viết 1 bài văn tả thầy cô giáo nhân ngày 20/10
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ đồng nghĩa:nước nhà,đất nước
Đất nước ta thật thanh bình.
Học tốt nhé~
Đất nước, quê hương
Dù đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ quê hương của mình.
Chúc bạn học tốt nha!
Tác giả đã miêu tả những hàng cây bằng những từ ngữ vô cùng tinh tế. Những từ ngữ tôn lên vẻ đẹp đơn sơ, giản dị, chất phác của vùng quê. Tác giả làm nổi bật sự vật bằng biện pháp nghệ thuật nhân hóa và so sánh nhằm nói lên tình cảm của mình đối với hình ảnh làng quê .
+Cái bàn học của em rất đẹp(danh từ)
+Mọi người tụ họp để bàn việc(động từ)
Trả lời :
Từ đồng âm : bàn
Bàn làm việc của họ đẹp nhỉ !
Họ đang bàn tán việc gì vậy ?
Chiếc bàn là này đã hỏng rồi sao ?
Kính láo đắc thọ Ý nghĩa : bao hàm của nó thì không chỉ nói đến tuổi tác mà còn bao hàm việc chúng ta sẽ nhận lại được những kinh nghiệm quý giá.
Lá lành đùm lá rách : Nói lên con người Việt Nam: Những người có haonf cảnh tốt , gia đình lành manh giúp đỡ những người khó khăn , bệnh tật ...
Lời chào cao hơn mâm cỗ : Nói lên con người Việt Nam : Lời chào kính lễ luôn quý trọng hơn một mâm cỗ .
Hk tốt
# LinhThuy ^ ^
- Kính lão đắc thọ là câu thành ngữ khuyên chúng ta phải biết kính trọng người già, dịch theo nghĩa từng từ thì Kính lão đắc thọ là kính trọng người già, sẽ nhận lại được tuổi cao, sống lâu, ý nghĩa bao hàm của nó thì không chỉ nói đến tuổi tác mà còn bao hàm việc chúng ta sẽ nhận lại được những kinh nghiệm quý giá, những điều tốt đẹp, điều hay lẽ phải mà các thế hệ trước, những người cao tuổi sẽ truyền đạt lại cho chúng ta, nếu như chúng ta biết kính trọng những người cao tuổi. Nên trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta phải luôn luôn tôn trọng, kính trọng, quan tâm đến những người cao tuổi.
- Lá lành đùm lá rách là câu thành ngữ nói về phẩm chất tốt đẹp của con người Việt Nam, luôn biết yêu thương nhau, đoàn kết, giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, hoạn nạn.
a. Cái mũi nhỏ của em bé rất đáng yêu.
b. Mũi thuyền giúp cho con thuyền rẽ nước.
c. Mũi tên đâm xuyên qua cả cành cây.
Học tốt
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý.
Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên. Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn.
Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Năm nay, tôi đã xa ngôi trường Hồng Hà thân yêu rồi. Tôi đã không còn rụt rè bước vào ngôi trường này như ngày đầu tiên bước vào lớp Một. Chính những ngày đầu tiên ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng không bao giờ phai bởi đó là ngày đầu tiên tôi gặp cô giáo Thủy.
Cô Thủy bây giờ chắc vẫn còn trẻ đẹp như hồi nào. Ngày đầu tiên tôi gặp cô, cô chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn cô hệt như một nữ sinh mới ra trường. Cô mặc bộ áo màu hồng ngọc, dáng đi thướt tha đến bên tôi khi tôi đang đứng ngẩn người ra nhìn chăm chú vào cô. Cô hỏi tôi:
- Em tên là gì?
Giọng nói của cô thật ngọt ngào. Lúc ấy, tôi mới thấy rõ khuôn mặt cô. Đó là một khuôn mặt trái xoan với mái tóc đen nhánh chấm ngang vai. Tôi lễ phép nói:
- Dạ em tên Lệ Quyên ạ!
Cô nở trên đôi môi đỏ hồng một nụ cười tươi rồi cầm tay tôi dắt vào lớp. Tay cô thon thả, mềm và mát lạnh nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi lòng tự tin của buổi học đầu tiên và như nhắn nhủ tôi: “Hãy bình tĩnh như một người lính ngày đầu ra trận, cậu bé ạ!” Suốt cả năm học, cô rất tận tụy dạy dỗ chúng tôi. Có những bài cô giảng rồi, chúng tôi chưa thật hiểu, cô từ từ giảng lại chậm hơn, kĩ hơn cho đến lúc chúng tôi thực sự hiểu cô mới chuyển sang luyện tập.
Nhờ hiểu sâu về lí thuyết mà các bài tập thực hành, chúng tôi đều làm được cả khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng rất nghiêm khắc mỗi khi tụi nhỏ chúng tôi nghịch ngợm không phải lúc, phải nơi. Các bạn trong lớp tôi ai cũng muốn làm những điều hay điều tốt để cô vui. Tôi là một học sinh giỏi toán của lớp nhưng chữ viết thì vào loại tệ nhất lớp. Cô thường viết mẫu cho tôi trước để tôi viết theo. Có nhiều lần tôi quá ham chơi, chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả, cô bắt viết lại. Thậm chí giờ ra chơi, cô bắt tôi ngồi viết lại bài học, xong rồi mới cho ra. Nhờ vậy mà giờ đây chữ viết của tôi đã trở nên đẹp vào loại nhất, nhì lớp.
Gặp phụ huynh nào, cô cũng báo rõ những mặt mạnh, yếu của học sinh để phụ huynh biết để kết hợp với giáo viên chủ nhiệm giáo dục rèn luyện thêm cho học sinh. Cô Thủy là cô giáo mà tôi gặp đầu tiên ở bậc Tiểu học. Cô đã làm cho tôi hiểu được tấm lòng của các thầy cô và dạy cho tôi những điều mới lạ mà tôi chưa biết. Cô là người thầy đầu tiên dắt tôi bước vào cuộc đời học sinh, dạy tôi những nét chữ đầu tiên. Tôi không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của cô - người mẹ thứ hai ở trường của tôi.