K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc câu chuyện sau: CON LỪA VÀ BÁC NÔNG DÂN   Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sẩy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì… Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Thế là ông nhờ vài người...
Đọc tiếp

Đọc câu chuyện sau:

CON LỪA VÀ BÁC NÔNG DÂN

  Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sẩy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì… Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Thế là ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình.

Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

                      (Con lừa và bác nông dân. Truyen Dan Gian.Com.)

Thực hiện các yêu cầu:

      Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên ?

Câu 2:Câu chuyện Con lừa và bác nông dân được kể theo ngôi thứ mấy ?

Câu 3 : Trong câu chuyện, con lừa đã rơi vào hoàn cảnh (tình huống) nào ?

Câu 4 : Vì sao bác nông dân quyết định không cứu chú lừa ?

Câu 5 : Theo em, những “xẻng đất” trong văn bản tượng trưng cho điều gì ?

Câu 6 : Chỉ ra trạng ngữ trong câu: “Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sẩy chân rơi xuống một cái giếng”.

Câu 7: Hãy rút ra bài học mà em tâm đắc nhất từ câu chuyện trên? Viết thành đoạn văn ( khoảng 5-7 câu)

1
17 tháng 3 2024

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản trên là kể một câu chuyện truyền miệng, sử dụng ngôn từ đơn giản và hình ảnh sinh động để truyền đạt thông điệp.

Câu 2: Câu chuyện Con lừa và bác nông dân được kể theo ngôi thứ ba

Câu 3: Trong câu chuyện, con lừa đã rơi vào hoàn cảnh bị mắc kẹt trong cái giếng sau khi sẩy chân

Câu 4: Bác nông dân quyết định không cứu con lừa vì ông cảm thấy con lừa đã già, và việc cứu nó không có ích lợi gì khi cái giếng cũng cần được lấp lại.

Câu 5: Trong văn bản, "xẻng đất" tượng trưng cho những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống mà con lừa phải vượt qua để tự giải thoát.

Câu 6: Trạng ngữ trong câu "Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sẩy chân rơi xuống một cái giếng" là "một ngày nọ" và "của một ông chủ trang trại".

Câu 7: Bài học mà tôi tâm đắc nhất từ câu chuyện này là sự quyết tâm và khả năng tự giải quyết vấn đề của con lừa. Dù đối diện với khó khăn và bất lợi, nhưng nó không từ bỏ và tìm cách vượt qua mọi trở ngại. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, trong cuộc sống, chúng ta cũng cần phải kiên nhẫn, quyết tâm và sáng tạo để vượt qua mọi thách thức.

   

* Cậu dựa vô phần này để tự làm ^^
=> Quan điểm cho rằng "trò chơi điện tử" là việc làm không tốt cho giới trẻ hiện nay là một quan điểm phiến diện. Trò chơi điện tử, như bất kỳ công cụ nào khác, có thể mang lại lợi ích hoặc tác hại tùy thuộc vào cách sử dụng của người chơi.
+ Về mặt lợi ích:
--> Phát triển kỹ năng: Nhiều trò chơi điện tử giúp rèn luyện kỹ năng tư duy phản biện, giải quyết vấn đề, phối hợp nhóm, và khả năng thích ứng với môi trường mới.
--> Nâng cao kiến thức: Một số trò chơi mang tính giáo dục cao, giúp người chơi học hỏi về lịch sử, khoa học, văn hóa, v.v.
--> Giải trí và thư giãn: Trò chơi điện tử là một hình thức giải trí lành mạnh, giúp giải tỏa căng thẳng sau giờ học tập và làm việc.
+ Về mặt tác hại:
--> Nghiện game: Việc chơi game quá mức có thể dẫn đến tình trạng nghiện, ảnh hưởng đến sức khỏe, học tập và các mối quan hệ xã hội.
--> Nội dung độc hại: Một số trò chơi có nội dung bạo lực, khiêu dâm, hoặc phản cảm có thể ảnh hưởng tiêu cực đến nhận thức và hành vi của người chơi.
--> Lãng phí thời gian: Chơi game quá nhiều có thể khiến người chơi lãng phí thời gian quý báu, bỏ bê học tập và các hoạt động khác quan trọng hơn.
+ Do vậy, để sử dụng trò chơi điện tử một cách hiệu quả, giới trẻ cần:
--> Chọn lọc trò chơi phù hợp: Lựa chọn những trò chơi có nội dung lành mạnh, bổ ích và phù hợp với lứa tuổi.
--> Kiểm soát thời gian chơi: Hạn chế thời gian chơi game, đảm bảo không ảnh hưởng đến học tập, sinh hoạt và các hoạt động khác.
--> Kết hợp với các hoạt động khác: Tham gia các hoạt động thể thao, giải trí khác để phát triển toàn diện về thể chất và tinh thần.
=> Kết luận: Trò chơi điện tử không phải là "con dao hai lưỡi" như nhiều người vẫn nghĩ. Nó có thể là một công cụ hữu ích cho giới trẻ nếu được sử dụng đúng cách. Cha mẹ và nhà trường cần hướng dẫn và giáo dục giới trẻ cách sử dụng trò chơi điện tử một cách thông minh, hiệu quả, để nó thực sự trở thành một phương tiện giải trí lành mạnh và bổ ích.

* Cậu dựa vô phần này để tự làm nhé ^^
=> Câu tục ngữ "Có công mài sắt, có ngày nên kim" là một lời khuyên quý giá của ông cha ta về tầm quan trọng của sự kiên trì trong cuộc sống. Câu tục ngữ này tuy ngắn gọn nhưng mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc, giúp ta hiểu được rằng chỉ cần có sự kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ, dù việc khó khăn đến đâu cũng có thể thành công.
+ Giải thích:
--> Nghĩa đen: Mài sắt là một công việc khó khăn, đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại. Câu tục ngữ ví việc mài sắt thành kim để nói lên rằng nếu ta kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ thì dù việc khó khăn đến đâu cũng có thể thành công.
--> Nghĩa bóng: Câu tục ngữ khuyên nhủ con người cần có ý chí kiên trì, nhẫn nại trong học tập, rèn luyện và làm việc để đạt được thành công.
+ Bằng chứng:
--> Lịch sử: Có rất nhiều tấm gương sáng về sự kiên trì như: Mạc Đĩnh Chi, Nguyễn Trãi, Lê Lợi,...
--> Văn học: Nhiều tác phẩm văn học cũng ca ngợi sự kiên trì như: "Cây tre Việt Nam" (Nguyễn Duy), "Sơn Tinh, Thủy Tinh",...
--> Thực tế: Trong cuộc sống, có rất nhiều người đã thành công nhờ sự kiên trì, nỗ lực như: Michael Jordan, Elon Musk, Marie Curie,...
+ Lý giải:
--> Kiên trì giúp con người vượt qua khó khăn, thử thách để đạt được mục tiêu.
--> Kiên trì giúp con người rèn luyện ý chí, nghị lực và bản lĩnh.
--> Kiên trì giúp con người gặt hái thành công trong cuộc sống.
+ Phản đề:
--> Một số người dễ nản lòng, bỏ cuộc khi gặp khó khăn.
--> Kiên trì cần đi kèm với phương pháp học tập và làm việc hiệu quả.
=> Kết luận: Kiên trì là một đức tính quý báu cần có ở mỗi con người. Cần rèn luyện sự kiên trì từ những việc nhỏ bé trong cuộc sống để đạt được thành công.

17 tháng 3 2024

có ai có bài vĂN SẮN K Ạ MAI E THII R HUHU

 

17 tháng 3 2024

Câu tục ngữ "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" mang ý nghĩa sâu sắc về lòng biết ơn và trách nhiệm xã hội. Trong cuộc sống hiện đại, khi mọi thứ dường như đến từ sự tiện nghi và tiến bộ công nghệ, việc nhớ đến người đã tạo ra những điều này trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

 

Đầu tiên, câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc biết ơn. Trong xã hội ngày nay, khi mọi thứ đều trở nên tiện lợi và sẵn có, người ta thường quên đi công sức và lao động của người khác đằng sau những thành tựu đó. Việc nhớ đến người trồng cây không chỉ là việc biết ơn về loại quả chúng ta đang thưởng thức, mà còn là việc đánh giá cao những nỗ lực để tạo ra điều đó.

 

Thứ hai, câu tục ngữ này kêu gọi chúng ta đặt mình vào vị trí của người khác và có trách nhiệm xã hội. Trong một xã hội phát triển, mọi người đều có trách nhiệm đóng góp vào sự phát triển chung. Việc nhớ đến người trồng cây không chỉ là việc biết ơn mà còn là việc nhận ra rằng sự phát triển và thành công của chúng ta không thể tách rời khỏi sự đóng góp của những người khác.

 

Tóm lại, câu tục ngữ "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" không chỉ là một lời khuyên đơn giản mà còn là một triết lý sống. Việc nhớ đến người đã đóng góp vào thành công của chúng ta không chỉ là biểu hiện của lòng biết ơn mà còn là biểu hiện của trách nhiệm và nhận thức xã hội.

17 tháng 3 2024

Trong cuộc sống, đạo đức là một yếu tố rất quan trọng, nó thể hiện sự văn minh, lịch sự, nếp sống, tính cách, và phần nào có thể đánh giá được phẩm chất, giá trị bản thân con người. Và có rất nhiều mặt để đánh giá đạo đức, phẩm chất của con người. Một trong số đó là sự biết ơn, nhớ ghi công lao mà người khác đã giúp đỡ mình. Đó cũng là một chân lí thiết thực trong đời thường. Chính vì vậy ông cha ta có câu: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.

Câu tục ngữ trên đều mang một triết lí nhân văn sâu xa. Đó là cần phải biết ơn những người đã mang lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho chúng ta.

Câu tục ngữ này mượn hình ảnh “ăn quả” và “trồng cây” ý muốn nói, khi được hưởng thụ những trái ngọt, trái thơm, cần nhớ tới công sức, mồ hôi nước mắt của người đã làm ra nó. Điều đó được ẩn dụ nhằm khuyên răn thái độ của mỗi con người xử sự sao cho đúng, cho phải đối với những người đã giúp đỡ mình để không phải hổ thẹn với lương tâm. Hành động đó đã thể hiện một tư tưởng cao đẹp, một lối ứng xử đúng đắn. Lòng biết ơn đối với người khác đó chính là một truyền thống tốt đẹp của ông cha ta từ xưa tới nay. Đó cũng chính là biết sống ân nghĩa mặn mà, thuỷ chung sâu sắc giữa con người với con người. Tất cả những gì chúng ta đang hưởng thụ hiện tại không phải tự dưng mà có.

Đó chính là công sức của biết bao lớp người. Từ những bát cơm dẻo tinh trên tay cũng do bàn tay người nông dân làm ra, một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi mà. Rồi đến tấm áo ta mặc, chiếc giày ta đi cũng đều bởi những bàn tay khéo léo của người thợ cùng với sự miệt mài, cần cù trong đó. Những di sản văn hoá nghệ thuật, những thành tựu độc đáo sáng tạo để lại cho con cháu. Còn nhiều, rất nhiều những công trình vĩ đại nữa mà thế hệ trước đã làm nên nhằm mục đích phục vụ thế hệ sau. Tất cả, tất cả cũng đều là những công sức lớn lao, sự tâm huyết của mỗi người dồn lại đã tạo nên một thành quả thật đáng khâm phục để ngày nay chúng ta cần biết ơn, phục hồi, tu dưỡng, phát triển những di sản đó. Những lòng biết ơn, kính trọng không phải chỉ là lời nói mà còn cần hành động để có thể thể hiện được hết ân nghĩa của ta. Đó chính là bài học thiết thực về đạo lí mà mỗi con người cần phải có.

Lòng nhớ ơn luôn mang một tình cảm cao đẹp, thấm nhuần tư tưởng nhân văn. Nó giáo dục chúng ta cần biết ơn tổ tiên, ông bà, cha mẹ, những anh hùng vĩ đại đã hi sinh, lấy thân mình, mồ hôi xương máu để bảo vệ nền độc lập cho đất nước, giữ vững bình yên vùng trời Tổ quốc cho chúng ta có những năm tháng sống vui sống khoẻ và có ích cho xã hội, phần để thực hiện đúng trách nhiệm, bổn phận của chúng ta, phần vì không hổ thẹn với những người ngã xuống giành lấy sự độc lập. Có ai hiểu được rằng, một sự biết ơn được thể hiện như một đoá hoa mai ửng hé trong nắng vàng, một lòng kính trọng bộc lộ như một ánh sao đêm sáng rọi trên trời cao. Đó là những cử chỉ cao đẹp, những hành động dù chỉ là nhỏ nhất cũng đều mang một tấm lòng cao thượng. Những người có nhân nghĩa là những người biết ơn đồng thời cũng biết giúp đỡ người khác mà không chút tính toán do dự. Chính những hành động đó đã khơi dậy tấm lòng của biết bao nhiêu con người , rồi thế giới này sẽ mãi là một thế giới giàu nhân nghĩa

Tóm lại câu tục ngữ trên giúp ta hiểu được về đạo lí làm người. Lòng tôn kính, sự biết ơn không thể thiếu trong mỗi con người, đặc biệt là thế hệ trẻ hôm nay. Chúng ta luôn phải trau dồi những phẩm chất cao quý đó, hãy biết rèn luyện, phấn đấu bằng những hành động nhỏ nhất vì nó không tự có trong mỗi chúng ta. Chúng ta cần phải biết ơn những người đã có công dẫn dắt ta trong cuộc sống nhất là đối với những người trực tiếp giúp đỡ chỉ bảo ta như cha mẹ, thầy cô. Bài học đó sẽ mãi là một kinh nghiệm sống ẩn chứa trong câu tục ngữ trên và nó có vai trò, tác dụng rất lớn đối với cuộc sống trên hành tinh này.

31 tháng 3 2024

Đang định h

3 tháng 3 2024

Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống đạo lí vô cùng tốt đẹp, được xây dựng và phát triển trên nền tảng của tư tưởng nhân đạo. Một trong những tiêu chuẩn đánh giá phẩm chất đạo đức của con người chính là lòng nhân ái và lối sống vị tha. Từ xưa, ông cha ta đã quan tâm dạy dỗ con cháu những bài học đạo lí qua ca dao, tục ngữ mà câu: Thương người như thể thương thân là một ví dụ điển hình. 

Thế nào là thương thân? Thương thân là thương mình xót xa cám cảnh cho mình khi lâm vào cảnh đói không cơm, rét không áo, ốm không thuốc và lúc hoạn nạn không ai giúp đỡ. Thế nào là thương người? Người ở đây là mọi người sống quanh ta; là anh em, cha mẹ, xóm giềng cùng chung quê hương, đất nước. Thương người như thể thương thân có nghĩa là ta yêu quý bản thân ta thế nào thì hãy chia sẻ, cảm thông, thương yêu người khác như thế. Nếu ta từng trải qua đau đớn, bệnh hoạn, ngặt nghèo thí khi thấy người khác lâm vào cảnh ngộ tương tự, ta hãy thương xót, cảm thông, giúp đỡ, quan tâm đến họ như đối với chính ta vậy. 

Nhưng để có được một lối sống nhân ái cao cả quả không phải là một chuyện dễ dàng. Phải có một tấm lòng trong sáng, một trái tim nhân hậu và giàu đức hi sinh mà tất cả những điều ấy là kết quả của một quá trình tu tâm, dưỡng tính lâu dài. 

(1,0 điểm) Truyện “Kiến và Ve Sầu” đã để lại cho em bài học gì? Bài đọc: Kiến và Ve Sầu      Ngày xưa, Kiến và Ve Sầu là đôi bạn rất thân. Chúng cùng ở với nhau trên một cành cây khô. Thời ấy, thức ăn trên mặt đất còn thừa thãi nên ngày ngày chúng ăn xong lại rong chơi, tối lại cùng nhau ngủ trên cành cây.      Một đêm, trời bỗng dưng nổi cơn mưa bão, cây cối ngả...
Đọc tiếp

(1,0 điểm) Truyện “Kiến và Ve Sầu” đã để lại cho em bài học gì?

Bài đọc:

Kiến và Ve Sầu

     Ngày xưa, Kiến và Ve Sầu là đôi bạn rất thân. Chúng cùng ở với nhau trên một cành cây khô. Thời ấy, thức ăn trên mặt đất còn thừa thãi nên ngày ngày chúng ăn xong lại rong chơi, tối lại cùng nhau ngủ trên cành cây.

     Một đêm, trời bỗng dưng nổi cơn mưa bão, cây cối ngả nghiêng. Nước trút xuống như thác. Cành cây khô bị gãy, văng đi rất xa, văng cả đôi bạn thân xuống đất. Chúng phải cố sống bám lấy rễ cây để khỏi bị nước mưa cuốn đi.

      Sáng hôm sau, trời lại quang đãng. Kiến và ve đều ướt lướt thướt, mình mẩy đau như dần. Kiến bỗng nảy ra một ý nghĩ: “Phải làm tổ để tránh mưa gió”. Kiến bàn bạc với Ve Sầu, Ve Sầu mỉm cười:

      – Chúng ta từ trước tới giờ vẫn sống trên cành cây. Gió bão năm thì mười họa mới có một lần, hơi đâu mà làm tổ cho mệt xác.

      Nhưng Kiến vẫn lo gió bão. Nó tìm một gốc cây khá chắc để làm nhà, ngày ngày nó đi tìm mùn lá, đem lên xây đắp một kiểu nhà mới. Dưới ánh nắng hè gay gắt, công việc làm rất vất vả, nhưng Kiến không nản lòng. Còn Ve Sầu đã không làm với bạn thì chớ, lại còn chế nhạo bạn.

     Mặc cho bạn chế giễu, Kiến cứ hì hục ngày này sang ngày khác và một tháng sau thì ngôi nhà xinh xắn đã hoàn thành. Nó nghĩ thương Ve Sầu, ngày nắng đêm sương, nên tha thiết mời Ve Sầu về cùng ở. Lúc đầu, vì không bỏ sức lao động ra, Ve Sầu cũng thấy ngượng ngùng thế nào ấy. Nhưng thấy Kiến khẩn khoản, mà ngôi nhà thì xinh xắn quá, nên nó cũng đồng ý.

     Ở cùng Kiến, Ve Sầu chẳng chịu làm gì. Đến bữa thì đi kiếm ăn, ăn xong lại nằm hát nghêu ngao, mặc cho Kiến một mình hì hục quét dọn, xếp đặt nhà cửa cho ngăn nắp.

     Kiến thường lo lắng đến mùa đông tháng giá, thức ăn khó kiếm, nên bàn với Ve Sầu: “Chúng ta đã có nhà ở rồi, nhưng chúng ta còn phải kiếm thức ăn để dành, khi mưa rét khỏi phải nhịn đói”.

     Ve Sầu nói: “Thức ăn khối ra đấy, tích trữ làm gì cho mệt xác”. Kiến bực mình, để mặc Ve Sầu ở nhà ca hát, ngày ngày xuống đất kiếm mồi. Chẳng bao lâu, nhà Kiến đầy ăm ắp thức ăn dùng trong cả mùa đông chưa chắc đã hết. Nhưng trong khi Kiến đi tìm mồi, Ve Sầu ở nhà một mình thấy buồn, đi múa hát với đàn bướm, tối lại về nhà ngủ.

     Một hôm, trời tối đã lâu, Kiến nóng lòng chờ bạn mà không thấy bạn về. Sáng sớm hôm sau, Kiến đi tìm Ve Sầu, nghe thấy Ve Sầu đang nghêu ngao trên cành lá, Kiến bò tới:

     – Anh đi đâu mà cả đêm hôm qua không về nhà? Về đi thôi. Về mà xem, nhà rất nhiều thức ăn. Ta không lo gì mùa đông tháng giá nữa.

     Ve Sầu đã không về thì thôi, lại còn mắng bạn:

     – Anh ngu lắm. Thức ăn đầy rẫy thế này tội gì mà hì hục cho mệt xác. Anh xem tôi có chết đâu. Thôi từ nay anh mặc tôi. Ai lo phận nấy.

     Kiến buồn bã ra về.

     Ít lâu sau, lá rừng dần dần ngả màu vàng, chỉ hơi có gió nhẹ là thi nhau rụng tới tấp. Trời trở rét. Mưa tầm tã suốt ngày, gió bấc thổi từng cơn. Rét thấu xương. Ve Sầu không có chỗ trú, ướt như chuột lột, run như cầy sấy. Ve Sầu ngượng quá, không dám lại nhà Kiến nên lần mò đến nhà Ong xin ăn.

     Nó vừa lò dò đến cửa thì Ong tưởng ve vào ăn cướp vội xông ra đốt. Ve Sầu đau quá, vừa chạy, vừa kêu khóc ầm ĩ. Bị Ong đốt nên mắt Ve Sầu lồi ra, mũi sưng vù lên và vì quá đói bụng nên bụng ve tuy to nhưng rỗng tuếch.

(Truyện ngụ ngôn La Phông-ten)

0