngước lên nhìn tôi: Bác làm ơn giúp em một lần này nữa nhớ! Cho em xin một chục cây nến thôi! Tôi dò xét nhìn anh ta. Mắt anh ta đã trong hơn, có lẽ cũng sắp khỏi rồi. Tuần trước mới vào đây, hai mi mắt anh ta còn sưng lên hum húp, nhoèn mắt cứ một lúc lại chảy ra trắng dục. Tôi đã mời bác sĩ tới khám và cho anh ta thuốc. Sau đó, anh ta còn nài nỉ tôi mua thêm cho mấy gói dầu cá viên. Tôi cũng đã mua cho anh ta rồi. Bây giờ anh ta lại còn nhờ tôi mua nến. Ở trong tù thi dùng nên làm gì? Nội quy nhà giảm, nhất là với tử tử, nghiêm ngặt lắm. Lỡ có gì xảy ra, tất cả trách nhiệm lại đổ hết xuống đầu tôi.
- Anh cần nến làm gì? - Dạ, để em chữa mắt cho khỏi hẳn ai - Hừm...Thôi được! Để tôi xét xem thế nào.
Cách luyện mắt kiểu ấy thì tôi cũng chẳng lạ gì. Nhưng mà...
- Trăm sự xin bác giúp em. Em cũng chẳng được sống mấy bữa nữa... Ngập ngừng một lát, anh ta rầu rầu:
- Chẳng biết đến lúc ra "dựa cọc" thì em có khỏi được không?
Đắn đo mãi tôi cũng quyết định mua cho người tù một chục cây nến. Song lúc đưa cho anh ta xong, tôi bỗng chợt dạ. Nhờ mà... Tôi bèn kín đáo nhắc với mấy người lính gác, yêu cầu họ phải canh chừng anh ta thật sát sao. Một lúc sau tạt qua, thấy anh ta đang ngồi xếp bằng, mắt nhìn chăm chăm vào ngọn lửa nến trước mặt, tôi mới thấy hơi yên tâm. Lạ thực, tên tử tù này! Người ta đưa anh ta về đây để được hưởng mười lăm ngày, có thể sẽ là mười lăm ngày cuối cùng của cuộc đời anh ta, mười lăm ngày cho anh ta kháng án. Song có vẻ như anh ta đã tuyệt vọng lắm rồi. Tôi có nhắc anh ta sao không làm đơn kháng ăn đi thị anh ta trả lời: "Kháng làm sao được hở bác? Tội em nặng lắm, có chết trăm lần cũng đảng". Vậy mà anh ta còn chăm lo cho đội mắt mình đến vậy để làm gì không biết? Dễ anh ta tưởng rằng sang thế giới bên kia với một đôi mắt đẹp thì sẽ thoát khỏi vạc dầu sôi hay sao?
Mười lăm ngày trôi nhanh như gió thoảng. Hôm đội thi hành án đến đón anh ta đi xử quyết, trước lúc bước lên xe, người tử tủ bồng nghẹn ngào nắm chặt lấy hai tay tôi: - Em đội ơn bác nhiều... Mọi người ở lại, em đi! Nhìn đôi mắt trong sáng đẫm lệ, tôi bàng hoàng. Đôi mắt ấy là của một kẻ bị án tử hình ư?
Một tuần sau, phòng tôi bỗng có tiếng gõ cửa. Khách là ông bác sĩ đã đến khám mắt cho người tử tù dạo nọ. Ông đến để rủ tôi cùng trao một món tiền cho bà mẹ của người tử tù ấy. Thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, ông củng lộ vẻ ngạc nhiên không kém.
- Ra anh không biết gì ư? Tên tử tù ấy còn có một bà mẹ già yếu. Hôm nọ, khi tôi đến khám mắt cho hắn, biết bệnh viện chúng tôi cần một đôi mắt, hắn xin được hiến đôi mắt của minh để lấy một khoản tiền...
TRONG VAI NGƯỜI KỂ CHUYỆN, EM SẼ NÓI ĐIÈU GÌ KHI CÙNG BÁC SĨ TRAO MÓN TIỀN CHO MẸ CỦA NGƯỜI TỬ TỦ?
Cái này thì em cũng gặp nhiều rồi không đâu xa, em em cũng thế cứ bị ai mắng mà ngoài bố mẹ ra là chửi. Ngay cả em là chị nó còn chửi. Suy nghĩ của em là làm cách nào để cho em em nó không nói tục nữa. Nếu cứ như vậy thì thằng em mới đẻ sẽ bắt trước và nói theo đều đó không hay ho gì. Với hiện tại thì cũng không khó lắm để được nghe những câu chửi bậy ấy.
hihi e chỉ nghĩ vậy thôi
Theo mình, ngày nay nhiều bạn học sinh có phát ngôn ko đúng, còn nhuộm tóc xanh, tóc đỏ để chứng tỏ rằng mình là một người chịu chơi khi còn ngồi trên ghế nhà trường .
Nguyên nhân là do thói chủ quan . Khi trưởng thành thì tâm lí sẽ thay đổi, muốn mình phải hơn người khác .
Đẻ khắc phục, mọi người người phải hướng dẫn bản thân làm những điều tốt đẹp, noi theo những tấm gương sáng. Như vậy sẽ có lối sống lành mạnh cho giới trẻ.