K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 10 2018

bn ko nên đăng những câu hỏi linh tinh nha

~chucs bn hok tốt~

=taats cả số 9 ở đó

em nè>-<

2 tháng 10 2018

Sáng nào em cũng đi trên con đường quen thuộc tới trường. Hai bên đường có nhiều cảnh đẹp, nhưng em thích nhất là cánh đồng lúa quê em vào buổi sáng. Cánh đồng lúa rộng bao la. Cánh đồng lúa chín ngả màu vàng óng. Sáng sớm, ở trên cánh đồng, không gian mát mẻ, yên tĩnh. Mùi của hương cỏ hoa, đồng nội, mùi hương lúa ngào ngạt tỏa ra khắp đồng. Một vài giọt sương còn trên kẽ lá rồi tăng dần theo hơi ấm của Mặt Trời. Nắng đã lên cao nhảy nhót, cánh đồng giờ ánh lên màu xanh phá màu vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn làm tăng vẻ đẹp của đồng.Xa xa, những đàn cò kêu eng éc, bay lên trời rồi lại đậu xuống, cứ dập dình như những chiếc bập bênh.  Em rất yêu cánh đồng quê hương, nó không chỉ là chỗ để nhân dân tăng gia sản xuất mà nó còn là cánh đồng lúa xanh mướt, là cánh đồng tuổi thơ, cánh đồng kỉ niệm của cá nhân em cũng như của những người sinh ra trên quê hương cánh đồng lúa. Càng ngày em càng nhận thấy vẻ đẹp của nó và em biết nó đã chiếm một phần nào đó trong tái tim em.

2 tháng 10 2018

Mỗi lần về quê, cảm giác khiến tôi thoải mái nhất là ra thăm đồng vào buổi sáng. Cánh đồng lúa rộng bao la, bát ngát, trải đầy những ánh nắng vàng của mặt trời. Những bông lúa non nghiêng nghiêng theo chiều gió, những cánh lúa lấp lánh những ánh vàng. Mùi lúa non quyện với mùi đất, mùi nước tạo nên một thứ cảm giác thật tuyệt vời, khó diễn tả. Chỉ biết nó đem lại cho tôi một cảm giác rất sáng khoái. Xa xa, những đàn cò kêu eng éc, bay lên trời rồi lại đậu xuống, cứ dập dình dập dình như những chiếc bập bênh. Loáng thoáng, mấy người nông dân đang ra đồng thăm lúa, trên mặt ai cũng rạng rỡ, tràn đầy năng lượng. Khung cảnh đồng lúa buổi sớm bình dị là thế, đến mãi sau này khi đã đi xa nơi này tôi vẫn mai không thể nào quên. Tôi yêu quê tôi!

1 tháng 10 2018

Trong những truyện cổ đã học, em thích nhất nhân vật Thạch Sanh. Có thể nói dũng sĩ Thạch Sanh tài ba và đức độ đã chiếm được cảm tình của nhiều thế hệ. Thạch Sanh vốn không phải người trần mà là thái tử con của Ngọc Hoàng trên thượng giới. Thấy vợ chồng ông già họ Thạch nhân hậu, tử tế mà lại không có con nên Ngọc Hoàng đã cho thái tử xuống đầu thai làm con. Thạch Sanh mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Vừa lớn lên thì mẹ lại qua đời. Chàng sống côi cút, lủi thủi một mình trong túp lều rách dưới gốc đa cổ thụ. Gia tài chỉ có cây búa của cha già để lại. Ngày ngày, chàng vào rừng chặt củi, đổi gạo nuôi thân. Đến tuổi trưởng thành, Thạch Sanh có gương mặt phúc hậu ưa nhìn và thân hình vạm vỡ, cường tráng.Quanh năm, chàng chít trên đầu chiếc khăn vải nâu, mình trần, đóng khố. Nước da dãi dầu nắng mưa ánh lên màu nâu bóng như đồng hun. Các bắp thịt ở chân, ở tay nổi lên cuồn cuộn. Tấm lưng trần chắc nịch, khuôn ngực nở nang tạo cho chàng vẻ đẹp hoàn hảo của một dũng sĩ. Nhìn chàng gánh hai bó củi lớn, tên bán rượu Lí Thông nghĩ bụng: Người này khỏe như voi. Nó về ở cùng thì lợi biết bao nhiêu.Thạch Sanh được các vị thần dạy cho võ nghệ và mọi phép thần thông nên chàng có đủ tài sức để đương đầu với lũ yêu quái như chằn tinh, đại bàng chuyên hại người. Bằng lưỡi búa luôn mang bên mình, Thạch Sanh đã dũng cảm đánh nhau với chằn tinh, xả xác nổ ra làm hai rồi chém đứt đầu nó, xách về nhà. Bộ cung tên vàng chàng thu được bên xác chằn tinh đã giúp chàng bắn trúng cánh đại bàng. Lưỡi búa sắc trong tay Thạch Sanh vung lên, bổ vỡ đôi đầu con quái vật. Công chúa đã được Thạch Sanh cứu thoát.Vốn là người trọng nghĩa khinh tài, Thạch Sanh thấy ai nguy khốn thì cứu giúp chứ không hề nghĩ đến việc đền ơn. Trong hang sâu của đại bàng, Thạch Sanh giải thoát cho thái tử con vua Thủy Tề. Thủy Tề sung sướng được gặp lại con, đãi Thạch Sanh rất hậu. Khi chàng về, vua biếu nhiều vàng bạc nhưng Thạch Sanh không nhận, chỉ xin một cây đòn. Chàng lại trở về gốc đa. Dũng sĩ Thạch Sanh có nhiểu đức tính tốt đẹp như thật thà, trung hậu và độ lượng. Mẹ con Lí Thông lừa dối chàng, âm mưu đẩy chàng vào chỗ chết. Tên Lí Thông xảo trá gian manh mấy lần cướp công Thạch Sanh để được hưởng vinh hoa phú quý. Tội hắn đáng chết nhưng khi được nhà vua giao cho xét xử, Thạch Sanh lại tha chọ mẹ con hắn, cho chúng về quê làm ăn. Điều đó cho thấy Thạch Sanh là người có lòng khoan dung rộng rãi, rất đáng quý. Tuy vậy, mẹ con Lí Thông cũng không thoát khỏi sự trừng phạt đích đáng của luật trời: chúng bị sét đánh chết, rồi bị hóa kiếp thành bọ hung.

Mang tính chất tham khảo 

Study well 

2 tháng 10 2018

WHATTTT!!?!?

tiếng Anh á.Sao làm?

6 tháng 10 2018

Những chi tiết cao trào vị dụ như Mã Lương tên địa chủ bị đuổi, Mã Lương vẽ gió to làm vua chết,...

6 tháng 10 2018

mình ko chắc lắm đâu

tìm cụm danh từ, cum tính từ, cụm động từ      trong đoạn văn sau:mới tờ mờ sáng tôi đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt khắp nhà. bước ra ngoài đường, dọc theo con mương tôi bất chợt thấy: "A! Một cánh đồng vàng! " Gió vi vu thổi nhè nhẹ làm cho những bông lúa chao mình dữ dội tạo thành những con sóng lăn lăn xô vào bờ. Xung quanh núi non thật hùng vĩ. Những đàn cò trắng bay lên...
Đọc tiếp

tìm cụm danh từ, cum tính từ, cụm động từ      trong đoạn văn sau:

mới tờ mờ sáng tôi đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt khắp nhà. bước ra ngoài đường, dọc theo con mương tôi bất chợt thấy: "A! Một cánh đồng vàng! " Gió vi vu thổi nhè nhẹ làm cho những bông lúa chao mình dữ dội tạo thành những con sóng lăn lăn xô vào bờ. Xung quanh núi non thật hùng vĩ. Những đàn cò trắng bay lên rồi lượn trông thật đẹp mắt. Bây giờ là lúc các bác nông dân thu gặt lúa. Người mặc áo xanh, người mặc áo tím gặt hết chỗ này đến chỗ khác. Nhiều chú cào cào ham ăn nhảy vào đám ruộng. Các bạn nhỏ ở ngoài thấy thế chạy xuống đám ruộng kêu inh ỏi: "bạn ơi bạn hỡi! Đừng ăn hết nhé, đế chúng tôi hái lúa vàng gợn bông." Thật đúng là những đứa trẻ nghịch ngợm. Ông mặt trời mỉm cười tạo ra những tia nắng vàng hoe. Trái cây trong vườn đu đưa những quả chín mọng. Thác nước chảy róc rách, chim ca hót líu lo. Những bạn học sinh cắp sách đến trường. Lúc này các bác nông dân hăng hái làm việc. Đó là một khung cảnh thật đẹp, một khung cảnh thật hồn nhiên và thơ mộng.

0
1 tháng 10 2018

Nhân vật Thạch Sanh là một người có phẩm chất vô cùng tốt bụng, thật thà, dũng cảm giết chết Đại Bàng để cứu công chúa. Thạch Sanh có tài năng vô địch, chàng có lòng nhân hậu, cao thượng và cũng yêu chuộng hòa bình.Thạch Sanh luôn nhận việc khó khăn, chẳng hạn việc giết chăn tinh cứu dân lành, giết đại bàng cứu công chúa thì bị Lý Thông lấy đá lấp hang và luôn đổ oai hại chàng nhưng Thạch Sanh vẫn minh oan cho mình. Chàng dẹp được 18 chư hầu bằng tiếng đàn của hòa bình, thân thiện mà không cần dùng đến vũ khí.Câu chuyện "Thạch Sanh" để lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc và tư tưởng yêu chuộng hòa bình của ông cha ta, không muốn chiến tranh chết chóc.

3 tháng 1 2019

Thạch Sanh là một người rất tốt bụng và dũng cảm . Chàng đã cứu công chúa và con vua Thủy Tề thoát khỏi con đại bàng hung ác . Chàng đã dũng cảm chém chết Chằn Tinh và nhặt được bộ cung tên bằng vàng . Khi quân mười tám nước chư hầu đòi đánh thì chàng liền lẳng lặng cầm cây đàn ra gảy . Tiếng đàn đã thôi thúc bọng giặc khiếng chúng phải quy lạy Thạch Sach nhưng Thạch Sanh không những không giết giặ mà chàng còn tốt bụng đem niêu cơm thần ra và đố mọi người ăn hết được niêu cơm sẽ có thưởng . Tuy ai ai cũng không ăn hết nhưng chàng vẫn thông cảm và tiến họ về . Thạch Sanh là một người thật thà , dũng cảm, lương thiện, vị tha .

Chúc bạn hok tốt nhak!☺️

1 tháng 10 2018

Cho mk lời bình nha.

1 tháng 10 2018

bạn nên thêm một vài 

chi tiết nữa 

ý kiến riêng

1 tháng 10 2018

Bình minh má ửng đào phơn phớt,
Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh.
Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót,
Ngự giá Hùng Vương lên mặt thành.
Mỵ Nương bên lầu son tựa cửa,
Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng.
Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa,
Mê nàng, chim ngẩn lưng giời đông.

Rừng xanh thả mây đào man mác,
Sơn Tinh ngồi bạch hổ đi đầu
Mình phủ áo bào hồng ngọc dát,
Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.
Theo sau năm chục con voi xám
Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều,
Tải bạc, kim cương, vàng lấp loáng,
Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.
Hùng Vương trên mặt thành liễu rủ,
Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười.
Thần suốt đêm sao dài không ngủ,
Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.

Sơn Tinh đến lạy chào bên cửa,
Vua thân ngự đón nàng Mỵ Nương.
Lầu son nàng ngoái trông lần lữa,
Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.
Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc,
Thương người, thương cảnh xót lòng đau.
Nhìn quanh, khói toả buồn man mác,
Nàng kêu: "Phụ vương ôi! Phong Châu!"
Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt,
Hùng Vương mơ, vịn tay bờ thành.
Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc,
Mắt nhoà lệ ngọc ngấn đầm quanh...

Thoảng gió vù vù như gió bể,
Thuỷ Tinh ngồi trên lưng rồng vàng.
Yên gấm tung dài bay đỏ choé,
Mình khoác bào xanh da giời quang.
Theo sau cua đỏ và tôm cá,
Chia đội năm mươi hòm ngọc trai,
Khập khiễng bò lê trên đất lạ,
Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.
Hùng Vương mặt rồng chau ủ rũ,
Chân trời còn phảng bóng người yêu,
Thuỷ Tinh thúc rồng đau kêu rú,
Vừ uất vì thương, vừa bởi kiêu.
Co hết gân, nghiến răng, thần quát:
"Giết! Giết Sơn Tinh hả hờn ta!"
Tức thời nước sủi reo như thác,
Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.

                            Chúc bn học tốt nha  !!!!

27 tháng 1 2022

      Bình minh má ửng đào phơn phớt,
      Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh.
      Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót,
      Ngự giá Hùng Vương lên mặt thành.
      Mỵ Nương bên lầu son tựa cửa,
      Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng.
      Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa,
      Mê nàng, chim ngẩn lưng giời đông.

      Rừng xanh thả mây đào man mác,
      Sơn Tinh ngồi bạch hổ đi đầu
      Mình phủ áo bào hồng ngọc dát,
      Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.
      Theo sau năm chục con voi xám
      Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều,
      Tải bạc, kim cương, vàng lấp loáng,
      Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.
      Hùng Vương trên mặt thành liễu rủ,
      Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười.
      Thần suốt đêm sao dài không ngủ,
      Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.

      Sơn Tinh đến lạy chào bên cửa,
      Vua thân ngự đón nàng Mỵ Nương.
      Lầu son nàng ngoái trông lần lữa,
      Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.
      Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc,
      Thương người, thương cảnh xót lòng đau.
      Nhìn quanh, khói toả buồn man mác,
      Nàng kêu: "Phụ vương ôi! Phong Châu!"
      Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt,
      Hùng Vương mơ, vịn tay bờ thành.
      Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc,
      Mắt nhoà lệ ngọc ngấn đầm quanh...

      Thoảng gió vù vù như gió bể,
      Thuỷ Tinh ngồi trên lưng rồng vàng.
      Yên gấm tung dài bay đỏ choé,
      Mình khoác bào xanh da giời quang.
      Theo sau cua đỏ và tôm cá,
      Chia đội năm mươi hòm ngọc trai,
      Khập khiễng bò lê trên đất lạ,
      Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.
      Hùng Vương mặt rồng chau ủ rũ,
      Chân trời còn phảng bóng người yêu,
      Thuỷ Tinh thúc rồng đau kêu rú,
      Vừ uất vì thương, vừa bởi kiêu.
      Co hết gân, nghiến răng, thần quát:
      "Giết! Giết Sơn Tinh hả hờn ta!"
      Tức thời nước sủi reo như thác,
      Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.