K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 1

Tình mẫu tử là một trong những giá trị tinh thần cao đẹp của con người, được coi là nền móng quan trọng giúp xây dựng mối quan hệ gia đình vững chắc. Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái không chỉ đơn thuần là sự kết nối bằng máu mà còn là tấm gương cho sự hy sinh, tình yêu thương và sự hiểu biết lẫn nhau. Tình mẫu tử bắt nguồn từ tình yêu thương chân thành và vô điều kiện mà cha mẹ dành cho con cái. Cha mẹ luôn hy sinh, lo lắng và chăm sóc cho con cái với tình cảm chân thành và sâu sắc nhất. Họ dạy dỗ, hướng dẫn và định hình con người các thế hệ tương lai, giúp chúng phát triển toàn diện về cả về thể chất và tinh thần. Ngược lại, tình mẫu tử cũng phản ánh qua sự quan tâm, lắng nghe và tôn trọng của con cái dành cho cha mẹ. Sự biết ơn và lòng hiếu thảo là yếu tố quan trọng để duy trì và phát triển tình mẫu tử trong gia đình. Tình mẫu tử không chỉ là một cảm xúc mà còn là trách nhiệm mà cha mẹ và con cái cần phải thấu hiểu và thực hiện. Bằng sự quan tâm, chia sẻ và đồng cảm, tình mẫu tử sẽ giữ cho mỗi thành viên trong gia đình luôn ấm áp và hạnh phúc. Trên thế giới này, tình mẫu tử luôn được coi là tinh thần cao quý và vĩ đại nhất, là nguồn động viên mạnh mẽ giúp con người vượt qua khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Hãy trân trọng và bảo vệ tình mẫu tử, vì đó là điều quý giá nhất mà ta có được từ gia đình.

23 tháng 1

bạn nhớ tích nhé

21 tháng 2

https://h.vn/hoi-dap/question/416180.html bạn vào link này nhé

21 tháng 2

Gia đình tôi vốn làm nghề nông. Vì chăm chỉ làm lụng nên bố mẹ tôi cũng có chút của ăn của để. Khi họ mất, tôi và anh trai cùng cũng chăm chỉ làm lụng. Đến khi lấy vợ, anh trai tôi bỗng trở nên lười biếng. Một hôm, anh gọi tôi đến chia gia sản. Tôi được một túp lều, trước cửa có một cây khế. Tôi chấp nhận mà không hề kêu ca, than phiền gì.

Quanh năm, vợ chồng tôi vẫn chăm chỉ làm ăn, chăm sóc cho cây khế. Đến mùa, khế chín. Tôi bàn với vợ đem khế ra chợ bán. Sáng hôm sau, tôi ra vườn hái khế thì nhìn thấy trên cây khế có một con chim to đang ăn khế. Lòng tôi đau như cắt. Tôi chạy đến dưới gốc cây và nói:

- Chim ơi! Ngươi ăn khế của ta thì gia đình ta biết lấy gì để sống?

Chim bỗng ngừng ăn và cất tiếng trả lời:

- Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi và đựng.

Nói rồi chim bay đi. Hai vợ chồng tôi bàn nhau may một chiếc túi ba gang. Sáng hôm sau, chim đến từ sớm và đưa tôi ra một hòn đảo nhỏ giữa biển, đáp xuống một cửa hang. Có rất nhiều vàng bạc, châu báu. Tôi nhặt đầy túi rồi ra hiệu cho chim qua về. Từ đó, gia đình tôi có cuộc sống sung túc hơn. Tôi và vợ còn giúp đỡ cả những người dân nghèo khổ.

Tiếng lành đồn xa, câu chuyện lan đến tai người anh trai tôi. Một hôm, anh đến nhà tôi rất sớm. Anh thương lượng với tôi muốn đổi toàn bộ gia sản với túp lều và cây khế. Cả gia đình anh chuyển về túp lều cũ của tôi. Ngày nào anh cũng ra dưới gốc khế chờ chim thần đến. Mùa khế chín, chim cũng trở về ăn khế. Vừa thấy chim, anh tôi đã khóc lóc, kêu gào thảm thiết và đòi chim phải trả vàng.

Chim cũng hứa sáng mai sẽ đưa anh tôi ra đảo vàng và dặn may túi ba gang. Sáng hôm sau, chim thần cũng đưa anh tôi tới hòn đảo nọ. Anh tôi mang theo hẳn chiếc túi mười gang, rồi cố gắng nhét đầy vàng bạc. Trên đường trở về nhà, chim gặp gió lớn đâm bổ xuống biển. Anh trai tôi bị sóng đánh ra xa, trôi hết của cải. May có người dân đi qua cứu được. Khi trở về, anh trai tôi rất ân hận, liền quyết tâm thay đổi.

Họ và tên:Lớp:                                Trường:                                                       ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP GIỮA KÌ I 2024-2025                                                        MÔN:NGỮ VĂNI.ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)                                                         SỰ DŨNG CẢMVào một ngày đẹp trời,tôi đã đi bộ dọc bờ...
Đọc tiếp

Họ và tên:

Lớp:                               

Trường:                   
                                    ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP GIỮA KÌ I 2024-2025
                                                        MÔN:NGỮ VĂN
I.ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)

                                                         SỰ DŨNG CẢM
Vào một ngày đẹp trời,tôi đã đi bộ dọc bờ biển năm 1999.Thật bất ngờ khi đó là ngày tôi gặp định mệnh của cuộc đời,ngày 24/10/1999.
 
Lúc đó tôi gặp một cô gái đang lủi thủi một mình,trông giống như có chuyện buồn tủi.Nếu không phải khen thì cô ấy cũng có chút xinh đẹp.Ban đầu chính cô ấy làm thân với tôi nhưng tôi nhìn ra được là cô ấy không có chuyện vui,cô ấy làm quen với tôi chắc là vì cô đơn nhưng cô ấy nói chuyện với một cách vô cùng buồn bã,tôi đỏ hết cả mặt sau đó tôi nghẹn ngào hỏi vì sao cô buồn thế.

"Thật ra bố tôi mất rồi,ông ấy hứa là sẽ đợi tôi mặc áo cô dâu nhưng...!"
Khi nghe xong tôi như chết lặng,từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt non nớt ấy,rồi cô ta cũng nói tiếp:"Bố tôi là người cuối cùng ở lại cuộc đời này để ở bên tôi,khi ông ấy mất tôi dường như đã mất hết không còn gì trên đời này nữa.Mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn bé cỡ khoảng 10 tuổi."Nghe xong tôi bối rối không biết làm sao,cô ấy đã dũng cảm vượt qua nỗi đau đến tận trái tim con người.

Nhưng cô ta không nghĩ thế:"Không, tôi không hề dũng cảm tôi đã để cho bố tôi tự chống đối với bệnh,bản thân thì đi làm ngày đêm không quan tâm đến người chăm lo cho mình từ khi chưa biết đi, đến giờ điều tôi muốn duy nhất làm được ôm người cha đã xa mình lần nữa,chỉ một lần tôi đã mãn nguyện lắm rồi.Tôi thật sự không dũng cảm chỉ có cha tôi mới là dũng cảm,ông không sợ chết ông chỉ sợ nếu tôi không yên bề gia thất tôi sẽ không thể hạnh phúc nữa đời còn lại khi không có ông,ông không sợ bóng tối cũng không sợ rắn vậy nên trong mắt tôi ông ấy là người cha tuyệt vời nhất trên đời,không ai có thể bằng ông ấy trong mắt tôi hết dù người đó có giàu có,đi xe hơi trịnh trọng."

Nghe xong câu chuyện tôi muốn khóc,sao con người có thể có một tình cảnh như thế này được chứ .Nếu là trời thì sao lại không có mắt ,để cho cô gái phải tự cố gắng dũng cảm như người cha của mình để vượt qua nỗi đau khó tả này.Tôi đã hiểu cái cảm giác này của cô gái,nó đau mà như vỡ trái tim tan xương hết ,vô cùng đau đớn.Kể từ ngày đó thì tôi thường sang thăm cô và tôi cùng cô ấy quyết định tiến xa,tôi đã cầu hôn cô ấy.Chúng tôi bên nhau,yêu nhau say đắm,tôi tự hứa bản thân sẽ bảo vệ cô ấy,đến năm 2008 thì cô ấy qua đời vì tai nạn giao thông dẫn đến Bại não.
II.TỰ LUẬN (7.0 điểm)
1.Em hãy nếu ý nghĩa của bài văn trên:
....................................................
2.Trong bài văn đâu là chi tiết mà em cho là biểu cảm nhất?
........................................................
3.Nêu cảm nghĩ của em về bài văn này:
..........................................................
4.Trong bài văn đâu là chi tiết buồn khó tả của cô gái trên?
.................................................
5.Vì sao bài văn lại có tên là SỰ DŨNG CẢM?Theo em thì có thể đặt tên gì cho bài văn?
....................................................
                                                           ~HẾT~

1

Gợi ý trả lời phần tự luận

1. Ý nghĩa của bài văn:

Bài văn thể hiện sự dũng cảm và tình yêu thương sâu sắc trong cuộc sống. Nó nói về nỗi đau mất người thân, sự hối tiếc muộn màng nhưng cũng đề cao tình cảm gia đình thiêng liêng và nghị lực vượt qua mất mát. Đồng thời, câu chuyện còn nhấn mạnh tình yêu chân thành giữa nhân vật “tôi” và cô gái, một tình yêu vượt qua nỗi đau và số phận.

2. Chi tiết biểu cảm nhất:

Chi tiết biểu cảm nhất có thể là:

"Không, tôi không hề dũng cảm tôi đã để cho bố tôi tự chống đối với bệnh, bản thân thì đi làm ngày đêm không quan tâm đến người chăm lo cho mình từ khi chưa biết đi, đến giờ điều tôi muốn duy nhất làm được ôm người cha đã xa mình lần nữa, chỉ một lần tôi đã mãn nguyện lắm rồi."
=> Chi tiết này thể hiện sự day dứt, hối tiếc và tình yêu thương vô bờ bến của cô gái đối với người cha đã khuất.

3. Cảm nghĩ về bài văn:

Bài văn rất xúc động, mang nhiều cảm xúc chân thực về tình cảm gia đình và tình yêu đôi lứa. Nó khiến người đọc đồng cảm với nỗi mất mát của cô gái, đồng thời trân trọng hơn những người thân yêu bên cạnh mình. Bên cạnh đó, bài văn còn truyền tải thông điệp về lòng dũng cảm và tình yêu bền chặt, dù cho cuộc sống có nhiều thử thách và đau thương.

4. Chi tiết buồn khó tả của cô gái:

Chi tiết buồn nhất là:

"Bố tôi là người cuối cùng ở lại cuộc đời này để ở bên tôi, khi ông ấy mất tôi dường như đã mất hết không còn gì trên đời này nữa. Mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn bé cỡ khoảng 10 tuổi."
=> Đây là nỗi đau mất đi cả cha lẫn mẹ, khiến cô gái cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa cuộc đời.

5. Vì sao bài văn có tên "SỰ DŨNG CẢM"? Có thể đặt tên gì khác?

  • Bài văn có tên "SỰ DŨNG CẢM" vì nó đề cao sự kiên cường vượt qua nỗi đau của cả người cha và cô gái. Người cha dũng cảm đối mặt với bệnh tật mà không muốn con gái lo lắng, còn cô gái dũng cảm tiếp tục sống dù đã mất tất cả.
  • Một số tên khác có thể đặt cho bài văn:
    • "Cha – Người hùng trong mắt con"
    • "Mất mát và tình yêu"
    • "Nỗi đau và sự kiên cường"

Bài văn mang ý nghĩa sâu sắc về tình cảm gia đình và tình yêu, để lại nhiều cảm xúc trong lòng người đọc.

Điểm giống nhau:

  1. Đều là nhân vật trong truyện cổ tích
    • Các nhân vật đều xuất hiện trong truyện cổ tích, mang yếu tố thần kỳ, phép màu và truyền tải bài học đạo đức.
  2. Trải qua thử thách và thay đổi
    • Nàng công chúa trong "Vua Chích Chòe" ban đầu kiêu ngạo, chê bai người khác nhưng sau đó phải đối mặt với khó khăn và học được bài học về sự khiêm tốn, trân trọng tình cảm.
    • Thạch Sanh phải trải qua nhiều thử thách (bị hãm hại, chiến đấu với yêu quái, cứu công chúa) và cuối cùng được đền đáp.
    • Trong "Cây Khế", người em hiền lành được phần thưởng nhờ lòng tốt, còn người anh tham lam bị trừng phạt.
  3. Phản ánh bài học đạo đức về cách sống
    • Các nhân vật trong truyện đều giúp người đọc rút ra bài học về lòng tốt, sự khiêm tốn, đức tính trung thựchậu quả của sự tham lam, ích kỷ.

Điểm khác nhau:

Nhân vật

Nàng công chúa (Vua Chích Chòe)

Thạch Sanh

Hai anh em trong "Cây Khế"

Tính cách ban đầu

Kiêu ngạo, chê bai người khác

Tốt bụng, dũng cảm, trung thực

- Người em hiền lành, thật thà- Người anh tham lam, ích kỷ

Thử thách gặp phải

Bị cha đuổi khỏi cung điện, phải làm việc vất vả

Bị hãm hại, phải chiến đấu với yêu quái và kẻ ác

- Người em được chim thần thưởng vàng- Người anh tham lam, cố lấy nhiều vàng và bị trừng phạt

Kết quả

Học được bài học, thay đổi và có cuộc sống hạnh phúc

Trở thành vua, sống hạnh phúc

- Người em nhận được phần thưởng xứng đáng- Người anh bị trừng phạt vì tham lam


Kết luận:

  • Nàng công chúa trong "Vua Chích Chòe" có sự thay đổi về tính cách sau khi trải qua thử thách.
  • Thạch Sanh là nhân vật điển hình của người anh hùng trong truyện cổ tích, vượt qua thử thách nhờ lòng tốt và dũng cảm.
  • Hai anh em trong "Cây Khế" thể hiện sự đối lập giữa thiện và ác, lòng tốt được đền đáp, còn tham lam bị trừng phạt.

Mỗi nhân vật mang một bài học riêng nhưng đều hướng tới giá trị đạo đức sâu sắc trong cuộc sống.

3 tháng 3

Các nhân vật nàng công chúa trong Vua Chích Chòe, Thạch Sanh trong Thạch Sanh và hai anh em trong Cây Khế đều thuộc thể loại truyện dân gian, mang tính giáo dục cao. Dù có những điểm chung về nội dung, mỗi truyện vẫn có nét riêng trong cách xây dựng nhân vật và truyền tải bài học.

Giống nhau:

  1. Đều là truyện dân gian, có yếu tố kỳ ảo và mang ý nghĩa giáo dục.
  2. Các nhân vật được xây dựng theo hướng đối lập giữa thiện và ác, tốt và xấu.
    • Trong Vua Chích Chòe, công chúa kiêu ngạo ban đầu nhưng sau phải thay đổi.
    • Trong Thạch Sanh, Thạch Sanh hiền lành đối lập với Lý Thông gian ác.
    • Trong Cây Khế, người em chăm chỉ đối lập với người anh tham lam.
  3. Các truyện đều nhấn mạnh nhân quả: nhân vật tốt được phần thưởng xứng đáng, nhân vật xấu phải chịu hậu quả.
    • Công chúa ban đầu bị trừng phạt nhưng biết thay đổi nên có cuộc sống hạnh phúc.
    • Thạch Sanh trải qua nhiều thử thách và cuối cùng lên làm vua, còn Lý Thông bị trời phạt.
    • Người em trong Cây Khế được chim thần ban vàng, còn người anh tham lam nên bị trừng phạt.

Khác nhau:

  • Nàng công chúa trong Vua Chích Chòe có xuất thân hoàng tộc, sống sung sướng, nhưng tính cách kiêu ngạo và phải trải qua một bài học để thay đổi.
  • Thạch Sanh xuất thân nghèo khổ, mồ côi từ nhỏ, luôn gặp khó khăn do bị Lý Thông lừa gạt, nhưng nhờ đức hạnh và tài năng mà có được hạnh phúc.
  • Hai anh em trong Cây Khế có xuất phát điểm như nhau nhưng do tính cách khác nhau mà nhận kết cục khác biệt: người em lương thiện được hưởng phúc, người anh tham lam bị trừng phạt.

Kết luận:

Mặc dù các truyện có cách kể khác nhau, tất cả đều đề cao giá trị đạo đức như lòng nhân hậu, sự khiêm tốn và công bằng. Nhân vật chính trong mỗi truyện đều phải trải qua thử thách để nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống.

3 tháng 3

là 768 nha

3 tháng 3

Yếu tố kì ảo

- Chi tiết con chim thần:

+ Biết nói tiếng người, hiểu tiếng người.

+ Biết ững xử như con người: ăn khế, thả vàng

=>Chi tiết con chim thần giúp cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và lôi cuốn, đồng thời thực hiện chức năng ban thưởng cho nhân vật tốt và trừng phạt nhân vật xấu.

- Chi tiết hòn đảo thần:

+ "Chim bay mãi, bay mãi mới đến..." gợi ra ko gian kì ảo.

+ Trên đảo toàn đá trắng, đá xanh, đá đỏ, đá ngũ sắc... toàn những thứ đá trong như thủy tinh, đầy màu sắc và hổ phách đủ các màu. Có hang sâu và rộng, ngoài cửa có nhiều vàng và kim cương.

=> Câu chuyện trở nên hấp dẫn và lôi cuốn bởi màu sắc thần bí, huyền diệu

PHẦN I – ĐỌC HIỂU (5 điểm)Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:“Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông...
Đọc tiếp

PHẦN I – ĐỌC HIỂU (5 điểm)

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

“Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.

Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn dừng lại hỏi. Khi biết sự tình ông già nói với cô bé:

- Cháu hãy vào rừng và đến gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng, hãy lấy một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống bằng ấy năm.

Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới nhìn thấy bông hoa trắng đó, khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh… hai cánh… ba cánh… bốn cánh… năm cánh. Chỉ có năm cánh hoa là sao nhỉ? Chẳng lẽ mẹ cô chỉ sống được từng đó năm thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên, nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình”.

                                           (Truyện cổ tích Việt Nam đặc sắc, NXB Văn học)

Câu 1 (1.0 điểm) Văn bản trên được kể theo ngôi thứ mấy? Nêu phương thức biểu đạt chính của văn bản?

Câu 2 (0.5 điểm) Theo em, vì sao cô bé lại tước mỗi cánh hoa lớn ra thành nhiều cánh hoa nhỏ?

Câu 3 (2.0 điểm) Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu: “Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống bằng ấy năm”

Câu 4 (0.5 điểm) Giải nghĩa từ “hiếu thảo”

Câu 5 (1.0 điểm) Bản thân em đã làm được những việc gì để tỏ lòng hiếu thảo với ông bà, cha mẹ?

PHẦN II – TẬP LÀM VĂN (5 điểm)

Đóng vai một nhân vật kể lại một truyền thuyết hoặc tuyện cổ tích mà em đã học hoặc đã đọc?

0
Tôi là Thạch Sanh, vốn là con của Ngọc Hoàng được vua cha sai xuống để tìm hiểu đời sống trần gian, tôi được đầu thai làm con của một gia đình người đốn củi nghèo nhưng lương thiện. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ mất, tôi trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Cả gia tài bố để lại cho tôi là một cây rìu, tôi đốn củi bán kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống...
Đọc tiếp

Tôi là Thạch Sanh, vốn là con của Ngọc Hoàng được vua cha sai xuống để tìm hiểu đời sống trần gian, tôi được đầu thai làm con của một gia đình người đốn củi nghèo nhưng lương thiện. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ mất, tôi trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Cả gia tài bố để lại cho tôi là một cây rìu, tôi đốn củi bán kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn nhưng tôi luôn cố gắng từng ngày, luyện tập võ nghệ và trở thành một chàng trai khoẻ mạnh và tài năng. Một ngày, đang nghỉ ngơi dưới túp lều tranh thì tôi gặp một người tự xưng là Lí Thông. Hắn bỗng ngỏ ý kết nghĩa làm anh em với tôi, vốn đã tứ cố vô thân từ lâu, được người xưng nhận anh em khiến tôi cảm động vô cùng và đồng ý theo hắn về nhà ngay mà không mảy may biết rằng đằng sau đó là âm mưu lợi dụng sức khỏe của tôi để vụ lợi cho hắn.

Năm đó, trong làng có một con chằn tinh chuyên ăn thịt người, cứ vài ba tháng là dân làng phải dâng cho hắn một trai làng khoẻ mạnh không thì nó sẽ tác oai tác quái hại dân. Lần này, đến lượt mẹ con nhà của Lí Thông, mẹ con hắn tính toán lấy tôi làm vật thế chân, bảo là canh miếu thờ giúp hắn một đêm. Lúc này tôi vẫn tin tưởng và thật thà nhận lời, đồng ý vác rìu lên đường đến cảnh miếu. Về khuya, lúc tôi đang ngủ thì còn chằn tình ở đâu xuất hiện, bất ngờ quấn lấy người tôi. Không sợ hãi, tôi dõi theo tình hình rồi thừa cơ vung rìu chặt đầu nó, mang về khoe với mẹ con Lí Thông. Thấy tôi về, mẹ con hắn vô cùng hoảng sợ và lấy làm ngạc nhiên, khi nghe tôi kể lại đầu đuôi thì bảo với tôi nên trốn vì đó là vật vua nuôi, nếu không sẽ bị xử chết. Còn mẹ con hắn mang đầu chằn tinh đi nhận thưởng.

Tôi không hề biết điều đó, nghe lời, quay lại túp lều xưa của mình sống. Một buổi sáng, tôi đang đốn củi, vô tình ngẩng lên trời thì thấy một con đại bàng lớn cắp theo một cô gái, tiếng kêu cứu thất thanh. Lần theo dấu vết đại bàng, tôi tìm tới tận cửa hang của nó, xông vào cứu người thì con đại bàng tấn công. Tôi ra tay quyết liệt và giết được nó, cứu công chúa, lần này Lí Thông thừa cơ lấp cửa hàng và đưa công chúa trở về nhận công lao. Chính bây giờ, tôi mới thực sự rõ tâm địa ác độc của người anh em mình. Đi lần khắp nơi trong hang tìm cửa ra thì tôi phát hiện thêm một người nữa bị đại bàng bắt là con vua Thủy Tề, xuống thủy cung chơi và được vua cha ban tặng cây đàn thần. Trở về chưa được bao lâu, một đêm hồn chằn tinh và đại bàng tìm cách cách báo thù đã đẩy tôi vào ngục vì án oan. Trong ngục, quá buồn chán tôi mang đàn ra gảy thì được sai nha dẫn đến trước mặt gặp nhà vua. Công chúa nhận ra tôi và kể lại đầu đuôi sự việc, tôi được minh oan rửa tội, nàng sau khi khỏi bệnh đã chọn tôi làm phò mã. Mẹ con Lí Thông lúc này mới chịu nhận tội, tôi được vua giao quyền trừng phạt. Dù rất tức giận nhưng tôi đã cho họ một con đường sống để trở lại làm người lương thiện.

Khi giặc ngoại xâm tới xâm chiếm lãnh thổ, tôi giúp vua cha thu phục 80 nước chư hầu bằng cây đàn thần vua Thủy Tề tặng, với những tiếng đàn làm rệu rã tinh thần quân lính. Bên cạnh đó, tôi còn thách đố chúng ăn hết niêu cơm nhỏ xíu nhưng chẳng ai có thể ăn hết, bởi đó là niêu cơm thần, cứ hết lại có, vơi lại đầy. Từ đó, đất nước sống trong thanh bình, hai vợ chồng tôi sống trong hạnh phúc với sự bình an của muôn dân. Tôi vẫn luôn tin rằng, người tốt sẽ gặp được điều may mắn trong cuộc sống, kẻ độc ác ắt sẽ bị trừng trị đích đáng.

0
4 tháng 3

Có ai trả lời ko