Viết đoạn văn (khoảng 5-7 câu) trình bày cảm nhận của em về nhân vật hoàng tử bé hoặc nhân vật cáo. Trong đoạn văn co sử dụng ít nhát 2 từ ghép và 2 từ láy
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn, không còn giá lạnh như ngày nào mọi người ra đường đã đông hơn, mặt tươi hơn, vui vẻ hơn. Cây cối, hoa lá nở hương thơm ngát. Tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua vậy là mùa xuân đã đến.
Vào mùa đông, trời lạnh buốt, các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo lão già mùa đông xấu xí, già nua, cáu kỉnh, chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ, lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không, không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà đó là quy luật của tự nhiên thôi ráng chịu! Mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp, ấm áp, ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình, chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường, cây bàng trơ trụi, gầy guộc, run rẩy, anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mùa đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình, đất mẹ hiền từ, điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng:
-Cây bàng ơi, con phải tự cứu sống mình đi, mùa đông lạnh lẽo trơ trụi, ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ! Bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn, xấu xí, ta kiệt sức rồi con ạ! Nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi! Con hãy tự cứu sống mình đi
Cây bàng hoảng hốt nói:
-Xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi vì không có người con làm sao có thể sống được.
Nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây, không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như mình mà thôi, mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
Sau 3 tháng, cuối cùng mùa đông cũng đã qua, lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dàng kiều diễm nhưng lão vẫn day dứt trong lòng và không muốn dời đi. Vậy là lão đã tạm biệt nơi này rồi. Lão sẽ đi cai trị nơi khác, ở một nơi thật là xa vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tục cai trị nơi này.
Nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo. Cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới.
Tưởng tượng và viết thành một câu chuyện có các nhân vật: Cây bàng, đất mẹ, lão già mùa đông, nàng tiên mùa xuân mẫu 2
Tôi là một cây bàng đã lớn lên và gắn liền với Đất Mẹ hơn bốn năm nay rồi. Tôi đang được sống những ngày bình yên trong những tháng ngày ấm áp của mùa xuân. Khi nhớ lại cái giá lạnh của mùa đông, tôi khiếp sợ :Tôi rất ghét mùa đông. Mùa đông, trời lạnh buốt, các cây cối đều phải chịu đựng cái giá lạnh ấy trong suốt mùa đông dài lận ba tháng do sự cai quản của Lão Già Mùa Đông nên mọi sự vật trên Trái Đất này đều phải tuân theo. Lão già Mùa Đông chẳng đẹp đẽ gì, lão xấu xí, già nua, cáu kỉnh, thích ẩn mình trong bóng tối. Tôi nghĩ trên đời này chẳng có ai ưa gì lão đâu như xuân, hạ, thu, đông bốn mùa luân chuyển, đó là quy luật của tự nhiên mà không ai có thể thay thế, vì vậy dù có ghét lão thì cũng không làm gì được.
Mùa đông, mọi người ai cũng diện cho mình bộ quần áo dày, đẹp, ấm áp, cùng nhau quây quần bên chiếc lò sưởi của nhà mình. Chỉ có mình tôi đứng bơ vơ một cõi ở ngoài đường. Tôi thì gầy guộc, khẳng khiu, đã thế lại còn bị Lão già Mùa Đông hành hạ không thương tiếc. Trên người tôi mà còn vươn chiếc lá úa vào của mùa thu thì lão cũng đến tàn sát, lão len lỏi bẻ từng chiếc lá còn sót lại trên người tôi khiến thân hình tôi trơ trụi. Lão quất vào người tôi bằng những cơn gió mạnh và lạnh lẽo nhất làm tôi mỗi ngày một sần sùi, xấu xí hơn. Ngày đêm, tôi luôn cầu nguyện cho mùa đông sẽ mau chóng trôi qua, để lại mùa xuân ấm áp cho mình và cho mọi người, nhưng sao mùa đông cứ dai dẳng, như chẳng muốn rời xa nơi đây làm tôi rất khổ cực. Tôi mệt mỏi quá, không chịu nỗi nữa đành cầu cứu Đất Mẹ xin người hãy cứu sống tôi. Đất Mẹ hiền từ, điềm đạm, động viên tôi:
- Bàng ơi! Con phải tự cứu sống mình đi, ta bây giờ đã sắp cạn kiệt nguồn sinh lực mất rồi, con ạ! Bây giờ, ta đã trở thành một bà già cằn cỗi, ta sắp kiệt sức rồi. Nếu mùa đông không qua mau thì ta cũng chết mất thôi. Ta sẽ cố gắng dồn hết chất dinh dưỡng còn lại của mình để duy trì sự sống cho con. Con hãy ráng chờ mùa xuân đến con nhé!
Tôi vâng lời và nhận chất từ đất mẹ lên cơ thể tôi, tôi biết đất mẹ cũng chẳng khác gì mình. Thế là tôi đành phải chờ đợi mùa xuân đến.
Sau ba tháng mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng mùa đông đã qua, Lão Già Mùa Đông lại phải nhường quyền tiếp quản lại cho Nàng Tiên Mùa Xuân trẻ trung, dịu dàng, kiều diễm, tràn trề những sống. Nàng Xuân đến đâu, khắp nơi cũng đều rất phấn khởi, dang rộng vòng tay chào đón nàng. Đáp lại tấm chân tình ấy, nàng tiếp thêm nhựa sống, tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi. Nắng xuân ấm áp chan hòa dịu dàng, muôn nghìn loài hoa đua nhau khoe sắc trong nắng xuân. Gió xuân nhẹ nhàng, tha thiết lướt trên lá cây ngọn cỏ, hương xuân thoang thoảng đưa mùi phấn thơm bay gần bay xa.Tôi khao khát uống từng dòng xuân của đất trời để phục hồi sinh lực. Vậy là Lão già Mùa Đông đã rời khỏi nơi đây rồi, tôi biết lão sẽ đi đến nơi khác, ở nơi xa thật xa để cai trị. Và rồi một ngày nào đó, lão cũng sẽ trở lại để tiếp tục cai quản nơi này.
Nàng Tiên Mùa Xuân đem lại bầu không khí ấm áp, tươi vui, không như Lão Già Mùa Đông đem đến không gian khô cằn, lạnh lẽo. Cuối cùng, tôi và đất mẹ đã khỏe lại và tràn đầy nhựa sống như xưa. Nhờ lời động viên, khích lệ của Đất Mẹ mà nay tôi đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay. Tôi đã cứng rắn hơn, đã biết chịu đựng, biết mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Tôi thật cảm ơn Nàng Tiên Mùa Xuân đã ban cho tôi sự sống và cảm ơn Đất Mẹ đã tiếp cho tôi nguồn động lực quý báo.
Marie Curie:
I.Tóm tắt về sơ yếu lý lịch của Marie Curie, bao gồm: Sinh, sinh thời và mất
- Một nhà vật lý và hóa học người Pháp gốc Ba Lan.
- Sinh: 7 - 11 - 1867
- Sinh thời:
+ Bà đã phát triển lý thuyết phóng xạ (phóng xạ là thuật ngữ do bà đặt ra), kỹ thuật để cô lập đồng vị phóng xạ và phát hiện ra hai nguyên tố: polonium và radium.
+ Bà đã nghiên cứu và mua thiết bị X-quang, các xe X-quang di động và máy phát điện phụ trợ. Những máy này được cung cấp lực từ xạ khí radium, một loại khí phóng xạ không màu, được phát ra bởi radium, sau này được nhận ra là radon để khử trùng mô bị nhiễm bệnh.
- Mất: 4 - 7 - 1934
+ Sinh ra dành cho nghiên cứu và mất đi cũng vì nghiên cứu. Ngày 4 tháng 7 năm 1934, bà qua đời ở viện điều dưỡng Sancellemoz tại Passy ở Haute-Savoie vì thiếu máu không tái tạo được do nhiễm xạ.
~ Hok T ~
Thầy cô và cha mẹ luôn luôn dặn dò tôi phải làm một người tốt, biết dang tay giúp đỡ người khác. Chính vì vậy tôi luôn ghi nhớ và thực hiện nó. Hôm trước tôi đã làm được một việc tốt đó là giúp một cụ già sang đường khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Hôm đó là chủ nhật, em được bố mẹ dẫn đi chơi phố. Giữa chừng, vì có việc nên bố mẹ bảo em cứ đi loanh quanh khoảng một lúc rồi quay lại. Em vâng lời rồi đi đến những địa điểm mà em thích. Đây không phải là lần đầu tiên em đi chơi ở phố nên đường xá ở đây em khá quen thuộc và thành thạo. Đang đi dạo, lúc chuẩn bị sang đường để tới nhà sách, em đã bắt gặp một bà cụ.
Bà cụ đã lớn tuổi, trông mái tóc bạc phơ của bà thì có lẽ bà đã trên tám mươi tuổi. Bà chống một chiếc gậy trúc, tay xách một cái giỏ trông khá nặng. Bà đang đứng nép vào mép đường, hình như bà có ý định sang bên kia nhưng đây là đoạn đường không có đèn tín hiệu, xe cộ lại khá đông đúc nên loay hoay mãi mà bà vẫn chưa sang đường được. Nhìn khuôn mặt bà, em đoán rằng hình như bà đang rất vội thì phải.
Em tiến tới cạnh bà và cất tiếng hỏi:
– Bà ơi! Hình như bà muốn sang bên kia đường đúng không ạ?
Bất ngờ nghe một tiếng nói lạ, bà ngước nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ, nhân hậu. Nghe tôi nói hết câu, bà liền nở một nụ cười móm mém:
– Cảm ơn cháu đã quan tâm! Bà đang có việc gấp muốn sang đường nhưng đứng mãi từ nãy đến giờ vẫn không sao sang được!
Nghe bà nói vậy, em liền tìm cách giúp đỡ bà mà không cần suy nghĩ:
– Vậy thì bà ơi, để cháu giúp bà sang đường nhé!
– Cháu có thể giúp được bà sao?
– Dạ! Cháu đã đi chơi ở đây được mấy lần rồi nên cháu nghĩ cháu sẽ giúp được bà thôi!
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng đỡ lấy tay bà, tay còn lại tôi xách giúp bà chiếc giỏ to nặng. Quả thật, hôm nay là ngày nghỉ nên việc sang đường có chút khó khăn khi mà lượng xe cộ tăng nhiều hơn so với thường ngày. Tuy vậy, tay tôi vẫn đỡ tay bà mà không hề do dự, nao núng trước làn xe tấp nập. Hai bà cháu khẽ nhích từng bước nhỏ, vừa đi tôi vừa ra hiệu xin đường cho các xe khác. Do vậy, sau một lúc vất vả, em đã đưa được bà sang được phía bên kia đường.
– Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu thì bà cũng chẳng biết phải làm sao! Cháu đúng là một đứa bé ngoan!
Bà nhìn tôi, vừa cười hiền từ vừa cảm ơn em như vậy. Em chỉ khẽ đáp lại lời bà bằng một sự chân thành và nụ cười tươi rói:
– Dạ! Không có gì đâu bà! Cháu chúc bà một ngày tốt lành!
Nhìn bóng lưng bà dần khuất sau những con phố, lòng em cảm thấy vui sướng đến lạ. Đây là lần đầu em dắt một bà cụ sang đường, là lần đầu em làm một việc tốt. Em tự hứa với lòng, sau này em sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để có thể mang lại niềm vui đến cho nhiều người.
Đấy vàng, đây cũng đồng đen
Đấy hoa thiên lí, đây sen Tây Hồ
Muốn hỏi thì hỏi google
Hỏi đây thì eó ai trả lời đc đâu .
Tìm chỉ từ trong câu ca dao sau. Xác định ý nghĩa và chức vụ ngữ pháp của các chỉ từ ấy:
Đấy vàng, đây cũng đồng đen
Đấy hoa thiên lí, đây sen Tây Hồ.
b) đấy, đây
làm phụ ngữ trong cụm danh từ
Mình không biết có đúng không :
a) Chín : Quả đã đủ ngày để đến lúc thu hoạch , khi ăn sẽ rất ngọt
b) Chín : Suy nghĩ kĩ , suy nghĩ như người lớn
c) Chín : đỏ
a. Từ "chín" được dùng theo nghĩa gốc: ý chỉ cam từ xanh đã chuyển sang chín, có thể thu hoạch được.
b. Từ "chín" được dùng với nghĩa chuyển: trước khi nói điều gì phải suy nghĩ kỹ lưỡng, thông suốt.
c. Từ "chín" được dùng với nghĩa chuyển: ý chỉ sự xấu hổ, ngượng ngùng.
Tự làm đê
Bài làm:
Hoàng tử bé chính là một mảng tuổi trơ trong trẻo và mát lành. Hoàng tử yêu mến đóa hoa hồng lấp lánh, lung linh bởi những điều mà đôi mắt không nhìn thấy được nhưng chính cậu không biết mình bị vẻ đẹp bên ngoài đánh lừa nên quên đi bản chất của tình yêu. Đó là sự rung cảm xuất phát từ trái tim. Hoàng tử bé cũng nhận ra sự liên hệ của mình với con cáo là nhờ sự cảm hóa. Cậu đã dành thời gian, công sức, sự kiên nhẫn, dịu dàng từng chút một để có thể đến gần nó hơn.