K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

31 tháng 8

Dưới đây là đoạn văn mẫu bạn có thể tham khảo về cảm xúc sau khi đọc bài “Gặp lá cơm nếp”:


Sau khi đọc bài “Gặp lá cơm nếp”, mình cảm thấy rất xúc động và ấm lòng trước tình cảm sâu sắc, giản dị của người bà dành cho cháu. Câu chuyện không chỉ đơn thuần kể về một món ăn bình dị mà còn thể hiện tình cảm gia đình thiêng liêng, sự quan tâm, chăm sóc tận tình và tình thương yêu vô bờ bến. Hình ảnh bà cẩn thận gói lá cơm nếp, dành cho cháu món quà nhỏ bé nhưng chan chứa tình cảm khiến mình nhớ đến những kỷ niệm thân thương bên gia đình. Qua đó, mình hiểu hơn về giá trị của tình thân, sự sẻ chia và những điều giản dị trong cuộc sống thường ngày mà ta dễ dàng bỏ qua. Món ăn không chỉ là thức ăn mà còn là biểu tượng của sự gắn kết, của những kỷ niệm ấm áp không thể phai nhòa. Đọc xong, mình cảm thấy trân trọng hơn những người thân yêu bên cạnh, muốn dành nhiều thời gian, tình cảm hơn để chăm sóc và yêu thương họ. Bài viết cũng khiến mình suy ngẫm về cách thể hiện tình cảm, không cần những lời nói hoa mỹ mà chỉ cần sự chân thành và hành động giản dị. Qua đó, mình cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống giản đơn mà ý nghĩa.


Bạn có muốn mình giúp chỉnh sửa hoặc làm đoạn văn theo một phong cách khác không?

31 tháng 8

Sau khi đọc bài "Gặp lá cơm nếp," tôi cảm thấy một nỗi xúc động sâu sắc, như thể có một dòng cảm xúc ngọt ngào và ấm áp lặng lẽ len vào lòng. Bài thơ đưa tôi trở về những ký ức xưa cũ của một thời tuổi thơ, nơi có hương vị thân thuộc của làng quê và tình yêu thương giản dị mà chân thành. Những hình ảnh của lá cơm nếp trong bài thơ khiến tôi nhớ về những ngày tháng cùng bà mẹ, cùng bạn bè, quây quần bên mâm cơm ấm áp, có cả vị ngọt bùi của lá nếp và sự vất vả của những công việc lao động chân tay.

Mỗi lời thơ, mỗi câu văn trong bài như một nốt nhạc du dương, nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý nghĩa. Nó không chỉ làm sống dậy hình ảnh quê hương, mà còn khơi gợi trong tôi những suy nghĩ về giá trị của tình thân, của sự gắn bó giữa con người với thiên nhiên. Bài thơ như một lời nhắc nhở về những điều giản dị, nhưng vô cùng quý giá mà chúng ta đôi khi quên đi trong cuộc sống hiện đại. Đọc xong, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, bình yên và tràn đầy biết ơn vì những gì mình đang có.


30 tháng 8

nhờ A.I đk :>>


30 tháng 8

“Con người càng tiên tiến hiện đại thì lại càng cô đơn” - một nhận định ngắn gọn nhưng chứa đựng một nghịch lý sâu sắc về hành trình phát triển của nhân loại. Đó là tiếng thở dài của linh hồn con người giữa một thế giới ngày càng được kết nối bằng công nghệ nhưng lại dường như đánh mất đi những kết nối tinh thần chân thật nhất. Liệu rằng sự tiến bộ có phải là nguyên nhân dẫn đến sự cô đơn, hay nó chỉ là một hệ quả tất yếu trong quá trình con người vươn tới những đỉnh cao mới?

Trước hết, cần phải khẳng định rằng, sự tiên tiến và hiện đại hóa đã mang lại cho con người một cuộc sống vật chất đầy đủ chưa từng có. Từ những tiện nghi trong sinh hoạt, những phương tiện di chuyển tốc độ cao, cho đến mạng lưới internet toàn cầu - tất cả đều được tạo ra để phục vụ và kết nối con người. Chúng ta có thể trò chuyện với một người bạn ở cách nửa vòng trái đất chỉ bằng một cú chạm màn hình, hay cập nhật tin tức của cả thế giới trong nháy mắt. Thế nhưng, nghịch lý thay, chính trong thời đại kết nối ấy, sự cô đơn lại trở thành một “căn bệnh” phổ biến của xã hội hiện đại.

Sự cô đơn ấy, trước hết, bắt nguồn từ nhịp sống hối hả và sự thống trị của các mối quan hệ ảo. Con người bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của những mục tiêu cá nhân và những lo toan cơm áo gạo tiền. Họ có quá ít thời gian để dừng lại, lắng nghe và thấu hiểu những người xung quanh. Các mối quan hệ thân tình, sâu sắc dần được thay thế bằng những tương tác nhanh, gọn, tiện lợi trên mạng xã hội. Chúng ta có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn “bạn bè” ảo, nhưng lại khó lòng tìm được một người có thể sẻ chia những nỗi niềm sâu kín nhất giữa đêm khuya. Sự hiện diện của những “like”, “comment” tạo ra một ảo giác về sự kết nối, nhưng thực chất, nó chỉ là một thứ hào nhoáng bề ngoài, che giấu đi một tâm hồn đang khao khát được lắng nghe và thấu hiểu một cách chân thành.

Hơn thế, sự tiên tiến cũng khiến con người trở nên cá nhân hóa hơn bao giờ hết. Xã hội hiện đại tôn vinh chủ nghĩa cá nhân, khuyến khích mỗi người trở nên độc lập và tự chủ. Điều đó là tích cực, nhưng nó cũng vô tình khoét sâu thêm hố ngăn cách giữa người với người. Mỗi cá nhân trở thành một “ốc đảo” biệt lập, với những suy nghĩ, lo âu và áp lực riêng mà họ cho rằng chỉ mình mình phải gánh chịu. Họ ngại chia sẻ, ngại bộc lộ điểm yếu vì sợ bị đánh giá, sợ làm phiền người khác. Sự cô đơn trong xã hội hiện đại không phải là không có người bên cạnh, mà là đứng giữa một đám đông nhưng không thể nào tìm được sự đồng điệu, là có cả một thế giới trong lòng bàn tay nhưng không biết gửi gắm nỗi lòng vào đâu.

Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn nhận một chiều, chúng ta sẽ rơi vào sự bi quan. Bản thân sự tiên tiến không phải là nguyên nhân trực tiếp gây ra cô đơn. Nó là một công cụ, và cách chúng ta sử dụng công cụ ấy mới quyết định chúng ta cô đơn hay hạnh phúc. Chính sự lệ thuộc thái quá vào công nghệ, sự đánh đổi các giá trị tinh thần để đổi lấy lợi ích vật chất mới là cội rễ của vấn đề. Sự tiên tiến đáng lẽ phải giải phóng con người khỏi những lao động chân tay nặng nhọc để họ có nhiều thời gian hơn cho đời sống tinh thần, cho gia đình và bạn bè. Nhưng thay vào đó, nhiều người lại để mình bị cuốn vào những mục tiêu không điểm dừng, những cuộc chạy đua không hồi kết.

Vậy đâu là lối thoát? Có lẽ, chìa khóa nằm ở chính nhận thức và sự lựa chọn của mỗi chúng ta. Sự tiên tiến là không thể đảo ngược, và chúng ta không nên từ chối nó. Thay vào đó, hãy học cách làm chủ công nghệ, sử dụng nó như một phương tiện để củng cố, chứ không phải thay thế, những mối quan hệ thực. Hãy dành thời gian chất lượng cho những người thân yêu, học cách lắng nghe và chia sẻ một cách chân thành. Hãy can đảm bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình, tham gia vào các cộng đồng có cùng sở thích và đam mê. Quan trọng hơn, hãy học cách sống chậm lại, lắng nghe tiếng nói nội tâm và tìm thấy sự bình yên trong chính mình. Bởi lẽ, khi ta hòa hợp được với bản thân, thì dù thế giới bên ngoài có ồn ào, xô bồ đến đâu, ta vẫn có thể tìm thấy một chốn bình yên để không cảm thấy cô đơn.

Tóm lại, câu nói “Con người càng tiên tiến hiện đại thì lại càng cô đơn” là một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Nó phơi bày một nghịch lý của thời đại: càng kết nối ảo, càng đánh mất kết nối thật. Sự tiến bộ về mặt vật chất và công nghệ dường như đang vượt xa sự phát triển của đời sống tình cảm và tinh thần. Nhưng cuối cùng, hạnh phúc và sự kết nối đích thực không nằm ở những cỗ máy hay thuật toán, mà nằm ở trái tim biết yêu thương và sẻ chia. Hãy để sự tiên tiến là đôi cánh nâng đỡ chúng ta bay cao, chứ đừng để nó trở thành những bức tường vô hình khiến chúng ta xa cách và cô đơn.

30 tháng 8

Dưới đây là cách sắp xếp các ý chính của văn bản "Bầy chim chìa vôi" theo một trình tự hợp lý (dựa trên nội dung văn bản của tác giả Võ Quảng, thường được học trong chương trình Tiểu học):


Trình tự các ý chính của văn bản "Bầy chim chìa vôi":

  1. Khung cảnh thiên nhiên vào buổi sáng sớm trên cánh đồng.
    → Không khí yên tĩnh, trong lành, trời đất thanh bình.
  2. Xuất hiện bầy chim chìa vôi đang bay trên đồng.
    → Chúng bay là là trên mặt ruộng, lượn thành từng đàn.
  3. Hình ảnh sinh động và đẹp mắt của bầy chim.
    → Chim bay nhanh, đều, tạo nên hình ảnh rất đẹp và vui mắt.
  4. Tác giả quan sát và thể hiện sự yêu thích bầy chim.
    → Bày tỏ tình cảm yêu mến, thích thú trước vẻ đẹp và sức sống của bầy chim.
  5. Bầy chim chìa vôi làm cho cảnh đồng quê thêm sinh động.
    → Làm nổi bật vẻ đẹp bình dị, yên ả của làng quê Việt Nam.
30 tháng 8

Tham khảo

27 tháng 8

1.

“Áo chàm đưa buổi phân ly,
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay.”
(Tố Hữu – Việt Bắc)
“Áo chàm” hoán dụ chỉ người Việt Bắc.

“Bàn tay ta làm nên tất cả,
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm.”
(Hoàng Trung Thông)
“Bàn tay” hoán dụ cho người lao động.

“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng,
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.”
(Viễn Phương – Viếng lăng Bác)
“Mặt trời trong lăng” hoán dụ cho Bác Hồ.

“Áo nâu liền với áo xanh,
Nông thôn cùng với thị thành đứng lên.”
(Tố Hữu)
“Áo nâu” hoán dụ chỉ nông dân, “áo xanh” hoán dụ chỉ công nhân.

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con.”
(Trần Quốc Minh – Mẹ)
“Những ngôi sao” hoán dụ cho sự lặng lẽ, kiên nhẫn.

“Vì nhân dân quên mình,
Vì nhân dân hi sinh.”
(Tố Hữu)
“Nhân dân” hoán dụ chỉ Tổ quốc, đất nước.

“Áo vải cờ đào giúp sức cho vua.”
(Nguyễn Đình Chiểu – Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc)
“Áo vải” hoán dụ chỉ nghĩa sĩ nông dân.

“Bàn tay ta đã chai sần,
Vẫn giương cao ngọn cờ cách mạng.”
“Bàn tay” hoán dụ cho người lao động cách mạng.

“Trái tim Bác sáng ngời,
Cháu con đời đời ghi nhớ.”
“Trái tim Bác” hoán dụ chỉ tình yêu thương của Bác Hồ.

“Lá cờ đỏ thắm giữa trời,
Là máu bao người ngã xuống.”
“Lá cờ đỏ thắm” hoán dụ cho Tổ quốc, độc lập tự do.

1 tháng 9

a. Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được. → Phép ẩn dụ: “Con sóng” → Đối tượng ẩn dụ: Sóng là hình ảnh ẩn dụ cho cảm xúc, tình yêu mãnh liệt và nỗi nhớ của người con gái đang yêu. → Kiểu ẩn dụ: Ẩn dụ hình tượng (dùng hình ảnh sóng để biểu đạt cảm xúc nội tâm)


b. Con cò mà đi ăn đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. → Phép ẩn dụ: “Con cò” → Đối tượng ẩn dụ: Con cò là biểu tượng cho người lao động nghèo, đặc biệt là người mẹ tảo tần, vất vả. → Kiểu ẩn dụ: Ẩn dụ biểu tượng (dùng hình ảnh con cò để nói về số phận con người)


c. Cây trên núi đảo lại thêm xanh mượt, nước biển lại lam biếc, đặm đà hơn hết cả mọi khi, và cát lại vàng giòn hơn nữa. → Phép ẩn dụ: Cây xanh, nước biển, cát vàng → Đối tượng ẩn dụ: Thiên nhiên được miêu tả như mang cảm xúc, tâm trạng con người trước vẻ đẹp đất nước → Kiểu ẩn dụ: Ẩn dụ chuyển đổi cảm giác (dùng cảm nhận của con người để miêu tả cảnh vật)

phân tích:
a, !Thông báo! : sóng nhớ bờ
b, thông điệp: Ko đc để con cò đi chơi đêm!
c, Lưu ý: ko đc để người đói đọc!

26 tháng 8

Tình yêu Tổ quốc Việt Nam là một tình cảm thiêng liêng và sâu sắc, chảy trong huyết quản của mỗi người dân đất Việt. Đó không chỉ là sự gắn bó với mảnh đất hình chữ S này, mà còn là niềm tự hào về lịch sử hào hùng, về những chiến công hiển hách mà cha ông ta đã gìn giữ và bảo vệ. Yêu Tổ quốc là yêu những giá trị văn hóa truyền thống, yêu những con người đã làm nên bản sắc dân tộc, từ những điều bình dị nhất như lũy tre làng, con đường đất đỏ đến cả những hy sinh thầm lặng của các anh hùng liệt sĩ. Trong thời bình, tình yêu ấy được thể hiện qua việc học tập, lao động hăng say, góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, văn minh. Mỗi hành động, dù nhỏ bé, nếu xuất phát từ trái tim hướng về Tổ quốc đều góp phần làm nên sức mạnh to lớn, để Việt Nam mãi mãi trường tồn và phát triển. Tình yêu này còn là ý thức trách nhiệm bảo vệ chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, là sự đoàn kết, đồng lòng để xây dựng một đất nước vững mạnh, sánh vai với cường quốc năm châu. Đó là ngọn lửa luôn rực cháy trong tim, là động lực để mỗi người con Việt Nam cống hiến hết mình vì quê hương, đất nước.

a ) Biện pháp tu từ:

So sánh: “Cảnh khuya như vẽ” → gợi cảnh thiên nhiên đẹp, tinh tế, như một bức tranh.

-Hoán dụ/ẩn dụ: “người chưa ngủ” chính là Bác Hồ.

Tác dụng:
Làm nổi bật vẻ đẹp vừa thơ mộng vừa thiêng liêng của cảnh đêm khuya. Đồng thời, cho thấy tâm hồn nghệ sĩ và tấm lòng yêu nước, nỗi lo cho dân cho nước của Bác Hồ – dù cảnh đẹp nhưng Người vẫn trăn trở vì vận mệnh đất nước.


Đề bài: Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu ở dưới:“Cha gửi cho con chiếc ảnh cái cầuCha vừa bắc xong qua dòng sông sâuXe lửa sắp qua, thư cha nói thế,Con cho mẹ xem – cho xem hơi lâuNhững cái cầu ơi, yêu sao yêu ghê,Nhện qua chum nước bắc cầu tơ nhỏ,Con sáo sang sông bắc cầu ngọn gió.Con kiến qua ngòi bắc cầu lá tre.Yêu cái cầu vồng khi trời nổi gióBắc giữa trời cao, vệt xanh...
Đọc tiếp

Đề bài: Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu ở dưới:

“Cha gửi cho con chiếc ảnh cái cầu
Cha vừa bắc xong qua dòng sông sâu
Xe lửa sắp qua, thư cha nói thế,
Con cho mẹ xem – cho xem hơi lâu

Những cái cầu ơi, yêu sao yêu ghê,
Nhện qua chum nước bắc cầu tơ nhỏ,
Con sáo sang sông bắc cầu ngọn gió.
Con kiến qua ngòi bắc cầu lá tre.

Yêu cái cầu vồng khi trời nổi gió
Bắc giữa trời cao, vệt xanh vệt đỏ,
Dưới gầm cầu vồng nhà máy mới xây
Trời sắp mưa khói trắng hơn mây.

Yêu cái cầu tre bắc qua sông máng
Mùa gặt con đi đón mẹ bên cầu:
Lúa hợp tác từng đoàn nặng gánh
Qua cầu tre, vàng cả dòng sâu

Yêu cái cầu treo lối sang bà ngoại
Như võng trên sông ru người qua lại,
Dưới cầu nhiều thuyền chở đá chở vôi;
Thuyền buồm đi ngược, thuyền thoi đi xuôi.

Yêu hơn, cả cái cầu ao mẹ thường đãi đỗ
Là cái cầu này ảnh chụp xa xa;
Mẹ bảo: cầu Hàm Rồng sông Mã
Con cứ gọi: cái cầu của cha.”

(Phạm Tiến Duật, Cái cầu – Thứ NX8 Văn học Hà Nội, 1970, tr 5-6)

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt và thể thơ.

Câu 2: Bài thơ kể về một câu chuyện. Đó là câu chuyện gì và người kể là ai?

Câu 3: Từ “Cái cầu của cha”, bạn nhỏ liên tưởng đến nhiều cây cầu khác. Hãy liệt kê và nêu hình dung của em về những cây cầu đó.

Câu 4: Biện pháp tu từ nào được sử dụng để biểu đạt tình cảm của bạn nhỏ dành cho những cây cầu. Em hãy chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó (2 hình ảnh sử dụng biện pháp tu từ)

Câu 5: Theo em, bạn nhỏ yêu cầy cầu nào nhất? Vì sao?

Câu 6: Tình cảm của bạn nhỏ đối với những cây cầu thể hiện điều gì?

Câu 7: Hình ảnh người cha và người mẹ xuất hiện trong bài thơ gợi cho em suy nghĩ gì?

Giúp mk vs, mai mk nộp r!!!

11

vì bài dài nên mik làm riêng lẻ nha !

Câu 1 : Phương thức biểu đạt chính : Biểu cảm

Thể thơ : 8 chữ

25 tháng 8

dài thì dài thật nhưng bạn giúp mk hết nha! Xin bn đó T-T

25 tháng 8

Đoạn thơ:
“Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng”
là một trong những đoạn hay nhất của bài thơ Mùa xuân nho nhỏ (Thanh Hải), thể hiện vẻ đẹp tinh khôi của thiên nhiên và tâm hồn yêu đời của nhà thơ. Hình ảnh con chim chiền chiện cất tiếng hót vang giữa bầu trời mùa xuân vừa quen thuộc, vừa đầy sức sống. Tiếng chim không chỉ được nghe mà còn được cảm nhận bằng hình ảnh “từng giọt long lanh rơi” – một ẩn dụ rất sáng tạo, gợi tiếng chim như những giọt âm thanh trong trẻo, rơi nhẹ giữa không gian, làm cho mùa xuân như có hình, có khối, có sắc màu và âm thanh. Cử chỉ “Tôi đưa tay tôi hứng” thể hiện thái độ nâng niu, trân trọng cái đẹp của thiên nhiên, của sự sống. Đó cũng là một biểu hiện sâu sắc của tình yêu cuộc đời, của khát vọng hòa mình vào mùa xuân của đất trời. Qua đoạn thơ này, người đọc cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm, thiết tha với cuộc sống của nhà thơ – một con người dù đang cận kề cái chết vẫn luôn hướng về vẻ đẹp và sự sống với tất cả niềm say mê và trân trọng.


25 tháng 8

có tính dấu câu không?