câu chuyện những chú bé ko chết
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tranh 1: Năm ấy, phát xít kéo quân sang xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp bóc, bắn giết hết sức dã man, lòng dân vô cùng oán hận. Một buổi chiều, bọn phát xít bất ngờ xông vào làng nọ. Khắp làng không một bóng người. Không thấy du kích chống cự, chúng tưởng được yên thân.
Tranh 2: Nhưng trời vừa tối, tiếng súng vang lên. Bọn phát xít hốt hoảng hỏi nhau:
- Bắn ở đâu thế?
Một tên lính từ ngoài chạy vào, nói:
- Bắn nhau ở cánh rừng kia kìa! Đã bắn được một tên du kích.
Một lát sau, mấy tên lính dẫn một chú bé đến trước mặt tên chỉ huy. Chú bé chừng mười ba hoặc mười bốn tuổi. Chú mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan hỏi:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan quát lớn:
- Đội du kích của chúng mày đang ở đâu?
Chú bé trả lời bằng giọng khinh bỉ:
- Tao không biết
Tên sĩ quan nổi giận, ra lệnh cho bọn lính hành hạ, tra tấn chú rất dã man, nhưng chú không tiết lộ nửa lời. Gần sáng, bọn chúng đem chú bé ra bắn.
Tranh 3: Đêm hôm sau, du kích tấn công vào chính khu vực bọn phát xít đóng quân. Kho tàng của chúng bị nổ tung, nhưng chúng cũng bắt được một em nhỏ.
Tên sĩ quan kinh ngạc hỏi to:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan không còn tin ở mắt mình nữa. Trước mặt chúng vẫn là chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng mà hắn đã ra lệnh cho bọn lính bắn chết đêm qua. Tên sĩ quan rên rỉ:
- Ôi lạy chúa! Đất nước này thật ma quỷ!
Rồi hắn gào lên:
- Treo cổ nó lên! Treo cổ!
Mệnh lệnh của hắn lập tức được thi hành.
Tranh 4:
Sang đêm thứ ba, du kích đánh thẳng vào sở chỉ huy của chúng, chính tên sĩ quan độc ác đã bị bắt sống đem về khu du kích trong rừng. Khi người ta mở băng bịt mắt, hắn nhìn thấy trước mặt là một người du kích đứng tuổi và bên bác ta là một chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Hắn quỳ phục trước chân chú bé, miệng lảm nhảm cầu xin chú bé.
- Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi! Tôi đâu ngờ ngài có thể chết đi sống lại như phù thủy thế này!
Người phiên dịch đã chỉ vào bác du kích và cho hắn biết sự thật:
- Đây là cha của hai đứa trẻ mà ngươi đã giết trong hai đêm qua. Trước mặt ngươi là đứa con thứ ba của bác ấy!
Tên sĩ quan phát xít kêu lên một tiếng rồi gục xuống sát đất. Trước khi đền tội, hắn cũng đã bị khuất phục bởi tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ nhỏ tuổi của đội du kích đang xả thân chống phát xít xâm lược.
nhà rộng: chỉ ngôi nhà có không gian rộng rãi
nhà nghèo: chỉ gia cảnh, hoàn cảnh gia đình nghèo khổ
nhà sạch: chỉ ngôi nhà sạch sẽ, thoáng mát (chưa chắc lắm)
nhà sáu miệng ăn: chỉ các thành viên trong gia đình, cụ thể là gia đình này có 6 người ăn, 6 thành viên
nhà Lê, nhà Nguyễn: chỉ các triều đại
nhà tôi đi vắng rồi bác ạ: chỉ ngôi nhà vắng người (chưa chắc)
Mỗi buổi sáng, em lại được đánh thức nhờ tiếng gãy dõng dạc Ò… ó… o… của chú gà trống nhà em.
Chú ta là một chú gà trống trưởng thành oai vệ. Mới ngày nào, chú còn là chú gà con bé bằng nắm tay với bộ lông vàng mịn kêu chiếp chiếp. Thế mà giờ đây, chú ta lớn như trái mít mật rồi. Toàn thân chú là bộ lông dài mềm mượt và sáng bóng màu đỏ hung. Riêng chiếc đuôi lớn thì lông có màu đen ánh xanh. Đầu chú có cái mào đỏ tươi như cái vương miện. Đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu thì lúc nào cũng láo liêng, gườm gườm ra vẻ đáng sợ lắm. Cái mỏ của chú màu vàng tươi, cứng cáp và sắc nhọn. Những cú mổ của chú thì đến con Miu, con Mực cũng phải sợ. Chú ta cũng có đôi cánh to và khỏe lắm. Nên có thể dễ dàng bay lên ụ rơm, cành bưởi khiến mấy chị gà mái say mê. Bộ móng vuốt của chú gà trống cũng nhọn và sắc không kém gì cái mỏ của chú cả. Mỗi khi chú ta đưa móng ra nghênh chiến, mấy chú gà trống hàng xóm đều phải e dè.
Tuy vẻ ngoài đáng sợ, nhưng chưa bao giờ chú gà trống làm bị thương ai cả. Chú lúc nào cũng cần mẫn thức khuya dậy sớm, đi tuần bảo vệ đàn gà con. Thật xứng danh chú gà trống chăm chỉ nhất.
#########
`HT`
Nhà em có nuôi một đàn gà, trong đó có lẽ em thích nhất là chú gà trống. Chú gà này là bà ngoại mang từ quê lên, chú ở với nhà em cũng đã lâu rồi, như một người bạn thân thiết trong gia đình.
Chú gà trống thân hình chắc nịch, nặng khoảng 2.5kg. Nhìn gà trống rất oai phong, không giống như gà mái hay gà con, gà trống trông rất khỏe khoắn và ra dáng con đầu đàn. Chú có chiếc mào đỏ tía, tựa như một chiếc vương miện trên đầu vậy. Cái đầu chú nhỏ, chỉ bằng nắm tay. Chiếc mỏ cứng màu vàng óc, tựa như hai miếng cau tí hon úp lên nhau, với chiếc mỏ ấy, chú ăn rất nhanh nhạy, em rất thích nhìn chú nhặt thóc, cứ thoăn thoắt về đều đặn. Đôi mắt chú nhỏ, tròn và đen, dường như lúc nào cũng ngấn nước. Điểm đặc biệt nhất ở gà trống là bộ lông sặc sỡ óng mượt, có nhiều màu như đen, vàng, cam, lục,… như một lớp hoàng bào, dưới ánh nắng ngoài vườn, bộ lông chú gà nhìn óng ánh và bắt mắt hơn bao giờ hết. Đuôi gà trống với chiếc lông dài và cong, nhìn vừa đẹp lại vừa ra dáng, phân biệt với những chú gà khác. Chiếc cổ dài và khỏe, mỗi sáng chú đều nhảy lên đống rơm ngoài vườn, rướn cao cổ cất tiếng gáy “ò ó o” gọi mọi người thức dậy, chú gà trống nhà em luôn gáy đầu tiên, các bạn gà nhà hàng xóm sau đó cũng cùng nhau cất tiếng gáy. Nhiều lúc em tự hỏi tại sao chú gà bé lại có tiếng gáy to và dõng dạc đến như vậy. Ở cổ chú gà có một phần lông màu vàng cam như một chiếc yếm nổi bật. Chân chú gà được phủ bằng lớp da vàng, nhìn thật chắc và khỏe với hai chiếc cựa to, nhọn hoắt, là vũ khí lợi hại khi đứng trước kẻ thù. Chú gà nhà em là một chú gà rất thảo ăn, thường đi kiếm ăn cùng để bảo vệ gà mái và gà con, hễ kiếm được đồ gì ngon chú đều gọi cả đàn đến ăn cùng. Nhờ tiếng gáy khỏe khoắn của chú, ngày nào gia đình em cũng thức dậy đúng giờ để bắt đầu một ngày mới.
Em rất yêu quý chú gà trống nhà em, một chú gà thông minh và khỏe mạnh đã giúp gia đình em rất nhiều điều. Em sẽ chăm sóc chú gà này thật tốt.
vì b= 1/2c
=> B<C
=> C-B=150
C-(1/2xC)=150
(1-1/2)xC=150
1/2xC=150
C=150:1/2
C=300
=>B=1/2x300
B=150
-Ôi ! Bánh sinh nhật đẹp quá !
-Trời, thật là kinh khủng!
-Bạn Hùng lớp mình giỏi thật!
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
chieu cao la 230:4/5=184 cm
dien h la 184 x 230 =
min hun bit xong dap so nha
Trạng ngữ chỉ nơi chốn :
+ Ở lớp, Hà là một học sinh ngoan ngoãn.
+ Ngoài vườn, trăm hoa đua nhau nở rộ
+ Ở nhà, em luôn ngoan ngoãn nghe lời mẹ
+Trên trời, những đám mây đang trôi
+ Trên trường, những cây hoa Phượng đang dần khoe sắc dưới ánh mặt trời
kể lại :
Tranh 1: Năm ấy, phát xít kéo quân sang xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp bóc, bắn giết hết sức dã man, lòng dân vô cùng oán hận. Một buổi chiều, bọn phát xít bất ngờ xông vào làng nọ. Khắp làng không một bóng người. Không thấy du kích chống cự, chúng tưởng được yên thân.
Tranh 2: Nhưng trời vừa tối, tiếng súng vang lên. Bọn phát xít hốt hoảng hỏi nhau:
- Bắn ở đâu thế?
Một tên lính từ ngoài chạy vào, nói:
- Bắn nhau ở cánh rừng kia kìa! Đã bắn được một tên du kích.
Một lát sau, mấy tên lính dẫn một chú bé đến trước mặt tên chỉ huy. Chú bé chừng mười ba hoặc mười bốn tuổi. Chú mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan hỏi:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan quát lớn:
- Đội du kích của chúng mày đang ở đâu?
Chú bé trả lời bằng giọng khinh bỉ:
- Tao không biết
Tên sĩ quan nổi giận, ra lệnh cho bọn lính hành hạ, tra tấn chú rất dã man, nhưng chú không tiết lộ nửa lời. Gần sáng, bọn chúng đem chú bé ra bắn.
Tranh 3: Đêm hôm sau, du kích tấn công vào chính khu vực bọn phát xít đóng quân. Kho tàng của chúng bị nổ tung, nhưng chúng cũng bắt được một em nhỏ.
Tên sĩ quan kinh ngạc hỏi to:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan không còn tin ở mắt mình nữa. Trước mặt chúng vẫn là chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng mà hắn đã ra lệnh cho bọn lính bắn chết đêm qua. Tên sĩ quan rên rỉ:
- Ôi lạy chúa! Đất nước này thật ma quỷ!
Rồi hắn gào lên:
- Treo cổ nó lên! Treo cổ!
Mệnh lệnh của hắn lập tức được thi hành.
Tranh 4:
Sang đêm thứ ba, du kích đánh thẳng vào sở chỉ huy của chúng, chính tên sĩ quan độc ác đã bị bắt sống đem về khu du kích trong rừng. Khi người ta mở băng bịt mắt, hắn nhìn thấy trước mặt là một người du kích đứng tuổi và bên bác ta là một chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Hắn quỳ phục trước chân chú bé, miệng lảm nhảm cầu xin chú bé.
- Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi! Tôi đâu ngờ ngài có thể chết đi sống lại như phù thủy thế này!
Người phiên dịch đã chỉ vào bác du kích và cho hắn biết sự thật:
- Đây là cha của hai đứa trẻ mà ngươi đã giết trong hai đêm qua. Trước mặt ngươi là đứa con thứ ba của bác ấy!
Tên sĩ quan phát xít kêu lên một tiếng rồi gục xuống sát đất. Trước khi đền tội, hắn cũng đã bị khuất phục bởi tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ nhỏ tuổi của đội du kích đang xả thân chống phát xít xâm lược .
3
- Câu chuyện ca ngợi phẩm chất dũng cảm, kiên cường, bất khuất, sự hy sinh cao cả của các chiến sĩ nhỏ tuổi.
- Truyện có tên là Những chú bé không chết là để thấy được sự trân trọng của người sau trước sự hy sinh của các chiến sĩ nhỏ tuổi, những chú bé tuy là đã chết rồi nhưng hình ảnh cùng tinh thần quả cảm của các chú bé vẫn còn sống mãi trong trái tim những người còn sống, cái chết cao cả, chết mà như sống
- Đặt tên khác cho câu chuyện: "Những chú bé dũng cảm", "Những chú bé không chết".
2
Năm ấy, phát xít Đức kéo quân sang xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp bóc, bắn giết hết sức dã man, lòng dân vô cùng oán hận.
Một buổi chiều, bọn phát xít bất ngờ xông vào làng nọ. Khắp làng không một bóng người. Không thấy du kích chống cự, chúng tưởng được yên thân. Nhưng trời vừa tối, tiếng súng vang lên. Bọn phát xít hốt hoảng hỏi nhau:
- Bắn ở đâu thế?
Một tên lính từ ngoài chạy vào, nói:
- Bắn nhau ở cánh rừng kia kìa! Đã bắn được một tên du kích.
Một lát sau, mấy tên lính dẫn một chú bé đến trước mặt tên chỉ huy. Chú bé chừng mười ba hoặc mười bốn tuổi. Chú mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan hỏi:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan quát lớn:
- Đội du kích của chúng mày đang ở đâu?
Chú bé trả lời bằng giọng khinh bỉ:
- Tao không biết
Tên sĩ quan nổi giận, ra lệnh cho bọn lính hành hạ, tra tấn chú rất dã man, nhưng chú không tiết lộ nửa lời. Gần sáng, bọn chúng đem chú bé ra bắn.
Đêm hôm sau, du kích tấn công vào chính khu vực bọn phát xít đóng quân. Kho tàng của chúng bị nổ tung, nhưng chúng cũng bắt được một em nhỏ.
Tên sĩ quan kinh ngạc hỏi to:
- Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
- Tao là du kích!
Tên sĩ quan không còn tin ở mắt mình nữa. Trước mặt chúng vẫn là chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng mà hắn đã ra lệnh cho bọn lính bắn chết đêm qua. Tên sĩ quan rên rỉ:
- Ôi lạy chúa! Đất nước này thật ma quỷ!
Rồi hắn gào lên:
- Treo cổ nó lên! Treo cổ!
Mệnh lệnh của hắn lập tức được thi hành.
Sang đêm thứ ba, du kích đánh thẳng vào sở chỉ huy của chúng, chính tên sĩ quan độc ác đã bị bắt sống đem về khu du kích trong rừng. Khi người ta mở băng bịt mắt, hắn nhìn thấy trước mặt là một người du kích đứng tuổi và bên bác ta là một chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Hắn quỳ phục trước chân chú bé, miệng lảm nhảm cầu xin chú bé.
- Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi! Tôi đâu ngờ ngài có thể chết đi sống lại như phù thủy thế này!
Người phiên dịch đã chỉ vào bác du kích và cho hắn biết sự thật:
- Đây là cha của hai đứa trẻ mà ngươi đã giết trong hai đêm qua. Trước mặt ngươi là đứa con thứ ba của bác ấy!
Tên sĩ quan phát xít kêu lên một tiếng rồi gục xuống sát đất. Trước khi đền tội, hắn cũng đã bị khuất phục bởi tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ nhỏ tuổi của đội du kích đang xả thân chống phát xít xâm lược