phân tích câu nói: "Càng nhiều cát thoát khỏi chiếc đồng hồ cát cuộc đời, chúng ta càng nhìn qua nó rõ ràng hơn."
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Gia đình là nền tảng vững chắc, nơi hình thành những giá trị đầu đời của mỗi con người. Từ khi sinh ra, chúng ta đã được nuôi dưỡng, yêu thương và dạy bảo trong vòng tay gia đình. Đây là nơi đầu tiên ta học được sự quan tâm, chia sẻ và những giá trị đạo đức quý báu. Gia đình là nơi cung cấp sự an toàn và cảm giác yên bình, giúp ta vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Khi ta mắc lỗi, gia đình là người tha thứ và giúp ta nhận ra sai lầm để sửa chữa. Bên cạnh đó, gia đình cũng là nơi dạy ta những bài học về trách nhiệm và nghĩa vụ đối với người khác. Mỗi thành viên trong gia đình đều có vai trò riêng, góp phần tạo nên một môi trường ấm áp và đầy yêu thương. Gia đình không chỉ giúp ta trưởng thành về mặt thể chất mà còn phát triển về mặt tinh thần và nhân cách. Chính từ gia đình, chúng ta có thể học hỏi và tích lũy những giá trị sống tốt đẹp, để khi ra ngoài xã hội, ta có thể ứng xử một cách đúng đắn và tôn trọng mọi người. Gia đình là nguồn gốc của tình yêu thương và là nền tảng vững chắc giúp ta bước tiếp trên con đường cuộc đời. Cuối cùng, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc để mỗi chúng ta trưởng thành và vững bước trong cuộc sống.
Trong khổ thơ đầu của bài thơ Hạnh Phúc của Thanh Huyền, tác giả quan niệm rằng hạnh phúc là những điều giản dị, gần gũi và bình yên trong cuộc sống hàng ngày. Hạnh phúc không phải là những gì lớn lao, xa vời, mà là những khoảnh khắc nhỏ bé và ấm áp quanh ta, có thể là sự sẻ chia, là tiếng cười, là niềm vui khi sống trọn vẹn từng giây phút.
Em hoàn toàn đồng ý với quan niệm này của tác giả. Hạnh phúc thực sự không nằm ở vật chất hay danh vọng, mà nằm ở cảm giác an yên và hài lòng với những gì mình có, trong những khoảnh khắc bình thường nhưng quý giá. Quan niệm của tác giả nhắc nhở chúng ta trân trọng những điều giản dị, bởi đôi khi hạnh phúc hiện diện ngay trước mắt, chỉ cần chúng ta đủ tinh tế và nhạy cảm để nhận ra.
Trong bài thơ Ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi, hình ảnh và tâm hồn của nhân vật "ta" hiện lên một cách rõ nét và sinh động. Côn Sơn, nơi tác giả chọn làm chốn ẩn cư, được miêu tả với vẻ đẹp bình dị mà sâu lắng, như dòng suối trong veo, rừng cây xanh mát, và cảnh núi non tĩnh lặng. Giữa không gian ấy, nhân vật "ta" hiện lên như một con người yêu thiên nhiên, gắn bó với núi rừng và tìm thấy niềm vui trong sự tĩnh lặng của trời đất.
Hình ảnh nhân vật "ta" thả hồn giữa cảnh sắc Côn Sơn bộc lộ một tâm hồn thanh cao, an nhiên, và không vướng bận danh lợi chốn trần gian. Những hình ảnh như "suối chảy rì rầm", "đá nằm trơ trơ", "cây thông cao ngút" vừa gần gũi vừa hùng vĩ, phản ánh tinh thần tự do, phóng khoáng của tác giả trước thiên nhiên, đồng thời cũng thể hiện sự gắn bó sâu sắc của ông với cảnh vật quê hương. Qua bài thơ, Nguyễn Trãi như đang bày tỏ khát khao được sống hòa hợp cùng thiên nhiên, xa rời những bon chen của cuộc sống quan trường.
Tóm lại, nhân vật "ta" trong Ca Côn Sơn không chỉ là hình ảnh của một người yêu thiên nhiên, mà còn là hiện thân của một tâm hồn trong sáng, thanh tịnh, tìm thấy niềm an ủi và sự bình yên giữa thiên nhiên Côn Sơn thơ mộng. Tác phẩm đã để lại trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng về một tâm hồn cao đẹp và niềm khao khát sống bình yên nơi núi rừng.
4oTrong bài thơ "Ca Côn Sơn" của Nguyễn Trãi, nhân vật “ta” hiện lên với tâm hồn thanh cao, yêu thiên nhiên và khao khát cuộc sống giản dị, bình yên nơi núi rừng Côn Sơn. Qua những câu thơ, hình ảnh “ta” gắn bó và hòa mình vào thiên nhiên hiện ra rất rõ. “Ta” lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, cảm nhận tiếng đá va vào nhau, ngắm nhìn rừng thông xanh ngát và ngồi trên phiến đá yên tĩnh. Những cảnh vật bình dị ấy được miêu tả qua ánh nhìn yêu thương, gần gũi của nhân vật, cho thấy tình yêu thiên nhiên sâu sắc của “ta”.
Cảnh sắc thiên nhiên thanh bình, yên ả ở Côn Sơn không chỉ là chốn dừng chân mà còn là nơi để “ta” tìm thấy sự thanh thản và tĩnh lặng trong tâm hồn. Nhân vật như rũ bỏ mọi phiền muộn của cuộc sống trần thế, tìm đến thiên nhiên để làm bạn, để nuôi dưỡng lòng mình, hướng đến những giá trị thanh cao và chân thật. Tâm hồn nhân vật “ta” qua bài thơ vì thế mang một nét đẹp thoát tục, vượt lên trên những bon chen, danh lợi. “Ca Côn Sơn” đã khắc họa hình ảnh một tâm hồn trong trẻo, yêu thiên nhiên và tìm thấy hạnh phúc trong những điều giản dị, mộc mạc của cuộc sống.
Bài thơ Ra vườn nhặt nắng của Nguyễn Thế Hoàng Linh mang đến cho em những cảm xúc nhẹ nhàng, trong sáng, và gợi lên tình yêu thiên nhiên gần gũi, giản dị. Từng câu thơ là những hình ảnh tươi đẹp, đầy sắc màu của khu vườn buổi sớm, nơi ánh nắng vàng rơi qua kẽ lá, len lỏi vào từng góc nhỏ. Cảm giác như tác giả không chỉ "nhặt nắng" mà còn đang gom góp những khoảnh khắc đẹp đẽ, những niềm vui nhỏ bé mà thiên nhiên ban tặng. Qua bài thơ, em cảm nhận được tình yêu thiên nhiên sâu sắc, sự trân trọng đối với những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống. Bài thơ như một lời nhắc nhở chúng ta hãy sống chậm lại, yêu thương và nâng niu từng phút giây quý giá quanh ta.
đây nhé cậu ok thì kb và tick nha :
Mỗi lần về quê, tôi lại không khỏi say mê trước vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, tươi đẹp nơi đây. Đặc biệt, vào những buổi sáng sớm mùa thu, khi màn sương mỏng manh còn vương lại trên mặt đất, cảnh vật càng trở nên huyền bí, đẹp đến lạ kỳ.
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên le lói chiếu qua lớp sương mù, khung cảnh thiên nhiên như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Trên những cánh đồng bạt ngàn, từng hạt sương lấp lánh như những viên ngọc nhỏ, phản chiếu ánh sáng vàng dịu dàng của mặt trời. Đâu đó, tiếng chim hót líu lo vang vọng, như khúc nhạc hòa cùng không gian tĩnh lặng, mang đến cảm giác thư thái, bình yên.
Dọc theo con sông uốn lượn, mặt nước phản chiếu bầu trời trong xanh cùng những cánh bèo trôi nhẹ nhàng. Những rặng cây dọc bờ sông, xanh rì trong ánh sáng buổi sáng, lá cây vẫn còn đọng những giọt sương, như những hạt pha lê óng ánh. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá đung đưa, lắc lư như đang trò chuyện cùng nhau. Tất cả như tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, sống động và tươi mới.
Ngoài xa, những ngọn núi trập trùng đứng sừng sững, phủ một lớp mây trắng bồng bềnh, tạo nên khung cảnh như tranh vẽ. Ánh nắng chiếu lên những đỉnh núi cao, tạo ra những tia sáng lấp lánh, làm cho không gian xung quanh càng thêm huyền bí, kỳ ảo. Không khí trong lành, mát mẻ khiến tâm hồn tôi như được tẩy rửa, nhẹ nhõm, thư thái hơn bao giờ hết.
Cảnh vật nơi đây không chỉ đẹp mà còn mang đến cho tôi một cảm giác bình yên vô tận. Dù có đi đâu, làm gì, những khoảnh khắc đẹp đẽ này luôn là kỷ niệm sâu sắc trong tâm hồn tôi. Mỗi lần trở lại, tôi lại cảm thấy mình như được sống trong một thế giới khác, nơi không có lo toan, chỉ có sự bình yên của thiên nhiên.
Cảnh đẹp thiên nhiên như một món quà tuyệt vời mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta, nhắc nhở ta phải biết yêu quý, bảo vệ và gìn giữ vẻ đẹp ấy cho thế hệ mai sau.