Viết một bài thơ vui
(không chép trên mạng)
Ai nhanh mk tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ
Chơi không học bán rẻ tương lai
Thôi thì ta chọn cả hai
Vừa chơi vừa học tương lai huy hoàng.
Tieng co bay la bay la
Sieu nhan nem da chet cha con co
Gan do co mot con bo
Con bo no da gay gio sieu nhan
Thế là một năm bận rộn đã qua đi,để lại cho ta bao cảm giác mới lạ và không khí se lạnh vào ngày đầu tiên của năm mới.Vậy là mùa xuân đã đến.
Thời tiết tuy lạnh nhưng trời lại hửng lên,mang theo hơi ấm của mùa xuân.Nhìn ra cửa sổ, bầu trời trong xanh,những cô mây,cậu mây bồng bềnh như những que kẹo bông đang chơi đùa với gió.Ông mặt trời vàng rực chiếu những tia nắng vàng ấm áp,mượt mà xuống mặt đất.Hai bên đường,hàng cây trơ trụi lá không còn nữa,thay vào đó là những chồi non mơn mởn.Trên cây,những chú chim họa mi hót líu lo như muốn chào đón nàng tiên mùa xuân.Khu phố em ở đã được quét dọn và sơn mới.Nó vui vẻ,hãnh diện khi có bộ cánh mới đón tết.Nhà nào cũng treo những lá cờ đỏ sao vàng bay phất phới.Không khí phấn khởi, náo nức chuẩn bị đón tết bao chùm khắp không gian.Mọi vật đều thay đổi.
Ai cũng hân hoan và vui vẻ,gạt bỏ những âu lo,bộn bề trong năm.Không còn vẻ mặt đăm chiêu hay những tiếng gắt gỏng.Ra đường mọi người cùng chúc nhau năm mới may mắn,vạn sự như ý.Tất cả trở nên tình cảm hơn.Bọn trẻ em được bố mẹ mừng tuổi và mua quần áo mới,trông đứa nào cũng đẹp,cũng xinh.Những tiếng nô đùa,reo hò làm không khí ngày xuân thêm tưng bừng.Những cửa hàng bánh,mứt chật kín người.Những cành hoa đào,mai được bày bán khắp phố.Mọi người tấp nập đi sắm tết.
Ngày xuân làm mọi người thêm gần nhau hơn,làm cho không khí thêm náo nhiệt, nhộn nhịp. Những người đi xa trở về quê hương,nhà nào cũng sum họp bên nhau đông đủ.Em rất thích mùa xuân.
Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây
Trăng lên đỉnh núi trăng mờ
Em chưa mười tám anh chờ em nha
Lục bát do máy đứa bn sáng tác đó . ko chép mạng đâu
ms học thuộc dc
Cuộc đời bao nỗi đắng cay
Nhìn về cha mẹ, lệ cay nghẹn ngào
Hôm nay nước mắt tuôn trào
Nhớ ơn cha mẹ, cả đời cưu mang
Cho con cuộc sống vinh quang
Tương lai tươi sáng, muôn vàng mai sau
Tóc nay mẹ đã bạc màu
Vì bao khổ cực, dải dầu sớm trưa
Thương con không quảng nắng mưa
Thức khuya dậy sớm, mưa giông không màng
Gian lao khổ cực nào than
Cho con no đủ, hiên ngang với đời
Con đây chẳng nói nên lời
Nghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghi
Lạy cha lạy mẹ con quỳ
Công ơn trời biển, đời đời không quên.
Mỗi lần về quê, từ xa em đã được nhìn thấy hình dáng hàng dừa xanh ngát, đung đưa trong gió. Nhìn hình ảnh ấy, em luôn thấy xúc động vô ngần.
Hàng dừa được người dân nơi đây trồng dọc theo bờ sông, dẫn lối đi vào trong làng. Cây dừa rất cao, vượt qua mọi tầng lá xanh của cây cối trong làng. Tàu dừa to, gồm nhiều nhánh lá nhỏ dài, như mái tóc đương xanh của người thiếu nữ xuân thì. Từng trái dừa lủng lẳng dưới tán lá, chứa bao dòng nước ngọt thanh - thứ nước mà những đứa trẻ luôn khao khát hơn bất kì loại nước ngọt nào.
Cây dừa gắn bó, cống hiến vô tư cho cuộc sống của người dân quê em. Người dân cũng vì thế mà tỉ mẩn, không để phí hoài dù chỉ một nhánh lá. Nước dừa, cùi dừa để ăn, uống trực tiếp, rồi con làm thành đủ thứ món ngon như mứt dừa, kẹo dừa hay đem kho với thịt. Lá dừa để tạo màu cho bánh kẹo, để gói bánh, hay phơi khô cả tàu lá lợp mái nhà. Rồi thân, vỏ, lá dừa khô có thể dùng để đun bếp. Những đứa trẻ ngày ngày chơi đùa dưới bóng mát của cây dừa, thi nhau leo lên đến ngọn cây, sung sướng ngắm nhìn thế giới bên ngoài làng quê.
Em rất yêu quý cây dừa. Đối với em cây dừa cũng như một người bạn thân thiết. Dù đi xa nơi đâu, em vẫn luôn nhớ về hình dáng cao lớn, trầm lặng ấy.
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ trong lòng, Mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn biết ơn và kính yêu mẹ rất nhiều!
Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi mang thai cho đến khi sinh tôi ra trên cuộc đời và nuôi dạy tôi nên người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé tôi rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm nên mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ vì trông tôi mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh tốt nhất và chữa khỏi bệnh cho tôi. Từ khi có tôi, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa, không còn những buổi găp bạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, Các bác hàng xóm ai cũng khen tôi ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi nên người. Bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.
Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng mạch lạc, viết sao cho thật ngay ngắn thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.
Mỗi khi tôi yếu lòng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, tôi thường tìm đến mẹ để chia sẻ để tâm sự. Những lúc đó, mẹ lắng nghe tôi nói và khẽ gật đầu. Ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ đáng kính mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.
Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ dành cho con. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của bố mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ dành cho con, con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.
Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng có những đêm trăng đẹp. Thế nhưng em vẫn thích nhất là đêm trăng rằm vào mùa hạ.
Ông mặt trời đỏ ối như một quả cầu lửa khổng lồ đã từ từ khuất hẳn phía xa. Trong xóm, mọi nhà đã lên đèn từ lúc nào. Bầu trời trong vắt, đen thẫm lại như khoác tấm áo nhung đen trên có đính những ngôi sao lấp lánh Sau luỹ tre làng, mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên, toả ánh sáng vàng dịu lên những ngọn tre. Hàng trăm ngôi sao sáng long lanh, lúc ẩn lúc hiện tạo cho bầu trời một vẻ đẹp huyền ảo.
Một lúc sau, trăng đã gối đầu lên rặng cây phía xa để rồi sau đó lấp ló trên ngọn tre già. Lúc này trăng đã lên cao, toả ánh sáng êm dịu len lỏi vào khắp các đường làng, ngõ xóm. ánh trăng phết nhẹ lên các mái nhà, chiếu những tia sáng li ti qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ. Em và các bạn rủ nhau ra sông hóng mát, ngắm trăng. Chúng em đi đến đâu, trăng đi theo đến đónhư muốn cùng đi chơi với chúng em. Ngoài bờ sông, gió lồng lộng thổi vào mát rượi. Dòng sông ven làng được ánh trăng soi sáng gợn sóng lăn tăn, mặt sông óng ánh lung linh như dát vàng.
Mọi người trong xóm em đều tụ tập ở sân nhà để ngắm trăng. Trẻ em nô đùa chạy nhảy cười nói vui vẻ. Những chú chó cũng ra sân hóng mát , thỉnh thoảng lại ngó ra đường, cất tiếng sủa vu vơ. Ngoài đồng quang cảnh thật vắng lặng. Nước chảy róc rách trong các rãnh, mương nước. Hàng trăm anh đom đóm với những chiếc đèn lồng bé xíu toả ánh sáng nhấp nháy thật đẹp. Đó đây có tiếng côn trùng kêu ra rả. Cỏ cây thì thầm trò chuyện với nhau. Trời càng về khuya, quang cảnh càng yên ắng, tĩnh mịch hơn. Vạn vật say sưa chìm vào trong giấc ngủ êm đềm. Ánh trăng dìu dịu cùng hơi sương như đang ru ngủ muôn loài. Chỉ còn côn trùng vẫn cất tiếng ra rả cho khúc nhạc muôn thuở về đêm. Cảnh đêm trăng rằm mùa hạ thật đẹp.
Giữa đồng quê, ngắm cảnh một đêm trăng đẹp như vậy, em cảm thấy yêu thiên nhiên, cảnh vật quê quê hương hơn. Em sẽ cố gắng học giỏi để sau này lớn lên xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
Vào những ngày đẹp trời, cứ mỗi buổi tối, ông trăng tròn lại xuất hiện trên bầu trời, trên những ngôi nhà cao tầng. Ông trăng bay lơ lửng, toả cái nhìn trìu mến xuống thành phố Hà Nội thân yêu.
Buổi tối ngày hôm ấy mới đẹp làm sao. Tôi ra ngoài ban công nhìn ánh trăng toả. Trăng tròn vằng vặc từ từ bay lên theo gió. Ánh trăng sáng đến nơi nào, nơi đó lại cất lên tiếng hát, tiếng cười vui vẻ. Trăng đêm nay soi sáng xuống đất Việt Nam. Trăng sáng vằng vặc chiếu khắp thành phố, làng mạc, núi rừng, nơi quê hương thân thiết của mọi người. Trăng soi sáng những ống khói nhà máy chi chít, cao thẳm, rải trên đồng lúa bát ngát vàng thơm, cùng với nông trường to lớn, vui tươi. Cũng từ vầng trăng này, làn gió nhè nhẹ, mát rượi toả ra làm tuôn chảy những ánh vàng tràn lên phố phường, trải dài trên khắp thành phố. Tôi nhìn trăng, nhìn mãi, nhìn mãi và nghĩ tới sự tích chú Cuội ngồi trên cung trăng. Kể ra chú Cuội cũng tài thật, ngồi mãi bên gốc đa của mình mà không đi đâu cả. Nghĩ đến chị Hằng mỗi năm chỉ xuống chơi với các em thiếu nhi một lần vào Trung thu, tôi lại nhớ, nhớ chị lắm! Tôi ước mong chú Cuội sẽ lại trở về sống với con người, chị Hằng sẽ xuống chơi với các em vào những ngày mười lăm hàng tháng. Nhưng cái ước mong đó chỉ là ảo ảnh, hi vọng mỏng manh. Trăng dấp dới giữa muôn vạn vì sao. Ánh trăng lọt vào đáy giếng, chấp chới vẫy gọi những chiết gầu múc nước, mặt giếng lung linh, toát hơi nước mát rượi tạo ra một luồng không khí trong lành. Ánh trăng óng ánh toả trên khắp cành cây, hoa lá để rồi chúng toát ra một màu vàng tươi đẹp. Trăng chiếu xuống dưới đường làm những khuôn mặt thanh niên tươi trẻ hơn. Trăng cũng có một tình yêu vĩnh cửu như con đối với mẹ. Trăng yêu trái đất của mình, yêu quí hành tinh của mình, yêu quý những con người thông minh cần cù sáng tạo, yêu lao động của mình. Hình như trăng đặc biệt yêu quý những em nhỏ đang vui chơi, học hành dưới mái trường mà trăng đã ôm ấp tận trong tim. Trăng còn toả ánh sáng của mình vào những chậu cây cảnh để cây có nhiều sự sống hơn. Trăng cứ hiện lên trước mắt tôi, không bao giờ dứt ra được trong đêm nay. Tôi mơ mộng, tưởng tượng như trăng đang đến sát bên mình và khẽ nói với tỏi:
- Bạn làm gì đấy?
Tôi trả lời:
- Tôi đang mơ mộng đấy!
Đến khi giật mình trở lại, tôi mới biết đó không phải là trăng, chỉ là tôi tưởng tượng ra mà thôi. Trăng còn phải đi đây, đi đó xem đất nước của mình chứ. Sao hôm nay tôi kì lạ vậy, cứ mơ mộng, tưởng tượng suốt? Vì ánh trăng đêm nay đấy các bạn ạ! Các bạn có thấy trăng đẹp không? Tôi thầm cảm ơn trái đất đã tạo nên vầng trăng đẹp như thê này để tôi yêu đời hơn, mơ mộng hơn, học giỏi hơn. Tôi rất sợ, sợ lắm khi trăng bị làm sao đó. Tôi ngồi ngắm trăng cho tới lúc trăng tan dần. Sao trăng lại tan? Tôi tự hỏi tôi. Một đám mây không biết từ đâu bay đến, chen vào vầng trăng, che lấp vầng trăng và vầng trăng cũng tan dần. Thế là buổi tối ngày mai, tôi mới gặp lại được vầng trăng. Một ngày dài quá, dài quá, tôi không biết có chịu đựng được không. Tôi đang nhìn theo bóng dáng trăng thì mẹ tôi gọi tôi vào ngủ. Tôi không muốn ngủ chút nào nhưng vẫn phải vào. Vào trong chăn, tôi vẫn còn nghĩ đến trăng và thiếp đi lúc nào không biết, vầng trăng đã đi tận vào trong giấc ngủ, vào tận trong giấc mộng của tôi.
Đẹp sao đất nước VN
Non sông hùng vĩ Bắc Nam đẹp giàu
Ninh Bình nơi đất cờ lau
Vua Đinh dẹp loạn , mai sau vững bền .
p/s : nhóm lớp mk lm bài này đấy
Đẹp sao đất nước Việt Nam
Non sông hùng vĩ Bắc Nam đẹp giàu
Ninh Bình nơi đất cờ lau
Vua Đinh dẹp loạn , mai sau vững bền .
Nhớ lại cái thời học sinh
Ngồi với thằng bạn “Hoài Linh” lắm mồm
Mình và nó rất lôm côm
Học thì không học cứ ôm nhau cười
Có lẽ ngừng chém gió thôi
Bài thơ này chém gấp 10 lần luôn!
Đi học cứ như đi buôn
Giáo viên nhắc nhở:”Cứ luôn cái mồm”
Nhưng mình được cái rõ khôn
Đến tiết Chủ nhiệm là ngồi im re
Cô Lý cao tựa cây tre
Ra đề giặt giẹo đố me nào làm
45 phút ngồi nói xàm
Em ngồi, em ngáp, em ngủ, làm chi
Cô Văn hay thích cho ghi
Chép lấy chép để tưởng đi luôn rồi
Cô Sử càng nghĩ càng kì
Rất hay đánh đố những gì đã xưa
Úi zời, cô Địa xin thưa
Mưa gió động đất chẳng thừa chẳng tha
Cô Hóa thì rất kêu ca
Hở ra nói chuyện là la là rầy
Cô Anh vóc dáng nhỏ gầy
Nhưng mà liếc mắt ,cả bầy im re
Học anh nói thật “thôi thôi”
Tiếng ta chửa hiểu, xin thôi tiếng người
Thầy NGUYÊN thể dục hay cười
Nhưng động 1 cái “mười vòng cho ta”
Thằng Phú ngồi cười haha
“Anh ra chạy nốt ,2 thằng chết chung ”
Thầy Toán cứ gọi lung tung
Đang yên như thế đùng đùng gọi tên
Lên bảng lắp bắp, rên rên: “Em đã ứ bít , còn kêu (em) làm trò”
Môn tin lúc nào cũng lo
Chẳng biết ổng lại cho ra đề gì
Thầy Sinh biết phải làm chi
“Bộ phận sinh dục, cứ hihi cười”
Cô giáo chủ nhiệm rất tươi
“Một tuần 8 lỗi ra ngoài quét sân”
4, 5 thằng rất chuyên cần
Hì hục quét suốt vẫn hoài quét sân!
Bài thơ chế ngày vui chúc mừng ngày 20/11 số 2
“Hai mươi tháng mười một
Đột ngột nhớ đến cô
Tiền không có xu mô
Mua cho cô lô gạo.
Bài thơ: Khỏi mời phụ huynh
“Mẹ ngồi, Mẹ khóc vì con
Con lừa dối Mẹ không mời phụ huynh
Điểm không Cô viết to đùng
Kèm theo trong ngoặc là không thuộc bài
Vậy mà con có biệt tài
Thêm trước số một thành ra điểm mười
Về khoe, Mẹ sổ báo bài
Để qua mặt Mẹ hằng ngày, hằng đêm
Hôm nay, Cô mời Mẹ vô
Mẹ vô, Mẹ tưởng, Cô khen con mình.
Con chị thiệt rất tài tình
Lừa Tôi, Gạt Chị … khỏi mời phụ huynh!
Thơ Chế 20/11: Về Lại Trường Xưa
Hôm nay về lại trường xưa
Vẫn không khí ấy, vẫn không gian này
Chỉ thầy cô đã khác xưa
Không đi xe máy toàn đi Lếch Xù
Thơ Vui Chế Ngày 20/11: Bóng Thầy Xưa
Chợt nhìn thấy bóng thầy xưa
Chạy đến dạ thưa chào thầy
Thầy cười nụ cười khi xưa
Thầy bảo em là đứa nào ở đây
Thơ Chế 20/11: Cắp Sách Đến Trường
Ngày ngày cắp sách đến trường
Ăn no, ngủ kỹ phiền lòng thầy cô
Hôm nay ngày của thầy cô
Em xin gửi lời xin lỗi đến cô với thầy
Thơ Chế Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11
Hôm nay ngày Nhà Giáo
Sửu nhi đầy hổ báo
Tấp nập thăm cô thầy
Không đứa nào chơi lầy
Trốn ở nhà để ngủ
Cô thầy đều đầy đủ
Chào đón đám sửu nhi
Ai cũng cười hí hí.
Thơ Vui Ngày 20/11 Hài Hước
Người ta đi họp thì vui
Còn tui đi họp tối thui trong lòng!
Sau khi diễn thuyết lòng vòng
Nhẹ nhàng từng bước “cái tròng” đưa ra
Quàng vào lên cổ mẹ cha
Đủ thứ các khoản nghe qua lạnh người.
Không ưng mà vẫn gượng cười
Họp xong tá hỏa thấy mười ông sao!
Thơ vui chế: Thầy cho lên ba lớp
Một học sinh rất thông minh
Đối đáp khoa học tài tình khỏi chê
Ông hiệu trưởng nọ cũng phê
Bảo Cô giáo đố vấn đề quanh ta
Cô giáo quay lại đố là: “Cái gì nó rộng thêm ra khi lấy chồng?”
Ông hiệu trưởng như trời trồng
Nhưng trò bình tỉnh như không có gì
Cái giường cô chứ còn chi
Cái gì càng nhỏ lại thì càng to?
Ông Hiệu trưởng lại lo lo
Con cua càng nhỏ càng to cô à!
Cái gì trong người cô nha
Quanh năm ẩm ướt nước ra không ngừng?
Ông Hiệu trưởng mặt đỏ phừng
Thưa cô cái lưỡi không ngừng ướt đâu.
Cái gì mềm ướt, nhựa dầu
Vào tay cô vuốt một đầu cứng luôn?
Ông hiệu trưởng mồ hôi tuôn
Thưa cô dầu móng tay… sơn ý mà!
Cái gì như quả chuối ta
Cầm vào một chút nước đà ướt mem?
Ông hiệu trưởng trán ướt nhem
Trò rằng đích thị cà rem cô à.
Ông hiệu trưởng tỉnh người ra
Rằng thầy tuyển thẳng lên ba lớp liền
Nảy giờ cô hỏi liên miên
Nhưng thầy chẳng đáp được nên câu nào.
Đúng là tuổi trẻ tài cao
Đối đáp như thế lẽ nào... lại sai????
Ai cho đáp án thứ hai
Như thầy hiệu trưởng nghĩ hoài đó thôi.
Bài thơ: Tự sự giờ thi lượng giác
Bắt đầu học giữa tháng ba
Thời gian học lượng đúng là hay ghê
Lúc mới học thấy ok
Học xong mới biết đánh đề dễ hơn
Đánh đề chỉ có số trơn
Lượng đây mang cả tâm hồn hồi quy
Hệ số có ý nghĩa gì?
Làm cho lạm phát trong kỳ khác nhau
Biết thế chăm học sớm mau
Để bây giờ đỡ khổ nhau thế này
Đi thi lũ bạn cùng ngày
Đọc đề hì hục viết ngay số đề
Ngồi chơi đến mức chán chê
Ra ngoài mới biết mang về điểm 5
Điểm 5 cũng rất khó khăn
Với người ‘học giỏi’ như tôi thế này
Việc chấm bài cũng khổ thay
Tặng thầy cô chấm phút giây tiếng cười.
Bài thơ: Đơn xin phép nghỉ học bằng thơ
Hôm nay em viết đơn này,
Kính xin được nghỉ một ngày dưỡng thương
Em tuy vẫn nhớ lớp trường
Nhưng mà sức khỏe khó lường mối nguy.
Suốt đêm em sốt ly bì,
Trán nay nóng hổi, yếu suy quá chừng
Việc học chắc phải tạm ngừng.
Để còn điều trị kẻo chừng thăng thiên.
Bài ghi em sẽ chép liền
Em xin lỗi đã làm phiền thầy cô!
Bài thơ: Đôi lời phòng thi
Trời hửng nắng cho chiều xuân bày tỏ
Nỗi buồn này ta biết ngỏ cùng ai
Nhìn đề bài chẳng biết đúng sai?
Đành lặng lẽ nộp hai tờ giấy trắng
Vài lời thơ, liệu thầy cô có mắng
Có kỷ luật hay chỉ gạch bài thi?
Trang giấy trắng, bút đầy mực vẫn ghi
Vài câu nói cho lòng vơi căng thẳng!
Tái bút: Em nộp giấy trắng và đây chỉ là vài lời mong
thầy cô chấm bài cảm thấy vui vẻ vì những gì em viết.
Em xin chấp nhận điểm 0 và học lại.
Bài thơ: Tâm trạng chờ chuông
Bỗng nhiên chẳng muốn chép bài
Thế là ngồi viết một vài câu thơ
Viết cho tới lúc hết giờ
Chuông reo được nghỉ vật vờ hành lang
Cuộc đời lắm lúc trái ngang
Đắng cay khổ nhục phũ phàng lắm thay
Chuông đồng hồ cứ thế quay
Mà chuông chẳng đổ a cay…
Gió về trên những rặng keo
Bạn bè chăm chỉ gạ kèo ‘hép lai’
Vài đứa chăm chỉ chép bài
Còn đâu ngáp ngắn ngáp dài chờ chuông
Tri thức như gái…
Ăn vào không được mà buông chẳng đành
Thời gian xin hãy trôi nhanh
Vạn lần chuông đổ để anh ra trường
Trở về mảnh đất quê hương
Theo chân đàn vịt ra đường, ra đê
Sớm đi tối muộn lại về
Cái bằng vứt xó, đời phê…
Bài thơ: Những vần thơ ngẫu hứng giờ thi Toán
Hôm nay em không có tâm trạng làm toán đâu cô ơi.
Nổi hứng làm vài câu thơ cho cô nghe.
Hà Nội gió mùa, trời se lạnh
Đường phố trĩu nặng, lòng lâng lâng
Lâng lâng vì nhớ, chắc nhớ ‘gấu’?
Gấu ơi gấu ơi, về với ta!
Trời thu, sáng thứ năm buồn.
Thứ Tư, 08/11/2017 10:30
Tham khảo thêm
Bài viết mới nhất
Cuộc sống
Xem thêm Cuộc sống
Được xem nhiều
Thích trang để theo dõi trên Facebook
Lúc ăn chơi ... sao không gọi bạn?
Lúc hoạn nạn ... cứ gọi bạn ơi .. !!
Lúc ăn chơi ở đâu cũng thấy bạn
Lúc hoạn nạn gọi bạn CHẲNG THẤY ĐÂU.