K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

để biết được hạt giống tốt hay hạt giống xấu

tỉ lệ nảy mầm biết được tỉnh tỉ lệ phần trăm

[Verse 1: Amee]
Sương mờ che khuất đồi
Đêm nào em cũng ngồi
Lúc xa anh em thật sự chỉ nhớ mãi thôi

Tuy rằng mới bắt đầu
Tình yêu này như phép màu
Cứ cho là vì mình chỉ mới nói hẹn hò thôi

Nhưng vì anh quá tuyệt !
Nhìn đâu thì em cũng duyệt
Cứ như đôi mình nợ nhau từ lâu quá nhiều
Đâu phải ai cũng hiểu, rằng khi mình nhớ quá nhiều
Chẳng thể tập trung làm điều gì hết nữa

[Chorus: Amee]
Xa là sẽ nhớ ngay
Xa là khóe mắt cay
Xa là chỉ thấy em anh cười đôi mắt lim dim
Xa là em sẽ tìm
Sẽ nhìn anh cho dù ngày hay đêm
Giá như ngay bây giờ được gặp nhau trước thềm

Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay

[Verse 2: Viruss, Amee]
Dù ai nói
Rằng đời này chúng ta thuộc về nhau tình yêu trăng sáng sao băng
Con đường đầy lá rơi, nơi này mình từng đi
Nhưng tiếc là, chẳng thấy anh đâu
Dù ai nói
Tình anh đây mãi luôn ở bên em chở che mưa nắng bão giông
Gió lạnh đừng có lo, em ở ngay sau lưng
Vẫn biết yêu thương là con tim sẽ nhớ nhung

[Chorus: Amee]
Xa là sẽ nhớ ngay
Xa là khóe mắt cay
Xa là chỉ thấy em anh cười đôi mắt lim dim
Xa là em sẽ tìm
Sẽ nhìn anh cho dù ngày hay đêm
Giá như ngay bây giờ được gặp nhau trước thềm

Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay

[Verse 3: Viruss, Amee]
Dù ai nói
Rằng đời này chúng ta thuộc về nhau tình yêu trăng sáng sao băng
Con đường đầy lá rơi, nơi này mình từng đi
Nhưng tiếc là, chẳng thấy anh đâu
Dù ai nói
Tình anh đây mãi luôn ở bên em chở che mưa nắng bão giông
Gió lạnh đừng có lo, em ở ngay sau lưng
Vẫn biết yêu thương là con tim sẽ nhớ nhung

[Bridge: Amee]
Con đường đầy nắng hoa
Mà sao giờ anh đã xa
Em ngồi đây khóc to do trời lại lấy anh đi
Yêu là vì những gì
Sao phải buông khi chẳng thể rời xa
Gió mang cơn mưa về làm lòng ai não nề

[Outro: Amee]
Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay

Hợp âm Trời giấu trời mang đi - AMEE

1. [C] Sương mờ che khuất đồi [C7] đêm nào em cũng ngồi
Lúc [F] xa anh em thật sự chỉ nhớ mãi [Fm] thôi
[Em] Tuy rằng mới bắt đầu tình [Am] yêu này như phép màu
Cứ [Dm7] cho là vì mình chỉ mới [G7] nói hẹn hò thôi.

[C] Nhưng vì anh quá tuyệt nhìn [C7] đâu thì em cũng duyệt
Cứ [F] như đôi mình nợ nhau từ lâu quá [Fm] nhiều
[Em] Đâu phải ai cũng hiểu, rằng [Am] khi mình nhớ quá nhiều
Chẳng thể [Dm7] tập trung làm điều gì [G7] hết nữa.

1 tháng 11 2019

[Verse 1: Amee]
Sương mờ che khuất đồi
Đêm nào em cũng ngồi
Lúc xa anh em thật sự chỉ nhớ mãi thôi

Tuy rằng mới bắt đầu
Tình yêu này như phép màu
Cứ cho là vì mình chỉ mới nói hẹn hò thôi

Nhưng vì anh quá tuyệt !
Nhìn đâu thì em cũng duyệt
Cứ như đôi mình nợ nhau từ lâu quá nhiều
Đâu phải ai cũng hiểu, rằng khi mình nhớ quá nhiều
Chẳng thể tập trung làm điều gì hết nữa

[Chorus: Amee]
Xa là sẽ nhớ ngay
Xa là khóe mắt cay
Xa là chỉ thấy em anh cười đôi mắt lim dim
Xa là em sẽ tìm
Sẽ nhìn anh cho dù ngày hay đêm
Giá như ngay bây giờ được gặp nhau trước thềm

Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay

[Verse 2: Viruss, Amee]
Dù ai nói
Rằng đời này chúng ta thuộc về nhau tình yêu trăng sáng sao băng
Con đường đầy lá rơi, nơi này mình từng đi
Nhưng tiếc là, chẳng thấy anh đâu
Dù ai nói
Tình anh đây mãi luôn ở bên em chở che mưa nắng bão giông
Gió lạnh đừng có lo, em ở ngay sau lưng
Vẫn biết yêu thương là con tim sẽ nhớ nhung

[Chorus: Amee]
Xa là sẽ nhớ ngay
Xa là khóe mắt cay
Xa là chỉ thấy em anh cười đôi mắt lim dim
Xa là em sẽ tìm
Sẽ nhìn anh cho dù ngày hay đêm
Giá như ngay bây giờ được gặp nhau trước thềm

Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay

[Verse 3: Viruss, Amee]
Dù ai nói
Rằng đời này chúng ta thuộc về nhau tình yêu trăng sáng sao băng
Con đường đầy lá rơi, nơi này mình từng đi
Nhưng tiếc là, chẳng thấy anh đâu
Dù ai nói
Tình anh đây mãi luôn ở bên em chở che mưa nắng bão giông
Gió lạnh đừng có lo, em ở ngay sau lưng
Vẫn biết yêu thương là con tim sẽ nhớ nhung

[Bridge: Amee]
Con đường đầy nắng hoa
Mà sao giờ anh đã xa
Em ngồi đây khóc to do trời lại lấy anh đi
Yêu là vì những gì
Sao phải buông khi chẳng thể rời xa
Gió mang cơn mưa về làm lòng ai não nề

[Outro: Amee]
Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay.

8 tháng 11 2019

Chiến tranh Tống - Việt, 1075-1077 là tên gọi cuộc chiến tranh giữa nhà Lý nước Đại Việt và nhà Tống của Trung Quốc vào cuối thế kỷ 11. Giai đoạn đầu, tướng nhà Lý là Lý Thường Kiệt đã chủ động đánh sang đất Tống trong chiến dịch 1075-1076. Giai đoạn sau, quân Lý rút về phòng thủ chống lại cuộc nam tiến của đại quân Tống trong năm 1076-1077 và cuối cùng đẩy lui được quân Tống ra khỏi lãnh thổ Đại Việt.

1 tháng 11 2019

Toàn bộ đều là biểu cảm hết nhé cậu :33

đều là biểu cảm

1 tháng 11 2019

Nguồn : Mạng

Từ khi bước chân vào môi trường học đường, tôi đã được làm quen và tiếp xúc với rất nhiều bạn bè. Mỗi người bạn có một vẻ khác nhau và đối với mỗi người tôi lại dành cho họ những tình cảm quý mến khác nhau. Nhưng trong rất nhiều những người bạn mà tôi quý mến ấy, người bạn mà tôi yêu quý nhất, người luôn đồng hành với tôi trong mọi niềm vui, nỗi buồn, không thể có từ nào thích hợp hơn hai tiếng “bạn thân’ để nói về bạn, đó là Minh Anh.

Minh Anh học cùng với tôi ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Tôi và bạn chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hằng ngày chúng tôi đèo nhau đi học trên một chiếc xe đạp và có tâm sự trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Minh Anh. Minh Anh trong mắt tôi là một cô bạn hết sức dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh. Nhưng có lẽ trong muôn vàn những thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao biểu lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn. Minh Anh học rất giỏi, bạn lại là cây văn nghệ xuất sắc của lớp. Mỗi lần lớp có chương trình văn nghệ thì bạn là người tư tin xung phong đầu tiên. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Minh Anh hát. Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua tan hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văn, giờ Toán căng thẳng. Tôi quý Minh Anh lắm, may mắn nhất của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như Minh Anh. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là bạn không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Minh Anh, không ai có thể quên được hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng lại mấy bài tập khó cho các bạn trong lớp, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Minh Anh chính là cô giáo nhỏ của mình.

Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của bạn. Nhà Minh Anh không khá giả lắm. Lại là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải phụ giúp ba mẹ trông nom quán ăn nhỏ. Thời gian dành cho việc học không có nhiều mà bạn vẫn học rất giỏi, tôi hiểu bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Minh Anh vẫn rất hồ hởi. Có lần bạn cười bảo: “Phụ quán cũng có thú vui của nó, bây giờ nếu bảo mình nghỉ làm chắc mình không chịu được đâu”. Tôi càng yêu hơn cái nghị lực phi thường của bạn. Dù bận rộn là vậy mà Minh Anh vẫn dành thời gian giúp đỡ tôi trong học tập. Có một lần tôi bị bệnh nằm ở nhà cả tuần, vậy là cả tuần Minh Anh chép bài rồi lại qua giảng bài cho tôi. Bạn muốn chắc chắn rằng sau một tuần nằm giường bệnh, khi đi học trở lại, tôi vẫn theo kịp tiến độ của lớp. Tôi biết ơn Minh Anh nhiều lắm. Lúc nào tôi cũng tự nhủ phải thật cố gắng để đáp lại xứng đáng những gì mà bạn đem lại cho tôi. Tôi hi vọng sẽ mãi mãi được chơi cùng, học cùng với Minh Anh. Có bạn là bạn thân, tôi biết tôi ngày càng sống tốt và hoàn thiện mình hơn.

Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi người bạn tuyệt vời như vậy. Chìm trong hạnh phúc của tình bạn, tôi không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng bền vững và thắm thiết hơn.

~ Gió ~ 

trả lời

văn bản j vậy bạn ?

nhớ ghin nhé

1 tháng 11 2019

vì con quá thành công quá nhiều tiền khiến con bắt đầu lâm vào xã hội .Học những tật xấu ngoài xã hội khiến con hỗn láo với mẹ

1 tháng 11 2019

Chắc là từ " thân em " vì từ đó dùng để chỉ người phụ nữ thời xưa 

~ Hok tốt ~
P/s : Tui thuộc bài đó rồi nên mới phát biểu như thế đó =))

1 tháng 11 2019

bảy nổi ba chìm

1 tháng 11 2019

Cùng với Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan là ba gương mặt nhà thơ nữ nổi tiếng nhất thế kỉ XVIII, nếu như thơ của Hồ Xuân Hương có cái sắc sảo, cá tính thì thơ của Đoàn Thị Điểm lại nhẹ nhàng nhưng vô cùng da diết khi viết về quá khứ huy hoàng đã qua, khi nói về nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương. Bài thơ Qua đèo ngang là tác phẩm nổi tiếng của Bà Huyện Thanh Quan.

Bà Huyện Thanh Quan hay viết về thiên nhiên, phần lớn vào lúc xế chiều, gợi lên cảm giác vắng lặng buồn buồn. Cảnh trong thơ bà giống như bức tranh thủy mặc, chấm phá, diễn tả bằng nghệ thuật ước lệ. tả cảnh để gửi gắm tình cảm nhớ thương da diết đối với quá khứ vàng son của một thời đã qua.

“Bước tới đèo ngang bóng xế tà

Cỏ cây chen đá lá chen hoa”

Khi nhà thơ bước chân đến đèo ngang cũng là thời điểm chiều buông. Hình ảnh bóng xế tà không chỉ gợi ra không gian đất trời khi mặt trời bắt đầu lặn, màn đêm chuẩn bị buông, vừa gợi ra được nhịp vận động lờ lững, chậm chạp của những đám mây trên bầu trời. Không gian được gợi ra có chút hoang vắng, lại ẩn nhẫn sự cô đơn, lạc lõng của nhân vật trữ tình. “Cỏ cây chen đá lá chen hoa”, tác giả đã điệp từ chen vừa gợi ra cái đông đúc, rậm rạp của cỏ cây nơi mình đặt chân đến, đồng thời lại gợi ra được vẻ hoang sơ, tự nhiên của chốn núi rừng.

“Lom khom dưới núi tiều vài chú

Lác đác bên sông chợ mấy nhà”

Từ láy “lom khom’ gợi ra dáng vẻ của người tiều phu trở về nhà trong khung cảnh chiều buông, “lác đác” lại gợi ra sự thưa thớt, trống vắng của không gian sống, không gian sinh hoạt. Trong hai câu thơ này, bóng dáng con người thấp thoáng dưới núi có phần nhỏ bé, không gian sống chưa kịp gợi lên sự ấm áp thì bị sự thưa thớt về khoảng cách đẩy lùi. Do đó có nói về con người, về sự sống thì cũng không làm cho bức tranh thơ bớt đi vẻ u buồn, tịch mịch. Cuộc sống đã thưa thớt lại tiêu điều đến thê lương với sự lác đác của lều chợ.

Tầm nhìn được mở rộng nhưng lại gợi sâu thêm nỗi cô đơn, trống vắng của con người tha phương nơi đất khách:

“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc

Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”

Thời điểm chiều tà với không gian vắng vẻ, u buồn thường gợi nhắc con người ta nhớ về quê hương, đặc biệt là đối với những người xa xứ. Bởi đây chính là thời điểm những người thân  trong gia đình đều trở về cùng sum họp dưới mái ấm gia đình. Bởi vậy mà trong không gian chiều tà, tại đèo ngang vắng lặng, hoang sơ, nữ sĩ Bà Huyện Thanh Quan hướng nỗi nhớ của mình đến gia đình, đến quê hương. Đây là tình cảm đầy tha thiết, chân thành của một người con xa quê, bà nhớ nhà, nhớ quê hương. Một nỗi buồn trĩu nặng, khó nguôi ngoai.

Cảnh đèo ngang hiện lên với trời, non, nước đã gợi ra không gian mênh mông, bao la bát ngát mà xa lạ:

“Dừng chân đứng lại trời non nước

Một mảnh tình riêng ta với ta”

Trước không gian mênh mông của đất trời, của thiên nhiên,con người thường cảm nhận được sự rộng lớn, rợn ngợp mà thấu hiểu sâu sắc nỗi cô đơn, sự nhỏ bé của mình. Bà Huyện Thanh Quan cũng vậy, xa quê đi thực hiện nhiệm vụ không tránh khỏi những nỗi cô đơn nơi đất khách quê người. “Dừng chân” gợi ra sự nghỉ ngơi của đôi chân, nhưng lại mở ra sự vận động đầy da diết trong tâm hồn của người thi sĩ, đó chính là nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương. Trong không gian mênh mông, rợn ngợp lại chỉ có một mình nên Bà Huyện Thanh Quan cũng không thể dãi bày tâm sự với ai mà chỉ có thể ôm ấp cho riêng mình “Một mảnh tình riêng ta với ta”.

Như vậy, bài thơ Qua đèo ngang của Bà Huyện Thanh Quan nổi bật lên với cảm xúc u buồn cùng nỗi nhớ nhà, nhớ quê da diết của nhân vật trữ tình. Nỗi nhớ ấy không chỉ thể hiện tấm lòng yêu thương, tình yêu chân thành đối với quê hương đất nước mà còn thể hiện được tình cảnh lẻ loi, đơn độc của nhân vật này trong không gian hoang vắng, rợn ngợp của đất trời.

Tham khảo nha ^^

Cùng với Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan là ba gương mặt nhà thơ nữ nổi tiếng nhất thế kỉ XVIII, nếu như thơ của Hồ Xuân Hương có cái sắc sảo, cá tính thì thơ của Đoàn Thị Điểm lại nhẹ nhàng nhưng vô cùng da diết khi viết về quá khứ huy hoàng đã qua, khi nói về nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương. Bài thơ Qua đèo ngang là tác phẩm nổi tiếng của Bà Huyện Thanh Quan.
Bà Huyện Thanh Quan hay viết về thiên nhiên, phần lớn vào lúc xế chiều, gợi lên cảm giác vắng lặng buồn buồn. Cảnh trong thơ bà giống như bức tranh thủy mặc, chấm phá, diễn tả bằng nghệ thuật ước lệ. tả cảnh để gửi gắm tình cảm nhớ thương da diết đối với quá khứ vàng son của một thời đã qua.
“Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa”
Khi nhà thơ bước chân đến đèo ngang cũng là thời điểm chiều buông. Hình ảnh bóng xế tà không chỉ gợi ra không gian đất trời khi mặt trời bắt đầu lặn, màn đêm chuẩn bị buông, vừa gợi ra được nhịp vận động lờ lững, chậm chạp của những đám mây trên bầu trời. Không gian được gợi ra có chút hoang vắng, lại ẩn nhẫn sự cô đơn, lạc lõng của nhân vật trữ tình. “Cỏ cây chen đá lá chen hoa”, tác giả đã điệp từ chen vừa gợi ra cái đông đúc, rậm rạp của cỏ cây nơi mình đặt chân đến, đồng thời lại gợi ra được vẻ hoang sơ, tự nhiên của chốn núi rừng.
“Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà”
 
Từ láy “lom khom’ gợi ra dáng vẻ của người tiều phu trở về nhà trong khung cảnh chiều buông, “lác đác” lại gợi ra sự thưa thớt, trống vắng của không gian sống, không gian sinh hoạt. Trong hai câu thơ này, bóng dáng con người thấp thoáng dưới núi có phần nhỏ bé, không gian sống chưa kịp gợi lên sự ấm áp thì bị sự thưa thớt về khoảng cách đẩy lùi. Do đó có nói về con người, về sự sống thì cũng không làm cho bức tranh thơ bớt đi vẻ u buồn, tịch mịch. Cuộc sống đã thưa thớt lại tiêu điều đến thê lương với sự lác đác của lều chợ.
Tầm nhìn được mở rộng nhưng lại gợi sâu thêm nỗi cô đơn, trống vắng của con người tha phương nơi đất khách:
“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”
Thời điểm chiều tà với không gian vắng vẻ, u buồn thường gợi nhắc con người ta nhớ về quê hương, đặc biệt là đối với những người xa xứ. Bởi đây chính là thời điểm những người thân trong gia đình đều trở về cùng sum họp dưới mái ấm gia đình. Bởi vậy mà trong không gian chiều tà, tại đèo ngang vắng lặng, hoang sơ, nữ sĩ Bà Huyện Thanh Quan hướng nỗi nhớ của mình đến gia đình, đến quê hương. Đây là tình cảm đầy tha thiết, chân thành của một người con xa quê, bà nhớ nhà, nhớ quê hương. Một nỗi buồn trĩu nặng, khó nguôi ngoai.
Cảnh đèo ngang hiện lên với trời, non, nước đã gợi ra không gian mênh mông, bao la bát ngát mà xa lạ:
“Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta”
Trước không gian mênh mông của đất trời, của thiên nhiên,con người thường cảm nhận được sự rộng lớn, rợn ngợp mà thấu hiểu sâu sắc nỗi cô đơn, sự nhỏ bé của mình. Bà Huyện Thanh Quan cũng vậy, xa quê đi thực hiện nhiệm vụ không tránh khỏi những nỗi cô đơn nơi đất khách quê người. “Dừng chân” gợi ra sự nghỉ ngơi của đôi chân, nhưng lại mở ra sự vận động đầy da diết trong tâm hồn của người thi sĩ, đó chính là nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương. Trong không gian mênh mông, rợn ngợp lại chỉ có một mình nên Bà Huyện Thanh Quan cũng không thể dãi bày tâm sự với ai mà chỉ có thể ôm ấp cho riêng mình “Một mảnh tình riêng ta với ta”.
Như vậy, bài thơ Qua đèo ngang của Bà Huyện Thanh Quan nổi bật lên với cảm xúc u buồn cùng nỗi nhớ nhà, nhớ quê da diết của nhân vật trữ tình. Nỗi nhớ ấy không chỉ thể hiện tấm lòng yêu thương, tình yêu chân thành đối với quê hương đất nước mà còn thể hiện được tình cảnh lẻ loi, đơn độc của nhân vật này trong không gian hoang vắng, rợn ngợp của đất trời.

Chúc bn hok tốt ~