Tôi luôn mang giày khi đi ngủ..tôi là ai?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ngày xưa lúc thơ bé, ta thường nhìn mưa hát, và khi cơn mưa như nặng hạt, lại có bóng nước chợt tan... Mẹ bảo ta rằng bong bóng mưa...
Và mẹ cũng đi mãi, trong chiều mưa bong bóng, mẹ đi mang theo câu chuyện buồn cổ tích bong bóng và mưa...Chuyện mẹ ru..ngày xưa thật xưa....
Ngày xưa rất xưa ấy, có một nàng công chúa, hồn nhiên như mây trên bầu trời, đùa giỡn với gió và trăng, được tự do cùng mưa hát vang.... Nàng công chúa bong bóng, yêu chàng mưa lơ đãng... Dường như bên nhau quên giận hờn dù có những lúc mưa vô tình, làm buồn công chúa bong bóng nhiều lần....
Yêu và yêu có thế thôi, thu về làm mưa không ngớt, bong bóng bên mưa, bong bóng không nghe giá lạnh....
Nhưng nàng công chuá biết chăng, mưa là người đàn ông dối gian.... Vì mưa chỉ yêu có chính mưa mà thôi....
Bên câu chuyện rất xót xa ..ở một nơi rất xa,
Nàng công chúa bong bóng ước mơ,
Nhưng mà sao sao cơn mưa kia lại dối gian?
Công chúa buồn nước mắt rơi như bong bóng mưa
Chuyện tình buồn vẫn chưa kết thúc nhưng sao mưa vẫn cứ rơi rơi.
Thời gian cứ trôi mãi mang mùa thu đi mất
Để Đông sang mưa phùn lạnh
Để bong bóng vỡ tan.
Vì trời cho làn mưa giá băng.
Và công chúa bong bóng không còn yêu mưa nữa.
Dường như không yêu không giận hờn.
Nàng khóc nước mắt nhạt nhòa cùng mưa vào trong niềm đau...
Có ý kiến cho rằng đoạn trích ” trong lòng mẹ” là bài ca về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Đúng vậy, mặc dù Hồng sống trong sự cô đơn, tủi nhục, nhưng cậu bé vẫn dành tình yêu tha thiết mãnh liệt cho mẹ. Tình cảm ấy là tình cảm tự nhiên, chân thành, xuất phát từ tâm hồn chứ không cần nuôi dưỡng bằng vật chất ” mẹ không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thân tôi tới một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà”. Vậy mà chú vẫn yêu thương mẹ, không để những rắp tâm bẩn xâm phạm đến mẹ của mình, bé Hồng vẫn một lòng yêu thương và kính mến mẹ, vượt qua những thành kiến tàn ác, những reo rắc xấu xa. Tình yêu thương tha thiết của bé Hồng dành cho mẹ đã thắp nên niềm tin mạnh mẽ là mẹ sẽ trở về qua câu nói : ” không, cháu không muốn vào. Cuối năm mợ cháu thể nào cũng về”. Vì thương mẹ, bé Hồng căm tức đến tột cùng những hổ tủi đã đầy đọa mẹ, bé Hồng đã thầm ước” giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là những vật như hoàn đá hay cục thủy tinh, đầu mẫu gỗ, tôi quyết lấy về mà cắn, mà nhai mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi”. Khi được gặp mẹ và được ở trong lòng mẹ thì chú bé Hồng đã sung sướng tới mức cực điểm. Vừa nhìn thấy một người giống mẹ chú đã chạy theo gọi bối rối, điều đó chứng tỏ hình ảnh mẹ luôn thường trực trong tâm trí trong nỗi nhớ và chú luôn khát vọng và khi ở trong lòng mẹ chú đã òa lên khóc nức nở, những giọt nước mắt của mừng tủi, của niềm sung sướng hạnh phúc. Chú Hồng cảm nhận được tình yêu thương tha thiết của mẹ, dường như chú bé đang xà vào lòng mẹ để cảm nhận những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt, cảm thấy hơi quần áo của mẹ và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra thơm tho lạ thường. Qua đó, ta thấy một lần nữa bé Hồng lại được sống trong một thế giới dịu dàng, ăm ắp tình mẫu tử bất diệt.
nhiu câu cũng được phải hem?
Câu hỏi:
Luôn mang giày khi đi ngủ... tôi là ai?
Trả lời:
Tủ đựng giày.
tôi là tôi chứ là ai !!!
mà tớ sẽ báo cáo cậu đấy !!!