Viết một đoạn văn diễn dịch quy nạp
Chủ đề:học môn ngữ văn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhớ lại một buổi sáng trong lớp học, tiếng chuông vàng vộng kháp sân trường báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Các bạn trong lớp ai nấy đều đã ngồi vào vị trí, chờ thầy giáo bước vào. Bỗng dòng động đốt ngột vào lớp, người bạn thân tên Lan bỗng quay sang tôi, gương mặt lo lắng:
“Mình quên mang bút, bạn có thể cho mình mượn được không?”.
Tôi mỗi đầu có hổi ngạc nhiên, nhưng rồi nhìn gương mặt ái ngại của Lan, tôi cảm thấy của được sự lo lắng của bạn. Tôi nhanh chóng làm người “cứu tinh” của bạn bằng cách mở hộp bút, lấy ra cây bút mực xanh thổi mà bạn ăn vân nhất.
Lan mừng rỡ với ánh mắt sáng lên, một nụ cười hiện lên âm thầm trên khóe miệng. Lan nói khé: “Cảm ơn bạn nhiều lắm, tôi hôm nay quê quá!”. Âm thanh giống nói đấy vui vẻ đã khiến tôi thấy nhệ nhàng, có một niềm vui nhỏ nhoi lấp lánh trong lòng.
Trong giờ học, tôi thấy Lan cần mẫn chép bài, cái bút di chuyển nhịp nhàng trên trang vở. Điều đó khiến tôi thấy hãnh diện, dù việc cho mượn bút chỉ là một hành động nhỏ nhặt. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận sâu sắc rằng, trong những hành động giàn dị, tình bạn được nuôi dưỡng bằng sự chia sẻ, đồng cảm và quan tâm lẫn nhau.
Kỷ niệm đáng nhớ với bạn thân lớp 4
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào, trong sáng bên người bạn thân tên Minh. Minh là bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của tôi. Chúng tôi luôn đồng hành cùng nhau trong mọi trò chơi, mọi buổi học và cả những lần nghịch ngợm khiến người lớn phải lắc đầu. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất với Minh diễn ra vào một buổi chiều mùa hè năm lớp 4, khi cả hai quyết định đi câu cá bên bờ sông nhỏ ở cuối làng.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời xanh cao, gió nhẹ thổi làm những tán cây bên đường xào xạc. Sau giờ học buổi sáng, Minh mang hai chiếc cần câu tự làm bằng tre và một hộp nhỏ đựng giun đất đến nhà tôi. Cậu hào hứng nói:
Tôi nghe thế liền gật đầu đồng ý ngay. Cả hai đứa mang theo một chiếc giỏ nhỏ để đựng cá, rồi chạy bộ ra bờ sông. Con đường dẫn đến bờ sông trải dài qua cánh đồng lúa xanh mướt, thoảng mùi hương thơm của lúa đang thì con gái. Khi đến nơi, khung cảnh trước mắt thật yên bình: dòng nước trong vắt, những đám cỏ lau đung đưa trong gió, và vài chú chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước.
Minh chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây râm mát, còn tôi ngồi cách cậu một đoạn. Chúng tôi cẩn thận móc giun vào lưỡi câu, thả xuống dòng nước và bắt đầu chờ đợi. Minh lúc nào cũng tỏ ra rất kiên nhẫn, còn tôi thì sốt ruột, liên tục kiểm tra cần câu xem có cá cắn mồi hay chưa.
Được một lúc, Minh reo lên:
Cậu kéo cần lên, và quả thật, một chú cá nhỏ đang quẫy đuôi mạnh mẽ. Minh cười toe toét, tự hào vì là người đầu tiên bắt được cá. Tôi nhìn cậu với ánh mắt vừa ghen tị vừa quyết tâm. Tôi nghĩ thầm: “Không thể để Minh thắng mình được!”.
Tôi tập trung hơn, giữ im lặng để không làm cá sợ. Một lát sau, cần câu của tôi cũng rung lên. Tôi mừng rỡ kéo lên, nhưng khi nhìn thấy thứ mắc vào lưỡi câu, tôi không khỏi thất vọng. Đó không phải là cá, mà chỉ là một cành cây nhỏ trôi dưới nước. Minh nhìn thấy liền ôm bụng cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng bắt được một chú cá nhỏ xíu. Dù cá của tôi không to như của Minh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Chúng tôi tiếp tục câu cá đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Kết quả là Minh bắt được ba con cá, còn tôi chỉ được một con, nhưng điều đó không quan trọng.
Trên đường về, Minh nói:
Tôi gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Dù hôm đó cá không nhiều, nhưng chúng tôi đã có một buổi chiều thật đáng nhớ, với những tiếng cười và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.
Bây giờ, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Tình bạn trong sáng, giản dị giữa tôi và Minh luôn là một phần ký ức đẹp nhất của tuổi thơ, khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ về. Chuyến đi câu cá năm ấy không chỉ là một trò chơi, mà còn là minh chứng cho tình bạn gắn bó giữa hai đứa trẻ lớp 4.
Lão Hạc là một nhân vật được Nam Cao xây dựng thành công và để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên trong lòng người đọc. Ông có vợ và một người con trai duy nhất. Vợ mất sớm, vì không đủ tiền cưới vợ, con trai ông đã uất ức vô cùng mà bỏ đi đồn điền cao su. Trước khi đi, lão được người con trai tặng con chó vàng làm kỷ niệm nên ông rất yêu quý nó và đặt cho nó một cái tên rất hay. Năm ấy, vì mất mùa đói kém, bão lũ đã cướp đi hết mùa màng của lão, lão cũng lâm bệnh hiểm nghèo. Cuộc sống khốn khó đã ép lão đến bờ vực thẳm của cuộc đời, không còn cách nào khác, lão đành phải cắt ruột bán đi con chó vàng yêu quý của mình; bán xong, lão khóc như một đứa trẻ. Sợ sống sẽ ảnh hưởng đến đứa con trai duy nhất của ông, vì lỡ tâm lừa dối một con chó, ông quyết định chết theo chó trong đau đớn, tủi nhục. Cái chết của lão cũng chính là để giữ gìn lòng tự trọng của lão đối với con. Lão Hạc có một tấm lòng thật cao cả, đáng trân trọng.
Đoạn văn diễn dịch quy nạp về học môn Ngữ văn:
Học môn Ngữ văn không chỉ giúp chúng ta rèn luyện kỹ năng đọc và viết mà còn phát triển tư duy và cảm nhận sâu sắc về cuộc sống. Việc đọc các tác phẩm văn học mở ra trước mắt chúng ta một thế giới phong phú với những câu chuyện, nhân vật, và bài học cuộc sống sâu sắc. Bằng cách phân tích, bình luận văn bản, chúng ta không chỉ hiểu được giá trị nghệ thuật mà còn nhận thức rõ hơn về những vấn đề xã hội, con người. Hơn nữa, việc viết bài cảm nhận hay nghị luận giúp chúng ta rèn luyện khả năng tư duy logic và sáng tạo, đồng thời bộc lộ được chính kiến cá nhân. Từ những điểm nhỏ như vậy, học môn Ngữ văn chính là cách để chúng ta hoàn thiện cả về kiến thức lẫn phẩm chất con người.