K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 12

Cốt truyện trong một truyện đồng thoại thường xoay quanh các nhân vật là động vật, cây cối, hoặc những vật thể vô tri, nhưng lại được nhân hóa, có hành động, suy nghĩ và cảm xúc như con người. Truyện đồng thoại thường mang một bài học đạo đức, phản ánh những giá trị sống hoặc những nguyên lý nhân văn.

Cốt truyện của một truyện đồng thoại thường diễn ra theo một mô típ đơn giản: Các nhân vật (thường là động vật hoặc vật thể) tham gia vào những tình huống hoặc thử thách, từ đó thể hiện những phẩm chất tốt hoặc xấu của con người như sự ganh đua, lòng tham, sự trung thực, tình bạn, tình yêu thương. Cuối truyện, một bài học đạo đức hoặc thông điệp về cuộc sống được rút ra từ các hành động của các nhân vật.

Ví dụ, trong truyện "Con sói và con cừu", câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ giữa con sói và con cừu, qua đó thể hiện thông điệp về sự bất công và những hành động sai trái của những kẻ mạnh.

19 tháng 12

Đoạn thơ trên đã khắc họa tình cảm của cha mẹ đối với con cái một cách sâu sắc và thiêng liêng. Mẹ là người chăm sóc, nuôi dưỡng con từ những ngày đầu tiên, ân cần cho con bú, dỗ dành con như những bông hoa mềm mại. Cha là người đồng hành, vững chãi, chăm lo cho con lớn lên từng ngày, dạy cho con những bài học về công lý và trách nhiệm. Câu thơ "Cha làm bệ đỡ phóng vào tương lai" thể hiện hình ảnh cha như một người dẫn đường, là chỗ dựa vững chắc, giúp con bay cao, vươn xa trong cuộc sống. Từ đó, em cảm nhận được tình yêu thương bao la, sự hy sinh và những kỳ vọng lớn lao của cha mẹ dành cho con cái. Đoạn thơ nhắc nhở em về sự biết ơn và lòng kính trọng đối với cha mẹ, những người đã dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng và dìu dắt chúng ta trưởng thành.

19 tháng 12

Trải nghiệm đáng nhớ nhất mà tôi đã trải qua là chuyến đi du lịch đến Hà Nội cùng gia đình. Đó là một kỳ nghỉ vào mùa hè năm ngoái, khi tôi vừa hoàn thành xong kỳ thi học kỳ. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi thư giãn mà còn là cơ hội để tôi khám phá những cảnh đẹp của thủ đô và có những kỷ niệm tuyệt vời với gia đình.

Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi tôi và gia đình tham quan Hồ Hoàn Kiếm vào một buổi chiều mát mẻ. Cảnh vật xung quanh thật đẹp, mặt hồ lăn tăn sóng nước, những cây cổ thụ xanh mát và cầu Thê Húc đỏ rực nổi bật giữa không gian tĩnh lặng. Chúng tôi ngồi bên hồ, trò chuyện và thưởng thức những món ăn vặt đặc sản như bánh cuốn, nem rán. Cảm giác ấy thật bình yên và thư giãn.

Điều đặc biệt hơn nữa là tôi được tham gia vào lễ hội truyền thống của khu phố cổ, nơi mọi người mặc trang phục truyền thống và hát các bài hát dân gian. Không khí trong lễ hội thật sôi động và vui vẻ, tôi cảm thấy như được hòa mình vào không gian của một Hà Nội xưa.

Chuyến đi này không chỉ giúp tôi tìm lại sự cân bằng sau những ngày học căng thẳng, mà còn mang đến cho tôi những kỷ niệm không thể quên với gia đình và những cảnh đẹp của thủ đô.

19 tháng 12

“Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào
Vương trên tóc thầy…”
(Bụi phấn)

Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ những kí ức về tuổi học trò là đáng nhớ nhất. Và đối với tôi, những năm tháng được gắn bó với mái trường cấp 2 (tên trường) thật sự đẹp đẽ.

Tôi còn nhớ như in kỷ niệm về ngày đầu tiên khai trường đầy bỡ ngỡ của một học sinh lớp 6. Trong bộ trang phục đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Đúng 7 giờ, tôi cùng với Hoa – cô bạn thân từ thuở còn là học sinh cấp một, đạp xe đến trường. Khi đến nơi, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Tôi thầm nghĩ đây sẽ là ngôi trường mà mình gắn bó suốt những năm tháng học cấp 2.

Ngôi trường vào ngày khai giảng hôm đó đối với tôi thật khác lạ. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học mới” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô cùng nổi bật. Nhiều học sinh đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi.

Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Một hồi trống giòn giã vang lên. Chúng tôi bắt đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn rã. Khi đi qua sân khấu, tôi có cảm giác như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật hồi hộp. Sau khi buổi lễ diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra.

Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện cho toàn thể học sinh khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy.

Sau lời phát biểu của mình, tôi đã nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường. Kỉ niệm về buổi khai trường đầu tiên của năm học cấp 2 đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Mà sau này, dù có trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng tôi vẫn nhớ về ngày hôm đó như một kí ức quan trọng của tuổi học trò.

Suốt những ngày tháng sau này, tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên mái trường thân yêu. Đó là những giờ học tập miệt mài trên lớp học. Lời thầy cô giảng vẫn còn vọng lại trong ký ức. Những công thức toán học, những tác phẩm văn học, những sự kiện lịch sử, những môn thể thao… mà chúng tôi đã học được đều nhờ có sự dạy dỗ tận tình của thầy cô. Nhưng không chỉ là bài học về kiến thức mà còn là những bài học làm người.

Tôi vẫn nhớ đến hình ảnh cô giáo chủ nhiệm – người đã truyền ngọn lửa nhiệt huyết để chúng tôi nỗ lực học tập. Khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm ấm. Lời động viên của cô đã khiến những học trò cuối như chúng tôi lúc đó có thêm sức mạnh vượt qua kì thi chuyển cấp quan trọng. Đó còn là những giờ giải lao cùng bạn bè vui chơi.

Lớp học của tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết vững mạnh. Những người bạn thân thiết đã gắn bó cùng nhau suốt bốn năm liền với thật nhiều kỉ niệm, vui có buồn có, nhưng không thể nào ghi nhớ hết. Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù chúng tôi có phải xa cách nhau, thì vẫn nhớ đến nhau với những điều tốt đẹp nhất…

Có thể nói rằng, những năm tháng dưới mái trường cấp 2 đã trôi qua thật ý nghĩa. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ bên bạn bè, thầy cô và mái trường thân yêu này.

19 tháng 12

đây là văn mẫu bạn nên lấy ý của bạn nha

Trường THCS Vĩnh Ngọc là một trong những nơi tôi đã có những kỷ niệm đáng nhớ trong những năm tháng học trò. Một trong những trải nghiệm mà tôi nhớ mãi là chuyến đi tham quan dã ngoại cùng các bạn trong lớp. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi có những giây phút thư giãn mà còn là cơ hội để tôi hiểu hơn về tình bạn và sự gắn kết trong tập thể lớp.

Chuyến đi được tổ chức vào dịp cuối học kỳ, khi mà mọi người đều cảm thấy căng thẳng với những bài kiểm tra và bài tập về nhà. Các thầy cô trong trường đã quyết định đưa chúng tôi đến một khu du lịch sinh thái gần trường để thư giãn. Chúng tôi tập trung tại sân trường từ rất sớm, ai nấy đều háo hức và vui vẻ. Đoàn xe buýt chở chúng tôi ra ngoài thành phố, trên đường đi, chúng tôi hát hò, trò chuyện và chơi các trò chơi vui nhộn.

Khi đến nơi, chúng tôi được tham gia vào nhiều hoạt động ngoài trời như trò chơi đồng đội, thi kéo co, đua thuyền và còn có cả một buổi học về thiên nhiên, cách bảo vệ môi trường. Trong những trò chơi, tôi cảm thấy mọi người thật sự gắn kết với nhau. Chúng tôi không còn là những cá nhân đơn lẻ, mà là một tập thể đoàn kết, cùng nhau cố gắng giành chiến thắng. Lúc kéo co, mọi người hò reo cổ vũ nhau, khiến tôi cảm thấy tình bạn và tình thầy trò thật sự quý giá.

Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, ăn trưa ngoài trời. Mọi người chia sẻ thức ăn và trò chuyện vui vẻ, không có sự phân biệt giữa bạn bè hay thầy cô. Tôi cảm nhận được sự thân thiết, gần gũi và tình cảm của mọi người trong trường. Sau bữa trưa, chúng tôi cùng nhau dạo quanh khu du lịch, chụp ảnh và lưu giữ những khoảnh khắc đẹp.

Chuyến đi này không chỉ giúp tôi giải tỏa căng thẳng sau những ngày học tập vất vả mà còn dạy tôi về giá trị của sự đoàn kết, tình bạn và sự biết ơn. Những kỷ niệm về chuyến đi này sẽ mãi là một phần trong ký ức tuổi học trò của tôi.

tick cho mik đi

19 tháng 12

thông điệp gì

20 tháng 12

thông điệp về tình yêu

19 tháng 12

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

19 tháng 12

Giúp mình với 

 

19 tháng 12

Ẩn dụ

 

19 tháng 12

ẨN DỤ

 

18 tháng 12

Kỷ niệm đáng nhớ với bạn thân lớp 4

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào, trong sáng bên người bạn thân tên Minh. Minh là bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của tôi. Chúng tôi luôn đồng hành cùng nhau trong mọi trò chơi, mọi buổi học và cả những lần nghịch ngợm khiến người lớn phải lắc đầu. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất với Minh diễn ra vào một buổi chiều mùa hè năm lớp 4, khi cả hai quyết định đi câu cá bên bờ sông nhỏ ở cuối làng.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời xanh cao, gió nhẹ thổi làm những tán cây bên đường xào xạc. Sau giờ học buổi sáng, Minh mang hai chiếc cần câu tự làm bằng tre và một hộp nhỏ đựng giun đất đến nhà tôi. Cậu hào hứng nói:

  • Này, đi câu cá với tớ đi! Hôm qua tớ ra đây xem, thấy nhiều cá lắm!

Tôi nghe thế liền gật đầu đồng ý ngay. Cả hai đứa mang theo một chiếc giỏ nhỏ để đựng cá, rồi chạy bộ ra bờ sông. Con đường dẫn đến bờ sông trải dài qua cánh đồng lúa xanh mướt, thoảng mùi hương thơm của lúa đang thì con gái. Khi đến nơi, khung cảnh trước mắt thật yên bình: dòng nước trong vắt, những đám cỏ lau đung đưa trong gió, và vài chú chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước.

Minh chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây râm mát, còn tôi ngồi cách cậu một đoạn. Chúng tôi cẩn thận móc giun vào lưỡi câu, thả xuống dòng nước và bắt đầu chờ đợi. Minh lúc nào cũng tỏ ra rất kiên nhẫn, còn tôi thì sốt ruột, liên tục kiểm tra cần câu xem có cá cắn mồi hay chưa.

Được một lúc, Minh reo lên:

  • Có cá rồi!

Cậu kéo cần lên, và quả thật, một chú cá nhỏ đang quẫy đuôi mạnh mẽ. Minh cười toe toét, tự hào vì là người đầu tiên bắt được cá. Tôi nhìn cậu với ánh mắt vừa ghen tị vừa quyết tâm. Tôi nghĩ thầm: “Không thể để Minh thắng mình được!”.

Tôi tập trung hơn, giữ im lặng để không làm cá sợ. Một lát sau, cần câu của tôi cũng rung lên. Tôi mừng rỡ kéo lên, nhưng khi nhìn thấy thứ mắc vào lưỡi câu, tôi không khỏi thất vọng. Đó không phải là cá, mà chỉ là một cành cây nhỏ trôi dưới nước. Minh nhìn thấy liền ôm bụng cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng bắt được một chú cá nhỏ xíu. Dù cá của tôi không to như của Minh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Chúng tôi tiếp tục câu cá đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Kết quả là Minh bắt được ba con cá, còn tôi chỉ được một con, nhưng điều đó không quan trọng.

Trên đường về, Minh nói:

  • Hôm nay vui thật! Mai chúng mình lại đi nữa nhé!

Tôi gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Dù hôm đó cá không nhiều, nhưng chúng tôi đã có một buổi chiều thật đáng nhớ, với những tiếng cười và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.

Bây giờ, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Tình bạn trong sáng, giản dị giữa tôi và Minh luôn là một phần ký ức đẹp nhất của tuổi thơ, khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ về. Chuyến đi câu cá năm ấy không chỉ là một trò chơi, mà còn là minh chứng cho tình bạn gắn bó giữa hai đứa trẻ lớp 4.