Giúp em vẽ sơ đồ tư duy nhân vật Thúy Kiều trong góc nhìn văn hoá nho Giáo với ạ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Câu 1: Bài thơ được sáng tác theo thể thơ nào?
Bài thơ được sáng tác theo thể thơ thơ tự do. Thể thơ này không bị ràng buộc bởi các quy tắc về số câu, số chữ trong mỗi câu hay vần điệu, giúp tác giả tự do thể hiện cảm xúc và suy nghĩ.
Câu 2: Vì sao mẹ dặn con “không nặng trong tâm những điều mất được"?
Theo đoạn thơ, mẹ dặn con không nên để tâm đến những điều đã mất vì điều đó sẽ làm con buồn phiền, chùn bước trong cuộc sống. Thay vào đó, con nên tập trung vào những điều tích cực, những tin yêu xung quanh để sống vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ hơn.
Câu 3: Phép tu từ của cụm từ “Con hãy nhớ” và tác dụng của nó
Cụm từ “Con hãy nhớ” sử dụng phép tu từ điệp ngữ (lặp lại từ ngữ). Phép tu từ này giúp nhấn mạnh lời dặn dò của người mẹ, tạo nên sự trang trọng, sâu sắc và làm nổi bật chủ đề về những lời khuyên quý giá dành cho con trong cuộc sống.
Câu 4: Ý nghĩa câu thơ “Con hãy nhớ trong muôn triệu lí do Không có lí do cho sự chùn bước”
Câu thơ có ý nhắc nhở con dù gặp bao nhiêu lý do, khó khăn trong cuộc sống thì cũng không được phép chùn bước, bỏ cuộc. Con phải luôn kiên cường, vững vàng, không để những trở ngại làm mất đi ý chí và niềm tin của mình.
Câu 5: Là người con trong gia đình, em cần làm gì để thể hiện tình cảm và trách nhiệm với cha mẹ?
Là người con, em cần:
- Yêu thương, kính trọng và biết ơn cha mẹ.
- Chăm sóc, giúp đỡ cha mẹ trong cuộc sống hàng ngày.
- Học tập chăm chỉ, rèn luyện bản thân để không phụ lòng cha mẹ.
- Lắng nghe, chia sẻ và thấu hiểu những khó khăn, tâm tư của cha mẹ.
- Giữ gìn và phát huy truyền thống gia đình.
II. Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích những lời dặn dò của người mẹ trong đoạn thơ trên
Đoạn thơ thể hiện những lời dặn dò sâu sắc và đầy yêu thương của người mẹ dành cho con. Người mẹ nhắc nhở con rằng trong cuộc sống, bên cạnh việc nhận và cho, con cần biết chia sẻ, sống bao dung và nhân ái với mọi người. Điều này giúp con mở rộng tấm lòng, đón nhận tình yêu thương từ cuộc sống. Mẹ cũng dặn con không nên để tâm đến những điều đã mất, tránh sự chùn bước trước khó khăn, bởi quanh con luôn có những điều tốt đẹp, những tin yêu để con bám víu và tiếp tục vững bước. Những lời dặn dò ấy không chỉ là bài học về cách sống tích cực, biết trân trọng và sẻ chia mà còn là lời động viên con luôn kiên cường, lạc quan dù gặp bao thử thách. Qua đó, người mẹ mong muốn con lớn lên trở thành người có tâm hồn rộng mở, biết yêu thương và sống có trách nhiệm với bản thân và mọi người xung quanh.

Để không bị tụt hậu trong thời đại Cách mạng Công nghiệp 4.0, thế hệ trẻ Việt Nam cần chủ động trang bị cho mình kiến thức và kỹ năng số vững chắc, làm chủ công nghệ thông tin, trí tuệ nhân tạo và dữ liệu lớn36. Bên cạnh đó, cần nuôi dưỡng tư duy sáng tạo, khả năng tự học và thích ứng nhanh chóng với những thay đổi không ngừng của thị trường lao động2. Đồng thời, phát huy tinh thần khởi nghiệp, dám nghĩ dám làm, tạo ra những sản phẩm và dịch vụ công nghệ mang tính đột phá, đóng góp vào sự phát triển kinh tế - xã hội của đất nước53. Quan trọng nhất là, phải luôn giữ vững bản sắc văn hóa dân tộc, đạo đức nghề nghiệp và trách nhiệm với cộng đồng6.

mik xin trả lời: Thái độ của tác giả khi viết về làng gốm truyền thống Biên Hòa-Đông Nai là tôn trọng, yêu quý và có phần lo lắng cho làng gốm Biên Hòa-Đông Nai khi biết được rằng các kỹ thuật men truyền thống đang có nguy cơ bị mai một, rất cần được tập hợp, nghiên cứu và lưu giữ.

1. Giới thiệu về đoạn trích và khu vườn An Hiên
Đoạn trích trong bài bút ký "Hoa trái quanh tôi" của Hoàng Phủ Ngọc Tường khắc họa vẻ đẹp của khu vườn An Hiên vào mùa hạ. Đây là một khu vườn nổi tiếng ở Huế, được bà Lan Hữu chăm sóc tỉ mỉ và là nơi tác giả thường xuyên lui tới, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên và ghi lại những suy tư, cảm xúc về vườn tược, về sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên. Qua đó, Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ mô tả vẻ đẹp thiên nhiên mà còn thể hiện cái "tôi" – cái nhìn riêng biệt, đầy chất thơ và trữ tình của tác giả đối với cảnh vật.
2. Vẻ đẹp khu vườn An Hiên qua sự miêu tả của tác giả
Ngay từ câu đầu tiên, tác giả đã sử dụng hình ảnh thiên nhiên mùa hạ để đưa người đọc vào không gian của khu vườn An Hiên. Mùa hạ được mô tả với sự chuyển dịch của trời đất "chùng lại trên cây cối", không còn sự tươi mới, rộn ràng của mùa xuân mà thay vào đó là sắc xanh trầm của lá già, tạo nên một không gian yên tĩnh, đằm thắm. Tác giả nhận xét rằng "vườn lá không đẹp", nhưng lại không khiến người đọc cảm thấy chán ngán. Điều này thể hiện sự gần gũi của tác giả với thiên nhiên, dù có sự thay đổi trong màu sắc của lá cây, nhưng cái "hồn" của vườn vẫn ẩn chứa trong đó – khí mạnh của nhựa cây, sức sống mãnh liệt dù không được khoác lên mình lớp áo rực rỡ.
Khi mùa quả đến, khu vườn An Hiên lại khoác lên mình những màu sắc tươi mới. Đặc biệt là dứa, loại quả đầu tiên được nhắc đến trong đoạn trích. Tác giả mô tả quả dứa Nguyệt Biều với vỏ "chín đỏ như lửa", màu sắc rực rỡ của quả như một chiếc bánh kem sinh nhật do "cô gái nào đó" đã chuẩn bị sẵn trong cây, làm nổi bật sự hài hòa giữa thiên nhiên và con người. Vẻ đẹp của quả dứa không chỉ là ở hình thức mà còn là sự liên tưởng tinh tế của tác giả, khi mà hình ảnh chiếc bánh kem sinh nhật gợi lên sự ngọt ngào và ấm áp.
Cùng với dứa, cây dâu cũng được mô tả với vẻ đẹp mộc mạc nhưng rất ấn tượng. Cây dâu Truồi có tán lá "khum khum úp sát mặt đất", trái dâu "chín vàng hươm" tạo thành những "chuỗi dài đổ úp thành đống quanh gốc cây", giống như những quả dâu đã được hái sẵn, tạo nên một khung cảnh bình yên, tĩnh lặng. Sự miêu tả về cây dâu không chỉ là sự thể hiện vẻ đẹp của nó mà còn là sự liên tưởng của tác giả tới những kỷ niệm, những ước mơ nhỏ nhặt: "giả như đời chẳng còn nhiệm vụ gì, tôi sẽ trải một tấm chiếu nhỏ dưới vòm lá kín đáo kia, nằm đó đọc sách ăn dâu". Đây là khoảnh khắc tác giả thả mình vào thiên nhiên, tận hưởng sự bình yên mà vườn tược đem lại.
Cây thanh long – đặc sản của Nha Trang – là loài cây "xấu xí" nhưng lại có hoa đẹp, nở vào đêm, giống như hoa quỳnh. Sự miêu tả về thanh long cũng đầy ẩn dụ, khi tác giả nhấn mạnh sự đối lập giữa vẻ ngoài "xấu xí" của cây và vẻ đẹp lạ lùng của hoa. Điều này có thể được hiểu như một sự khẳng định rằng vẻ đẹp thật sự đôi khi không nằm ở ngoại hình, mà là ở nội dung bên trong – một triết lý sống sâu sắc của tác giả.
3. Cái "tôi" của Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện qua đoạn trích
Cái "tôi" trong đoạn trích của Hoàng Phủ Ngọc Tường là cái tôi của một người yêu thiên nhiên, một người sống nhạy cảm với những thay đổi của vườn tược. Cái "tôi" ấy không chỉ dừng lại ở sự mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn thể hiện sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, giữa cái tôi cá nhân với thế giới xung quanh. Sự liên tưởng của tác giả với cảnh vật, với những trái cây trong vườn không chỉ là sự miêu tả đơn thuần mà còn chứa đựng những suy tư, những cảm xúc riêng biệt.
Khi tác giả mỉm cười với "ý nghĩ lạ lùng" về việc nằm dưới gốc cây dâu ăn quả, đó là một sự thể hiện cái "tôi" khát khao tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, thoát khỏi những bộn bề của cuộc sống. Cái "tôi" ấy không cần những ồn ào, vội vã, mà chỉ muốn "trải một tấm chiếu nhỏ", một hình ảnh rất gần gũi, mộc mạc nhưng cũng rất thơ mộng. Qua đó, cái "tôi" của tác giả không chỉ yêu thiên nhiên mà còn khao khát sự thanh thản, một không gian riêng để thư giãn và tận hưởng cuộc sống.
Cái "tôi" của Hoàng Phủ Ngọc Tường còn thể hiện qua cách tác giả sử dụng ngôn từ, hình ảnh để khắc họa sự sống động của thiên nhiên. Những từ ngữ như "khí mạnh của nhựa cây", "vàng rệu màu mật ong", "bánh kem sinh nhật" không chỉ là sự mô tả cụ thể về sự vật mà còn là cách tác giả gợi lên cảm xúc, sự tưởng tượng phong phú của mình. Đó là cái "tôi" của một con người tinh tế, đầy cảm hứng nghệ thuật và có khả năng nhìn nhận vẻ đẹp trong những chi tiết nhỏ bé nhất.
4. Kết luận
Qua đoạn trích trên, Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ miêu tả vẻ đẹp của khu vườn An Hiên mà còn thể hiện cái "tôi" của mình qua sự nhạy cảm với thiên nhiên, sự hòa quyện giữa con người và cảnh vật. Cái "tôi" ấy không chỉ tìm thấy vẻ đẹp trong những loài cây trái mà còn gửi gắm những suy tư về cuộc sống, về sự bình yên và niềm vui trong những khoảnh khắc giản dị. Cách tác giả nhìn nhận vườn tược không chỉ là cái nhìn của một người yêu thiên nhiên mà còn là cái nhìn của một người có tâm hồn nhạy cảm, sâu sắc, luôn tìm kiếm vẻ đẹp ở những chi tiết bình thường nhất của cuộc sống.

I. Mở bài
- Giới thiệu tác giả: Hoàng Phủ Ngọc Tường (1936–2022) là cây bút bút ký – du ký nổi tiếng, dành nhiều tình cảm cho vùng đất Huế, đặc biệt các khu vườn xứ Huế.
- Giới thiệu tác phẩm – đoạn trích: “Hoa trái quanh tôi” là bút ký ghi lại cảm nhận của tác giả về khu vườn An Hiên ở Huế, nơi bà Lan Hữu trồng nhiều cây trái quý hiếm. Đoạn trích trân trọng vẻ đẹp mùa hạ: “Vườn lá không đẹp… nhưng toát ra khí mạnh của nhựa cây…”, “Hạ chí trở đi, vườn An Hiên vào mùa quả…”.
- Luận điểm: Bài nghị luận sẽ phân tích hai nội dung chính:
- Vẻ đẹp riêng biệt, trầm mặc của khu vườn An Hiên khi vào mùa hạ.
- Cái “tôi” nhà văn – giàu tình yêu thiên nhiên, tinh tế, đồng cảm và chở che cho vườn cây.
II. Thân bài
- Vẻ đẹp khu vườn An Hiên vào mùa hạ
- Không khí “chùng lại” của trời đất
- Đầu đoạn, tác giả viết: “Vào hạ, sự chuyển dịch của trời đất như chùng lại trên cây cối; vẻ bay bướm xuân thì đã qua đi, thiên nhiên ổn định hẳn trong màu lục trầm trầm của lá già.”
- Hình ảnh “chùng lại” gợi ra nhịp sống chậm rãi của mùa hè xứ Huế; màu “lục trầm trầm” của lá già không còn rực rỡ mùa xuân, nhưng toát lên sự trầm tĩnh, khoáng đạt.
- Sức sống mạnh mẽ của nhựa cây
- “Vườn lá không đẹp, dù vậy, nó chưa bao giờ làm cho tôi chán mắt; bởi nó toát ra khí mạnh của nhựa cây…”
- Diễn đạt tuy thẳng thắn (“không đẹp”), nhưng tác giả luôn tìm thấy sự “mạnh mẽ” ẩn chứa trong “nhựa cây”: đây là vẻ đẹp không nhìn thấy ngay bề ngoài mà phải cảm nhận bằng lòng say mê thiên nhiên.
- Sự đa dạng của trái chín trong vườn
- “Hạ chí trở đi, vườn An Hiên vào mùa quả, khởi đầu là mùa thơm (dứa):… Giống thơm Nguyệt Biều vỏ chín đỏ như lửa, vàng rượu màu mật ong… như một chiếc bánh kem sinh nhật.”
- Hình ảnh so sánh rất sáng tạo: “dứa đỏ như lửa, vàng rượu như mật ong”, “chiếc bánh kem sinh nhật” gợi liên tưởng tới sự ngọt ngào, sung túc.
- “Dâu chín vào tháng năm, tháng sáu… cây dâu Truồi… trái chín vàng hươm từng chuỗi dài đổ úp thành đống quanh gốc cây.”
- Màu vàng “hươm” của dâu Truồi là nét độc đáo ở Huế. Hình ảnh “đổ úp thành đống” nhấn mạnh độ no đủ, cho người xem cảm giác ấm no, sung túc.
- “Cây thanh long đặc sản nổi tiếng vùng Nha Trang, có lẽ là giống cây hiền lành nhất trong vườn… đến mùa lại cho con người hoa trái.”
- Dù “thân nhánh dài ngoằng nằm úp dưới gốc cây”, “cây xấu xí mà hoa đẹp thế” rồi “trái thanh long… màu cánh sen… ruột trong như bột lọc, mát và khỏe người” → thiên nhiên cung cấp “món quà hảo tâm” cho người vườn.
- Cảm giác “tôi” muốn hòa vào vườn
- “Nhìn đống quả đầy ứ như là ai đã hái sẵn đổ ra kia, tôi chợt mỉm cười với một ý nghĩ lạ lùng: giả như đời chẳng còn nhiệm vụ gì, tôi sẽ trải một tấm chiếu nhỏ dưới vòm lá… nằm đó đọc sách ăn dâu. Suốt mùa hè.”
- Khát khao “đóng băng thời gian” để tận hưởng khoảnh khắc thiên nhiên ban tặng, thể hiện tâm hồn nhà văn hoàn toàn hòa nhập, an nhiên, thư thái.
- Cái “tôi” của Hoàng Phủ Ngọc Tường
- Cái “tôi” biết thưởng thức và đồng cảm sâu sắc
- Dù anh khẳng định “vườn lá không đẹp” nhưng ngay lập tức cho thấy mình vẫn say mê: “nó chưa bao giờ làm cho tôi chán mắt; bởi nó toát ra khí mạnh…” → thể hiện thái độ “nhìn sâu hơn vẻ bề ngoài”, rất giàu cảm xúc và thẩm mỹ.
- Anh tìm thấy “thơm Nguyệt Biều”… “cây dâu Truồi”… “cây thanh long” không chỉ là trái ngon mà còn là biểu tượng của văn hóa và phong tục địa phương. Cái “tôi” trân trọng giá trị bản địa.
- Cái “tôi” giàu tưởng tượng, lãng mạn
- Gợi lên hình ảnh “chiếc bánh kem sinh nhật” giữa vườn dứa, hay tưởng tượng “nằm đó đọc sách ăn dâu suốt mùa hè”.
- Dùng liên tưởng lãng mạn để mô tả mùi vị, màu sắc, không ngại “bẻ khung” thực tại để gợi ra ước vọng ít lo toan.
- Cái “tôi” biết trân trọng thiên nhiên như người bạn
- Cách gọi “món quà hảo tâm của thiên nhiên dành cho người làm vườn” cho thấy tác giả xem thiên nhiên là đối tượng quan tâm, trân trọng và “quà tặng” thật sự.
- Tình cảm gắn bó lâu dài với khu vườn An Hiên (qua bút ký đăng trên “Sông Hương” 1983) chứng tỏ đây không phải “nhất thời” mà là “món khoái khẩu” của tâm hồn anh.
- Cái “tôi” bình dị, chân thành
- Không khoa trương, không tô vẽ quá mức mà tả từng chi tiết: “thân nhánh dài ngoằng nằm ún đống”, “trồng một lần rồi chẳng cần ngó lại”…
- Cách kể chân chất, như chia sẻ với bạn bè chứ không phải “viết để khoe”.
III. Kết bài
- Khẳng định: Đoạn trích đã khắc họa chân thực vẻ đẹp trầm mặc, phong phú của khu vườn An Hiên vào mùa hạ, và đồng thời làm nổi bật cái “tôi” giàu tình yêu thiên nhiên, nhạy cảm và giàu tưởng tượng của Hoàng Phủ Ngọc Tường.
- Cảm nhận cuối cùng: Qua bút ký này, người đọc không chỉ thấy một bức tranh thực vật mỹ miều mà còn cảm nhận được tiếng lòng người viết – tiếng lòng của một kẻ yêu vườn cây, yêu đời sống thuần khiết miền Trung.