K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 1

Nhiều vậy cô.

5 tháng 1

Olm chào em, hiện tại 1 coin = 10 xu em nhé

2 tháng 1

chịu,đây là tiếng trung chứ ta đâu


Từ mỹ trang tiếng trung là

31 tháng 12 2024

Bài văn nghị luận: Nhận xét về nội dung và hình thức nghệ thuật của bộ phim "The Pursuit of Happyness"

Bộ phim "The Pursuit of Happyness" (tạm dịch: "Khát Vọng Hạnh Phúc") là một trong những tác phẩm điện ảnh mà tôi yêu thích nhất. Bộ phim không chỉ chinh phục người xem bởi nội dung sâu sắc mà còn bởi hình thức nghệ thuật tinh tế, mang lại cho khán giả những cảm xúc chân thật và sâu lắng. Đây là một câu chuyện cảm động về sự kiên trì, lòng quyết tâm và tình cha con đầy yêu thương, trong bối cảnh cuộc sống đầy thử thách.

Nội dung của bộ phim

"The Pursuit of Happyness" kể về cuộc đời của Chris Gardner, một người đàn ông nghèo khó, luôn phải vật lộn với những khó khăn trong cuộc sống để nuôi dưỡng đứa con trai nhỏ của mình. Mặc dù gặp phải rất nhiều thất bại, Chris không bao giờ bỏ cuộc mà luôn cố gắng hết mình để có thể mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho con trai. Bộ phim tập trung vào hành trình vươn lên trong nghịch cảnh của nhân vật chính, đặc biệt là trong khi anh trải qua thời gian khó khăn khi bị mất nhà, phải sống trong các trạm xe điện và tìm cách kiếm sống qua ngày.

Đặc biệt, thông điệp mà bộ phim mang lại là một thông điệp mạnh mẽ về sự kiên trì và không bao giờ từ bỏ ước mơ. Chris Gardner không chỉ đấu tranh vì cuộc sống của bản thân mà còn vì tương lai tươi sáng của con trai. Bộ phim không chỉ phản ánh hiện thực xã hội mà còn làm nổi bật giá trị của tình cha con, lòng kiên nhẫn và sự hy sinh.

Hình thức nghệ thuật của bộ phim

Về mặt hình thức nghệ thuật, "The Pursuit of Happyness" sử dụng những yếu tố rất quen thuộc nhưng lại vô cùng hiệu quả trong việc khắc họa nhân vật và câu chuyện. Đầu tiên, không thể không nhắc đến diễn xuất của Will Smith – người thủ vai Chris Gardner. Will Smith đã thể hiện một cách xuất sắc cảm xúc của nhân vật, từ nỗi đau đớn, tuyệt vọng cho đến niềm vui sướng và hy vọng. Diễn xuất của anh là điểm sáng trong bộ phim, giúp người xem dễ dàng cảm nhận được những cung bậc cảm xúc phức tạp mà nhân vật đang trải qua.

Bộ phim cũng sử dụng những cảnh quay rất đặc biệt để khắc họa mối quan hệ giữa cha và con, với những khoảnh khắc gần gũi, ấm áp nhưng cũng không thiếu những cảnh quay về sự cô đơn và khó khăn mà Chris phải đối mặt. Những cảnh quay về thành phố San Francisco, nơi diễn ra câu chuyện, cũng góp phần tạo nên không khí và cảm xúc cho bộ phim. Mặc dù không quá chú trọng vào việc sử dụng kỹ thuật điện ảnh phức tạp, nhưng bộ phim vẫn truyền tải được cảm xúc mạnh mẽ thông qua những cảnh quay đơn giản, tự nhiên.

Âm nhạc trong bộ phim cũng là một yếu tố quan trọng góp phần tạo nên không khí cảm động. Các bản nhạc nền nhẹ nhàng, tình cảm đã giúp làm tăng thêm sức mạnh cho những khoảnh khắc xúc động trong phim, đặc biệt là trong những cảnh mà Chris cùng con trai cố gắng vượt qua những thử thách.

Nhận xét chung

"The Pursuit of Happyness" là một tác phẩm điện ảnh tuyệt vời về nghị lực sống, tình yêu thương gia đình và khát vọng không ngừng nghỉ để đạt được hạnh phúc. Bộ phim không chỉ mang đến những bài học sâu sắc về cuộc sống mà còn tạo ra những cảm xúc mạnh mẽ, khơi gợi trong mỗi người xem một niềm tin vào tương lai, vào khả năng vượt qua khó khăn. Với sự kết hợp hoàn hảo giữa nội dung và hình thức nghệ thuật, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả và là một trong những tác phẩm điện ảnh đáng xem.

Từ bộ phim này, tôi học được rằng cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng nếu có lòng kiên trì và tình yêu thương, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn để đạt được những điều tốt đẹp.

Giúp mình với! Đề này khá dài, mong các bạn thông cảm và chịu khó đọc giùm mình ạ. Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi: Khác với những bài thơ tả cảnh, kể về việc thông thường, "Mùa xuân chín" đến với người đọc chúng ta không giống với một cái gì đã hoàn thiện. Nhà thơ dường như tạo điều kiện cho người đọc thơ có mặt từ lúc hình tượng mới chỉ là mô hình, một phôi...
Đọc tiếp

Giúp mình với! Đề này khá dài, mong các bạn thông cảm và chịu khó đọc giùm mình ạ.

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Khác với những bài thơ tả cảnh, kể về việc thông thường, "Mùa xuân chín" đến với người đọc chúng ta không giống với một cái gì đã hoàn thiện. Nhà thơ dường như tạo điều kiện cho người đọc thơ có mặt từ lúc hình tượng mới chỉ là mô hình, một phôi thai của ý đồ sáng tạo. Nét vẽ thứ nhất, cái đặt bút đầu tiên trên cái nền "khói mơ tan" và phơn phớt màu "nắng ửng" nghĩa là rất mơ hồ ấy là "Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng". Đó là thứ gam màu đệm vẫn rất gần cái sắc màu hư ảo ở trên để trở thành một tổng thể nhạt nhòa chưa định hình rõ nét. Màu vàng ở đây là của rơm rạ, ruộng đồng, mà biết đâu không phảilà mấy vùng trăng còn sót lại do bầu trời ngẩn ngơ cố tình lưu giữ? Cái thực và cái ảo cứ xen kẽ, xâm nhập, đan cài vào nhau mông lung, mơ màng để tự nó sẽ thức dậy theo con sóng thời gian chập chờn ở phía sau xô đẩy.

Sự đặc tả khối hình có ý nghĩa chiến lược ấy là khi nhà họa sĩ tài hoa và mơ mộng quyết định chấm vào đó một nét rờn xanh. Cái đốm xanh nõn nà mềm mượt vừa hiện ra đã cựa quậy; "Sột soạt gió trêu tà áo biếc". Đó là tín hiệu mùa xuân, cái chồi búp ngọt ngào lấp ló hiện ra trên cái tàn đông giá lạnh. Ỡm ờ và thú vị biết bao là cơn gió đầu mùa như đám trẻ con tinh nghịch. Chiếc áo mùa xuân đẹp thế đang muốn ẩn lánh đi vì nó quá rực rỡ, quá nổi bật, còn cô gái xuân lại dịu dàng e thẹn xiết bao! Song, càng e lệ giấu mình thì cơn gió thóc mách kia lại càng vô tâm biết mấy. Nó lang thang ở tít tận đâu đâu nay chững lại, dồn lại, túm tụm lại trước "tà áo biếc" để trêu chọc, phơi bày. Phải chăng cái "nắng ửng" trên kia đã dự báo cái phút ngỡ ngàng này, sẽ là cái màu thẹn, cái màu làm duyên trên đôi má tròn căng sức lực của nàng xuân đến tuổi dậy thì? Như vậy là cái cửa ngõ mùa xuân vốn đã khép kín trong mấy tháng lạnh lẽo, héo hon vì chờ đợi đã mở ra "Trên giàn thiên lý - bóng xuân sang". Trên bức tranh lụa, cái bút lông của nhà họa sĩ đã có đà. Nó đã có hồn. Nó đã bắt đầu cất cánh. Người xem tranh khi đã nhập cuộc rồi, đến đây không khỏi bồn chồn: cái gì sẽ xuất hiện tiếp theo?

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời

Bao cô thôn nữ hát trên đồi

Màu xanh, bằng cái nét chấm phá ở trên tưởng chừng đã đủ. Nhưng mà không. Chưa ai bạo tay như Hàn Mặc Tử. Dường nếu phải phá vỡ tất cả, nếu cần - cả sự cân đối thăng bằng, độ đậm nhạt vì sự thôi thúc nội tâm, ông vẫn sẵn sàng. Vì vậy mà một mảng xanh khác lại đột ngọt hiện ra bướng bỉnh. Và lần này không phải là một đốm, một nét mà lại là một mặt bằng mênh mông của cỏ. Ngồn ngộn một màu xanh thèm khất mà con người chỉ dám ước mơ đã tươi rói hiện ra, hào phóng, vô tư, vẫy gọi, chào mời. Xưa, Nguyễn Du đã từng viết: "Cỏ non xanh rợn chân trời". Thảm cỏ ấy của Tiên Điền nay được đẩy lên một tầng nữa, mới mẻ hơn và đặc biệt còn in đậm bàn tay chưa khô mực của người họa sĩ đang tròn trịa tuổi xuân đời. Rõ ràng là con "sóng cỏ" đã bay lượn hơn, sống động hơn. Nó đang vỗ bờ từng nhịp bồi hồi từ một nửa trái tim mênh mông đa tình, đa cảm.

Thế là tiếng hát của đất trời, thiên nhiên, cây cỏ cất lên cùng một lúc với tiếng hát con người "Bao cô thôn nữ hát trên đồi". Cái sức xuân đã như một dàn đồng ca nhiều bè quấn quyện. Nhìn vào đâu cũng thấy sắc xuân, hướng về phía nào cũng thấm đẫm hương xuân. Nó đậm đặc như có thể múc lên được từng mảng như múc ánh trăng đêm vậy. Cái thăm thẳm của bức tranh xuân và chân dung thôn nữ trên đây còn có cả độ cao và độ sâu không cùng của nó:

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi…

Diễn tả sức bay của "Tiếng sáo Thiên Thai", trước Hàn Mặc Tử, Thế Lữ đã có những câu thơ xuất thần:

Khi cao vút tận mây mờ

Khi gần vắt vẻo bên bờ cây xanh

Về bút pháp, Hàn Mặc Tử không có gì mới. Song, đóng góp của nhà thơ trẻ này là đem vào những chữ, những câu máu thịt của cuộc đời. Không khí huyền thoại trong thơ Thế Lữ đến đây đã nhường chỗ cho ánh mắt, nụ cười cô gái. Một cái gì đó trần tục hơn, do đó cũng da diết, tan nát cõi lòng hơn. Bởi mùa xuân hiện ra chỉ trong chớp mắt. Phải chớp mắt đời người. Nó rung động đến tận đáy sâu trái tim người đọc. Bởi, cả cái "hổn hển" kia, cả cái "thầm thì" kia phải chăng là hai cung bậc hết mình của những trái tim đang hát và chỉ hát có một lần? Cái "chín" của mùa xuân chính là ở chỗ này. Như một thứ quả ngọt trên cây, chín từ vỏ, chín từ từ, đến lúc này có thể bóc ra mà ăn được.

Dấu ấn của thơ Hàn Mặc Tử là một trái tim nồng nhiệt, cuồng si, khát khao yêu đương, khao khát sống, là một bút pháp tài hoa, táo bạo, bằng một vài vét vờn vẽ đơn sơ mà tái hiện cả một bầu trời. Sẽ là một thiếu sót nếu ta không nói thêm sự liên tưởng, sự mở rộng nhiều chiều của thời gian đồng hiện. Đang miêu tả bức tranh tươi như một nét cười, một nụ hôn đắm say thuần khiết, thì đột ngột cái man mác rình rập ở đâu đó hiện ra trong ý nghĩ đau đớn của nhà thơ:

Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,

Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi

Cái mầm ly biệt hiện ra như một tiền định. Có khác gì cơn ác mộng của Thúy Kiều sau lúc gặp Đạm Tiên cùng một lần hạnh phúc đắm say, dịu ngọt. Ta mới hiểu cái quy luật của lòng ham sống (chứ không phải là chủ nghĩa hưởng lạc!)

Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua

(Xuân Diệu)

Cái nỗi niềm đứt ruột này nói hộ một tình yêu, một thứ tình yêu đắm đuối không cùng với cuộc đời mà con người trước dòng chảy của thời gian đã không sao giữ lại nổi. Cái xốn xang, xao xuyến hướng về phía trước cũng một lúc với ngoái lại sau: "Chị ấy năm nay còn gánh thóc…". Rõ ràng con đường xuân đã và đang đi sẽ hướng tới cái cuối cùng, đến chỗ hư vô. Nó không khỏi để lại trong khoảng trống vắng của cõi lòng nhà thơ nhiều bùi ngùi, ngẩn ngơ, luyến tiếc. Thì ra cái đẹp của cuộc đời dù hào phóng, dư thừa đến đâu cũng hạn hẹp. Cho nên phải biết quý nó từng phút, từng giây. Bởi nếu trái tim ta không dành trọn cho nó, nó sẽ vô tình đi qua như một cơn gió nhẹ. Cái tâm huyết của nhà thơ vừa chín với tuổi xuân đã sớm về với khe nước Ngọc Tuyền (1) có phảo là ở chỗ đó hay chăng?

(Báo văn nghệ số 42, 43 ngày 28-10-1989)

(1): “Thưa tôi không dám mê say,

Một mai tôi chết bên khe Ngọc Tuyền”

(Một miệng trăng - Hàn Mặc Tử).

Câu 1. Văn bản trên bàn về vấn đề gì?

Câu 2. Xác định những luận điểm được tác giả trình bày trong văn bản trên.

Câu 3. Văn bản nghị luận này có tác dụng như thế nào đối với bản thân anh/chị?

Mình cảm ơn ạ!

0
Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi: VƯỢT BIỂN Chèo đi rán thứ sáu Thấy nước vẫn mông mốc Xé nhau đục vật vờ Chèo đi thôi, chèo đi! Một người cầm cán dầm cho vững, Nước cuộn thác chớ lo Biển nổi bão phong ba đừng run đừng rợn. Chèo đi rán thứ bảy, Nước ác kéo ầm ầm, Nơi đây có quỷ dữ chặn đường Nơi đây có ngọ lồm bủa giăng Chực ăn người đi biển, Chực nuốt tảng...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

VƯỢT BIỂN

Chèo đi rán thứ sáu

Thấy nước vẫn mông mốc

Xé nhau đục vật vờ

Chèo đi thôi, chèo đi!

Một người cầm cán dầm cho vững,

Nước cuộn thác chớ lo

Biển nổi bão phong ba đừng run đừng rợn.

Chèo đi rán thứ bảy,

Nước ác kéo ầm ầm,

Nơi đây có quỷ dữ chặn đường

Nơi đây có ngọ lồm bủa giăng

Chực ăn người đi biển,

Chực nuốt tảng nuốt thuyền

Mau mau lên lấy tiền, lấy tiền ra thế,

Đem vàng bạc ra lễ chuộc thân.

Có bạc mới được qua.

Chèo đi rán thứ tám,

Nước đổ xuống ẩm ẩm,

To hơn bịch đựng lúa.

Nước xoáy dữ ào ào,

Nước thét gào kéo xuống Long Vương.

Nhanh nhanh tay chèo sang qua khỏi.

Chèo đi rán thứ chín,

Trông thấy nước dựng đứng chấm trời,


Khắp mặt biển nước sôi gầm réo.

Biển ơi, đừng giết tôi,

Nước hỡi, đừng lôi lấy thuyền,

Đừng cho thuyền lật ngang.

Đừng cho tôi bỏ thân chốn này, biển hỡi!

Chèo đi rán thứ mười,

Thuyền lướt theo nước trời băng băng

Cánh dầm tung bốn góc.

Rán lại rán bay đi…

Chèo đến rán mười một,

Sóng đuổi sóng xô đi,

Nước đuổi về sau lưng.

Chèo mau lên, chèo cố

Cho thuyền đến cửa biển ta dừng,

Cho thuyền đến bãi cát vàng bình an.

Chèo đi rán mười hai,

– A! Bờ biển kia rồi,

Ta chèo mau lên thôi,

Chèo mau lên, hỡi người trai trẻ!

Trai trẻ hãy lắng tai,

Trai trẻ nghe tôi bảo,

Lại đây nghe tôi dạy:

– Mau lên ta kéo thuyền vào cạn,

Cùng lôi tảng vào bến,

Kéo thuyền vào bãi cát chói hồng,

Kéo thuyền vào bãi bướm vàng vờn bay!

– Mời nàng hương hai cô

Mời em hãy ôm hoa lên bến,

Mời nàng hãy ôm hương hầu slay


Quân quan lên “bởi bời!”

Đàn bà cầm nón ra thuyền

Đàn ông cầm ô lên bến

Tay trái xách giày hoa ra tảng,

Tay phải xách giày đẹp lên bờ,

Gánh gồng lên rầm rập theo slay

Bao của quý khiêng lên đi lễ người.

Mười hai rán nước nay đã qua rồi,

Bây giờ mới biết tôi sống sót.

Binh mã slay rầm rập

Kéo vào chợ Đường Chu

Sau lưng trơ lại tôi

Ngồi bên bờ biển đất trời mênh mông,

Tự than thân trách phận,

Cay đắng lắm đời sa dạ sa dồng.

Chèo thuyền qua lò than, qua biển

Nhìn đường vẽ, nước cuộn âm rung…

(Trích Vượt biển, Tổng tập văn học các dân tộc thiểu số Việt Nam – Tập IV, Sdd, trang 887-889)

Câu 1. Nội dung chính của đoạn trích ? Qua đó tác giả dân gian phản ánh hiện thực nào trong đời sống xã hội Tày, Nùng khi xưa?

Câu 2. Nhân vật trung tâm trong đoạn trích là ai? Nhân vật đó được xây dựng như thế nào?

Câu 3. Văn bản trên thuộc truyện thơ dân gian hay truyện thơ Nôm? Dấu hiệu nào giúp bạn nhận biết điều đó.

0
1 tháng 1

Trong kho tàng văn học cổ điển Việt Nam, "Nỗi nhớ thương của người chinh phụ" là một tác phẩm nổi bật, phản ánh sâu sắc những cảm xúc, tâm tư của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Tác phẩm thể hiện một nỗi nhớ khắc khoải, một tình yêu sâu đậm và một nỗi cô đơn tột cùng của người vợ khi chồng ra trận, để lại trong lòng người đọc những suy tư về tình yêu, sự hy sinh và những khổ đau trong cuộc sống. Bài thơ "Nỗi nhớ thương của người chinh phụ" đã khắc họa rõ nét hình ảnh một người phụ nữ trong cảnh chồng đi chinh chiến. Từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã mở ra một không gian rộng lớn với những cảnh vật trống vắng, lạnh lẽo, phản ánh nỗi nhớ nhung da diết của người vợ khi phải xa chồng. Tâm trạng của người phụ nữ trong bài thơ là sự đau đớn, cô đơn, và nỗi lo lắng không nguôi về người chồng đang nơi chiến trường. Những câu thơ như "Chinh phụ xuân bạch", "Lòng nhớ thương chồng", đã làm nổi bật sự bồn chồn, lo lắng của người phụ nữ trong bối cảnh chiến tranh và nỗi sợ hãi trước sự mất mát. Đồng thời, tác phẩm cũng là một bản cáo trạng lên án chiến tranh, những đau khổ mà chiến tranh mang lại cho con người, đặc biệt là cho những người phụ nữ. Chiến tranh không chỉ gây ra những mất mát về mặt vật chất mà còn là cuộc tàn phá về tinh thần, tình cảm của con người. Người phụ nữ trong tác phẩm không chỉ nhớ thương chồng mà còn cảm thấy bất lực, không thể làm gì ngoài việc chờ đợi và lo lắng. Đây là nỗi đau không chỉ về thể xác mà còn là nỗi đau về tinh thần của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến, khi họ phải sống trong cảnh cô đơn, thiếu thốn tình cảm. Tuy nhiên, giữa nỗi đau đớn ấy, cũng có một sự kiên cường, một niềm tin vào tình yêu và sự trở về của người chồng. Tình yêu của người vợ dành cho chồng là bất diệt, vượt qua mọi gian khó, thử thách. Điều này thể hiện ở những câu thơ như "Chân trời mây trắng", khẳng định rằng dù cho có xa cách, dù cho có chờ đợi bao lâu thì tình yêu đó vẫn không thay đổi. Như vậy, qua "Nỗi nhớ thương của người chinh phụ", tác giả không chỉ vẽ lên bức tranh sinh động về tình yêu và nỗi nhớ của người vợ mà còn phản ánh một phần nỗi đau, sự hi sinh của những người phụ nữ trong chiến tranh, trong xã hội phong kiến. Tác phẩm không chỉ là lời bày tỏ nỗi niềm của một con người mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của hòa bình, sự tôn trọng và yêu thương trong mỗi gia đình, trong mỗi con người. Thông qua đó, chúng ta càng thấy được vai trò quan trọng của tình yêu, lòng trung thủy và sự hy sinh trong cuộc sống.

Chúc bạn học tốt !

26 tháng 12 2024

Pi tiên dú bự

Đít to