K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chiều buông trên những tán cây, phủ xuống thế gian một màu vàng nhạt. An lặng lẽ nhìn bầu trời trải dài một sắc tím nhạt, những áng mây lững lờ trôi như những giấc mộng còn dang dở. Gió thổi qua cánh đồng rộng lớn, cuốn theo hương cỏ dại và thoảng mùi hoa bưởi phảng phất trên mái tóc Yến. Cô ngồi đó, giữa những bông hoa mẫu đơn đỏ rực, đôi mắt khép hờ như thể đang ngủ,...
Đọc tiếp

Chiều buông trên những tán cây, phủ xuống thế gian một màu vàng nhạt.

An lặng lẽ nhìn bầu trời trải dài một sắc tím nhạt, những áng mây lững lờ trôi như những giấc mộng còn dang dở. Gió thổi qua cánh đồng rộng lớn, cuốn theo hương cỏ dại và thoảng mùi hoa bưởi phảng phất trên mái tóc Yến. Cô ngồi đó, giữa những bông hoa mẫu đơn đỏ rực, đôi mắt khép hờ như thể đang ngủ, nhưng hàng mi vẫn khẽ rung, như đang lắng nghe thế giới xung quanh—hoặc đang lắng nghe chính lòng mình.

An ngồi bên cạnh cô, đôi tay bất giác bứt từng cọng cỏ non. Trước mặt cậu, dòng suối trong veo chảy róc rách, phản chiếu ánh chiều tà thành những mảnh vỡ lấp lánh. Xa xa, tiếng diều sáo vi vu hòa vào không gian, gợi lên một nỗi nhớ mơ hồ, xa xăm.

“Yến.”

Cô không đáp ngay, chỉ khẽ trở mình, ánh hoàng hôn như vẽ lên gương mặt cô một gam màu trầm lặng.

“Ừ?”

An nhìn cô, đôi mắt cậu chất chứa điều gì đó không rõ ràng, như mặt hồ phẳng lặng nhưng sâu thẳm.

“Nếu có thể quay lại… cậu có muốn không?” Yến im lặng, mãi lâu sau mới bật cười, giọng cười nhẹ như gió thoảng.

“Quay lại đâu?”

“Quay về những ngày cũ. Những ngày bé bọn mình còn ngây ngô, không cần lo nghĩ, không cần… trốn tránh nhau.”

Yến mở mắt, nhìn lên bầu trời đang dần chuyển tối. Lúc này, giữa họ chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên—tiếng suối róc rách, tiếng gió len lỏi qua từng tán lá, và đâu đó vang vọng tiếng sáo diều vi vu trong không gian.

“An à.” Giọng cô nhẹ như hơi thở. “Tớ đã từng mong muốn như thế. Nhưng có những thứ… dù cậu có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn không thể như ban đầu được.”

An cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng chút gì đó xót xa.

“Vậy bọn mình cứ như thế này thôi, được không?” Cậu nói khẽ. “Không cần gọi tên, không cần suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần… ở bên nhau.”

Yến quay sang nhìn cậu, ánh mắt cô phản chiếu ánh hoàng hôn chập chờn, đượm buồn nhưng đẹp đến nao lòng. Một cơn gió thoảng qua, cậu khẽ đưa tay nhặt một bông hoa vừa rơi xuống, nhẹ nhàng gắn nó lên mái tóc cô.

“Tại sao lại là hoa bưởi?” Cô hỏi.

An nhìn cô, môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

“Bởi vì hoa bưởi có mùi hương rất nhẹ,” cậu nói. “Nhưng một khi đã ngửi thấy rồi, cậu sẽ không thể nào quên được.”

Yến không nói gì, chỉ cúi đầu, khẽ chạm vào cánh hoa trên tóc mình. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp lại vừa mong manh.

“An này.”

“Hửm?”

“Nếu như… có một ngày, cậu không còn thích tớ nữa thì sao?”

An giật mình, ngước nhìn cô. Đôi mắt Yến phản chiếu ánh hoàng hôn, sáng rực nhưng cũng phảng phất chút gì đó xa xăm, như thể cô đã nghĩ đến câu hỏi này từ rất lâu rồi.

Cậu im lặng một lúc, rồi khẽ cười.

“Nếu có một ngày như vậy, thì chắc là… ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

Yến chớp mắt, hơi quay đi, giấu đi đôi má ửng hồng dưới ánh chiều tà.

Xa xa, mặt trời đã khuất dần sau rặng núi, để lại trên nền trời một màu tím thẫm, sâu thẳm như lòng người.

Họ vẫn đứng đó, giữa đất trời bao la, nhưng chẳng ai biết phải nói điều gì. Vì có những cảm xúc, chẳng thể gọi tên, chẳng thể diễn đạt thành lời—chỉ có thể cảm nhận bằng cả trái tim, rồi lặng lẽ giấu vào một góc sâu trong tâm hồn.


Tập 5 nhé , Hbth và em bé pam xinh iu cảm ơn các bạn

6
VN
vh ng
CTVHS
10 tháng 2

=) Hbth làm nheieuf z

VN
vh ng
CTVHS
10 tháng 2

mà mik nghĩ ko nên đang wnhuw này đâu bạn


VN
vh ng
CTVHS
10 tháng 2

Trong cuộc sống, mỗi người đều có một vị trí, vai trò riêng và nhiệm vụ cần thực hiện. Việc "làm tốt việc chính mình" không chỉ là trách nhiệm mà còn là nền tảng quan trọng để phát triển bản thân và góp phần xây dựng xã hội tốt đẹp hơn. Trước hết, làm tốt việc của chính mình là cách để khẳng định giá trị cá nhân. Một học sinh cần chăm chỉ học tập, một người lao động cần hoàn thành tốt công việc được giao, hay một người nội trợ cần chăm sóc gia đình chu đáo. Khi mỗi người ý thức được trách nhiệm của mình, họ sẽ tự rèn luyện kỹ năng, nâng cao tri thức và từ đó trưởng thành hơn. Ngược lại, nếu lơ là hay dựa dẫm vào người khác, chúng ta không chỉ đánh mất cơ hội phát triển mà còn gây ảnh hưởng tiêu cực đến những người xung quanh. Hơn nữa, việc làm tốt công việc của bản thân là cách để đóng góp cho xã hội. Xã hội là một hệ thống mà mọi người đều có vai trò liên kết. Nếu mỗi người hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, mọi hoạt động sẽ diễn ra suôn sẻ và hiệu quả. Ngược lại, chỉ cần một mắt xích bị lỏng lẻo, cả hệ thống sẽ gặp trở ngại. Ví dụ, một bác sĩ làm việc tận tâm sẽ cứu sống nhiều bệnh nhân, một giáo viên nhiệt huyết sẽ đào tạo ra những thế hệ tài năng. Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng thực hiện tốt công việc của mình. Điều này đòi hỏi mỗi người phải kiên nhẫn, có tinh thần trách nhiệm và ý chí nỗ lực không ngừng. Chúng ta cần học cách tự chịu trách nhiệm trước mọi thành công hay thất bại, không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay người khác. Tóm lại, làm tốt việc chính mình là chìa khóa dẫn đến thành công cá nhân và sự phát triển bền vững của xã hội. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất và thực hiện chúng với cả trái tim, bởi chính sự nỗ lực của bạn sẽ tạo ra giá trị lớn lao.

chúc bạn học tốt

10 tháng 2

Olm chào em, đối với những tài khoản không phải vip của Olm thì không thể luyện lại bài tập, không thể xem hết bài giảng, đang xem sẽ bị dừng, không xem được đáp án, không nộp được bài, em nhé. Trừ khi cô giáo giao lại bài đó cho em làm lại thì được. Để sử dụng toàn bộ học liệu của Olm thì em vui lòng kích hoạt vip olm. Quyền lợi của Olm vip là sử dụng toàn bộ học liệu của Olm từ lớp 1 đến lớp 12. Học và luyện không giới hạn bài giảng bài tập của Olm. Cùng hàng triệu đề thi thông minh, ngân hàng câu hỏi. Hỏi bài không giới hạn trên diễn đàn hỏi đáp, tương tác với giáo viên qua zalo.

27 tháng 2

➢cô giáo giảng đễ hiểu quá❗

6 tháng 2

tk

Truyện ngụ ngôn chắc chẳng còn xa lạ với chúng ta nữa và câu chuyện “Rùa và thỏ” của La-Phông-Ten cũng vậy. Câu chuyện không chỉ là để giải trí mà còn là bài học sâu sắc. Bài học ấy được gửi gắm và thể hiện qua hai nhân vật: rùa và thỏ.

Truyện kể rằng, ở rừng sâu kia có con Thỏ huênh hoang, nó cho rằng nó là người chạy nhanh nhất ở đây mà chẳng thèm để ai vào mắt. Thỏ đã chê bai, coi thường Rùa là kẻ chậm chạp, dù có cố gắng cả đời cũng chẳng thể nào nhanh lên được. Nghe vậy, Rùa tức giận và thách Thỏ thi chạy với mình. Kiêu ngạo nắm chắc phần thắng, Thỏ ta nhận lời. Thỏ chạy nhanh nên chỉ một lát đã bỏ lại Rùa ở phía xa. Nhưng Thỏ nghĩ rằng: mình chạy nhanh như thế, Rùa còn lâu mới đuổi kịp chứ đừng nói là thắng. Nên ta làm một giấc đã. Hết đuổi bướm bắt hoa, rồi ngủ một giấc Thỏ đã bỏ quên Rùa. Rùa biết mình chậm chạp nhưng vẫn chẳng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chạy. Do ngủ quên nên khi Thỏ giật mình tỉnh giấc thì Rùa đã về đích từ lúc nào. Dù không cam lòng nhưng thắng bại đã rõ Thỏ đành phải nhận thua.

Thỏ và Rùa là đại diện cho hai loại người trong xã hội.

Thỏ là kẻ có tài nhưng lại huênh hoang, hống hách coi trời bằng vung để rồi phải lãnh một bài học đắt giá. Ỷ vào việc mình được trời phú cho đôi chân nhanh nhạy, hoạt bát Thỏ lên mặt coi thường những người khác, nghĩ rằng mình là nhất. Đến đây, ta bỗng nhớ đến chú Dế Mèn hống hách của Tô Hoài, kẻ cũng từng nghĩ mình “ đứng đầu thiên hạ”. Và ở thực tế những người tự phụ này có rất nhiều. Họ cho rằng mình tài năng, mình xuất sắc mà xem thường sự cố gắng và nỗ lực của người khác. Nhưng họ đâu biết ở ngoài kia giỏi hơn họ có biết bao người, núi này cao ắt có núi khác cao hơn. Và chẳng cần ngọn núi nào cao hơn thì họ cũng đã thua trên con đường thành công rồi. Vì sao ư? Vậy thì hãy đến với nhân vật Rùa. Rùa là đại diện cho những người tuy không xuất chúng nhưng lại kiên trì, luôn nỗ lực và không bao giờ bỏ cuộc. Ông cha ta đã có câu “ cần cù bù thông minh” và Rùa là người như thế. Biết mình chẳng thông minh bằng nhưng luôn nỗ lực, luôn kiên định với mục đích đề ra và luôn học hỏi tiếp thu. Chẳng như Thỏ, ỷ mình có tí tài năng thì kênh kiêu coi thường tự phụ, cho rằng mình đã quá hoàn hảo và chẳng cần phải vội vì chẳng ai đuổi kịp mình. Đó quả là một suy nghĩ ngu ngốc, cũng bởi cái suy nghĩ đó mà Thỏ đã thảm bại dưới tay người mà mình từng cười vào mặt.

Qua hai nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm đến độc giả một thông điệp vô cùng sâu sắc: hãy luôn khiêm tốn và luôn rèn luyện trau dồi kiến thức. Đặc biệt là đừng bao giờ tự phụ, tự mãn với những điều mình đã.

Mong rằng từ hai nhân vật trên, chúng ta, đặc biệt là các bạn học sinh sẽ rút ra cho mình bài học ý nghĩa. Hãy luôn học tập không ngừng vì điểm số hôm nay không phải là mãi mãi.