I. Đọc hiểu (6.0 điểm). Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
Các bạn lớp tôi thường gọi Lộc là “Lộc còi” vì Lộc bé lắm, mười một tuổi mà bằng đứa chín tuổi. Hẳn vì “còi” nên Lộc có vẻ yếu, thường hôm nào học năm tiết, tiết học hát cuối cùng là Lộc hát chẳng ra hơi, có khi cứ dựa vào tập thể mà Lộc chỉ lí nhí hoặc mấp máy mồm hát theo thôi. Người ta bảo thể lực yếu thì thường học kém, thế mà Lộc học chẳng kém. Còn tôi, trông tôi có vẻ cao lớn hơn Lộc thì học lại chẳng giỏi giang gì. Tôi kém nhất là môn Toán. Cô giáo phân công Lộc giúp đỡ tôi về môn này. Không hiểu sao, mỗi lần giúp tôi học, Lộc thích đến nhà tôi hơn là tôi đến nhà Lộc. Nói cho đúng thì từ đầu năm học, tôi chưa đến nhà Lộc lần nào. Tính Lộc rủ rỉ ít nói. Mẹ tôi rất mến Lộc. Mẹ thường hay nêu Lộc để làm gương cho tôi. Mẹ làm tôi lắm khi tự ái. Mẹ nói là Lộc bé mà học giỏi, chăm, ngoan, lại nền nếp, cẩn thận… Có thể những điều trên mẹ tôi nói đúng, nhưng riêng cái điểm cẩn thận thì tôi không chịu. Tôi nghĩ rằng Lộc “ki bo” thì có. Cả lớp tôi chúng nó đều nhận xét thế. Lộc có cái cặp sách đã cũ mà cứ quý như vàng, không bao giờ vứt cặp xuống đất, không bao giờ dám ngồi lên cặp. Có cái bút máy Trường Sơn nét đã to bè, thế mà cứ viết viết, cất cất chi chút, chỉ dám viết cái bút ấy vào những buổi kiểm tra bài, còn ngày thường thì Lộc viết bút chấm mực. […]
Cuối học kì hai, Lộc báo cho tôi một tin chả vui gì:
- Bố tớ sắp mù hẳn rồi, Viện mắt người ta bảo phải mổ mới khỏi. Mấy hôm nữa bố tớ vào viện. Tớ phải làm thay cả phần việc của bố ở nhà để kiếm sống, lại còn phải chăm sóc bố nữa chứ. Chắc tớ chả tiếp tục học được nữa. – Lộc giúi vào tay tôi cái bút Trường Sơn: - Cậu cầm lấy cái này mà dùng, tớ giữ mà không dùng nó phí đi!
Lúc này giọng Lộc đã run run, không còn bình tĩnh như trước. Tôi nắm chặt tay Lộc và nói:
- Cậu cứ giữ lấy cái bút này. Cậu cần phải tiếp tục học. Tớ sẽ giúp cậu trong thời gian bố cậu vào viện. Sau giờ học ở trường, tớ sẽ về nhà cậu, chúng mình cùng học, cùng làm. Vả lại cái việc sửa dép cũng dễ thôi, cậu bảo tớ vài lần là tớ làm được. Mẹ tớ sẽ rất vui lòng nếu như tớ giúp được cậu. Mẹ tớ quý và thương cậu lắm.
(Bạn Lộc, Xuân Quỳnh, Văn học và Tuổi trẻ, số tháng 10 năm 2021, tr.48-51)
Câu 1. Văn bản trên thuộc thể loại gì?
Câu 2. Xác định ngôi kể được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 3. Chỉ ra số từ trong câu “Vả lại cái việc sửa dép cũng dễ thôi, cậu bảo tớ vài lần là tớ làm được”.
Câu 4. Trong đoạn trích, mẹ của nhân vật tôi nhận xét Lộc là người như thế nào?
Câu 5. Chi tiết “Lộc có cái cặp sách đã cũ mà cứ quý như vàng, không bao giờ vứt cặp xuống đất, không bao giờ dám ngồi lên cặp” giúp em hiểu gì về Lộc?
Câu 6. Thông điệp ý nghĩa nhất với em từ văn bản trên là gì? Theo em, cần làm gì để có thể xây dựng được một tình bạn đẹp?
II. Làm văn (4.0 điểm). Viết đoạn văn (khoảng 200 từ) ghi lại cảm xúc của em về bài thơ sau:
Trưa hè gió thổi
Hoa phượng lung lay
Cánh hoa rụng bay
Như bầy bướm lượn
Tiếng ve ca rộn
Nghe như tiếng đàn
Trưa hè liên hoan
Hoa bay, ve hát.
(Trần Đăng Khoa)
Phần làm văn thì mình lấy bài để tham khảo thôi ah, còn nếu thấy mình có trả lời phần đọc hiểu thì các bạn đối chiếu bài của mình với đáp án là được. Chúc bạn học tốt nha.
Một hôm khu vườn , tia nắng và cơn gió gặp nhau và 3 đứa chơi rất vui😂
Trong một khu vườn yên bình nằm khuất sau những ngọn đồi, ánh nắng vàng rực rỡ buổi sáng sớm bắt đầu len lỏi qua từng tán lá xanh mướt, làm cả khu vườn như bừng tỉnh. Cỏ mềm dưới chân và những khóm hoa đồng nội đua nhau nở rộ, rực rỡ như cầu vồng nhỏ trải dài trên nền đất. Trong vườn, có hai người bạn thân thiết luôn cùng nhau sẻ chia mọi điều - Tia Nắng và Cơn Gió.
Tia Nắng có ánh vàng ấm áp, mỗi lần cậu xuất hiện, cả khu vườn như được truyền thêm sức sống. Mọi cây cỏ hoa lá đều nghiêng mình đón nhận tình cảm nồng nàn mà cậu mang lại. Tia Nắng luôn tươi vui và sôi nổi, cậu thích cảm giác được sưởi ấm mọi vật, từ những chiếc lá xanh cho đến mặt đất nâu.
Còn Cơn Gió, với làn gió mát mẻ và nhẹ nhàng, luôn mang đến sự dễ chịu cho khu vườn. Cơn Gió hiền hòa nhưng cũng có phần tinh nghịch, thích vờn quanh những đóa hoa, làm chúng rung rinh như đang khiêu vũ. Cậu còn rất nhạy bén, chỉ cần một chút thôi là có thể nhận ra sự thay đổi của thiên nhiên, từ những đám mây xa xăm hay bầu trời chuyển sắc.
Một ngày nọ, khi cả hai đang dạo chơi trong vườn, Cơn Gió khẽ thì thầm với Tia Nắng: “Cậu thấy không, mọi thứ hôm nay sao mà yên bình đến lạ. Tớ muốn thử điều gì đó khác lạ, thử thổi một làn gió mạnh xem sao.”
Tia Nắng mỉm cười, nói: “Vậy tớ sẽ ở bên cậu, chiếu sáng để cả vườn không cảm thấy lo lắng.”
Và thế là, Cơn Gió bắt đầu nhẹ nhàng khuấy động không khí, làm những chiếc lá đung đưa như chào đón sự mới lạ. Càng lúc, cơn gió càng mạnh hơn, cuốn theo những cánh hoa bay lượn trong không trung. Khu vườn ngỡ ngàng nhưng vẫn cảm nhận được sự an lành từ ánh nắng của Tia Nắng.
Khi đã mệt, Cơn Gió dịu lại, trở về với sự nhẹ nhàng vốn có. Cậu nói với Tia Nắng: “Thật là thú vị! Cậu có thấy không, mọi thứ thật sống động biết bao khi chúng ta cùng nhau tạo nên điều mới lạ.”
Tia Nắng gật đầu đồng ý, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cả hai hiểu rằng, sự kết hợp của họ, dù là nồng nhiệt hay dịu dàng, đều làm cho khu vườn thêm sinh động và tràn đầy sức sống. Khu vườn vẫn là khu vườn, nhưng với Tia Nắng và Cơn Gió, mỗi ngày lại là một cuộc phiêu lưu mới, mang lại niềm vui và hạnh phúc cho tất cả những gì tồn tại nơi đó.