K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

đọc kĩ đoạn thích và trl câu hỏi Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với mười một người con. Bác Lê là một người đàn bà nhà quê chắc chắn và thấp bệ, da mặt và chân tay rẫn reo như một quả trảm khô. Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến đám con của bác: mười một đứa, mà đứa nhôn mới có mười bảy tuổi! Đứa bé nhất hãy còn bế trên tay. Mẹ con bắc ta ở một căn nhà cuối phố, cải...
Đọc tiếp

đọc kĩ đoạn thích và trl câu hỏi

Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với mười một người con. Bác Lê là một người đàn bà nhà quê chắc chắn và thấp bệ, da mặt và chân tay rẫn reo như một quả trảm khô. Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến đám con của bác: mười một đứa, mà đứa nhôn mới có mười bảy tuổi! Đứa bé nhất hãy còn bế trên tay.
Mẹ con bắc ta ở một căn nhà cuối phố, cải nhà cũng lụp xụp như những căn nhà khác. Chừng ấy người chen chúc trong một khoảng rộng độ bằng hai chiếc chiếu, có mỗi một chiếc giường nan đã gẫy nát. Mua rét thì giải ổ rơm đầy nhà, mẹ con cùng nằm ngủ trên đó, trông như một cái ổ chỏ, chỏ mẹ và chó con lúc nhúc. Đối với những người nghèo như bác, một chỗ ở như thế cũng tươm tất lắm rồi. Nhưng còn cách kiểm ăn? Bác Lê chật vật, khó khăn suốt ngày cũng không đủ nuôi chừng ấy đứa con. Từ buổi sáng tinh sương, mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở dậy để đi làm mướn cho những người có ruộng trong làng. Những ngày có người mướn ấy, tuy bác phải làm vất vả, nhưng chắc chắn buổi tối được mấy bát gạo và mấy đồng xu về nuôi lũ con đói đợi ở nhà. Đó là những ngày sung sướng. Nhưng đến mùa rét, khi các ruộng lúa đã gặt rồi, cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khia vào da, bác Lê lo sợ, vì không ai mươn bác làm việc gì nữa. Thế là cả nhà nhịn đôi. Mấy đứa nhỏ nhất, con Tý, con Phún, thẳng Hy mà con chị nó bể, chúng nó khóc
là đi mà không có cải ăn. Dưới manh áo rách nát, thịt chúng nó thâm tím lại vì rét,
như thịt con trâu chết. Bác Lê ôm ấp lấy con trong ổ rơm, để mong lấy cái ẩm của
mình ấp ủ cho nó.

                                                                  (Trích Nhà mẹ Lê - Thạch Lam)

câu hỏi!

Câu 1. Đoạn trích trên được kể theo ngôi thứ mấy? xác định chủ đề của văn bản trên? 
Câu 2. Hình ảnh mẹ Lê trong đoạn trích là người phụ nữ như thế nào? 
Câu 3. Xác định thành phần tình thái và chỉ ra ý nghĩa của thành phần ấy trong các câu sau: 
“Từ buổi sáng tinh sương, mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở dậy để đi làm mướn cho những người có ruộng trong làng. Những ngày có người muôn ấy,

0
  giúp mình viết bài văn nghị luận xã hội trinh bày quan điểm về một vấn đề, bài học, thông điệp được rút ra từ văn bản ( dài vài tờ A4) Tầm nhìn sư hiểu biết của con người đôi lúc không phải xuất phát từ chỗ đứng mà nó còn do tâm hồn của mỗi con người đinh đoạt. Môt người anh là phi công nói với tôi: "Em biết không? Anh đã làm chủ được cả bầu trời và đã phóng tầm mắt quan sát được moi...
Đọc tiếp

 

giúp mình viết bài văn nghị luận xã hội trinh bày quan điểm về một vấn đề, bài học, thông điệp được rút ra từ văn bản ( dài vài tờ A4)


Tầm nhìn sư hiểu biết của con người đôi lúc không phải xuất phát từ chỗ đứng mà nó còn do tâm hồn của mỗi con người đinh đoạt.

Môt người anh là phi công nói với tôi: "Em biết không? Anh đã làm chủ được cả bầu trời và đã phóng tầm mắt quan sát được moi thứ từ trên cao".

Còn người anh khác làm kiểm lâm thì nói: "Anh bây giờ đang bảo vệ toàn bê núi non, trùng điệp cùng với muôn loài chim thứ". Cả hai người anh đều nói về công việc của mình với vẻ đầy tự hào. Còn tôi lúc đó tuy còn nhỏ nhưng là một con người kém may mắn do tai nan đang ngồi trên xe lăn ngày tháng chỉ quẩn quanh với "thế giới" là trong căn nhà nhỏ.

Thấy tôi hàng ngày tỏ vẻ buồn chán, mẹ đã đông viên tôi: "Con trai! Moi việc rồi sẽ qua. Tai sao con không đem bầu trời, đám mây, núi non và moi thứ mà con nhìn thấy thu vào trong tâm hồn con? Như vây con sẽ có được nhiều thứ hơn con tưởng". Tôi ngac nhiên hỏi: "Tâm hồn của con rông lớn vây sao?"

Me hiền từ nói: "Con ngốc nghêch của me! Trên đời chỉ có tâm hồn là có thể lớn và có thể nhỏ. Nó to lớn khi con người ta có tấm lòng đô lương khoan dung biết thương người như thể thương thân. Nếu con sống được như thế thì tâm hồn có thể chứa đưng được cả trời đất, van vất trong đó.

Ngươc lai, nó có thể nhỏ khi con người ta sống ích kỉ, hep hòi, ghen ghét, đố kv, ham danh, háo sắc... biết mình mà không biết người thì đến ngay cả cái kim cũng khó có thể len vào được!"

Quả đúng thất vây, sau môt thời gian chav chữa và tập luyên tôi đã đi đươc bằng đôi chân của mình. Ngẫm lai những lời mẹ nói quả thât không sai. Tấm lòng rông lớn hay nhỏ hẹp đều do tâm hồn mà hình thành. Vì vây, trong cuôc sống ta nên mở rông tâm hồn mình ra và sẽ thấy cuộc đời tươi đẹp hơn.

 

0