trong các từ sau, từ nào là từ ghép phân loại ?
thước kẻ giấy bút sách vở thầy cô
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo nha !!
Chào Thanh
Bạn thế nào? Tôi rất hạnh phúc khi nhận được lá thư từ bạn. Tôi thật sự hạnh phúc rằng bạn đã dành được kỳ nghỉ hè tuyệt vời ở SaPa. Và bây giờ, tôi muốn kể cho bạn về kỳ nghỉ hè của tôi. Mùa hè trước tôi đã thăm bãi biển cửa lò với bố mẹ tôi. Chúng tôi đi đến đó bằng xe ca. chúng tôi ở khách sạn Bình minh 1 tuần.
Ở cửa lò, chúng tôi thăm rất nhiều nơi tuyệt vời như: đảo hòn Ngu; chùa Nguyen Sư Hội. Nhưng thú vị nhất đối với tôi là thăm đảo Hòn Ngư, Nó rất tuyệt vời và lãng mạn. Thức ăn ở Cửa Lò là đặc biệt ngon. Tôi đặc biệt cảm thấy hào hứng với món ăn từ biển như : Cua rang me, chao ngao, mắm ruốc
Con người ở Cửa Lò rất thân thiện và ấm áp, vì vậy bố mẹ tôi và tôi cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái như ở nhà. Tốt, tôi đã kể cho bạn về kỳ nghỉ hè của tôi, Thanh, Bạn muốn thăm nơi gì vào kỳ nghỉ hè tiếp theo ? Tại sao?
Tôi hy vọng nhận được trả lời từ bạn
Chúc bạn
Tham khảo nha :>>>>>>
5 giờ 30 phút sáng, khi cả khu phố đang chìm trong giấc ngủ say sưa. Bỗng đâu đó vang lên tiếng kẻng dõng dạc. Đó chính là tiếng kẻng tập trung của doanh trại bộ đội ở gần khu phố em sống. Suốt bao năm nay, đó luôn là thứ âm thanh gọi em dậy chào ngày mới.
Mở cánh cửa sổ ra, từ trên ban công của gác hai, em phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn khu phố thân thuộc từ từ chuyển tỉnh. Vì đang là mùa hè, nên trời sáng nhanh, tuy mới năm rưỡi, trời cũng đã tờ mờ sáng. Phía xa xa, ông mặt trời từ từ nhô lên, chậm rãi và đinh đạc. Ông tỏa ra màn ánh sáng đỏ hồng, ướp lên bầu trời, ngôi nhà, lòng đường một màu sáng chói. Tông màu ấm áp ấy, chậm rãi nhưng quyết liệt xua đi bóng tối, chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Và nhờ thế, cảnh vật khu phố hiện lên mới thật rõ ràng làm sao.
Tất cả những mái nhà, bờ tường, con đường như đậm màu hơn sau một đêm tắm đẫm sương giá. Những cây phượng, cây bàng, cây sấu đứng im lìm, trầm tư. Trên thân, trên lá, dính đầy những giọt sương long lanh. Đường phố vắng tanh, chẳng có ai qua lại. Những ngôi nhà đóng chặt cánh cửa, im lìm ngủ say. Chỉ có mấy chú chim là chăm chỉ dậy sớm, líu ríu không ngừng trên các cành cây. Chúng chuyền qua chuyền lại mãi mà không biết mệt. Thỉnh thoảng, những cơn gió mát rười rượi, thơm mùi cỏ non và sương lạnh lướt qua, thổi bùng lên những chòm lá, kêu lên tiếng rì rào vui tai. Nhìn theo hướng gió, em ngạc nhiên trước bầu trời đã lột bỏ lớp áo đỏ cam, khoác về chiếc áo thiên thanh tự lúc nào. Ngắm kĩ, bầu trời cao và rộng quá. Chợt, vài tiếng lách cách, rồi những âm thanh mở cổng, quét sân, mở hàng dưới mặt đất lại kéo tâm trí em về. Thì ra, cả khu phố đã thức dậy chào ngày mới. Người mở hàng, người quét dọn nhà cửa, người tập thể dục, người nấu cơm sáng. Tuy bận rộn, nhưng trông ai cũng vui vẻ và hạnh phúc, bởi một ngày mới tươi đẹp lại đến rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp của khu phố nhỏ nhà em vào buổi sáng sớm ấy, em đã quen ngắm suốt bao năm qua. Đến mức giường như em có thể đoán được những điều sắp xảy ra. Thế nhưng, những cảm xúc trong em thì vẫn mãi luôn tươi mới và vẹn nguyên, như lần đầu tiên chuyển về đây vậy. Đó chính là tình yêu thương của một người con dành cho mảnh đất mà mình gắn bó.
Sáng ra, có nhiều lúc em dậy sớm, nhìn mọi thứ xung quanh đã bắt đấu từ từ thức dậy. Em dậy trong trạng thái mơ màng nhưng vẫn thấy những hạt sương long lanh bám trên những kẽ lá lần lượt nối tiếp nhau rơi xuống đất.đầy rong. các cô liền thức dạy và chuẩn bị một ngày mới với bao nhiêu bận rộn và những thứ không đếm xuể. các bác thấy em ra thì ười tươi và em cũng đáp lại bằng một lời chào lễ phép.
Tớ chỉ viết được thế này thôi nên thông cảm nhé
vào dịp sinh nhật thứ 10 của em, em đã được bố mẹ tặng cho một chiếc đồng hồ điện tử. Chao ôi! Bố mẹ thật là hiểu em. Đồng hồ được kết hợp hòa nhà giữa màu xanh dương và hồng. Ở mép đồng hồ có camera và cả đèn nữa. Thật là thú vị biết bao! Đồng hồ còn có chức năng gọi điện và ghi nhớ số điện thoại của người thân như ông bà, bố mẹ,.. điều mà em thích nhất là còn có thể gọi cho cụ nữa! Còn co cả trò chơi rèn luyện trí não và sự nhanh nhẹn. Em mong đồng hồ sẽ luôn gắn bó với em, như tình cảm sâu đậm và sự hiểu biết về tính cách của em mà bố mẹ hiểu rõ
Đó là một con búp bê rất đẹp mà mẹ mua cho em đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 8.
Búp bê có bộ tóc vàng óng và được cài hai cái nơ hình con bướm rất xinh. Em thường thay đổi kiểu tóc cho nó. Lúc thì tết bím, lúc thì buộc nhỏng lên đỉnh đầu. Mỗi kiểu tóc đều đem lại cho búp bê một gương mặt mới, dễ thương. Đôi mắt búp bê đen láy, thỉnh thoảng chớp chớp như mắt em bé, trông đáng yêu lắm. Búp bê mặc bộ váy hoa được viền những đăng ten đủ màu sặc sỡ. Đôi môi thì đỏ như son và cái miệng nhỏ nhắn hình trái tim. Đôi bàn tay có những ngón thon nhỏ như những chiếc bút. Và bàn chân thì được đeo hài óng ánh hạt cườm rất đẹp.
Em rất thích con búp bê này. Mỗi lần đi ngủ em thường cho búp bê ngủ cùng và đắp riêng cho nó cái chăn em tự làm lấy. Em giữ gìn búp bê rất cẩn thận vì đó là quà mà mẹ đã tặng cho em.
Tuần vừa rồi, em được rất nhiều điểm tốt. Vì vậy, trong ngày hôm qua em được bố mẹ cho đi chơi công viên. Buổi đi chơi đó rất vui nên em luôn nhớ. Đến tối, sau khi học xong bai em bắt đầu đi ngủ. khi ngủ em có được một giấc mơ rất đẹp.
Trong giấc mơ, em thấy có một bà tiên hiện lên. bà có mái tóc như cước, bà nở nụ cười đôn hậu với em và nói:
- Cháu là một cô bé ngoan. Bà sẽ tặng cho cháu ba điều ước, cháu hãy ước đi.
Em mừng quá, em cảm ơn bà và nói:
- Thưa bà, điều ước thứ nhất cháu xin ước hai chị em cháu học thật giỏi. Điều ước thứ hai: cháu xin ước lơn lên cháu sẽ trở thành một nhà ngoại giao giỏi. Điều thứ ba: cháu xin ước trên giới con người sẽ không có bệnh tật. Rồi em nghe có tiếng nói:"Phương Anh ơi". Đó là tiếng bố em gọi em dậy đi học.
Em rất vui vì có được một giấc mơ đẹp. EM mong những điều ước đó sẽ thành hiện thực trong tương lai.
Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn.
Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy.
Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em.
Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy.
Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình.
Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được. Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ dành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt.
Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy.
Con người sinh ra trên đời ai cũng có những ước mơ cho riêng mình, và em cũng vậy, em luôn nuôi dưỡng trong mình những ước mơ, tuy nhỏ nhưng đối với em nó vô cùng có ý nghĩa. Em cũng biết ở cuộc sống thực không thể xuất hiện bà Tiên, ông Bụt, không có một sức mạnh siêu nhiên nào có thể giúp em thực hiện được những giấc mơ đó nên em nghe lời bố mẹ, thầy cô ra sức học hành, phấn đấu để tự mình thực hiện được ước mơ của riêng mình. Em có nhiều ước mơ lắm, nhưng ước mơ lớn nhất của em chính là có thể trở thành một bác sĩ.
Trong tiềm thức của em thì bác sĩ là một người vô cùng vĩ đại, vì bác sĩ chính là người chữa trị cho tất cả mọi người khi bị ốm đau, bệnh tật. Mọi người ai cũng sẽ bị ốm nhưng chỉ cần có bác sĩ thì căn bệnh sẽ được chữa khỏi tức thì. Em thấy nghề bác sĩ thật kì diệu, đã có lần em bị ốm nặng, ho nhiều, người thì rất khó chịu. Bố mẹ đã đưa em đi đến bác sĩ, sau khi được bác sĩ thăm khám và cho uống thuốc thì em đã đỡ rất nhiều, không còn khó chịu như lúc trước nữa, vài ngày sau thì em đã khỏi ốm. Vì vậy mà em thấy những người bác sĩ như những ông Tiên trong truyện cổ tích vậy, dùng phép màu mang lại hạnh phúc cho những người gặp khó khăn.
Mẹ em nói “Lương y như từ mẫu”, ban đầu em không hiểu lắm nhưng nay em đã hiểu, câu tục ngữ nhấn mạnh vai trò và đạo đức của người bác sĩ, đó chính là sự quan tâm, chăm sóc tận tình bệnh nhân như chính người mẹ của mình vậy. Một lí do khác mà em muốn trở thành bác sĩ, đó chính là em muốn giúp đỡ cho các bạn, các bác, các cô nghèo nhưng không có tiền đi bệnh viện. Những người đó vô cùng đáng thương vì dù bệnh nặng đến đâu cũng chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đựng, không có tiền đi khám khiến cho bệnh tình ngày càng trở nặng hơn.
Em sẽ nỗ lực, cố gắng học tập thật tốt để có thể trở thành một người bác sĩ giỏi. Khi đã có đủ năng lực thì em sẽ giúp cho mọi người chữa bệnh, giảm đi những đau đớn cho họ và khiến cho cuộc sống của con người thêm phần tươi sáng, hạnh phúc hơn. Để thực hiện được ước mơ của mình sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn nhưng khi còn có mơ ước thì em sẽ cố gắng thực hiện đến cùng.
Tuổi thơ của chúng ta, ai cũng có những ước mơ, những dự định sau này, lớn lên sẽ làm gì phải không các bạn? Hôm nay, mình sẽ nói về những dự định, công việc mà mình mơ ước để các bạn cùng biết nhé!
Ngày nào đi học, mình cũng đi ngang qua ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm, mình thường thấy một chú công an đứng ngay ở giao lộ không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có dáng người to lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt trong sáng nhanh nhẹn. Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cầm còi, hai cánh tay thay mệnh lệnh, đưa lên hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ như thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự nề nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng, nhô lên lân đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào. Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc honda vù tới ngã năm nhấn ga, bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an liền giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi, ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai thu phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm: “Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông. Bấy giờ, một cô gái nhảy xuống đón ô-tô buýt, không được chở ba”. Lời nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát. Cô gái cầm tay lái thật bất đắc dĩ ngoái lại nói với cô bạn ngồi sau cùng: “Cậu đứng đợi mình ở đây, mình sẽ quay lại đón cậu”, rồi chu cái miệng về phía chú công an đang quay lưng về phía ngã năm lẩm bẩm điều gì đó không biết, nhấn ga cho xe vù đi. Cứ thế chú điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không một tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này.
Các bạn ạ! Mình rất cảm phục phong cách làm việc của chú vừa có tình lại vừa có lí. Mình mơ ước sau này lớn lên mình sẽ đi làm cảnh sát giao thông giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố. Một công việc vất vả nhưng vô cùng thú vị, oai vệ như một người chỉ huy.
Lào Cai ngày 23 tháng 7 năm 2021
Hoa ơi! Tớ là Ngân đây. Tớ nghe tin đồng bào miền Trung khó khăn mà xót thương. Rồi tớ chợt nhớ là gia đình cậu ở miền Trung. Bất ngờ quá, tớ phải gửi ngay thư cho cậu để hỏi thăm đây.
Hoa ơi, tớ rất lo cho gia đình cậu. Tớ lo rằng có ai đó trong gia đình cậu gặp bất trắc. Hoa ơi, tớ rất muốn biết về tình trạng gia đình cậu, cậu nhận được thư thì nhớ viết lại ngay cho tớ nhé.... tớ vẫn rất khỏe, tình trạng gia đình cũng rất tốt, nhưng tớ chỉ lo về cậu thôi.
Tớ học thì thành tích tạm được. Còn cậu thì sao? cậu học có giỏi không? cô giáo của cậu của cậu là người như thế nào? các bạn lớp cậu có đoàn kết không? Nếu không thì buồn nhỉ? Nhưng không sao, cậu có con bạn chí thân là tớ đây mà. Tớ sẽ gửi ảnh bé rùa của tớ cho cậu rồi khi nào đón cậu lên nhà chơi luôn..
Chúc cậu luôn mạnh khỏe nhé, còn nếu tớ chạm vào nỗi đau của câu thì tớ xin chân thành gửi cậu một lời xin lỗi
kí tên
Bạn thân của Hoa
Nguyễn Kim Ngân
Tham khảo:
- Nước nóng ; nước nguội:
Buổi đầu kháng chiến chống Pháp, có một đồng chí cán bộ Trung đoàn thường hay quát mắng chiến sĩ. Đồng chí này đã từng làm giao thông, bảo vệ Bác đi ra nước ngoài trước Cách mạng Tháng Tám.
Được tin nhân dân phản ánh về đồng chí này, một hôm, Bác cho gọi lên Việt Bắc. Bác dặn trạm đón tiếp, dù đồng chí này có đến sớm, cũng giữa trưa mới cho đồng chí ấy vào gặp Bác.
Trời mùa hè, nắng chang chang, đi bộ đúng ngọ nên đồng chí trung đoàn vã cả mồ hôi, người như bốc lửa. Đến nơi, Bác đã chờ sẵn. Trên bàn đặt hai cốc nước, một cốc nước sôi có ý chừng vừa như mới rót, bốc hơi nghi ngút, còn cốc kia là nước lạnh.
Sau khi chào hỏi xong, Bác chỉ vào cốc nước nóng nói:
- Chú uống đi.
Đồng chí cán bộ kêu lên:
- Trời! Nắng thế này mà Bác lại cho nước nóng làm sao cháu uống được.
Bác mỉm cười:
- À ra thế. Thế chú thích uống nước nguội, mát không?
- Dạ có ạ.
Bác nghiêm nét mặt nói:
- Nước nóng, cả chú và tôi đều không uống được. Khi chú nóng, cả chiến sĩ của chú và cả tôi cũng không tiếp thu được. Vậy nên hòa nhã, điềm đạm cũng như cốc nước nguội dễ uống, dễ tiếp thu hơn.
Hiểu ý Bác giáo dục, đồng chí cán bộ nhận lỗi và hứa sẽ sửa chữa.
Năm 1945, mở đầu bài nói chuyện tại lễ tốt nghiệp khóa V Trường huấn luyện cán bộ Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý: “Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ bắt đầu, bây giờ là 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người vẫn chưa đến. Tôi khuyên anh em phải làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm”.Cũng về giờ giấc, trong kháng chiến chống Pháp, một đồng chí sĩ quan cấp tướng đến làm việc với Bác chậm 15 phút, tất nhiên là có lý do: Mưa to, suối lũ, ngựa không qua được.
Bác bảo:
- Chú làm tướng mà chậm đi mất 15 phút thì bộ đội của chú sẽ hiệp đồng sai bao nhiêu? Hôm nay chú đã chủ quan không chuẩn bị đủ phương án, nên chú không giành được chủ động”.
Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp.
Bác hỏi:
- Chú đến muộn mấy phút?
- Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ!
- Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây.
Năm 1953, Bác quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của anh em trí thức, lúc đó đang bước vào cuộc đấu tranh tư tưởng gay go. Sắp đến giờ lên đường bỗng trời đổ mưa xối xả. Các đồng chí làm việc bên cạnh Bác đề nghị cho hoãn đến một buổi khác. Có đồng chí còn đề nghị tập trung lớp học ở một địa điểm gần nơi ở của Bác… Nhưng bác không đồng ý:
- Đã hẹn thì phải đến, đến cho đúng giờ, đợi trời tạnh thì đến bao giờ? Thà chỉ mình bác và vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cả lớp phải chờ uổng công!.
Thế là Bác lên đường đến thăm lớp chỉnh huấn đúng lịch trình trong tiếng reo hò sung sướng của các học viên…Bác Hồ của chúng ta quý thời gian của mình bao nhiêu thì cũng quý thời gian của người khác bấy nhiêu. Chính vì vậy, trong suốt cuộc đời Bác không để bất cứ ai đợi mình. Sự quý trọng thời gian của Bác thực sự là tấm gương sáng để chúng ta học tập.
Gần 20 ngày qua có lẽ là những ngày rất dài với những đứa trẻ mà bố, mẹ các con hiện đang công tác tại Bệnh viện K.
Khi Bệnh viện K cơ sở Tân Triều (Thanh Trì, Hà Nội) thông báo có ca mắc Covid-19 tại bệnh viện và phải thực hiện phong tỏa để truy vết ca bệnh, ngăn không cho dịch lây lan, cả hai vợ chồng bác sĩ Phùng Thị Huyền (Trưởng khoa Nội 6) đều quyết định tham gia trực chống dịch và để hai con nhỏ ở nhà. Trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh lần này, không riêng bố mẹ Hà Anh mà rất nhiều y, bác sĩ cũng đang gồng mình cùng các bệnh nhân ung thư vượt qua đại dịch.
Giữa những ngày như "thời chiến" ấy, hai anh chị bất ngờ nhận được thông tin "có thư nhà"!
Thư nhà! Ai gửi thư lúc này? Giữa nhịp sống xã hội công nghiệp xô bồ, bấy lâu nay còn ai viết thư tay? Cả hai vợ chồng cứ đoán già đoán non không biết ai mà lại gửi thư? Mà lại là thư nhà?
Cho đến khi người trực ban Bệnh viện trao bức thư cho chị Huyền, nhìn bì thư với nét chữ thân quen của cô con gái bé nhỏ, chị lặng đi rồi bật khóc trong bất ngờ, xúc động...
Để tiếp sức cho bố mẹ cũng như các y, bác sĩ, nhân viên y tế, ít ai biết rằng, Hà Anh - con gái của chị đã lặng lẽ viết thư chia sẻ tâm sự của em cũng như của nhiều bạn nhỏ khác có bố mẹ đang kiên cường chiến đấu trong tâm dịch.
Trả lời
trong các từ sau, từ nào là từ ghép phân loại ?
thước kẻ giấy bút sách vở thầy cô
Trả lời:
Trong các từ sau, từ nào là từ ghép phân loại ?
thước kẻ giấy bút sách vở thầy cô
~HT~