K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 9 2019

Mik cx bth, cx không áp lực mấy! Mà lần sau đừng dăng câu hỏi linh tinh nha!

#Học tốt#

9 tháng 9 2019

sao thằng này toàn đăng mấy cái lằng nhằng lên thế nhể

Nhưng đáng buồn thay, ở bất cứ trường học nào, những cảnh tượng học sinh, sinh viên không giữ gìn vệ sinh học đường rất phổ biến. Nhiều em vứt giấy, rác vỏ của các bao bì đựng quà vặt, bã kẹo cao su… lung tung nơi sân trường, hành lang lớp và nhiều nữa là nơi ngăn bàn, dưới nền lớp học… Việc làm thiếu ý thức này đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảnh quan trường học và bầu không khí học tập và giảng dạy, sinh hoạt, vui chơi của thầy cô giáo và của chính các em. Không chỉ vứt rác bừa bãi, nhiều em, nhất là các em ở bạc tiểu học còn vẽ bậy trên bàn học, trên tường… Nguyên nhân của việc các em thiếu ý thức trong việc giữ gìn môi trường vệ sinh học đường là do thói lười biếng, lối sống ích kỷ nghĩ đến quyền lợi cá nhân của một số em. Các em nghĩ rằng, những nơi công cộng như trường học, lớp học không phải nhà mình, vậy thì việc gì mà phải mất công giữ gìn, đã có đội lao công dọn dẹp. Cách suy nghĩ ấu trĩ như vậy thật là thiển cận và nguy hại. Rồi nữa, đó là do thói quen có từ lâu, khó sửa đổi khi ở các lớp học, hàng ngày, mặc dù các thầy cô giáo và ban cán sự lớp phải thường xuyên nhắc nhở nhưng vẫn không thể nào giữ cho lớp học sạch đẹp.

Vệ sinh môi trường học đường đã, đang ngày một "ô nhiễm", vì vậy các bạn học sinh, sinh viên hãy có ý thức hơn trong việc giữ gìn, bảo vệ cảnh quan lớp học, trường học của mình. Mỗi người hãy tự thực hiện dọn dẹp, thu gom rác ngay hôm nay, vệ sinh toàn bộ lớp học, trường học. Hãy có ý thức chấp hành tốt, không xả rác bừa bãi, không vẽ bậy lên tường,...để làm cho môi trường học tập của chúng ta sáng - xanh - sạch - đẹp.

Vệ sinh môi trường đang là một vấn đề rất bức thiết trong cuộc sống chung của chúng ta ngày hôm nay. Với môi trường học đường thì lâu nay sự "ô nhiễm" là có thực nhưng mọi người lại… bỏ quên, và chính học sinh, sinh viên cũng cũng thể hiện ý thức rất kém trong việc giữ gìn vệ sinh nơi trường lớp. Được biết, từ cấp bậc mẫu giáo, tiểu học cho tới đại học, các em học sinh, sinh viên luôn được giáo dục rất kỹ lưỡng về ý thức bảo vệ môi trường sống xanh - sạch đẹp ở mọi nơi, mọi chỗ.

Hôm nay em sẽ bảo lại cho anh nghe nhé. Cái quá trình mình yêu nhau ấy. Chắc anh cũng biết nó đằng đẵng, gian truân đến mức nào nhỉ.

Nào yêu, nào giận, nào chia tay, nào khóc, nào cười, nào mệt mỏi, nào xa nhau,...

Nhưng anh cứ yên tâm, em hiểu rồi. Nếu là của nhau thì mãi sẽ là của nhau.

Anh này, ngoại trừ mấy cái lỗi định mệnh nho nhỏ, à cũng có vài cái to to nhưng đã biết khắc phục thì người yêu của em tuyệt vời lắm.

Người yêu của em ấy, anh to cao như chàng Batman có thể che chở cho công chúa của anh bất cứ lúc nào. Chỉ cần anh dang rộng tay là em nằm gọn trong lòng rồi. Thích lắm anh ạ.

Người yêu của em ấy, hồn nhiên đáng yêu không tả, suốt ngày ngêu ngao hát hò các kiểu nhưng rất tiếc, gu âm nhạc của đôi mình khác nhau xa quá nên toàn bị em phàn nàn. Nhưng mà không sao, chỉ cần anh hát thì sẽ luôn có người nghe. Là em đó. Yêu em không? Khác nhau là thể nhưng cái sở thích hát karaoke thì trùng không lẫn vào nhau được. Anh thuộc luôn mấy bài ca con cá sến sẩm mà hầu như e toàn nhai đi nhai lại. Ngộ ghê lận.

Người yêu của em ấy, có thể thoải mái hôn em cho dù nơi đâu. 

Người yêu của em nếu tả ngắn gọn thì a có chút trẻ con, chút hồn nhiên nhưng lại pha chút bảo thủ và rất kiên định. Anh luôn biết định hướng đúng sai, la rầy em khi em sai quấy. Khuyên bảo em điều gì nên làm điều gì thì không. Ấy vậy mà có lúc anh lại con nít một cách siêu đáng yêu. Đôi khi em tự hỏi Sao lại có người đa tính cách vậy chứ hả?

Người yêu của em ấy, chỉ thích ăn cơm nhà thôi nhưng có thể vì em lê la hàng quán cho đến khi no lăn quay. Em biết anh chả thích thú gì đâu nhưng vì em cả thôi. Đúng không?

Người yêu của em sức chịu đựng thì thôi rồi ạ. Chả hiểu sao anh có thể ngồi hàng giờ để nghe em nói vu vơ trên trời dưới đất, mà nói xong rồi chả biết mình nói gì thế nhỉ? Bất hạnh cho anh quá!

Người yêu à, anh cứ cố gắng làm chuột bạch cho em thí nghiệm đi nhe, ăn uống hay làm đẹp. Tất cả vì tương lai Happy family của chúng mình thôi. Sẽ nhanh đến ngày anh luôn ăn ngon mặc đẹp và vênh váo với bạn bè rằng "Vợ tao giỏi".

Mà này, tuy là cơ bản giống nhau về cái thích làm đẹp nhưng em không cho phép anh "xảnh xẹ" quá mức đâu ấy. Em sợ bọn con gái mới lớn bây giờ lại nhận anh làm anh trai thì lại khổ em, khổ anh, khổ luôn bọn chúng ấy.

Em bảo luôn, em biết vị trí của anh trong lòng ba mẹ anh, là cả một bầu trời hi vọng theo đúng cái tên mà anh may mắn nhận được. Vì vậy em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để xứng đáng với sự mong đợi của ba mẹ. Để lọt qua 4 cửa ải mà em chỉ mới có 0,5 điểm vùng.

À anh này, embiết rồi, chắc em không quá tự tin khi nói lên điều này đâu anh nhỉ? Người yêu của em như thể một sinh vật quý hiếm nhỏ nhoi ít ỏi còn xót lại trên hành tinh quả đất, trên hệ mặt trời, trên dải ngân hà này. Em chỉ nói vậy thôi đấy anh đừng vội tự đắc nhé. Lo mà yêu em nhiều đi. Nếu anh cứ yêu em hoài mãi thì mỗi ngày đối với anh sẽ là chuỗi niềm vui ấy.

Xong rồi. Mà em bảo anh này, anh đừng ngại thể hiện việc yêu thương em bằng cách mua cho em khoai tây, trà đào hay bánh trái nhé. Cứ thoải mái thể hiện đi, em nhận hết. À còn nữa nếu được thì cứ như bây giờ cho dù phong ba bão táp, vật chuyển sao dời thì anh vẫn sẽ không giành ăn với em, không bắt nạt em và luôn yêu em như này nha. Bật mí cho anh không lâu nữa đâu. Em sẽ có nhiều đồng minh lắm đấy, anh tha hồ mà ghen tị nhé!

Em yêu anh 

9 tháng 9 2019

Con này ngáo phảy

Trong cuộc đời của mỗi người, chắc ai cũng từng đến trường để tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô và bạn bè mang lại. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, nơi để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui lẫn kỷ niệm buồn của thời áo trắng - một thời để nhớ một thời để thương.Sau lúc học xong bài''Cổng trường mở ra'' của Lí Lan thì đã giúp em hiểu rõ về cuộc sống hơn.Nhà trường là nơi giáo dục toàn diện, trong đó có nhiệm vụ truyền thụ kiến thức văn hóa cho chúng ta.Nhà trường có vai trò quan trọng trong việc tổ chức các hoạt động dạy và học, kiểm tra, đánh giá; truyền thụ cho học sinh những kiến thức về khoa học tự nhiên, xã hội; khơi dậy lòng ham hiểu biết… Chúng ta hãy trân trọng vì điều đó mái trường như là ngôi nhà thứ hai của chúng ta vậy.Giups ta giáo dục nhân cách ngay khi bước vào lớp 1,một môi trường mới đầy ý nghĩa biết bao.Dạy cho ta thế nào là đúng thế nào là sai.Chúng ta phải tự hào về điều đó và tự hào về con đường mà chúng ta đang bước tới nhơ bạn bè và thầy cô luôn ở bên chúng ta.Chúng ta phải cố gắng để không phụ sự kì vọng của cá thầy cô mong mọi ở thế hệ mai sau như chúng ta.

Have a nice day ♥

-Bồi hồi : xao xuyến , xôn xao;...

-Ngắm : nhìn ;soi ;dòm;...

Học tốt.

9 tháng 9 2019

      Trả lời:

+Bồi hồi- Hồi hộp- Náo nức

+Ngắm-Nhìn- Coi - Dòm - Soi 

              #Kiều

Tham khảo:

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thể chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thế dễ dàng lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thế giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng… Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mơ hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn.

Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo các bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng để cho bố mẹ quyết định. Hồi đó, tôi hầu như dựa dẫm hết vào bố mẹ nhưng dần dần, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước đế rút kinh nghiệm cho mình tiến bộ hơn. Trong một tập thế mà ý thức thi đua luôn được đề cao, tôi cũng đã học tập được rất nhiều tò các bạn mình. Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và ý muốn của riêng mình), tôi hiểu rằng không thể không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình.

Từ sự khôn lớn ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chỉ là những ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, ước muốn của tôi có nhiều vô số mà bây giờ tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đơn giản, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong muốn mình có thế làm được như vậy. Thế nhưng bây giờ thì tôi hiểu rằng chẳng có mục tiêu nào có thể đạt được một cách đơn giản mà không cần có cố gắng của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà suy nghĩ rất kĩ để tự đánh giá khả năng của mình và đặt ra một mục tiêu chắc chắn. Tôi không muốn phải thay đổi mơ ước của mình cho dù tôi có lớn hơn nữa. Hiện nay, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã có thể quyết định được, tôi sẽ luôn hi vọng và cố gắng hết sức để đạt được.

Nhưng ước mơ ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận đối với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phấn đấu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của các thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp đỡ các bạn của mình để cùng tiến bộ hơn… Tôi hiểu rằng bất cứ ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học sinh khoác trên người bộ đồng phục của trường Chu Văn An thì đi đâu tôi cũng là đại diện cho ngôi trường của mình. Tôi hiểu rằng mọi người có thể nhìn nhận và đánh giá ngôi trường thân yêu theo những hành vi ứng xử của tôi. Khi tôi là một người Hà Nội thì tôi là đại diện cho con người thủ đô và khi tôi là người Việt Nam thì tôi cũng là đại diện cho cả dân tộc mình. Càng suy nghĩ về những trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình.

Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận. Hè vừa rồi, nhà nội tôi có một niềm vui rất lớn: Người bác của tôi đã sống bên Mĩ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái đã trở về thăm quê hương. Suốt thời gian ấy, bác và hai chị sống ở nhà tôi, bà tôi cũng dọn từ quê ra. Ở nhà nhộn nhịp, đông vui hơn nên công việc cũng nhiều hơn trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, còn chị Thu thì đang thi học kì, chỉ có tôi ở nhà cùng bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm được nhiều việc nhà để bác và bà được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa cơm bác đã khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi tôi đi ngủ, mẹ nói với tôi:

– Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi đấy!

Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ không chỉ vì lời khen của mẹ hay của bác mà vì niềm vui khi thấy bố mẹ tự hào về mình – có nghĩa là tôi đã lớn khôn. Cho dù trách nhiệm có to lớn tới đâu, cho dù ước mơ còn là một khoảng cách rất xa và khó khăn, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.


 

9 tháng 9 2019

bạn ơi trịch đi