Em hãy tả hoặc kể lại một hoạt động của trường em trong dịp đầu xuân vừa qua.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Có phải đề là đặt câu không bạn? Thấy không hợp lí với yêu cầu cho lắm...
Trong cuộc sống của chúng ta ngày nạy, có không ít người có hoàn cảnh khó khăn và éo le. Đặc biệt là những chiến sĩ đã bị nhiễm chất độc màu da cam khi tham gia kháng chiến bảo vệ Tổ quốc. Nhưng đáng thương thay, chất độc quái ác đó không chỉ làm những người lính bị nhiễm mà còn đời sau của họ cũng bị di truyền,… Một lần, em đã được xem trên truyền hình một câu chuyện về gia đình có người bố bị nhiễm chất độc màu da cam. Câu chuyện đã để lại trong em nỗi xúc động sâu xa.
Một gia đình nông dân nghèo có người chồng bị nhiễm chất độc màu da cam. Họ sinh được ba cậu con trai có hình dạng khác thường. Người chồng nguyên là chiến sĩ đã tham gia chiến đấu để giữ nền độc lập cho nước nhà và trở về quê khi chiến tranh kết thúc. Người chồng này yếu ớt, người gầy xạm, chỉ có thể ngồi ở nhà trông con và nương tựa vào người vợ mà thôi.
Nhà có ba cậu con trai thì cậu thứ nhất lúc nào cũng ngửa mặt lên trời mà cười, mồm miệng méo xệch, nước bọt trào ra, không những thế đôi vai của cậu còn bị lệch một bên nên một cánh tay lúc nào cũng lòng thòng. Trông đến khổ! Có lẽ cũng bởi vậy mà khi mặc áo, cậu ta có cảm giác khó chịu và xé rách áo. Đến cậu thứ hai thì béo ục ịch nhưng lại rất lùn nên mỗi bước đi của cậu chậm chạp. Cậu ta còn có đôi mắt to, cái đầu to, nhìn rất xấu. Cuối cùng là cậu út. Cậu này rất thương mẹ nhưng lại giúp mẹ lúc được, lúc không. Bởi cậu bị mắc căn bệnh động kinh nên cậu có thể bị ngất bất cứ lúc nào trong từng giờ, từng ngày.
Thật khổ sở cho hai vợ chồng này: có ba cậu con trai hình dang khác thường đã không giúp được gì nay chúng còn phá đồ đạc trong nhà. Nhà của gia đình này bụi bặm, có con ngõ nhỏ trước nhà cũng toàn những đống gạch ngổn ngang, cùng những cành cây bề bộn. Khi xem thì em còn được biết: cứ mỗi lần hai vợ chồng cố gắng thu dọn ngăn nắp thì những đứa con lại phá tanh bành. Cậu con trai đầu lúc nào cũng chơi ngoài vườn, lúc thì dùng những viên gạch để xếp từng đống, lúc lại dùng những cành cây để chơi trò trận giả. Có những lúc các cậu còn vật nhau ngoài vườn hay dùng que đánh nhau, đến bố mẹ cũng không ngăn được, mỗi lần ngăn là các cậu lại dùng gạch đánh bố mẹ như người không có trí khôn…
Người bố thì yếu, không làm được việc gì nên người mẹ phải gánh vác tất cả những công việc nhà nông, đã thế ban đêm lại phải làm thêm bánh để mang ra chợ bán buổi sáng. Với số tiền ít ỏi nhận được cũng chỉ đong được gạo đủ cho một đến hai bữa cơm để chia đều cho bố con. Có những lúc người bố còn không được ăn vì thương các con. Nhiều lúc những đứa con lên cơn, chúng còn đuổi đánh bố mẹ. Người bố cũng có một chút tiền trợ cấp thương binh, nhưng số tiền ít ỏi đó chỉ đủ mua thuốc khi phải vào bệnh viện. Cuộc sống kham khổ cứ thế trôi đi từng ngày, từng ngày một mà không biết bao giờ sẽ kết thúc. Gia đình đã nghèo nhưng ba cậu con trai mỗi khi lên cơn lại luôn phá phách nên cuộc sống càng trở nên khó khăn.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người có hoàn cảnh sống khác nhau. Tôi còn nhớ trong kì nghỉ hè vừa rồi tôi cùng gia đình đến Quảng Nam, trong chuyến đi này tôi đã gặp một con người có nghị lực phi thường, dù bản thân không được lành lặn như những người khác. Anh là một tấm gương sáng về ý chí và nghị lực vượt lên số phận.
Đợt ấy vào tháng 7, sau một năm học tập và làm việc vất vả cả gia đình tôi đã có một chuyến du lịch đến vùng đất Quảng Nam. Trong chuyến đi này tôi đã được đi thăm thú rất nhiều nơi: Hội An bình dị, xinh đẹp; Cù Lao Chàm với sóng biển xanh biếc và những tháp chăm cổ kính của thánh địa Mỹ Sơn,… nhưng để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm nhất là anh Bảy Văn, cái tên thân thương do mọi người đặt cho anh. Anh là trẻ mồ côi, ngay từ khi sinh ra đã khuyết tật mất hai chân do di chứng của chất độc màu da cam, anh được đưa về nuôi tại cô nhi viện. Trong chuyến thăm Hội An tôi đã tình cờ nhìn thấy anh đang dạy trẻ con học, điều đó đã làm tôi vô cùng bất ngờ, ngưỡng mộ và tôi đã được những người dân nơi đây kể lại câu chuyện cuộc đời anh.
Anh Bảy Văn người nhỏ thó, vì đã mất đi đôi chân nên nhìn anh lại càng trở nên nhỏ bé hơn. Anh có làn da ngăm rám nắng đặc trưng của những người miền Trung. Khuôn mặt anh vuông vức, cùng chiếc mũi cao khiến cho đường nét trên khuôn mặt trở nên hài hòa hơn. Anh có chiếc trán rộng và cao thể hiện rõ sự thông minh, nhanh nhẹn. Mái tóc anh được cắt gọn gàng, màu đen mượt. Đôi mắt anh sáng, tinh anh cùng đôi lông mày rậm khiến cho cái nhìn trở nên cương nghị, chính trực hơn. Tôi đặc biệt ấn tượng với nụ cười của anh, đó là nụ cười tỏa ra một sức hút mãnh liệt, hàm răng đều tăm tắp cùng với nụ cười sảng khoái khiến mọi người đều thoải mái khi nghe tiếng cười ấy. Giọng nói của anh trầm ấm và rất truyền cảm.
Anh ăn mặc giản dị, chỉ có hai bộ quần áo duy nhất, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc sơ mi xanh da trời. Mỗi lần mặc xong anh luôn giặt sạch sẽ và là cẩn thận. Ngôi nhà anh ở đơn sơ chỉ có bộ bàn uống nước, cái tủ đứng, giường ngủ và một bàn học nhưng luôn được anh sắp xếp hết sức ngăn nắp, gọn gàng.
Mặc dù ngay từ khi sinh ra đã bị tật nguyền nhưng chưa bao giờ anh chịu thua số phận. Anh luôn tự mình làm mọi việc, chỉ khi gặp khó khăn anh mới nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Anh là người thông minh, sáng dạ, mọi thứ anh học rất nhanh, lại là người ngoan ngoãn nên được thầy cô và bạn bè hết mực yêu mến. Khi học xong cấp 3 anh quyết tâm thi đỗ sư phạm để có thể mang tri thức về cho những trẻ em nghèo mồ côi như mình. Học xong anh trở về quê hương và đi dạy cho những đứa trẻ mồ côi.
Anh giảng say sưa, nhiệt huyết, giọng giảng truyền cảm và chứa chan tình yêu thương. Nét chữ anh viết trên bảng luôn ngay ngắn, thẳng hàng. Anh đứng hơi nghiêng người để tất cả lũ trẻ đều có thể nhìn thấy những gì mình viết trên bảng. Những đứa bé ngồi dưới lớp cũng mê mải nghe những lời anh giảng, chúng như nuốt từng lời anh nói ra. Từng khuôn mặt ngây thơ, non nớt như được tiếp thêm sức mạnh khi nghe những bài giảng của anh. Theo nghề này đã được gần mười năm, nhưng anh chưa bao giờ nhận tiền của bất cứ học sinh nào, thù lao của anh đơn giản chỉ là những nụ cười, cái ôm thật chặt, đôi khi là ít trứng gà nhưng anh chưa bao giờ thôi nhiệt huyết với nghề. Nghe những điều hàng xóm của anh kể lại và chứng kiến những việc anh làm tôi càng thêm kính phục và yêu quý anh hơn.
Chuyến đi này quả thực đã cho tôi rất nhiều, nó không chỉ cho tôi mở mang tầm mắt trước vẻ đẹp của quê hương, mà quan trọng hơn nó còn cho tôi những bài học giá trị trong cuộc sống. Anh Bảy Văn sẽ mãi là tấm gương sáng chói để tôi học tập và noi theo, không bao giờ đầu hàng, lui bước trước số phận.
Quê hương! Hai tiếng ấy thôi mà sao thân thương quá. Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Nơi ấy không chỉ có gia đình, người thân mà còn có cả những gì gần gũi, thân thuộc nhất. Quê hương đối với em mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nhất là cánh đồng lúa rộng lớn bao la.
Em sinh ra và lớn lên ở vùng quê đồng bằng Bắc Bộ - một trong những vựa lúa lớn trên dải đất hình chữ S thân yêu. Từ nhỏ, cánh đồng lúa mênh mông đã hằn sâu trong kí ức non nớt, thơ ngây của em. Cánh đồng lúa quê hương em đẹp như một tấm thảm khổng lồ, mỗi mùa lúa qua đi, tấm thảm ấy lại thay màu mới.
Sáng sớm tinh mơ, tiếng gà trống vang vọng khắp cả miền quê, đánh thức vạn vật bừng tỉnh giấc. Làn khói bếp màu lam bay lên, quyện vào nhau trên không trung. Cánh đồng cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Ánh mặt trời chan hòa khắp muôn nơi, len lỏi qua từng cây lúa, những giọt sương long lanh còn đọng lại trên lá lúa, long lanh như những viên pha lê trong suốt. Con cò trắng đang cúi đầu mổ mổ, nghe tiếng động thì hoảng hốt dang cánh bay lên cao. Những cơn gió tinh nghịch thổi qua làm biển lúa dập dờn sóng vỗ, nối đuôi nhau chạy tít tận chân trời.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng rực rỡ xuyên qua những màn mây trắng bồng bềnh, vuốt ve cả cánh đồng bao la, bát ngát. Bóng nón của các bác nông dân nhấp nhô lên xuống, tiếng bì bõm lội nước vang lên giữa làng quê tạo cảm giác thanh bình, yên ả lạ thường.
Ngày dần trôi đi, đã đến lúc hoàng hôn, cánh đồng cũng như cảnh vật khác, đắm mình trong ráng chiều đỏ rực. Các bác nông dân đã lục tục ra về, cả cánh đồng rộng lớn là thế chợt chìm vào khoảng không vô tận, thỉnh thoảng ngân vang những tiếng chuông từ ngôi chùa phía xa.
Mặt trời xuống núi đằng Tây, bóng tối dần xâm chiếm không gian của ánh sáng. Trời tối dần, tối dần, nhà nhà lên đèn, quây quần bên bữa cơm chiều muộn. Cánh đồng lúa lặng lẽ ngâm mình trong bóng tối. Âm thanh của đủ loại côn trùng vang lên giữa không gian yên tĩnh. Dưới ánh trăng yếu ớt, cánh đồng lặng lẽ dõi theo cả làng quê rồi dường như cũng chìm vào giấc ngủ khuya, tạm biệt những chú côn trùng vẫn mải miết kêu vang để ngày mai còn thức dậy.
Mỗi khoảnh khắc trong ngày, cánh đồng lúa lại mang một sắc thái khác. Mỗi khoảnh khắc trong năm, nó lại đem về một sắc màu riêng cho vùng quê thanh bình này. Mùa xuân, mạ non mới nhủ, mơn mởn trong gió xuân. Qua đi ít lâu, mạn non khôn lớn, thành cây trưởng thành rồi bước vào thì con gái. Những hạt sữa trắng tinh hình thành trong lớp vỏ chấu, hấp thụ đủ tinh hoa của đất trời và trở nên săn chắc. Chợt một ngày kia, lúa rủ nhau chín, lúc ấy, cả cánh đồng như một tấm thảm vàng ươm khổng lồ. Hương lúa chín dịu dịu mà say đắm lòng người khẽ lan tỏa khắp không gian hứa hẹn một mùa màng bội thu. Trên khuôn mặt những người nông dân hiền lành, chất phác lấp lánh những nụ cười hạnh phúc. Cả gia đình cùng nhau ra đồng gặt lúa. Những bông lúa chĩu nặng được đôi bàn tay con người nâng niu, trân trọng. Lúa gặt xong còn lại những gốc rạ trơ trọi giữa đồng, những sân thóc vàng ruộm. Một mùa khắc nghiệt qua đi, người nông dân lại chăm chỉ gieo mạ, cấy cày, chăm sóc từng ngọn lúa. Âm thanh của thiên nhiên và con người hăng say lao động chan hòa vào nhau tấu lên khúc nhạc giản dị của đồng quê.
Cánh đồng lúa quê em không chỉ là điểm tựa cho bao gia đình sinh sống mà còn là một phần không thể thiếu của quê hương, một phần máu thịt trong cơ thể mỗi người. Để rồi một ngày kia xa quê, lòng em vẫn bồi hồi nhớ hình ảnh cánh đồng bao la cùng niềm tự hào trào dâng trong trái tim mình:
“Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn...”
Doraemon , tên thường gọi tại Việt Nam là Đôrêmon, là một nhân vật thuộc loại robot phỏng hình mèo trong bộ truyện và phim hoạt hình cùng tên. Doraemon sinh ngày 3 tháng 9 năm 2112 (thuộc thế kỉ XXII). Chú có thân hình béo tròn, màu xanh lam (thật ra khi mới sinh cậu có màu vàng), không có tai do bị chuột gặm mất. Ban đầu, chú đến sống và giúp đỡ cho Nobi Shewashi (Nôbitô). Do thắc mắc hoàn cảnh sa sút của gia đình Sewashi, Doraemon dùng Cỗ máy thời gian quay lại quá khứ vào thế kỉ XX (20) để tìm hiểu lý do. Chú đã phát hiện ra nguyên nhân là Nobi Nobita - cụ tổ của Sewashi - do hậu đậu vụng về nên sau này khiến cho đời sống con cháu cũng khó khăn theo. Vậy là Doraemon quyết định đến sống cùng Nobita để giúp đỡ, hướng dẫn và chăm sóc cậu ta trong những lúc khó khăn.Trong các tập truyện, Doraemon đều được vẽ với hình dáng tròn ủng như trái banh và bàn tay của chú cũng vậy (Nobita đã lợi dụng điểm yếu này để chú thường bị thua ở trò oẳn tù tì do chỉ ra được có nắm đấm). Cả người chú có màu xanh lam, riêng phần trước ngực, nơi đeo túi thần kỳ thì có màu trắng. Ở vài tập truyện đầu tiên, hình dáng Doraemon được vẽ với đầu nhỏ nhưng thân hình lại to. Nhưng sau đó thì Doraemon trở nên cân đối hơn. Doraemon có một cái mồm rộng đến nỗi có thể nuốt vừa một cái chậu lớn. Các số đo thân hình của Doraemon như sau:
Như vậy các số đo của Doraemon có một điểm chung: đều là con số 129,3. Ngoài ra, ngày sinh của chú là 3/9/2112 hay 12/9/3)
Cấu tạo bên trong và các bộ phận của DoraemonVì đây là một chú mèo máy robot của thế kỉ XXII, nên các bộ phận của Doraemon đều có công nghệ cao. Các tính năng ưu việt (nhưng cũng có khi bị hỏng) được kể ra dưới đây:
Doraemon là robot mèo máy cũ xảy ra sự cố, đó là lý do khiến các bộ phận như "chuông gọi mèo" và "Râu ra-đa" hỏng liên tục, ngoài "thiết bị cảm nhận âm thanh từ xa". Vì vậy, thi thoảng cậu cũng tự trang bị cho mình những linh kiện mới rẻ tiền. Như trong tập truyện dài Doraemon: Nobita và hành tinh muông thú, cậu thay chuông gọi mèo thành máy chụp hình mini treo cổ, dù các bộ phận khác vẫn bị bỏ rơi và chưa được đem đi sửa. Thực tế hơn, thế giới tương lai của Doraemon quy định mỗi năm phải đi kiểm tra sức khỏe toàn diện định kỳ một lần (Doraemon bị ốm?, tập 45). Khi đó, những bộ phận hỏng hóc sẽ được sửa chữa. Nhưng những thiết bị hỏng hóc trên người Doraemon cứ như vậy mãi do cậu không chịu đi kiểm tra, sợ khám sức khỏe vì cho rằng nếu vậy thì Nobita sẽ không thể sống tốt như trước.
Doraemon là một chú mèo máy vui tính, khá nhanh trí nhưng đôi lúc lại lẩm cẩm. Cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ chuột (musophobia), đặc biệt là chuột nhắt. Đó là do khi ở thế kỉ XXII, khi ngủ quên, chú đã bị một con chuột gặm cụt mất đôi tai. Mỗi khi gặp chuột nhắt, chú đều chạy trốn với tốc độ rất nhanh (129,3 km/giờ), nhiều khi sợ quá và bất tỉnh. Đặc điểm này của Doraemon đã gây ra nhiều điều rắc rối cho mọi người và Nobita cũng lợi dụng điều này để vòi vĩnh những bảo bối trong chiếc túi thần kỳ.
1. Phần Mở bài
- Được xem chương trình “Người đàn ông khỏe nhất thế giới” trên internet, em rất ấn tượng trước ngoại hình và hành động khác thường của một người đàn ông trong các lần thử tài.
- Ông tên là Pastor Kevin Fast, một mục sư người Canada.
- Ông có sức mạnh phi thường: 19 lần phá kỉ lục thế giới và đang nắm 9 kỉ lục Guinness. Vì vậy, ông được công nhận là một trong những người đàn ông mạnh nhất hành tinh.
2. Phần Thân bài
a). Tả ngoại hình
- Ông Kevin Fast 51 tuổi, là linh mục ở một nhà thờ của Canada.
- Nhìn tấm hình khi ông ở nhà thờ, em thấy ông Kavin Fast cao lớn hơn những người đàn ông khác rất nhiều.
- Mặt mũi ông phương phi, da dẻ hồng hào.
- Mũi ông to, hơi khoằm. Đầu hói tới đỉnh.
- Râu tóc màu trắng rất đẹp.
- Khi ở nhà thờ, ông mặc bộ quần áo màu đen trông rất đẹp và lịch lãm.
- Khi thực hiện nhừng kỉ lục mới, có lúc ông mặc một chiếc quần dài màu đen, một chiếc áo ba lỗ cũng màu đen. Có lúc ông mặc một chiếc quần lửng, một áo sát nách. Trông ông thật gọn gàng và mạnh mẽ.
b). Miêu tả những hoại động của ông
- Ông đã làm linh mục 22 năm. Trong 22 năm đó, ông có rất nhiều hoạt động thiết thực. Tất cả những tiền thưởng có được, ông đều dành giúp đỡ những giáo dân nghèo khổ.
Ngoài những hoạt động của một vị linh mục, ông đã tham gia nhiều cuộc thi về sức khỏe và ông đạt rất nhiều kĩ lục thế giới. Ông được vinh danh là một trong những người giỏi nhất hành tinh. Chỉ cần điểm qua một vài thành tích tiêu biểu của ông, em đã thấy ông là người có sức khỏe phi thường khác hẳn những người bình thường khác.
+ Năm 2009, ông lặp kỉ lục thế giới khi kéo chiếc máy bay nặng tới 189 tấn di chuyển trong vòng 45 giây, Hình ảnh ông đặt bên chiếc máv bay thật đối lập nhau. Ông thi nhỏ mà chiếc máy bay thì to đùng đoàng. Vậy mà chỉ với sợi dây chảo to, ông đã bắt chiếc máy bay phải khuất phục trước ý chí và sức khỏe của mình.
+ Năm 2010, ông tiếp tục khiến mọi người bất ngờ khi kéo một ngôi nhà nặng 40 tấn ở trên đường. Ông kéo ngôi nhà nặng 40 tấn mà nét mặt ông vẫn vui vẻ như đứa trẻ kéo ngôi nhà đồ chơi của mình.
+ Năm 2011, ông nâng trên vai quả tạ nặng 500 kg trong 61 giây.
+ Nam 2012, ông kéo một chiếc xe cứu hòa lăn trên đường.
+ Năm 2015, ông dùng lưng đỡ một cái giá gồ trên đó có 22 người đứng...
3. Phần Kết bài
- Em vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục vị linh mục.
- Em học được ở ông những đức tính vô cùng quý báu như kiên trì rèn luyện, quyết tâm phấn đâu vì mục tiêu chinh phục đỉnh cao và lòng nhân hậu, tình yêu thương đối với nhừng người nghèo khổ...
Năm nào cũng vậy, đã thành thông lệ cứ vào dịp đầu năm mới, trường em sẽ phát động phong trào trồng cây mùa xuân. Theo đó toàn trường em sẽ tham gia hưởng ứng, trồng những cây xanh để làm cho mùa xuân thêm tươi đẹp, rực rỡ hơn. Lớp chúng em cũng như các anh chị học sinh trong trường đều tham gia với tinh thần tích cực nhất, tự nguyện nhất. Vì vậy mà mỗi lần phát động phong trào trồng cây mùa xuân thì đều gặt hái được kết quả thành công ngoài sức mong đợi.
Mùa xuân là mùa của cây cối, là mùa sinh trưởng của các loài cây, bởi mùa xuân có thời tiết mát mẻ và những cơn mưa xuân làm cho sự sống trở nên tốt tươi, đâm chồi nảy lộc, những cành lá xanh mướt, mơn mởn. Vì vậy mà mùa xuân còn được Bác Hồ vĩ đại của chúng ta gọi với cái tên đầy thân mật, đólà Tết trồng cây, Bác nói: “Mùa xuân là Tết trồng cây/ Làm cho đất nước càng ngày càng xuân”. Cũng từ lời kêu gọi của Bác mà toàn dân ta hưởng ứng phong trào trồng cây, ở các trường học cũng vậy, không chỉ ở trường em mà ở tất cả các trường khác đều diễn ra hoạt động đầy ý nghĩa này.
Hưởng ứng sự phát động phong trào trồng cây của thầy hiệu trưởng. Lớp em đã trích quỹ lớp ra để mua thêm mười cây sấu non, các lớp khác cũng vậy, trồng cây theo tinh thần tự nguyện nên thầy giáo không giới hạn hay bắt buộc một lớp là có bao nhiêu cây. Cũng chính vì sự thoải mái này mà em cũng như các bạn cùng lớp, các anh chị học sinh lớp trên đều tích cực tham gia với một tinh thần tự do, tự nguyện nhất. Không những vậy mà ai nấy cũng đều háo hức mong chờ đến ngày thực hiện phong trào, từ ngày thầy hiệu trưởng phát động, lớp nào cũng đã chuẩn bị chu đáo từ cây non đến cuốc, xẻng, bình tưới nước, cọc..đến cả công việc cụ thể cũng được phân công cho mỗi người. Xong xuôi mọi công tác chuẩn bị, mọi người háo hức chờ đến giờ phút mà mình có thể chính thức bắt tay vào thực hiện công việc trồng cây này.
Đúng ngày mười năm tháng Giêng, cả trường em tham gia vào phong trào trồng cây mùa xuân, địa điểm trồng cây của trường em đó chính là sân vận động xã và dọc con đường làng. Năm đầu tiên phát động phong trào là trồng cây ở khu vườn phía sau của trường học, nhưng vì số lượng cây đã nhiều và diện tích thì lại có hạn nên chúng em được phân công trồng cây ở những địa điểm công cộng trong xã. Những cây xanh được trồng sẽ không chỉ trồng vì phong trào mà nó sẽ góp phần làm cho cảnh quan của làng xã sẽ trở nên tươi đẹp, trong sạch hơn rất nhiều, như vậy hoạt động trồng cây của chúng em đã ý nghĩa lại càng thêm ý nghĩa hơn.