cây gì mang dáng quê hương
thân chia từng đốt , rợp đường em đi
mầm non dành tặng thiếu nhi
gắn trên huy hiệu , em ghi tạc lòng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Các yếu tố của truyện | Chiếc lá cuối cùng |
Đề tài | Tình yêu thương, sự tương trợ giữa những người cùng khổ. |
Các chi tiết tiêu biểu | - Giôn xi bị bệnh sưng phổi và mất đi hi vọng sống. - Giôn xi nghĩ rằng chiếc lá thường xuân trước cửa rơi xuống cũng là lúc cô rời xa cõi đời này - Cụ Bơ Men mất vì bệnh lao - Chiếc lá thường xuân là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của cụ và chính nó đã đưa Giôn xi niềm tin và khát vọng sống. |
Ngoại hình của các nhân vật | Cụ gầy ốm, giày và quần áo đều ướt sũng. Cụ đã hoàn thành tác phẩm nghệ thuật để đời của mình. |
Ý nghĩa của các nhân vật trong câu chuyện | - Xiu luôn động viên Giôn xi trong những ngày bệnh tật hành hạ, truyền cho cô động lực sống. - Giôn xi tuyệt vọng và gửi hi vọng sống vào chiếc lá tầm xuân cuối cùng. - Cụ Bơ Men hoàn thành tác phẩm nghệ thuật của mình là chiếc lá tầm xuân để mang lại hi vọng sống cho Giôn xi. |
Em cần chụp lại văn bản bài đó lên đây vì không phải ai cũng có đúng loại sách mà em học
dấu ngoặc kép này dùng để nhấn mạnh,đánh dâu với một từ có ý nghĩa đặc biệt
nhớ tick mik nha
dấu ngoặc kép được sử dụng để nhấn mạnh từ "rực rỡ", có thể để tăng cường ý nghĩa của từ này và làm cho nó nổi bật hơn trong ngữ cảnh câu chuyện.
Đúng như những bài hát hay bài thơ được sáng tác, ngày đầu tiên đi học cũng để lại trong tôi những ấn tượng khó quên. Tôi còn nhớ hôm ấy là buổi thứ hai rất đẹp trời, tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh thẳm khiến tôi có một cảm giác khó tả. Hôm ấy, bố đưa tôi đến trường. Ngồi trên chiếc xe máy của bố, tôi thấy lòng lo lắng và bắt đầu suy nghĩ rất nhiều. Bố vừa đi vừa dặn tôi đến lớp phải như nào, chào ra sao… nhưng dường như tôi chẳng nhớ được gì. Đầu tôi hoàn toàn trốngg rỗng. Tiếng xe kít lại, vậy là đã đến nơi. Ngôi trường tiểu học oai phong hiện ra trước mặt tôi. Bố nhấc tôi xuống bảo tôi đi vào, nhưng khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi bật khóc và ôm lấy bố. Có lẽ mọi thứ xung quanh quá lạ lẫm khiến tôi sợ. Bố dỗ dành tôi và dắt tôi vào lớp. Cô giáo đến đón lấy tôi, sự dịu dàng với giọng nói nhỏ nhẹ của cô như đi vào lòng tôi khiến tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Bố ra về và tôi đi vào chỗ ngồi của mình, nước mắt đã khô và tôi cũng không còn sọ hãi nữa. Lớp học ổn định và cô bắt đầu dạy. Mọi thứ đều diễn ra xuôn sẻ ngày hôm đó và đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên sự trống rỗng trong tôi trong ngày đầu đến trường. Có lẽ những ký ức này sẽ còn mãi như một phần không thể nào quên trong tuổi thơ của tôi.
ok la:))
cây tre
Bạn tự hỏi rồi tự trả lời rồi mà?