Từ nội dung bài thơ " Trăng con gái " của tác giả Nguyễn Lãm Thắng kết hợp trí tưởng tượng của em, hãy kể 1 câu chuyện diễn ra trong đêm trăng đẹp ấy.
Giúp mik với mai mik bộp rồi :))
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài thơ ngày của cha muốn gửi gắm đến cho ta thông điệp: Hãy yêu thương cha, người đã nuôi nấng dạy dỗ ta nên người. Chúng ta hiểu thêm phần nào sự vất vả, hy sinh của người cha.
Bài thơ ngày của cha muốn gửi gắm đến cho ta thông điệp: Hãy yêu thương cha, người đã nuôi nấng dạy dỗ ta nên người. Chúng ta hiểu thêm phần nào sự vất vả, hy sinh của người cha
câu chuyện nói về những con người ích kỉ, chỉ khư khư nghĩ cho mình. câu chuyện cũng nêu lên bài học rằng: cần cống hiến, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình để mình trở nên có ích và tỏa sáng
Trường học giống như ngôi nhà thứ hai của học sinh. Và kỉ niệm mà tôi còn nhớ mãi là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, tôi được mẹ chuẩn bị đầy đủ cho đồ dùng học tập. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ lúc sáu giờ. Tôi đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Vì bố mẹ bận đi làm sớm nên ông nội sẽ đưa tôi đến trường. Đúng bảy giờ, ông đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Trên đường đi, tôi cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng. Hôm nay, ngôi trường Tiểu học thật đẹp đẽ. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Trường gồm ba dãy được xây dựng theo kiểu hình chữ U quen thuộc. Mỗi dãy nhà đều có ba tầng. Từ cổng trường đi thẳng vào là dãy nhà hiệu bộ, phía hai bên là các phòng học của chúng tôi. Các dãy nhà đều được sơn màu vàng và có mái tôn đỏ. Tôi được ông nội dắt tay đưa vào lớp học. Theo sau ông, tôi cảm thấy háo hức lại lo lắng. Lớp học của tôi nằm ở tầng một, gần cầu thang. Cô giáo chủ nhiệm đã đứng ở cửa lớp để đón chúng tôi. Đến nơi, tôi nép sau lưng ông mà không dám bước vào. Nhờ có sự động viên của ông mà tôi đã dũng cảm hơn. Buổi học diễn ra vui vẻ, thú vị làm sao! Buổi chiều, ông nội đến đón tôi về. Tôi háo hức kể cho ông nghe về ngày đầu đi học. Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đã trở thành một kí ức đẹp đẽ đối với tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui vẻ khi nhớ về kỉ niệm này.
Chúc bạn học tốt
Trường học giống như ngôi nhà thứ hai của học sinh. Và kỉ niệm mà tôi còn nhớ mãi là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, tôi được mẹ chuẩn bị đầy đủ cho đồ dùng học tập. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ lúc sáu giờ. Tôi đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Vì bố mẹ bận đi làm sớm nên ông nội sẽ đưa tôi đến trường. Đúng bảy giờ, ông đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Trên đường đi, tôi cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng. Hôm nay, ngôi trường Tiểu học thật đẹp đẽ. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Trường gồm ba dãy được xây dựng theo kiểu hình chữ U quen thuộc. Mỗi dãy nhà đều có ba tầng. Từ cổng trường đi thẳng vào là dãy nhà hiệu bộ, phía hai bên là các phòng học của chúng tôi. Các dãy nhà đều được sơn màu vàng và có mái tôn đỏ. Tôi được ông nội dắt tay đưa vào lớp học. Theo sau ông, tôi cảm thấy háo hức lại lo lắng. Lớp học của tôi nằm ở tầng một, gần cầu thang. Cô giáo chủ nhiệm đã đứng ở cửa lớp để đón chúng tôi. Đến nơi, tôi nép sau lưng ông mà không dám bước vào. Nhờ có sự động viên của ông mà tôi đã dũng cảm hơn. Buổi học diễn ra vui vẻ, thú vị làm sao! Buổi chiều, ông nội đến đón tôi về. Tôi háo hức kể cho ông nghe về ngày đầu đi học. Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đã trở thành một kí ức đẹp đẽ đối với tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui vẻ khi nhớ về kỉ niệm này.
Hình ảnh Bác Hồ trong năm khổ thơ đầu bài "Đêm nay Bác không ngủ" hiện lên thật gần gũi, giản dị nhưng cũng vô cùng cao đẹp. Giữa đêm rừng lạnh giá, khi mọi người đã say giấc, Bác vẫn thức canh cho bộ đội ngủ yên. Tấm lòng bao la, tình yêu thương sâu sắc của Bác dành cho chiến sĩ thể hiện qua từng hành động nhỏ: nhẹ nhàng đi dém chăn, lo lắng vì sương lạnh có thể làm họ cảm lạnh. Dù bản thân đã già yếu và cũng cần nghỉ ngơi, Bác vẫn quên mình vì đồng đội, vì cuộc kháng chiến. Qua đó, hình ảnh Bác hiện lên như một người cha già kính yêu, luôn dành trọn trái tim cho những người lính, làm nổi bật phẩm chất cao đẹp và tấm lòng nhân ái bao la của Người.
Bài thơ Đêm nay Bác không ngủ là một tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Minh Huệ. Bài thơ do ông sáng tác vào thời kì kháng chiến chống Pháp năm 1951 đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhân dân đất Việt. Hình ảnh Bác thức trắng suốt đêm không ngủ vì dân công đã để lại trong em sự cảm phục và kính mến dành cho Bác. Bác vì thương những người hoạt động cách mạng nước Việt mà đã bỏ đi giấc ngủ của mình. Còn về phần anh đội viên, anh hết mức nằng nặc Bác ngủ nhưng Bác lại không đi. Thay vào đó, Bác lại động viên anh đi ngủ để mai còn đánh giặc. Người đọc có thể thấy được tình cảm yêu nước thương dân, cống hiến vì cách mạng của Bác là vô bờ bến. Bác là một người cha vĩ đại của toàn thể nhân dân Việt Nam. Hình ảnh ân cần như một người cha của Bác được thể hiện rõ nét qua bài thơ này. Qua đó, em có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc, yêu thương đất nước, công dân, cách mạng của Bác Hồ. Bài thơ còn cho em hiểu thêm về sự biết ơn, trân trọng và cả vui sướng của nhân dân ta khi được làm việc cùng Bác.
Tóm tắt truyện "Chiếc gươm thần của Lê Lợi"
Ngày xưa, khi giặc Minh đô hộ nước ta, Lê Lợi lãnh đạo nghĩa quân Lam Sơn chống lại quân xâm lược. Một hôm, Lê Thận – một người dân chài – kéo lưới ba lần đều bắt được một thanh gươm lạ. Ông mang về nhà cất giữ.
Sau đó, Lê Thận gia nhập nghĩa quân và trong một lần Lê Lợi đến nhà ông, thanh gươm bỗng phát sáng. Khi cầm lên, Lê Lợi thấy trên lưỡi gươm có khắc chữ "Thuận Thiên" (nghĩa là "theo ý trời"). Sau đó, Lê Lợi còn tìm được một vỏ gươm vừa khớp với thanh gươm, chứng tỏ đó là bảo kiếm trời ban.
Nhờ có gươm thần, nghĩa quân Lam Sơn ngày càng mạnh, chiến đấu dũng cảm và giành nhiều thắng lợi. Cuối cùng, họ đánh bại quân Minh, giành lại độc lập cho đất nước.
Một hôm, khi Lê Lợi dạo thuyền trên hồ Lục Thủy (nay là hồ Hoàn Kiếm), Rùa Vàng trồi lên mặt nước và xin lại gươm thần. Hiểu rằng sứ mệnh của gươm đã hoàn thành, Lê Lợi trao trả thanh gươm. Rùa Vàng ngậm lấy gươm và lặn xuống hồ. Từ đó, hồ được gọi là hồ Hoàn Kiếm (hồ Trả Gươm).
Đêm trăng đẹp, bầu trời trong xanh như một tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh trăng bạc. Trăng con gái, với ánh sáng êm ái, đang nhẹ nhàng rọi xuống mặt đất. Trong đêm trăng này, có một cô gái trẻ tên là Linh. Cô sống trong một ngôi làng nhỏ bên bờ sông. Linh yêu thích đêm trăng và thường đi dạo bên sông vào những đêm như thế này. Khi cô đi dạo, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, tạo ra những gợn sóng ánh sáng đẹp mắt. Linh cảm thấy như mình đang đi trên một con đường bằng bạc, dẫn đến một thế giới huyền bí. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng hát mềm mại từ xa. Tiếng hát đó giống như tiếng chim hót, nhưng lại mang một nét gì đó quen thuộc. Linh cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng hát, và cuối cùng, cô thấy một bóng người đang đứng trên một hòn đảo nhỏ giữa sông. Bóng người đó là một cô gái xinh đẹp, với mái tóc dài đen óng ả và đôi mắt sáng như sao. Cô gái đó là Trăng Con Gái, đang hát một bài hát về tình yêu và hạnh phúc. Linh cảm thấy như mình đang được mời vào một thế giới khác, một thế giới nơi tình yêu và hạnh phúc là những điều duy nhất tồn tại. Cô quyết định đi đến hòn đảo và tham gia vào bài hát của Trăng Con Gái. Khi Linh và Trăng Con Gái hát cùng nhau, ánh trăng chiếu xuống mặt nước càng trở nên sáng hơn. Những gợn sóng ánh sáng đẹp mắt trở nên rõ ràng hơn, và không khí trở nên trong lành và tươi đẹp hơn. Đêm trăng đẹp, với sự hiện diện của Trăng Con Gái, đã trở thành một đêm không thể quên đối với Linh. Cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của bản thân trong bài hát của Trăng Con Gái, và cô biết rằng mình sẽ luôn nhớ đến đêm trăng đẹp này.
Cảm ơn bạn