K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 3

ko nha bạn vì ta có :

  giữa 2 từ chú và Thỏ ta có thể thêm từ chú của Thỏ , .....

 Do đó chú Thỏ không phải là từ ghép 

 

BT
Bùi Thị Hiên
Giáo viên
18 tháng 3

Không phải nhé.

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:                                           NGƯỜI ĂN XIN      Một người ăn xin đã già. Đôi mặt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.      Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:

                                          NGƯỜI ĂN XIN
     Một người ăn xin đã già. Đôi mặt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.

     Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của ông:

     - Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
     Ông nhìn tôi chăm chăm đôi môi nở nụ cười:
     - Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.

Khi ấy tôi chợt iểu ra: cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc- ghê- nhép)

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản?
Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học gì từ văn bản trên?
Câu 3: Câu: "Cháu ơi, cảm ơn cháu!". Nó thuộc thành phần biệt lập nào? Nêu khái niệm.

1
19 tháng 3

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản này là qua việc miêu tả và hội thoại giữa hai nhân vật - người ăn xin già và người viết - để tạo ra một tình huống đầy cảm động và sâu sắc.

Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học về lòng nhân ái, sự nhân từ và ý thức về sự đồng cảm và chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn hơn. Dù không có gì để cho đi, nhưng hành động nhỏ như một lời an ủi và sự chia sẻ tình cảm cũng có ý nghĩa lớn lao trong lòng người khác.

Câu 3: Câu "Cháu ơi, cảm ơn cháu!" thuộc thành phần biệt lập của văn bản. Trong ngữ cảnh của đoạn văn, câu này là phản ứng của người ăn xin già sau khi người viết đã thể hiện sự đồng cảm và chia sẻ với ông. Thành phần biệt lập là một phần của văn bản được nhấn mạnh để tạo nên một hiệu ứng tâm lý hoặc truyền đạt một thông điệp quan trọng. Trong trường hợp này, câu này là một phản ứng đầy lòng biết ơn và gửi đi một thông điệp tích cực về sự đồng cảm và giúp đỡ.

ai đó giúp tớ với mai tớ thi rùi

18 tháng 3

Một món ăn không thể thiếu trong Tết cổ truyền của người Việt Nam đó là bánh chưng. Em sinh ra và lớn lên ở thành phố nên bố mẹ thường mua bánh chưng sẵn. Năm nay em được về quê chơi với ông bà và đã được trải nghiệm gói bánh chưng.

cho mk ít coin

“Ngày xưa có một người tên là Yết Kiêu ở làng Hạ Bì làm nghề đánh cá. Một hôm, ông ta đi dọc theo bờ biển về làng bỗng thấy trên bãi có hai con trâu đang ghì sừng húc nhau dưới bóng trăng khuya. Sẵn đòn ống, ông cầm xông lại phang mạnh mấy cái vào mình chúng nó. Tự dưng hai con trâu chạy xuống biển rồi biến mất. Ông rất kinh ngạc đoán biết là trâu thần. Khi nhìn lại đòn ống thì thấy có mấy cái lông trâu dính vào...
Đọc tiếp

“Ngày xưa có một người tên là Yết Kiêu ở làng Hạ Bì làm nghề đánh cá. Một hôm, ông ta đi dọc theo bờ biển về làng bỗng thấy trên bãi có hai con trâu đang ghì sừng húc nhau dưới bóng trăng khuya. Sẵn đòn ống, ông cầm xông lại phang mạnh mấy cái vào mình chúng nó. Tự dưng hai con trâu chạy xuống biển rồi biến mất. Ông rất kinh ngạc đoán biết là trâu thần. Khi nhìn lại đòn ống thì thấy có mấy cái lông trâu dính vào đấy. Ông mừng quá bỏ vào miệng nuốt đi.

Từ đó sức khỏe của Yết Kiêu vượt hẳn mọi người, không một ai dám đương địch. Đặc biệt là có tài lội nước. Mỗi lần ông lặn xuống biển bắt cá, người ta cứ tưởng như ông đi trên đất liền. Nhiều khi ông sống ở dưới nước luôn sáu bảy ngày mới lên.

Hồi ấy có quân giặc ở nước ngoài sang cướp nước ta. Chúng cho một trăm chiếc tàu lớn tiến vào cửa biển Vạn Ninh vây bọc, bắt tất cả thuyền bè, đốt phá chài lưới. Đi đến đâu, chúng cướp của giết người gây tang tóc khắp mọi vùng duyên hải. Chiến thuyền nhà vua ra đối địch bị giặc đánh đắm mất cả. Nhà vua rất lo sợ, sai rao trong thiên hạ ai có cách gì lui được giặc dữ sẽ phong cho quyền cao chức trọng.

Yết Kiêu bèn tìm đến tâu vua rằng: “Tôi tuy tài hèn sức yếu nhưng cũng quyết cho lũ chúng nó vào bụng cá”. Vua hỏi: “Nhà ngươi cần bao nhiêu người? bao nhiêu thuyền bè?”. “Tâu bệ hạ” - ông đáp - “Chỉ một mình tôi cũng có thể đương được với chúng nó”. Nhà vua mừng lắm, liền phong cho ông làm Đô thống cầm thủy quân đánh giặc”.

                                                       (Nguồn: https//truyen-dan-gian/yet-kieu.html)

Câu 1. Đoạn trích trên thuộc thể loại gì?

Câu 2. Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên là gì?

Câu 3. Chỉ ra biện pháp tu từ trong câu: “Mỗi lần ông lặn xuống biển bắt cá, người ta cứ tưởng như ông đi trên đất liền”. Nêu tác dụng của biện pháp tu từ ấy.

Câu 4. Xác định một cụm động từ và một cụm tính từ trong câu sau: “Nhà vua rất lo sợ, sai rao trong thiên hạ ai có cách gì lui được giặc dữ sẽ phong cho quyền cao chức trọng”

Câu 5. Nhận xét về nhân vật Yết Kiêu qua đoạn trích trên.

Câu 6. Chỉ ra ít nhất một chi tiết kì ảo có trong đoạn trích trên liên quan đến nhân vật Yết Kiêu. Theo em chi tiết đó có ý nghĩa như thế nào?

3
BT
Bùi Thị Hiên
Giáo viên
18 tháng 3

Câu 1: Truyền thuyết

Câu 2: Tự sự

BT
Bùi Thị Hiên
Giáo viên
18 tháng 3

Câu 3: Biện pháp So sánh ông lặn xuống biển bắt cá như đi trên đất liền. 

- Tác dụng: Làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt. Qua đó thể hiện được chân thực hình ảnh Yết Kiêu, thấy được tài năng của ông. 

18 tháng 3

Câu 1:

Giống nhau:

1.Cả hai thể loại truyện đều là các dạng văn chương truyền miệng, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong cộng đồng.

2.Cả hai đều thường chứa những yếu tố siêu nhiên, huyền bí, và thường được sử dụng để giải thích các hiện tượng tự nhiên hoặc lịch sử.

Khác nhau:

1.Truyện truyền thuyết thường kể về các vị thần, anh hùng, và sự kiện quan trọng trong lịch sử của một dân tộc, một quốc gia hoặc một nền văn hóa cụ thể. Truyện cổ tích thì thường là những câu chuyện giả tưởng, kể về cuộc phiêu lưu của những nhân vật tưởng tượng.

2.Truyện truyền thuyết thường mang tính nghi lễ và tôn giáo cao, trong khi truyện cổ tích thường tập trung vào giáo huấn và giải trí.

3.Truyện truyền thuyết thường có mối liên kết chặt chẽ với văn hóa và truyền thống của một cộng đồng cụ thể, trong khi truyện cổ tích thì thường được kể lại và tái hiện trong nhiều nền văn hóa khác nhau.

Câu 2:

1.Văn bản của thể loại truyền thuyết: "Câu chuyện về Thánh Patrick", "Câu chuyện về Gilgamesh".

2.Văn bản của thể loại truyện cổ tích: "Cây lúa vàng", "Cô bé lọ lem", "Chú Rồng Tốt Bụng".

Câu 3:

Nhân vật: Cinderella (Cô bé lọ lem)

Cô bé lọ lem là một cô gái nhỏ bé, tốt bụng và kiên nhẫn, sống cùng hai người chị ghẻ và mẹ kế tàn ác. Cô thường bị bắt làm công việc nhà nhưng vẫn không làm mất đi lòng tốt và niềm tin vào điều tốt lành. Dưới sự giúp đỡ của các yếu tố siêu nhiên và lòng tốt của mình, cô bé lọ lem đã vượt qua mọi khó khăn và cuối cùng được đền đáp bằng hạnh phúc và hòa bình.

18 tháng 3

Trong câu chuyện về hạt dẻ gai, mẹ của hạt dẻ gai đã dành những lời khuyên đầy ý nghĩa và giáo dục cho con của mình. Lời khuyên này thường liên quan đến việc tìm hiểu và thấu hiểu về bản thân, cũng như giữ vững niềm tin vào khả năng của mình.

Cụ thể, mẹ dẻ gai đã khuyên con của mình rằng khi mở lớp học của mình, hạt dẻ gai nên tìm cách truyền đạt kiến thức của mình một cách đặc biệt và độc đáo, thay vì cố gắng chạy theo các phong cách giảng dạy khác.

Tôi đồng tình với lời khuyên này vì nó khuyến khích hạt dẻ gai phát huy sức sáng tạo và tự tin vào bản thân, thay vì chỉ sao chép hoặc bắt chước người khác. Nó cũng đề cao việc hiểu biết sâu sắc về bản thân và sở thích của mình, điều này sẽ giúp hạt dẻ gai phát triển một cách toàn diện hơn.

18 tháng 3

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “Gia đình là tế bào của xã hội”. Thật vậy, đó là nơi nuôi dưỡng, chở che cho mỗi chúng ta từ khi còn bé cho đến lúc lớn, nó luôn ở bên cạnh ta, nâng niu che chở cho mỗi chúng ta. Gia đình là nơi nuôi dưỡng tâm hồn của mỗi người. Tất cả chúng ta ngồi đây ai cũng đã, đang và sẽ có một gia đình mà chắc rằng nó sẽ không bao giờ được như tôi mơ ước.

Trong quá khứ, tôi đã từng có một gia đình, nơi đã nuôi dưỡng, che chở cho tôi từ lúc mới lọt lòng. Tôi sống trong tình yêu thương, đùm bọc của bố mẹ. Tôi sống, sống trong sự quan tâm, sống trong sự chở che. Rồi dần dần, càng ngày tôi càng núp trong một cái bóng, cái bóng của chính tôi. Chẳng có gì tôi phải đụng tay đến, tôi chẳng được làm những gì mà mình thích. Tất cả phải theo ý bố mẹ.

Bố vẫn thường dạy tôi về cách sống, cách làm người. Nhưng thử hỏi đã bao giờ tôi được làm chính tôi. Tôi luôn tự tạo cho mình một cái vỏ bọc để che giấu đi con người thực sự của mình. Mọi người thấy tôi hay cười nhưng có ai biết, đó chỉ là những nụ cười giả tạo mà tôi cố gắng để che giấu đi nỗi đau của chính bản thân mình. Tôi đã từng ghét chính cuộc sống đó. Nhiều lần, tôi đã cố gắng để thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy. Nhưng rồi, tôi lại càng tiến sâu hơn.

Một ngày nọ, tôi phát hiện ra, bố tôi, người mà luôn che chở, dạy bảo cho tôi lại là một người, một người mà tôi khinh bỉ. Đúng là cha nào con ấy. Tôi tự tạo vỏ bọc cho mình để che giấu con người thật của tôi. Bố tôi cũng thế, ông đã tạo ra cho mình một cái vỏ bọc thật hoàn hảo để che giấu con người mình, lừa gạt tất cả, và cả tôi.

Tôi sống vì cái gì? Gia đình ư? Nhiều lúc tôi đã dẫm đạp lên nó. Tôi tự tách mình khỏi gia đình, và tách ra khỏi chính bản thân tôi. Tôi hoàn toàn là một con người khác.

Nhiều lúc chán cuộc sống giả tạo đó, tôi đã tìm, tìm đến một nơi, một nơi mà ở đó không có sự giả dối, và hơn cả, tôi được làm chính tôi: THẾ GIỚI ẢO. Dẫu biết rằng, tất cả chỉ là ảo, nhưng những gì tôi có thật gấp trăm nghìn lần cái thế giới mà tôi sống.

Ở đó, có người mà tôi yêu, có sự quan tâm, có tất cả những thứ mà thế giới thật đã có, hoặc không có. Tôi đã tìm lại được tiếng cười, cười một cách thật tự nhiên. Có những buổi offline làm tôi nhớ mãi…

Một phút xa nhau vạn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ.

Lạ thật, tôi đã từng mơ về một hạnh phúc được sống trong một gia đình thật, nhưng không ngờ đó chỉ là ẢO… Nhưng không sao, có lẽ đối với tôi đó cũng là một cái gì đó, một thứ gì đó thật khác biệt…

Thật lạ, hôm nay, ngày tôi viết bài văn này cũng là ngày kỉ niệm, ngày chúng tôi gặp nhau trong một gia đình (ẢO). Nhưng tôi đang cố gắng gìn giữ một cái gì đó, dù biết nó chỉ là ẢO và lời nói có thể là giả tạo nhưng ít ra có còn hơn không. Hơn cả, tôi được làm chính tôi. Tương lai, một ngày nào đó tôi cũng sẽ có một gia đình. Gia đình đó sẽ như thế nào đây?

Gia đình. Không biết đối với các bạn, đó là gì? Nhưng đối với tôi, nó là một cái gì đó mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ với tới được.

Tham khảo ạ.

18 tháng 3

Trong câu thơ “Cây chua hồng giấu mặt/Sau chùm lá đung đưa”, từ láy “đung đưa” có thể đang mô tả sự lắc lư, đung đưa của những chùm lá cây chua hồng dưới làn gió, tạo nên một hình ảnh sinh động và đầy nhạc tính. Từ láy này cũng giúp tạo nên một không gian thơ mộng, trữ tình và đầy màu sắc.

Chúc bạn DThái sớm đạt top 1 khối nhá!!!!!

19 tháng 3

Trong truyện "Ếch Ngồi Đáy Giếng", nhân vật con ếch được đặc trưng bằng những đặc điểm tích cực và tiêu cực, qua đó tạo nên sự phong phú và sâu sắc của tác phẩm.

Ở khía cạnh tích cực, con ếch được mô tả là một sinh vật thông minh, linh hoạt và quyết đoán. Trong tình huống khó khăn của việc rơi vào giếng, con ếch không chấp nhận số phận và không ngừng tìm cách để tự cứu mình. Sự khéo léo và quyết tâm của con ếch được thể hiện qua việc nó sử dụng bộ não và sức mạnh cơ bắp để leo lên từng viên đá để cuối cùng có thể thoát ra khỏi cái chỗ chết chóc đó.

Tuy nhiên, con ếch cũng mang trong mình những đặc điểm tiêu cực như sự tự mãn và ngạo mạn. Trong lúc rơi vào giếng, con ếch tỏ ra kiêu căng và không chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác, coi thường và phủ nhận lời giúp đỡ của các loài khác như chuột và rắn. Sự kiêu căng này khiến con ếch gặp phải nhiều khó khăn hơn trong việc tự giải thoát.

Tóm lại, nhân vật con ếch trong truyện "Ếch Ngồi Đáy Giếng" là một hình tượng phong phú và đa chiều, kết hợp giữa những phẩm chất tốt và xấu để tạo ra một nhân vật đầy sức hút và ý nghĩa trong tác phẩm.