K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

29 tháng 10 2021

em ơi chị kể trải nghiệm của chính mình được ko chứ bài đó hay còn bài này chị ko biết làm, nếu được thì trl e nhé!

30 tháng 10 2021

đây em nhé, bài hơi dài nếu muốn chép thì chị rất vui nhưng sẽ hơi mệt đó!

em cứ việc đổi tên các nhân vật, vì đây là tên họ hàng thật của chị

Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.

Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng, hay ăn đồ ăn của bà,.... Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm không đáng nhớ mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ. Dù rất ngại khi phải nói ra nhưng trong cuộc đời ai mà chẳng có những giây phút lỗi lầm. Câu chuyện này là hoàn toàn có thật và cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì suýt nữa đánh mất một tình chị em đẹp.

Vào một mùa hè, tôi được bố mẹ cho về quê thăm ông bà và nghỉ hè. Vì là một đứa trẻ con mới lên sáu nên tôi vẫn chưa hiểu được gì nhiều. Hôm ấy, một buổi chiều hè nóng nực, cái Nghĩa nhà hàng xóm gọi tôi và em Nin ( cô em họ bằng tuổi với tôi) sang khoe món đồ chơi bạn ấy mới được bố mua tặng. Nghĩa lôi ra một cái quạt cơ hình chú chó với những chiếc cánh thật là đặc biệt. Chiếc quạt có 3 cái cánh quạt màu xanh nõn chuối giống như màu chủ đạo của thân quạt và được xếp so le nhau trên một trục. Khi quay nhanh, cánh quạt tạo ra một đường tròn thật đẹp mắt, lại còn được lồng trong một chú chó vô cùng đáng yêu thì ai nhìn cũng mê. Vừa có chút ghen tị, vừa có lòng ham muốn được sở hữu món đồ xinh xắn đó nên nhân lúc Nghĩa ra ngoài, tôi đã lấy trộm nó giấu vào trong người Nin. Sau đó, tôi kéo em  bỏ về, tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chiều tối, bên phía nhà hàng xóm có tiếng ồn ào. Tôi ra ngoài hiên thì thấy Nghĩa đang khóc và được gia đình dỗ dành. Bà ngoại, tôi và Nin chạy sang, nhìn thấy chúng tôi, Nghĩa vừa khóc vừa  nói:

-        Cái quạt con chó của tớ bị mất rồi, tớ tìm khắp nơi mà không thấy!

Thấy Nghĩa khóc lóc như vậy, tôi thấy rất áy náy nhưng vẫn cố tình lờ đi vì tôi thật sự rất thích chiếc quạt. Chúng tôi về nhà và tôi tưởng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó. Không may, ít lâu sau bà tìm thấy một vật gì đó dưới gầm giường trong khi dọn dẹp. Bà nhận ra đây chính là chiếc quạt của Nghĩa. Nét mặt bà thay đổi nhanh chóng, bà quay về phía chúng tôi, nghiêm giọng:

-        Ai lấy đồ chơi của Nghĩa?

Lúc đó, trong đầu tôi không còn gì ngoài việc lo sợ sẽ bị mọi người mắng, tôi buột miệng nói luôn:

-        Không phải con, là em Nin lấy trộm của bạn ấy ạ!

Sau đó, tôi nhìn Nin với ánh mắt cầu cứu. Nin thấy vậy sợ hãi ra mặt, nhưng cũng chỉ biết ấp úng, không nói được lời nào.

Bà tức giận cầm tay kéo Nin sang nhà xin lỗi và trả lại đồ chơi cho Nghĩa. Biết tính em Nin hiền lành và hay nhường nhịn nên tôi tặc lưỡi định để mặc mọi chuyện. Nhưng không, khi Nin quay lại nhìn tôi, ánh mắt biết nói rưng rưng thì tôi mới giật mình nhận ra mình đã phạm phải không chỉ là một mà là HAI sai lầm nghiêm trọng. Sau đó, chúng tôi về nhà, ăn cơm rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, thấy Nin không nói gì, cũng không dám sang chơi nhà Nghĩa nữa mà chỉ lẳng lặng mân mê mấy món đồ chơi bằng nhựa trong nhà, tôi không cầm lòng được, òa khóc nói:

-        Chị xin lỗi, tại vì lúc đó do thèm muốn cái quạt và sợ bị bà mắng nên chị đã buột miệng đổ tội cho em. Chị biết lỗi rồi, mong em đừng giận chị nữa!

Lúc bấy giờ, Nin mới quay về phía tôi, mỉm cười:

Chị biết lỗi là em vui rồi, em cũng có giận chị nhiều đâu. Lần sau chị đừng làm như vậy nữa nhé! Đến lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Từ hôm ấy, tình chị em họ của chúng tôi càng thắm thiết  hơn.

Trải nghiệm tuổi thơ ngày đó  đã mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Nó mang lại bài học quý giá về sự trung thực; bài học về việc không được tham lam, dám chịu trách nhiệm với mọi hành động do bản thân mình gây ra. Và đặc biệt hơn, tôi đã có những tình cảm thân thiết thật sự. Tôi đã dành nhiều thời gian hơn với Nin và lưu giữ tình bạn tốt đẹp này cho tới tận bây giờ.

tk hay ko tk tùy em nhé, bai em chúc em học tốttt(chuyện thật của chị đấy em, và chị thích môn văn nên chắc bài này cũng hay, xl vì rep muộn hôm qua chị hơi bận ko giúp được, nói thực là cũng hơi ngại chia sẻ nhưng phải giúp người khác chứ nhỉ

29 tháng 10 2021

tôi  mới  học  lớp 3 chưa biết làm  toán  lớp  6 được 

bn soạn bài à, mk học trong sách kết nối tri thức nên ko có xin lỗi nha

29 tháng 10 2021

Khi đọc bài thơ “Những điều bố yêu”, người đọc sẽ cảm nhận được tình phụ tử sâu sắc. Đối với người bố, ngày con sinh ra đời là ngày hạnh phúc nhất. Trong suốt quá trình trưởng thành của con, bố mẹ luôn ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc và chứng kiến. Tiếng gọi “Mẹ” đầu tiên, mỗi bước đi chập chững, hay cả tiếng cười của con đều khiến bố cảm thấy yêu thương. Và chỉ xa con một chút thôi, bố cũng cảm thấy ngẩn ngơ, nhớ mong. Có thể thấy tình cảm của người cha tuy thầm lặng, nhưng cũng rất sâu nặng.

30 tháng 10 2021

đúng 100%
ẩn dụ em nhé

bn là ai biến thái thế, xỉ nhục con gái tụi này à

2 tháng 11 2021

Đâu có xỉ nhục đâu XXD... gì đó

 Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới: NHỮNG ĐIỀU BỐ YÊUNgày con khóc tiếng chào đờiBố thành vụng dại trước lời hát ruCứ "À ơi, gió mùa thu""Con ong làm mật", "Mù u bướm vàng"...Sau yêu cái chỗ con nằmThơm mùi sữa với chiếu mây thâm quầngYêu sao ngang dọc dọc ngangNhững hàng tã chéo mẹ giăng đầy nhà.Thêm yêu dìu dịu nước hoaKhi con muỗi đuốt, bà xoa nhẹ nhàngVà yêu...
Đọc tiếp

 

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới: 
NHỮNG ĐIỀU BỐ YÊU
Ngày con khóc tiếng chào đời
Bố thành vụng dại trước lời hát ru
Cứ "À ơi, gió mùa thu"
"Con ong làm mật", "Mù u bướm vàng"...

Sau yêu cái chỗ con nằm
Thơm mùi sữa với chiếu mây thâm quầng
Yêu sao ngang dọc dọc ngang
Những hàng tã chéo mẹ giăng đầy nhà.

Thêm yêu dìu dịu nước hoa
Khi con muỗi đuốt, bà xoa nhẹ nhàng
Và yêu một góc mặt bàn
Mèo con, chút chút xếp hàng đợi chơi.

Yêu ngày con gọi  "Mẹ ơi"
Bước đi chập chững. Mặt trời nhòm coi
Bao ngày, bao tháng dần trôi
Khắp nhà đầy ắp tiếng cười của con.

Để khi con vắng một hôm
Bố ngơ ngẩn nhớ, quên cơm bữa chiều
Con ơi, bố biết bao điều
Sinh cùng con để bố yêu một đời.
(Nguyễn Chí Thuật, Báo Giáo dục và Thời đại Chủ nhật, số 35, 1999)
Bài thơ Những điều bố yêu được viết theo thể thơ nào?
Immersive Reader(1 Point)A.Thể thơ tự doB.Thể thơ lục bátC.Thể thơ năm chữD.Thể thơ bốn chữ
0
29 tháng 10 2021

Hồi ký là sáng tác thuộc nhóm thể loại ký, thiên về trần thuật từ ngôi tác giả, kể về những sự kiện có thực xảy ra trong cuộc đời tác giả

Hồi ký rất gần với nhật ký ở hình thức giãi bày, không dùng các thủ pháp cốt truyện, cách kể theo thứ tự thời gian, chú ý đến các sự kiện mang tính chất tiểu sử.