Theo em, tác giả đưa ra những câu trong hồi kí của Nguyên Hồng là bằng chứng cho ý kiến nào ?
Giúp mik với mọi ng ơiHãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn tham khảo nha :
Gia đình là một thứ gì đó thiêng liêng và không thể diễn tả hết được bằng lời. Truyện ngắn Giấc mơ của bà nội do Mai Văn Kháng viết đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc về tình cảm gia đình đầm ấm.
Trong truyện ngắn “Giấc mơ của bà nội”, hình tượng người bà tần tảo, yêu thương con cháu được thể hiện rất rõ ràng thông qua ngoại hình và những cử chỉ, hành động yêu thương của bà giành cho con cháu của mình. Mỗi chủ nhật lúc 9 giờ, bà đều từ quê lên thành phố thăm con cháu. Bà đã ngoài bảy mươi, sức khỏe bà đã giảm sút, bà không đi xe đạp, rồi không đi bộ đến chơi với chúng tôi ngày chủ nhật nữa. Bà đi xe ôm được một thời gian rồi sau cùng không dám đi cả xe máy bố tôi đến đón. Bà kêu sóc, đau xương cốt. Bà đi xích lô và bảo người đạp xe đi thật chậm, sức khỏe ngày càng đi xuống. Dần dần như thế bà đã ít thăm con cháu hơn. Bà đã sống một cuộc sống sôi nổi bền bỉ suốt từ năm 16 tuổi làm thợ tiện ở xưởng quân giới, cho hết tuổi 60 mới về nghỉ hưu, suốt đời bà chăm chỉ với việc chung, về già bà vẫn hết lòng thương yêu và lo toan cho con cháu.
Khi bà bị ngã phải nhập viện, thân hình bà ngày càng lép xẹp, lọt thỏm vào lòng nệm. Bà vẫn dùng chiếc túi xách bằng vải thô ông vẫn dùng từ ngày còn là nhân viên phục vụ trên tầu chạy tuyến đường sắt Lao Cai - Hà Nội. Bà yêu quý và giữ gìn những kỉ vật mà ông để lại. Cái túi ấy to đến mức đựng được cả thế giới bên trong, thế giới mà tràn ngập những quà bánh mà bà mang từ quê lên. Nào là nhãn tháng sáu, na tháng bẩy, roi mùa hạ, gương sen mùa thu. Bà con luôn quan tâm đến sức khỏe của mẹ tôi và bố tôi. Biết mẹ hay bị nhiệt nên đã chuẩn bị bột sắn, biết bố tôi mới chớm bị cao huyết áp đã chuẩn bị sẵn hoa hoè mà bà đã hái rồi sao phơi, đóng vào từng bọc giấy báo mang ra. Bà luôn nấu những món ngon mà ở nhà bố mẹ bận không nấu được cho các cháu ăn. Bà nói rằng do bà không phải lo công việc nên rảnh rỗi mới có thời gian nấu cho các con, các cháu ăn. Những món ăn được bà coi là “bày vẽ” là những món mà bọn trẻ đều rất thích nhưng do bận rộn nên bố mẹ không có thời gian nấu cho ăn.
Khi đến thăm nhà con cháu, bà không đến để nghỉ ngơi hưởng thụ mà luôn chân luôn tay, tất bật với những công việc nhà. Nào là sửa sang lại bàn thờ, nào là phủi bụi những tấm huân chương của con trai. Nào là dọn dẹp, quét quáy, lau chùi bát đĩa, bàn ghế. Bà chải đầu, tết tóc cho cái Tú. Lại còn dậy nó chơi chuyền, chơi bắt hình giây chun. Dù đã già yếu nhưng bà không ngần ngại việc gì. Luôn lo cho con cháu được tươm tất, đủ đầy. Dù đã yếu hơn và không thăm con cháu được thường xuyên nên bà rất nhớ chúng.
Ông đã mất lâu, bà thì ở một mình. Con cháu muốn bà lên ở cùng nhưng bà lo lắng cho vườn tược, bàn thờ tổ tiên ở nhà. Ở nhà một mình buồn chán làm bà càng nhớ con cháu hơn. Bà bắc thang để hái nụ hoa hoè cho con trai, thang trượt, bà bị ngã, nằm bất tỉnh, may có người hàng xóm gọi điện báo rằng bà nằm ở bệnh viện Xanh Pôn. Tình yêu của bà còn thể hiện rõ nhất khi bà được các con đón về nhà, nhìn thấy các con lo lắng, bật khóc vì mình, bà đã khóc theo và cố gắng ăn thật mạnh để nhanh khỏe cho con cháu vui. Có thể thấy được tình yêu to lớn của bà giành cho con cháu mình nhiều như nào.
Câu chuyện không chỉ thể hiện tình yêu của bà giành cho con cháu mà còn thể hiện tình yêu thương của con và các cháu giành cho bà, cho mẹ của mình. Cứ mỗi lẫn bà đến thăm là cả nhà đều ríu rít vui mừng. Các cháu thì quấn lấy bà suốt ngày, cùng bà vui chơi, cùng bà trò chuyện. Được thưởng thức những bữa cơm bà nấu là niềm hạnh phúc của gia đình nhỏ này. Các cháu nhỏ tấm tắc khen tay nghề của bà, cái Tú còn nũng nịu đòi bà nấu món yêu thích vào tuần sau. Thấy vậy, người mẹ đã nghiêm túc bảo con không được đòi hỏi và ỷ lại vào bà. Nhưng đáp lại lười nói nghiêm túc đó chỉ là cái cười của hai bà cháu và vuốt tóc nhẹ nhàng của bà lên mái tóc cái Tú. Khi nghe tin bà bị ngã, hai người con khuôn mặt rầu rĩ buồn bã, họ hối hận vì đã không để ý và chăm sóc bà. Khi bà được xuất viện, học đã đón bà về nhà để chăm sóc cho thuận tiện. Dặn dò con cái cẩn thận về việc tránh làm ồn và tranh thủ khoảng thời gian không đi học chăm sóc bà. Người con gái luôn ân cần, chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của mẹ. Người con trai khi thấy mẹ mình yếu ớt cố gắng ăn từng miếng thì ôm mặt khóc vì thương mẹ. Thấy thế, bà cũng chạnh lòng mà cố gắng ăn vì con vì cháu, vì sức khỏe của mình.
Chi tiết bà mơ thấy bị trộm ăn cắp mất con ngan chính là một trong những điểm sáng của tác phẩm. Một kết thúc đẹp khi bà nội đã dần dần khỏe mạnh hơn. Thế mới thấy, ngay cả lúc đau ốm bà cũng lo toan cho con cháu.
Câu chuyện tuy không dài nhưng đã miêu tả được toàn cảnh bức tranh về gia đình ấm áp và tràn đầy tình yêu thương. Qua đây, em mới thấy được sự vô tâm của mình giành cho gia đình. Vì mải chạy theo những cám dỗ, chạy theo đồng tiền mà đôi khi quên mất không giành thời gian cho gia đình. Câu chuyện này đã giúp em rút ra được những bài học đắt giá và cho em cảm nhận sâu sắc hơn về tình cảm trong gia đình.
Trong gia đình thân thương của mỗi người, ngoài người mẹ, người phụ nữ mà ai ai cũng yêu mến, quý trọng và biết ơn đó là người bà. Bà là người đã dành hết tình cảm của mình không chỉ cho con mà còn cho chính những người cháu của mình. Đặc biệt trong đoạn truyện sau: "Bao giờ cùng vậy... tiên tổ" trích "Giấc mơ của bà nội", người đọc càng thêm cảm thông, biết ơn và thấu hiểu với phẩm chất, tính cách của người bà trong truyện.
Người bà trong câu chuyện đã không quản ngại đường xa để mang những món quá của quê hương lên cho con cháu của mình. Món quà ấy được tác giả miêu tả như "có đủ mùa nào thức ấy: Nhãn tháng sáu. Na tháng bảy. Roi mùa hạ. Gương sen mùa thu.". Thêm bột sắn cho mẹ và hoa hòe cho ba. Những món quà rất giản dị và thân quen nơi làng quê yêu dấu. Bà vẫn không một lời kêu than, mang nhiều đồ nặng mà bà chỉ nghĩ cho con cháu, mong con cháu được đầy đủ và sống tốt. Không chỉ thế, bà còn là một người yêu thương, quan tâm và luôn nhớ đến người chồng của mình. Bà biết ông là một người chịu nóng rất giỏi, dù lúc ngồi ở toa tàu bí gió, người ông cũng chả bao giờ thấy ra tí mồ hôi nào. Rồi mỗi khi ngày chủ nhật đến, bà lại bận rộn, tất bật với những công việc quen thuộc như: sửa sang lại bàn thờ, phủi bụi trên những tâm huân chương của bố nhân vật "tôi", bà luôn tay luôn chân quét quáy, lau chùi bát đĩa, bàn ghế, đem quần áo của cả nhà ra phơi phóng, rồi đem ra nắng phơi, cho nó thơm như lời bà nói. Bà chải đầu tết tóc cho cái Tú rồi còn dậy nó chơi chuyền, chơi bắt hình dây chun. Bà dành thời gian thật nhiều để vun vén, chăm sóc cho mái nhà thân yêu. Rồi khi biết nhân vật "tôi" bị gầy gò, ghẻ lở, bà đã thốt lên xót xa về sự chăm sóc con cái không cẩn thận của bố mẹ nhân vật "tôi". Rồi bà ra chợ mua nắm lá về tắm cho nhân vật "tôi" đồng thời nhắc nhở người mẹ phải tắm như vậy cho nhanh khỏi và cần chú ý đến con cái hơn. Một người luôn yêu thương và quan tâm con cháu mình như vậy nhưng bà lại mất ông, bà sống một mình ở làng. Vì còn họ hàng nội ngoại, nhà cửa, vườn tược, còn hàng xóm láng giềng, còn là nơi đi về của các hương hồn tiên tổ nên bà không thể ra ở với bố mẹ nhân vật "tôi". Người bà trong tác phẩm trên hiện lên với thật nhiều phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Trước tiên, đó là một người vợ hết mực yêu thương, quan tâm và nhớ những gì về chồng mình, bà luôn một lòng với ông của các cháu. Sau đó, bà chính là một người mẹ dành hết sự thân thương, quý trọng và chăm sóc với chính các con của mình, bà luôn muốn con mình được sống đầy đủ và sung túc. Cuối cùng, bà là một người bà quan tâm, yêu chiều và để ý đến những người cháu của mình. Bà cũng muốn các cháu của mình lớn lên khỏe mạnh, luôn vui vẻ và hạnh phúc. Không chỉ vậy, bà còn là một người phúc hậu, có tấm lòng yêu quê hương, đất nước, luôn muốn dành những gì mình có để cống hiến cho sự nghiệp phát triển của quê hương. Như vậy, người bà hiện lên thật đẹp, thật đáng để mỗi người học tập và noi theo.
Qua đoạn truyện trên, người đọc càng thêm trân trọng, yêu quý và biết ơn những tấm lòng mà người bà trong truyện đã trao cho chồng mình, con cái và mọi người. Đồng thời, qua đó, tác giả còn thể hiện tình yêu thương, cảm thông và tự hào về những con người đáng quý như vậy. Mỗi người hãy biết trân quý, biết ơn, đồng thời quan tâm, chăm sóc đến với người bà của mình, biết cách để về sau chính mình sẽ không hối hận hay tiếc nuối về những việc mình chưa thể làm được với người bà thân yêu của mình.
1)Nắng chiều mỏng manh như sợi chỉ
2)-Khổ thơ 2:Giau chiều trong cánh,để rơi tiếng hót,say chạng vạng,líu ríu
-Khổ thơ 3:Dòng sông,con bò,cánh diều
4)-Nghĩa:Cảnh mùa thu quê hw đc thể hiện qua ngòi bút vẽ của bé.
-Bức tranh mùa thu hiện ra rất sinh động
5)Bài thơ cho ta biết:
Quê hương là cái nôi đầu tiên đón nhận tiếng khóc chào đời, những bước đi chập chững, gắn với kí ức tuổi thơ không thể nào quên. Đó là nơi mà cuối cùng ai cũng muốn trở về và gắn bó.Tình yêu quê hương luôn gắn liền với yêu gia đình, làng xóm, luôn mong ngóng về quê hương dù ở nơi xa xôi. Mỗi con người sau khi lớn lên, trưởng thành, vươn mình đến những vùng đất mới nhưng tấm lòng luôn hướng về nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
6)Nếu vẽ em sẽ vẽ cảnh thả diều vì như bản thân mình quay ngược lại quá khứ
Theo em, tác gải đưa ra những câu trong hồi kí của Nguyên Hồng bằng chứng là cho sự đồng cảm, xót thương với những người nghèo khổ hay cũng chính là tiếng lòng, khát khao của chính tác giả
Em ơi! "Những câu" là những câu nào (có hình thức hay nội dung) thế nào em nhỉ?