K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Quê có một cái đình từ lâu lắm rồi, những năm một nghìn chín trăm lâu lắc. Trải qua bao thăng trầm biến cố nó từng xảy ra nhiều trận giao tranh và cũng là nơi chôn cất tử sĩ sĩ thời Mỹ Ngụy. Bom đạn tàn phá nên Đình chỉ còn mỗi cái cổng, tấm bình phong và vài tượng đá, còn phần nhà đều tan nát hết. Đến năm 1973 khi giao tranh không còn diễn ra ở khu vực này nữa người ta xây chỗ...
Đọc tiếp

Quê có một cái đình từ lâu lắm rồi, những năm một nghìn chín trăm lâu lắc. Trải qua bao thăng trầm biến cố nó từng xảy ra nhiều trận giao tranh và cũng là nơi chôn cất tử sĩ sĩ thời Mỹ Ngụy. Bom đạn tàn phá nên Đình chỉ còn mỗi cái cổng, tấm bình phong và vài tượng đá, còn phần nhà đều tan nát hết. Đến năm 1973 khi giao tranh không còn diễn ra ở khu vực này nữa người ta xây chỗ này thành trường tiểu học và là mở đầu nhiều chuyện ly kỳ, em xin kể các chuyện xảy ra theo trình tự thời gian:

Lúc khởi công xây trường người ta tính đập hết cả cái cổng đình với mấy bức tượng còn xót lại luôn. Có ông trong làng (thực chất ở em không có làng mà có thôn thôi) gan lắm xung phong ra triệt hạ mấy cái di tích. Ổng đập xong tượng mãng xà (cao 2m5) thì tối về ốm liệt giường ngay, người nhà cúng xin tha tội mãi không khỏi, khoảng gần tháng thì chết. Người ta sợ quá nên không dám đập nữa, khoanh vùng xây trường không phạm vào mấy di tích.

Giai đoạn sau giải phóng, trường Đình là nơi họp ban đêm của thôn, em nghe kể lại là họp hợp tác xã gì đó, tuần nào cũng 2-3 buổi. Có một hôm nội em đi họp, thường thì 7h nhưng hôm nay họp sớm khoản nửa tiếng. Nội em đi gần trường thì thấy mọi người đã đến họp nêu ý kiến ồn ào rồi, lo bị trễ bị phạt nên nội chạy nhanh vào. Nhưng vừa qua cổng trường mọi thứ yên lặng như tờ, những bóng người tiếng nói, ánh đèn không thấy đâu mà thay bằng màn đêm tĩnh lặng gai người. Nội sợ quá chạy ngược ra lại ngoài lộ thì gặp ông trưởng thôn lững thững đi vào. Ổng mới bảo “thím làm gì ngoài đó thế, tới 7h mới họp, qua có nói người ta thông báo rồi mà”. Thế là biết ma nhát.

Trường có cái tượng cọp đá gần cổng đình (Có cái trụ cao cỡ 2m rồi có con cọp lớn ngồi trên, to giống thật chứ không phải mấy con be bé đặt ngoài mồ mả nhé). Có lần bạn em (năm đó lớp 5) tè vào tượng. Thế là hôm sau nó ốm nghỉ đến hơn cả tuần lễ mới đi học lại. Lên hỏi nó bệnh cảm hay gì thì nó nói bị sưng con c*, bố mẹ nó cúng khấn gì đó mới khỏi đi học được. Cả bọn bắt vạch ra xem thì thằng nào cũng thấy hổ thẹn, mới tí tuổi mà khẩu pháo to lớn bá đạo :))). Đùa chứ nó sưng nhìn thảm lắm, to đùng. Thế là từ đợt đó cấm có đứa nào dám béng mảng lại đó nữa.

Có chuyện này mới rùng rợn. Ở trường có 1 gia đình nghèo ở đó làm cai. Nhà này nghèo xin mảnh đất khuôn viên phía sau trường ở rồi bán bánh kẹo cho học sinh kiếm thu nhập với dọn quét trường mỗi tháng 200-300k gì đó. Nhà này nghèo cất được 2 nhà tranh vách đất kế nhau, 1 cho bà mẹ già hơn 70 tuổi ở với con út, 1 cho gia đình ông con trai lớn. Ông con trai lớn là thầu xây dựng (nhỏ thôi, xây chuồng heo, nhà cấp 4, mồ mả,..) nên hay nhậu về khuya toàn 1-2h sáng mới về. Một đềm kia, trúng ngày rằm, ổng uống say rồi đi lếch thếch vào sân trường về nhà. Bỗng nhiên ổng nghe có tiếng gầm gừ kỳ lạ sau lưng, không phải tiếng chó mèo. Ổng mới quay lại thì hỡi ôi! Dưới ánh trăng mờ ảo, con cọp đá đã nhảy xuống từ lúc nào đang gầm gừ đi qua đi lại nhìn ổng chằm chằm bằng cặp mắt đỏ như 2 hòn than nóng. Bao nhiêu bia rượu tỉnh cả, ổng chạy cắm cổ vào nhà bà mẹ già đóng cửa lại, tiếng con cọp chạy sau lưng rõ mồn một. Bà mẹ già với ông con trai nhỏ tỉnh giấc hỏi “chứ làm gì mà chạy như ma thế”. Ổng mới kêu con cọp nó nhảy xuống. Lúc này mới nghe có tiếng gầm gừ bên ngoài. Bà mẹ vội thắp nhang cắm lên bàn thờ rồi khấn vái xin ông cọp tha tội đứa con không biết phép tắc mạo phạm giờ giấc khuya. Bên ngoài còn nghe tiếng cào vào vách đất. Cả nhà lo sợ mà không biết làm sao. May sao tàn nửa cây nhang thì không nghe gì nữa. Cả nhà ngồi im thêm cả tiếng đồng hồ, thấy yên mới lục tục đi ngủ. Bà già đó là bạn của nội em nên bà ấy kể. Từ hôm đó ông này không bao giờ dám đi qua 12 giờ khuya nữa. Có người còn đồn là mấy con cọp đá này là ác thú bị trời đày phong ấn vào các trụ đá nhưng em chả tin lắm, nhưng mà có thể là thế lực siêu nhiên làm cho con cọp đá sống lại thật.

Có đêm mấy ông thầy (Ông hiệu trưởng, ông thầy thể dục với ông dạy vẽ) ở lại trường để chống lũ. Nửa đêm gió lốc mạnh làm cửa sổ gỗ tung ra (của có mấy cái ống song sắt ống tròn cắm dọc). Ông thầy vẽ nằm hướng đầu về phía cửa sổ, ổng ngửa ngược lên thì giật mình vì có “thằng ma” trăng trắng sang sáng không có tóc nhìn vào cười nhăn nhở, hai tay nó thọc vào trong song cửa sổ. Ổng sợ quá trùm mền nằm im. Cả đêm 2 ông kia không biết gì nhưng ổng không ngủ được, ổng cứ nghe giữa tiếng gió rít có tiếng bước chân với tiếng nói, cười khanh khánh. Lâu lâu còn nghe kêu “Ê, ê thằng kia, dậy chơi”… Đến lúc mệt quá ngủ lúc nào không hay. Sau đó ổng đòi đổi người, mấy ông kia thấy ổng sợ quá nên miễn bắt canh.

Cảm ơn các bác đã nghe chuyện của em nhé.

0
PHẦN 1 : TIẾNG CHIM LỢN– Từ xa xưa , chim lợn được biết đến là loài chim mang lại điều xui xẻo cho gia chủ mỗi khi nó cất tiếng kêu tại nhà ai đó , người ta cho rằng chim lợn là sứ giả cõi âm , mỗi khi nó kêu thì chắc chắn có người chết . Cái suy nghĩ ấy ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, đặc biệt tại các vùng nông thôn .Quê tôi là một vùng đồng bằng Bắc Bộ , nơi tôi sinh...
Đọc tiếp

PHẦN 1 : TIẾNG CHIM LỢN

– Từ xa xưa , chim lợn được biết đến là loài chim mang lại điều xui xẻo cho gia chủ mỗi khi nó cất tiếng kêu tại nhà ai đó , người ta cho rằng chim lợn là sứ giả cõi âm , mỗi khi nó kêu thì chắc chắn có người chết . Cái suy nghĩ ấy ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, đặc biệt tại các vùng nông thôn .

Quê tôi là một vùng đồng bằng Bắc Bộ , nơi tôi sinh ra và lớn lên là một cái thôn nhỏ được bao quanh bởi rừng già và sông suối , cuộc sống của bà con chủ yếu là canh tác nông nghiệp , tuy có phần nghèo khó nhưng cuộc sống nhìn chung là êm đềm và thanh bình lắm . Thôn tôi có tên là thôn Đầm , vì giữa thôn có cái đầm to lắm , chả biết nó có từ bao giờ , các cụ kể lại thì nó đã có từ khi các cụ còn nhỏ , chiến tranh bị bom đạn cày xới , không ít lần bom rơi xuống cái đầm ấy , nổ tung toé , cứ mỗi lần như thế cái đầm lại to hơn , nước lúc nào cũng đầy nhưng đặc biệt nó lại không trong mà đen sẫm một màu nhưng lại không có mùi hôi .

📷

Trưởng thôn , bác Thành , bác ấy năm nay đã ngoài 60 , bác ở một mình trong căn nhà giữa xóm , gần cái đầm nước lớn , vợ bác mất sớm , các con bác đứa lớn đi làm ở Hà Nội , đứa nhỏ mới lấy chồng tận mạn Lai Châu , không hay về nhà , bác cứ lủi thủi một mình như vậy cũng đã lâu lắm rồi . Chuyện kể ra thì cũng chẳng có gì nếu như không xảy ra cái sự lạ ngày hôm đó .
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm đó , khi mọi người còn chưa thức , bác Thành đang ngủ thì có tiếng đập cửa ình ình kèm tiếng người gọi thất thanh

– Bác Thành ơi , dậy …dậy mau đi mà xem kìa , chết người rồi , nhanh … Nhanh bác ơi !

Bác Thành vội vàng ra mở cửa , hỏi gấp
– Có chuyện gì thế , mới sáng sớm mà ầm ĩ thế cô Hoa , ai chết ? Chết ở đâu ? Sao lại chết ?
Cô Hoa lắp bắp
– Thằng Hoan , thằng Hoan chết rồi bác ạ , người ta vừa đưa về , mọi người đang ở nhà nó đông lắm , bác đến nhanh đi bác !

Không tiện hỏi gì thêm , bác Thành vớ lấy cây đèn pin mà cùng cô Hoa đi thẳng đến nhà Hoan , nhà Hoan ở cuối xóm , lúc đến đã thấy mọi người tụ tập đông lắm , người ra kẻ vào phụ giúp , cũng có kẻ đứng chỉ trỏ to nhỏ nói chuyện . Thấy bác đến mọi người bảo nhau tránh ra để bác đi vào , vào đến cửa thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến bác bàng hoàng .
Trong nhà , giữa cái chiếu trải ở giữa nhà là thằng Hoan , à không , nói đúng hơn là những gì còn lại của thằng Hoan được đặt ở giữa cái chiếu trải giữa nhà . Cảnh tượng ấy hãi hùng đến mức giờ kể lại bác Thành vẫn thấy sợ . Cái thân xác nó gần như bị xẻ làm đôi , trái tim bị móc ra bị cái gì đó ăn mất, hai con ngươi lòi ra bên ngoài hốc mắt , ruột gan phèo phổi lòi cả ra , trương phình lên , bốc mùi tanh hôi , cái miệng bị xé rách đến mang tai , nhìn kinh dị lắm , vài người yếu bóng vía thì ôm miệng nôn thốc nôn tháo , có người thì ngất tại chỗ , bố mẹ thằng Hoan đang khóc ngất lên ngất xuống khi thấy con mình như thế . Vợ thằng Hoan thì ngất ngay khi thấy thân xác của chồng , đứa con gái mới 6 tuổi thì khóc nấc lên gọi bố . Nhìn cảnh tượng ấy ai cũng mủi lòng xót thương , có người không cầm được mà khóc to lên .
Nói về gia đình thằng Hoan , là một gia đình thuần nông , Hoan là anh cả , ở với bố mẹ già và vợ con , Hoan mới xin được làm bảo vệ ở một công ty trên thị trấn , hay đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho gia đình . Lúc tối anh gọi về báo cho vợ là hôm nay anh trực đêm nên gần sáng mới về , bảo vợ con ngủ trước .
Cô vợ cho con ngủ xong nhưng không tài nào ngủ được , lòng nóng như lửa đốt , tâm trạng tự nhiên bất an lo lắng , bồn chồn khó chịu , cô cảm thấy sợ hãi vì lần gần nhất cô có cảm giác này là lần bố cô bị tai nạn bất ngờ mà qua đời . Ruột gan nóng bừng cô bước xuống giường , đến bên bàn thờ gia tiên thắp nén nhang cầu xin gia tiên phù hộ , cô chưa kịp đốt nhang thì bố chồng lên tiếng
– Sao giờ con còn chưa ngủ ? Con đang định làm gì thế ?
Cô đáp :
– Bố chưa ngủ ạ ? Con thấy ruột gan nóng bừng không tài nào ngủ được nên ra đây định thắp nhang xin gia tiên phù hộ .
Ông Hoàn , bố anh Hoan lại nói
– Bố với mẹ con cũng thế , cảm thấy bất an quá , không biết có chuyện gì xảy ra không . Bố cũng đang định thắp nhang xin gia tiên phù hộ đây , thôi con đưa đây bố thắp cho.
Cô vợ đứng lùi lại cho bố chồng đốt nhang , lạ thay nén nhang vừa cắm xuống thì bùng cháy dữ dội , trong nhà , con bé con hết toáng lên gọi bố . Chị vợ chạy vào dỗ con , con bé nước mắt lăn dài nói mơ thấy bố máu me đầy mình đứng ở cửa sổ thò tay vào định ôm nó , nó sợ quá hét toáng lên thì mẹ chạy vào .
Chưa hết , ngoài cây nhãn , tiếng con chim lợn kêu to , rõ ràng từng tiếng trong cái không gian đặc quánh làm cho con người ta khó thở lại càng thêm căng thẳng . Ông Hoàn giục con đi ngủ và trấn an rằng không có chuyện gì đâu .
Cả nhà vừa tắt đèn được một lúc thì có người gọi cửa
– Bác Hoàn , chị Thoan ơi , anh Hoan … Anh Hoan chết rồi !

Câu nói ấy khiến cả nhà sửng sốt , chưa kịp định thần thì người ta khiêng anh Hoan vào đến cổng , ánh đèn vừa được bật sáng lên thì chị Thoan ngất ngay tại chỗ khi thấy cảnh tượng hãi hùng kinh khiếp ấy , con bé con cũng chạy theo ra ngoài nhìn thấy bố nó tái mặt rồi khóc ré lên . Mọi người cũng kéo đến , người thì phụ giúp ma chay , người đi gọi bác trưởng thôn . Mọi chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết .

Bác Thành vẫn đứng đờ người như chưa tin vào mắt mình , bác đứng im Như pho tượng chả thốt lên được từ nào , tiếng khóc rấm rức vẫn vang lên não nề thê lương và ảm đạm . Khi mọi người còn chưa kịp qua cơn sang chấn thì trên cây nhãn , tiếng con chim lợn lại vang lên ghê rợn , có người cầm đá ném thì nó vỗ cánh bay đi , lúc nó bay qua liếc ánh mắt nhìn mọi người mà ai cũng nổi hết da gà .
Từ trong góc nhà , không biết từ đâu xuất hiện một con mèo đen to lắm , đang từ từ tiến ra chỗ xác anh Hoan .
Bác Thành lúc ấy mới bừng tỉnh hét lớn
– Chặn con mèo đen ấy lại , không được để nó nhảy qua cái xác !
Nhưng đã muộn , con mèo lấy đà phóng vụt qua xác anh Hoan , lúc này như có một ma lực thu hút , thân xác anh Hoan với lòng mề phèo phổi còn lòng thòng nhỏ máu tong tỏng dần dần đứng dậy một cách khó khăn và kinh dị trước con mắt hốt hoảng của tất cả mọi người

Còn tiếp ……

0
Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê...
Đọc tiếp

Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).

Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê vào đâu đc, có cây có ao =)) Nhưng điều mà ai cũng sợ là để đến được sân bóng phải đi qua cánh đồng. Cánh đồng này toàn mồ mả không à. Thì hôm đó là hôm chủ nhật mình đang trên đường đến sân để đá bóng thì quái lạ sao hôm nay ở ngôi mộ kia lắm người thế. Mình vốn tò mò lên đến xem có chuyện gì không? Thì có người phụ nữ trung niên đang ngồi giữa mọi người, bà ấy cứ lấy tay đập đập xuống đất và nói với người bên dưới : ” Mày đang đạp vào đầu tao đấy “. Mình thấy là lạ nên hỏi mọi người ‘ Sao bác ấy ngồi trên này mà bảo anh kia đạp lên đầu là sao ạ ‘. Mọi người bảo ” Kia là mẹ chồng của bác ấy nhập vào để lên miệng “. Mình như hiểu ra mọi điều và nhìn kĩ hơn xung quanh hoá ra người nhà đang chuyển mộ cho bà ý. Mình nhìn bên phải thì ôi trời nhà nào mà đào hố phân ở ngay mộ người ta bảo sao người ta đòi chuyển là phải. Đang chăm chú nhìn thì bác kia à nhầm bà kia ” Tao ngửi đủ lắm rồi . Làm nhanh lên ” và khua tay múa chân thấy ai cũng bảo ” Anh em cả tao đấy vào chuyển nhà cho tao đi “. Một lúc sau thì đào mộ lên mà y như rằng chỗ anh kia vừa đứng là nơi đầu cái áo quan. Có người thanh niên đứng xem còn cười cười bà kia tức qua đuổi đánh cho mấy cái tát và doạ ” Mày có tin là tao quở mà đến chết không “? Anh ta mặt tái mét và xin lỗi không ngừng. Điều đáng nói là sức người thanh niên kia chạy thì sao làm sao một người phụ nữ lại đuổi được nhanh như vậy ? Mình thấy ly kỳ quá thì về kể với bà mình . Bà mình nói rằng trần sao âm vậy. Ở trên này muốn sạch, muốn đẹp thì ở dưới đó cũng vậy thôi. Mộ cũng coi như ngôi nhà của người chết vậy. Từ đó mình luôn tin rằng tồn tồn với cuộc sống hiện tại luôn có một thế giới tâm linh nào đó. Và đừng dại mà đi đùa giỡn với người chết nhé không lại giống anh thanh niên mình kể như mặt tái mét ra

Truyện Ma : Gặp Dà về thăm nhà.
Thôi vào vấn đề được nói đến luôn nhé, không dài dòng văn tự làm chi cho mệt.
Dà mình mất năm 2015 ( vừa mới mất ý ) , nói qua về dà t nhé. Dà t thì không có chồng nên coi t như con ruột vậy, t thì khỏi nói coi dà như mẹ đẻ ra mình vì dà nuôi nấng mình từ lúc lọt lòng mẹ ra ( do công việc nên gửi mình dưới bà ngoại ) . Mình lớn lên theo niềm vui của dà dành cho mình. Đến trước khi dà mất thì khi rảnh mình luôn xuống chơi với bà với dà. Nhưng chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra vào đúng ngày mình đi thi . Mới bước ra khỏi phòng thi mình nhận được tin nhắn nói ra đang mệt và có thể đi bất cứ lúc nào. Nghe xong tin đó, mình thấy lo lắng vô cùng vì hôm trước mình vẫn thấy dà cười đùa vui vẻ cơ mà? Bao nhiêu câu hỏi mình tự đặt ra và cuối cùng mình cũng biết được sự thật là do dà bị trúng gió khi đi ngủ. Mình phóng xe như bay để về nhà gặp nhà lần cuối. Trước mặt mình không còn là người mà cười đùa hàng ngày mà chỉ là người bệnh đang nằm ngửi ôxi. Mình không nói lên lời lao vào xem dà thế nào thì đã thấy dà yếu lắm rồi ,chừng 2 tiếng sau thì dà đi. Khi đưa tang dà mình cố gắng hết sức để cùng các bác khiêng quan tài dà ra xe rồng 5 bánh. Lên đển nghĩa trang thì cùng gắng xuống đỡ dà xuống huyệt rồi lủi thủi về nhà. Cứ thế cho đến vài ngày sau , bà mình gặp dà đang ngồi ở ghế và ngồi buồn thiu. Nói với bà mình ” Con không chăm sóc được mẹ nữa rồi. Đành phải nhờ vào chị con.” Bà mình vỡ oà khi thấy người con đã chết mà vẫn không yên tâm về người mẹ già. Hôm sau mình đi ngủ thì gặp dà về , dà bảo với mình “Đừng buồn, dà vẫn ở đây không đi đâu đâu, cứ cố gắng học tập, dà ở dưới đó sẽ được yên lòng hơn “. Lúc đó mình định nói thì dà đã đi đâu mất rồi. Khi hỏi bà mình thì bà bảo ” Do dà hợp với quý mình nên hay cho mình gặp “. Từ đó cho đến nay dà cũng hay cho mình gặp lắm nhưng dà bảo ở dưới đó dà trông trẻ nên không về thăm nhà nhiều được. Mình cũng bớt buồn đi phần nào khi dà được trông trẻ, dà quý trẻ con lắm.
Chuyện mình kể các bạn sẽ cho là nhàm chán nhưng mình nói thật nhé, thà đọc truyện ma thật còn hơn loại bịa đặt.

0
Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần...
Đọc tiếp

Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần chợ cách con sông chỉ một dải đất rộng chừng một trăm mét , từ nhà tôi nhìn thẳng ra sông có thể thấy được làng bên kia rõ môn một , tất cả các giao thương người ta phải qua sông , từ đi chợ , đi làm hay đi ra bến xe đều phải qua con sông này . Thời buổi hiện đại , con đo chỉ còn tồn tại trong những câu thơ lời hát , nhưng ở quê tôi, nó là phương tiện đi lại hữu hiệu nhất giữa các làng các xã là cầu nối giữa đôi bờ mênh mông. .. tôi lớn lên ở đây từ nhỏ , nhà gần bến đò , nên chứng kiến rất nhiều những vụ lật đò thương tâm , nhưng vụ tai nạn trên bến đò năm 1997 làm 11 người chết là vụ tai nạn thương tâm nhất.

Tôi còn nhớ rất rõ thời điểm đó là tháng 9, sau nhiều ngày lũ lụt nước xuống dần , trời bắt đầu hửng nắng tuy không còn mưa nhưng nước sông vẫn chảy khá siết , người bên kia sông bắt đầu đi chợ nhiều hơn bởi cả tháng trời nay họ không thể đi chợ vì lũ lụt . con đò chở khoảng mười lăm người qua sông , đang lướt nhẹ trên dòng sông lạnh ngắt thì một người khách làm rơi nón xuống , vì cố tình chụp lại , khiến con đò chồng chênh và lật úp , nước mới rút nên dòng sông vẫn chảy rất mạnh và con nước vẫn còn sâu quá đầu người, trong đó đa số là phụ nữ và trẻ em theo mẹ đi chợ , chỉ vài người đàn ông và ông lái đò thoát chết , còn lại 11 mạng người nằm trong lòng sống lạnh , và cũng cả tháng sau người ta mới tìm hết . Con khóc mẹ , bà khóc cháu , chồng khóc vợ , anh khóc e… không khí tang thương bao trùm cả một khúc sông. Nhang đèn hoa quả cúng kiếng mù mịt bến sông , khiến cho những ai nhìn vào cũng thấy lành lạnh . người lái đò bị công an bắt, người dân đi lại phải xuống bến dưới cách đó cả cây số , từ đó bên đò cung trở nên hoang lạnh .
thời gian trôi qua người sống cũng đã nguôi ngoai , nhưng người chết có lẽ họ không an phận , họ vẫn còn tiếc cuộc sống dương trần , vì vậy nên đã có rất nhiều những câu chuyện ma mị trên bến sông năm ấy . vào mùa hè dòng sông trơ đáy, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngang bẹn của người lớn , có việc người dân vẫn lội qua khúc sông ấy mà không cần phải đi đò . ông Tư hoàng ở cạnh nhà tôi kể , có lần ông đi qua nhà người bạn bên kia sông đám giỗ , khi về lúc đó khoảng 7 giờ tối ổng ra đến bến đo , định săn quần lội qua , ổng như chết lặng khi thấy bên bờ sông một đám người phụ nữ có con nít có tóc tai rủ rượi , mặt mày trắng bệch , quần áo ướt sũng đang ngồi nhìn ra ngoài con sông khóc thút thít, tuy hơi sợ nhưng nghĩ là người nhà của người chết , vì thương nhớ người quá cố nên họ ra đây để thắp nhang nhưng bản tính to mo nên quyết định lại xem thử . khi lại gần ông phát hoảng khi thấy họ nhảy xuống sông và biến mất , trả lại không gian yên tĩnh lạ thường , biết gặp phải những oan hồn chết sông năm trước, tuy nhien la người cứng bóng vía ông vẫn qua sông và về nhà. Ông đã kể cho mọi người nghe , và nhiều người nói cũng đã từng gặp những chuyện như ông , riêng tôi thì tôi không tin lắm vào chuyện của ông kể , tôi cũng có nhiều người quen bên kia sông cũng đi đi , về về qua khúc sông ấy, thậm chí đi về khuya nhưng tôi có thấy gi đâu có lẽ tôi cứng vía . từ nhỏ tôi đã không bao giờ tin trên đời này có ma, ba tôi thường nói với ae tôi rằng chỉ có người mắc bệnh về tâm lý mới thấy ma , có lẽ tôi đã ảnh hưởng nhiều từ lối sống cách nghĩ của ông .
năm 98 khi tôi 17 tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu cái tuổi quậy phá thích thể hiện mình thì nhậu nhẹt , cua gái , đi chơi đêm là chuyện rất đổi bình thường ở cái làng quê nghèo ven sông ấy . tôi còn nhớ rõ như in hôm đó là ngày rằm tháng 3 , thằng bạn bên kia sông có rủ tôi qua bên đó đá bóng , làm gì thì tôi có thể từ chối chứ đá bóng là tôi ok liền , trong các môn thể thao tôi thích nhất môn này . chiều hôm đó đá xong cũng đã 6h , về nhà nó nhậu khoảng 9h tôi ra về , thằng bạn nó rủ ở lại ngủ sáng về nhưng tôi không chịu , ngủ lạ nhà tôi ngủ không yên vả lại ba tôi khá nghiêm khắc trong vấn đề đi qua đêm của con cái . từ nhà đến bến sông khoảng 300m , ánh trăng cũng đã lên cao soi mọi vật rõ môn một , đêm đầu hè oi nồng, mô hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng trên trán , cộng với vài ly rượu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Trên lối mòn nhỏ ra bến sống giờ này chắc chỉ có mình tôi, rồi cũng tới bến sông những cơn gió nhẹ cộng với hơi nước của con sông mát lạnh làm tôi cảm thấy dễ chịu những bụi tre già du đưa chạm vào nhau nghe ken két trong không gian tỉnh lặng , mặt sông loang loáng ánh trăng soi .
Đi qua bãi cát, chân tôi chạm dòng nước mát lạnh từ từ lội đi trên sông, nghĩ về trận bóng đá hồi chiều đầu óc tôi như nhẹ tenh ,chợt chân tôi chạm vào cái gì đó như một búi tóc , rồi cái gì đó nhớt nhớt lượn dưới chân minh, cảm giác như hàng chục bàn tay đang cố níu chân tôi lại , cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng , tôi đứng như trời trồng giữa dòng sông, cũng may là đầu hè dòng sông cũng cạn , nước đoạn sông tôi qua cũng chỉ đến bụng . tôi bắt đầu nghĩ đến những câu chuyên ma của ông 7 hoàng của những người đã kể , mà trước đó với tôi chỉ là nhảm nhí , để dọa con nít . cố lấy can dam tôi hít một hơi thật sâu, thò tay vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo , co bước đi thật nhanh nhưng do lực cản của nước chân tôi vẫn nặng như chì , tuy nhien cái cảm giác của búi tóc , bàn tay dưới chân tôi lại hoàn toàn biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm , có lẽ đá bóng mệt lại thêm mấy li rượu làm tôi mất trí , nhưng duoi không gian tĩnh lặng tôi nghe rõ tiếng bì bõm phía sau lưng mình như có ai đó đang bơi , tôi ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh trăng rằm loang loáng tôi nhìn rất rõ những khuân mặt trắng bệch , với đôi mắt không chút biểu cảm đang cố bơi sau lưng mình , đã qua quá nửa sông nên nước cũng cạn dần , tôi cố lội thật nhanh , có những lúc nhìn sát hai bên người nhưng bóng trắng ấy bơi dập dềnh bên cạnh ngước nhìn tôi với con mắt đen ngòm , sâu hoam , trong đời mình tôi chưa bao giờ có cảm giác sợ đến vậy .rồi tôi cũng đã đến được bờ cát , cố chạy một đoạn rồi cũng khuỵ xuống , có lẽ tôi đã hết sức vì quá mệt . Tiếng bì bõm cũng đã hết , không gian tĩnh lặng trở lại , chỉ còn phì phò tieng thở dốc của tôi , tôi đưa mắt nhìn ra mép sông , dưới ánh trăng rằm soi tỏ , một đoàn người lớn có nhỏ có đứng sắp một hàng ngang dài dưới mép nước nhìn tôi , như cố tìm, cố níu keo cái gì đó trong cuộc sống vốn không con thuộc về họ nữa , bây giờ thì tôi không còn cảm thấy sợ họ , nhìn những bóng trắng ướt sũng lần lượt kéo nhau ra giữa sông rồi mất hẳn , tôi thấy thương cho họ vô cùng những phận người đoan mệnh , ở dưới đó chắc họ lạnh lắm .
giờ này đã khuya , tôi lê những bước chân mệt mỏi trên con đường mòn về nhà , mắt tôi cay sè , cổ tôi nghen lai .giá như năm đó người lái đò có trách nhiệm hơn với công việc của mình, đừng chở quá tải , giá như người khách đó không tiếc cái nón lá của mình, và giá như quê tôi đừng quá nghèo để có một cây cầu, thì những con người tội nghiệp ấy đâu phải nằm bo vơ dưới lòng sông lạnh . Ở miền quê giờ này mọi người đã chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng chó sủa, lâu lâu lại vang lên như xé tan màn đêm tĩnh lặng . nhà nhà đã tắt đèn di ngủ , nhưng ánh trăng vẫn sáng văng vặc trên đầu , trước mặt đèn nhà tôi vẫn sáng , có lẽ họ đang chờ tôi về , một trận lôi đình đang được ba tôi chờ sẵn …

0
Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là...
Đọc tiếp

Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là chuyện gì cũng thấy có nghe cô nói chị đấy ban ngày thì bình thường nhưng ban đêm thì cực kì xinh đẹp trời tối là mắt sáng long lanh da trắng hồng tóc đen các kiểu nhìn chung là xinh nhưng chả anh nào dám yêu .Có lần có đám ma đi qua cạnh trường tự nhiên chị đấy bị kiểu gì đấy nhưng tự nhiên khỏe mạnh nhảy phát qua cái tường hơn 2m Có cả thép gai .

📷

Bao nhiêu anh khỏe mạnh vào giữ mà ko được cô đi tìm cả buổi không thấy đâu cuối cùng lại gặp chị đấy đứng canhj nhà đám ma nghe tiếng kèn. nhưng bà cô sợ quá không dám vào hỏi luôn . Rồi tới hôm sau chị đấy về. thầy cô hỏi xem đi đâu thì chị ấy chỉ bảo là đi nghe kèn đám ma rồi đoạn trước đấy ko nhớ gì cả… sau thì chị đấy bị cho chuyển về nhà vì gây hoang mang cho bạn bè ..À mà chị đấy chỉ cần khen con gì đẹp là con đấy chết thẳng cẳng luôn máu còn phụt ra mồm với đít nữa nghe người ta nói là bị ma gà nhập vào và ăn hết nội tạng. Nếu khi biết con gì bị ma gà nhập thì dùng súng bắn vào đầu con đấy cho nó chết luôn .con ma không kịp thoát ra thì tiêu diệt được con ma.. còn con ma nhập vào người thì thường là không ăn nội tạng nhưng vẫn có trường hợp bị ăn.. bình thường nó chỉ đòi các thứ thôi. Sau khi bị nhập thì đổi luôn giọng với cử chỉ sức khỏe các thứ luôn…Nhưng cái chị đấy không đáng sợ chị đấy cũng chả muốn như thế đâu… chị đấy chỉ là con trong nhà có truyền thống nuôi con ma nên nó ko hại chị đấy nghe nói là truyền từ đời này qua đời khác không nuôi thì cả nhà chết có chuyện kể lại là nhà nuôi ma gà có một cái chum trong nhà. Mỗi tháng ném vào đấy một con gà sống cho con ma ăn không hiểu kiểu gì tháng sau con gà bốc hơi luôn chả còn cả lông. Nếu quên cho nó ăn nó sẽ đi phá làng xóm. Đấy là truyện ở trường..

Còn ở làng em cũng có nhà như vậy cũng nuôi ma gà. Vào nhà đấy có đặc điểm là nhà không có mạng nhện một tí nào cả..Và không có chổi quét nhà ai. để ý thì nhìn cái biết luôn.. nghe nói mấy ông thầy có cách làm kiểu gì đấy.. hình như là chôn than trước cửa nhà làm con ma ko ra được là cả nhà đấy chết sạch..Việc ma gà nhập thì xảy ra cơm bữa nên em cũng thấy quen rồi..Nó thường đi theo người nhà nuôi nó rồi nhập vào người khác đòi này nọ…Không được thì người đấy bị ăn hết nội tạng nghe nói vậy .. nghĩ cũng ghê .Trước có bà tầm 50 tuổi bị nhập vào người .. mọi người xung quanh vào hỏi thì bà kia bảo đói muốn ăn cơm.. thế là người ta gói cho gói cơm rồi bà đấy ôm gói cơm cười rồi nhảy phát qua cái hàng rào cao mà không sao rồi ngất luôn .Sau bà đấy tỉnh thì bảo không nhớ gì hết và rất mệt.. liệt giường mấy ngày luôn. Cái lạ là sau đấy con ma đấy nhập vào người khác rồi chửi ầm ý cả là cho cơm ko cho thịt 📷 .

Nói đúng cái giọng lúc nhập bà kia luôn. Rồi sau đấy mọi người phát hiện ra con ma này đi theo một cái cô xinh xinh…. và nhà đấy có ma gà. Cô đấy mặc dù xinh nhưng không ai dám lấy làm vợ hết cả. Hình như là có con với một anh nhưng gia đình anh đấy không cho lấy sau phải vác cái bụng bầu đến lấy một anh xấu nhất làng… xấu quá cũng ko ai chịu lấy luôn ..Rồi cô đấy sợ con ma kia nhập vào người trong làng nên là đi vào trong rừng sâu làm một cái nhà sống cùng anh đấy cách khá xa làng em . Nhưng lâu lâu chị đấy ra chợ mua rau lại có người bị nhập. À mà theo lời mấy anh chị kể thì ai bị ma gà bám theo trước khi bị nhập thường mơ thấy rắn hoặc là con vắt

Những người bị nhập phải chạy mà bị ngã úp mặt xuống đất thì con ma mới ra được

hoặc là có ông thầy làm phép.. nghe có vẻ buồn cười nhưng là truyện thật. Có bà bị ma nhập người ta đi gọi thầy về đang khóc đòi các kiểu ông thầy vừa bước chân đến cửa nhà… chỗ người bị nhập ngồi ko nhìn thấy cửa nhà đâu nhưng không hiểu sao vẫn sợ chạy toán loạn ở trên nhà sàn tầng trên mà nhảy phát xuống. Chạy biến luôn :)) Còn nhiều nữa nhưng mà em lười kể quá .cái chuyện đầu là em được nghe từ bà cô dạy sinh học bà cũng khá là già rồi và trường cấp 3 em học cũng có tuổi đời 60 năm rồi nên truyện ma nhiều lắm có mấy chuyện nữa này..Mọi chuyện bắt đầu khi có một chị có khả năng nhìn thấy ma. chắc có căn cửa gì đó vào trường em học cách đây cũng tầm lâu rồi chắc khoảng 8-10 năm gì đó . Có lần chị đấy lên phòng cô hiệu trưởng thì hốt hoảng chạy ra rồi bảo với cô là sao trên vai cô lại có đứa trẻ con thế cô nhưng lúc đấy làm gì có ai đâu làm bà cô sợ hãi tột độ . Trường em cũng có truyền thống giáo dục nên không thể mê tín dị đoan kiểu đó được nhưng bà hiệu trưởng vẫn quyết định gọi thầy về trừ tà… sau thì mọi người mới biết lí do là

Ngày xửa ngày xưa có một chị mang bầu ở nhà rồi rồi mới xuống trường em nhâp học nhưng ko ai biết là có bầu cả … đến khi bụng to thì là mùa đông nên là mặc nhiều áo khoác.. người ta nhìn cũng ko biết.. tưởng là béo thôi..Và sau đấy có đợt tiêm phòng sởi. chị kia không có biết và đi tiêm thế là sảy thai. Nhưng cũng cũng chả ai biết . Chị đấy trốn ở phòng. một mình chị đấy khác đẻ và khác mang đứa con đi vứt vào thùng rác OMG. Sau thì có người qua đấy mới phát hiện ra.. và truy ra là chị đấy.. Nhưng trong trường mà.. chả ai làm lễ gì đâu. À mà em quên nói trường em là nội trú :)) . Tiếp theo đến khi ông thầy pháp kia đến trường và làm lễ trong bí mật mới tòi ra thêm nhiều con ma nữa.. và nhiều câu truyện đáng buồn nữa.. sau em sẽ kể tiếp

0
lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có...
Đọc tiếp

lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có gác , nhà vệ sinh và một chỗ để bếp gas đc xây lên khá đẹp , tôi hỏi chủ thì ông nói lúc đầu xây cho công nhân làm cao su ổng ơ , nhưng sao thì không cho ở nữa nên bỏ trống , giờ để đó ai muốn thuê thì thuê , giờ tôi mới biết vì sao căn kiot rẻ thế rồi , nó nằm trong một khu trồng cao su , đường đất kéo dài từ quốc lộ ào nhà khá bẩn khi tháng mưa , tôi nghĩ cũng gần công ty thôi mướn luôn , nhưng đúng là lợi trước mắt nó hại phía sao

📷

Tôi dọn đến trong ngày , rửa nhà lau nhà mệt vl các bác ạ (ai đi làm mà dọn phòng trọ chắc biết cảm giác đó ) tôi dọn tầm 1h trưa thì xong , tôi nằm đó bấm điện thoại thì ông chủ nhà đến bảo
“Ủa con dọn xong rồi à ”
“Có gì không chú ” tôi hỏi
“Không có gì , nhà chú gần đây , tính qua dọn phụ con nhưng mà con dọn xong rồi ”
“Dạ cảm ơn bác ”
“Ừ mà này , tối con nên ít ra nha , đây khá vắng vẻ , nghe gì cũng đừng mở cửa , nguy hiểm lăm ”
Nói rồi ông cũng chạy xe đi , tôi thấy lạ lạ nhưng cũng dạ rồi vào đóng cửa ngủ luôn , lấy tối đi ……. Chơi game (em ghiền game lăm -_- , đừng ai cmt chữi em ) tôi ngủ ly bì đâu tới tận 10h tối mà quên ăn luôn , thức dậy chạy ra đầu đường ăn tô bún rồi về luôn , mười giờ rồi mà còn đánh game chắc mai tôi nghĩ không phép thì khổ .
Nằm xuống trằn trọc không ngủ chăc vì trưa ngủ nhiều quá , mở điện thoại lên truy cập facebook và zalo chat chít tý thì ngủ quên hồi nào chả hay , đến tầm 1h thì tôi nghe tiêng lục đục bên ngoài ( có thói quen mở điện thoại lên xem giờ khi thức giấc ) nên tôi định mở cửa ra xem nhưng nhớ lại lời ông chủ trọ nên thôi chỉ lén nhìn ra ngoài theo đường cửa sổ thì không thấy gì , tôi nghĩ là do mèo chó nó phá nên thôi vào ngủ tiếp , vưa quay lưng vào thì tôi nghe tiếng mấy con mèo nó ré lên y như tiếng con nít khóc vậy , nghe rợn cả người , nhưng tôi cũng chả quan tâm đi vào ngủ tiếp , qua mấy ngày sao thì đến lược tôi đi ca đêm , hôm đó lại đúng lúc đủ hàng nên công ty cho về sớm (12h sớm trong đây la không phải làm đến sáu giờ sáng ) tôi chạy xe về nhà cũng cở 10-15p , còn khoảng 200m thì tôi nhìn thấy có ba bốn cái bóng đen to và mấy cái bóng con nít đang ngồi trước cửa nhà tôi , tôi nghĩ thầm
“Chết mẹ rồi , không lẽ cái bọn xì ke nó mò đến đây ”
Tôi dừng xe lại lấy con dao bấm ra để trong túi quần phòng thân (hông có giang hồ gì đâu , chỉ bỏ túi phòng thân thôi =.= ) lúc đos cũng khá sợ nhưng nghĩ không lẽ bỏ ngồi đợi nó giai tán mới vào nhà ngủ , thà chết còn hơn , ngồi đây muỗi nó khiên đi luôn chứ giỡn , nghĩ vậy tôi lên xe chạy chầm chậm về phía nhà nhưng đến gần nhà thì tôi chẳng thấy ai , đôi dép tôi cũng để ngay ngăn trên cái ghế ko có dấu hiệu có người , tôi nghĩ cũng lạ nhưng chắc buồn ngủ rồi thấy tào lao vậy thôi
Tôi vào nhà tắm rửa chuẩn bị ngủ thì đèn tắt ngúm đi , nhìn ra cửa sổ thì thấy mấy cái đèn đường và đèn chiếu trong khu cao su sáng , thế dell nào đien nhà mình tắt , tôi đi coi cầu chì và đường dây trong nhà thì không có gì bất thường , không nghĩ ngợi nhiều , tôi khoá cửa lại rồi …….. Đi ngủ (giờ đó có kêu ai đến sửa đc ) . Trong cơn mê ngủ tôi nghe thấy nhưng âm thanh hỗn độn , nào là tiêng cười tiếng khóc , tiếng con nít giỡn , tiếng hát , nói chung là hàng ngàn âm thanh kỳ lạ cứ văng vẳng bên tai làm tôi phải giật mình tỉnh giất , đồng hồ điểm đúng 3h sáng ,
Chuyện không có gì đáng kể nếu như đêm đó tôi không mở cửa chính ra , tôi còn nhớ rõ đêm đó khoảng 12h đêm nghe tiếng ai đó nói chuyện inh ỏi bên ngoài , tôi lại có ít hơi men cộng thêm tính cọc cằn nên mở luôn cái cửa ra định chữi thì tôi đớ lưỡi khi thấy hai người đan bà mặc áo trắng đang đứng trươc cửa nhìn tôi chằm chằm , tôi còn nhớ rõ cái khuôn mặt trắng bệt , hai mắt đen sâu ngoắm và cái nụ cười kinh hãi . Tôi sợ quá đóng xầm cửa thở hổn hển nhưng cũng tự trấn ai là do men bia làm hoa mắt , phần vì buồn ngủ nên tôi cũng ngủ luôn không thèm nghĩ ngợi nhiều .
Sự việc diễn ra không phải hai hay ba đêm , mà nó diễn ra hằng ngày à nhầm hằng đêm , tôi bực lăm nhưng chưa có thời gian đi qua nhà ông chủ nhà hỏi , nhưng có hỏi thì chắc cũng trả lời là không biết hay đại loại là vậy , đêm đó tôi găn một cái camera hành trình (ông nào hay đi phượt thì biết loại camera đó ) rồi mới đi ngủ , đêm đó cũng nghe những tiếng tương tự nhưng tôi đách thèm quan tâm mà đi ngủ luôn , khoá cửa trong rồi nên tôi nghĩ chẳng ai mà vào đuoc , nhưng tôi đã lầm , ổ khoá và cửa tôi chỉ chống được trộm không chống được những thế lực vô hình mà tôi chưa từng được thấy …….. Và đêm đó chính là đêm kinh hoàng mà tôi phải chứng kiến
P/s câu chuyện không kể theo trình tự thời gian , chỉ kể theo những ngày mà tôi ngủ ở nhà vào ban đêm , vì khi tôi làm đêm thì sáng ở nhà , mà sáng thì làm gì có chuyện gì sảy ra chứ , mà có thì tôi cũng chẳng biết vì làm đêm về tôi ngủ như chết , có khiên bỏ sông cũng không biết .
-khi tôi gắn camera và an tâm để đi ngủ thì sóng chén tôi bổng rung lên dữ dội , tôi nghĩ có chuột nên mở đèn ra định đuổi chúng đi thì không thấy bất cứ con chuột nào trong nhà , tắt đèn lên nệm nằm ngủ thì tiếng động lại phát lên dư dội làm tôi hoảng hồn đứng dậy mở đèn lên , bực quá tôi ném hết vào cái thao rửa chén ở dưới bếp cho dù chúng chưa đc sử dụng (chơi ngu sáng rửa thấy mẹ ) thế là không còn tiếng động nào phát ra nữa , tôi còn nhớ tôi nằm xuống ngủ được một thời gian thì tôi bị bóng đè , lờ mờ mở mắt để vùng dậy nhưng không được , tiếng mưa bên ngoài và tiếng gió cộng thêm đang bị đè làm tôi hoảng sợ tột độ nhưng bây giờ có la thì cũng chẳng ai đến giúp , mà cửa tôi lại khoá trái (loại cửa kéo sắt ) tôi càng cố vùng thì cái bóng càng dữ chặc , bổng tôi nhớ đến lời mẹ tôi , khi bị bóng đè cứ niệm phật hay kêu bà nội thì sẽ hết , tôi làm thữ và cái bong biến mất , tôi lừ đừ rồi ngủ luôn cho tới sáng
Đi đến công ty với tinh thần mệt mõi , nguyên ngày đó không nói chuyện hay cươi giỡn vơi ai , chỉ cấm đầu vào công việc và chỉ muốn thơi gian qua nhanh để đươc về nghĩ ngơi . Khi về đến nhà thì tôi mở cái camera gắn vào laptop coi thì chẳng thấy có ai bên ngoài , ngồi next khoảng 30p xem có gì lạ không thì bổng nhiên cái laptop tắt liệm đi , khởi động mấy lần không được cho đến khi tôi tháo dây kết nối với camera thì mới khởi động được , đang ngồi thất thân thì “reeeeeeng ” tiếng chuông điên thoại phát lên làm tôi giật mình
“Anh à , nguyên ngày nay em thấy anh lạ lắm , có bệnh không ” hoá ra là nhỏ bạn làm chung công ty , lớn hơn nó nên toàn kêu là anh , tôi bảo không sao và sẳn tiện rủ nó đi trà sữa luôn cho thư giản đầu óc , tôi ngồi kể cho nó nghe câu chuyện thì nó đòi đến thử một đêm
( bà bắn , nhỏ này nay bạo dư , hằng ngày ai lỡ chạm vào người nó là la làng y như bị cưỡng hiếp mà nay đòi ở chung , ko lẽ ko sợ nữa đêm tôi làm gì nó à )
Nhưng tôi thì không đồng ý vì nó là con gái , hai đứa mà ở chung thế nào sáng ra cũng bị đồn ầm lên , lúc đó thì chỉ có biết kiếm chỗ mà chui =.= ( tôi nhát gái bẩm sinh , lại ghét ba cái thứ đồn đại phía sau lưng)
Dắt nó đi một hồi thì tôi chở nó về phòng trọ , tôi cũng về luôn định nghĩ chủ nhật thì đi kiếm trọ mới nhưng lỡ đóng một tháng tiền nhà rồi nên khá tiếc nhưng ở thì bị tra tấn tinh thần kiểu này chắc có mà chết sớm . Đêm đó tôi ngủ với 3 cái bóng đèn mở tolet hàng ba trong nhà mở hết (nói thật chói ko ngủ được, đó giờ ngủ tối quen rồi , đèn ngủ cũng ko thèm mở ) tôi khó khăn lắm mơi chìm vào giất ngủ đuoc thì lại bị tiếng động bên ngoài làm phiền , mà lạ lăm , hễ tôi mở mắt ra thì hết , bị bóng đè thì tâm 2 3h sáng , đêm đó tôi ngủ được tầm 1h thì hết chịu được bèn lấy điện thoại gọi cứu trợ ( mell hiểu sao gọi ngay cho nhỏ ý ) tôi nói trong hoảng sợ
“Em em còn ngủ không , anh không ngủ được ”
Nó chỉ hỏi tôi vì sao , tôi nói y như mấy lúc trước , không ngờ nó kêu qua phòng nó ngủ tạm trên gác phòng nó đêm nay đi , mai không có làm vì được nghĩ thứ 7 nó dắt đi lên chùa . Chỉ đợi có vậy tôi xách xe chạy đi ngay , đến nơi đã thấy nó chờ ở trước rồi nó dắt vào phòng kêu lên gác ngủ đi , còn dặn không được đi xuống dưới (mẹ tối mắc thì đi trên gác luôn à =.=) tôi lên gác lam luôn một giấc cho đến sáng , chở nó đi ăn xong nó bảo đi lên chùa xin bùa ngãi gì đó , tôi chở đi đến chùa đó coi bói thì đuoc thầy biết là tôi đang bị người âm theo dõi , phá phá chứ người ta không có làm hại mình , cứ làm một cái miếu nhỏ để trước nhà đốt nhan khói thì không sao nữa , về nhà tôi làm theo nhưng công nhân làm gì có thời gian xây miếu thờ , tôi mua cái ly hương để trên mấy viên gạch ống cùng mâm hoa quả khấn vái một hồi thì vào nhà dán mấy cái bùa thầy đã cho , đêm đó tôi được ngủ yên lành , lâu lâu lại có những tiếng động bên ngoài nhưng tôi mặc kệ , không bị.ngta vào nhà phá là an tâm cmnr , thỉnh thoảng tôi lãnh lương cũng mua trái cây , bánh mà cúng thì không sao
Viết tới đây thôi nhé , tiếng động trươc cửa lại rầm rộ lên rồi , mai được nghĩ , nay đi chơi nguyên đêm được , rủ nhỏ đi ăn 📷 à mà quên , do đi với tôi mấy ngày nên tôi tỏ tình luôn , ai ngờ nó đồng ý , thôi đi chơi đây , chúc mấy bác buổi tối vui vẻ ấm áp cùng những người thân bạn bè nha . Nhớ đừng ra ngoài vào ban đêm nhiều quá

minh ke luyen thuyen thoi dung de y

0
Mình thích đọc truyện trên đây từ lâu rồi nhưng nay có thời gian mình mới viết cho các bạn nghe về câu chuyện chính mình từng gặp.Cách đây 6 năm về trước mình chỉ mới có 17t .cái tuổi ham chơi thích đi đây đi đó.minh nhớ mãi ngày ấy.minh sang nhà bạn mình chơi và ngủ luôn ở đó.1 nam và 2 nữ.Tối đó 3 đứa mình chơi đánh bài rồi nghe nhạc đến tầm 10g đêm bắt đầu ngủ. không hiểu s...
Đọc tiếp

Mình thích đọc truyện trên đây từ lâu rồi nhưng nay có thời gian mình mới viết cho các bạn nghe về câu chuyện chính mình từng gặp.

Cách đây 6 năm về trước mình chỉ mới có 17t .cái tuổi ham chơi thích đi đây đi đó.minh nhớ mãi ngày ấy.minh sang nhà bạn mình chơi và ngủ luôn ở đó.1 nam và 2 nữ.

Tối đó 3 đứa mình chơi đánh bài rồi nghe nhạc đến tầm 10g đêm bắt đầu ngủ. không hiểu s đêm đó mình k ngủ dc. cứ trăn qua trở lại. chắc là do lạ chỗ nên khó ngủ. cứ mơ màng như v đến gần 2h sáng.minh quay sang thấy 2 đứa bn đã ngủ say từ đời nào r nên mình đi ra ban công ngồi xíu cho mát (vi phòng nhỏ mà hơi ngộp lắm).Minh ngồi vắt chân qua thanh ngaq của ban công cho thoải mái.vua ngồi vừa hát nghêu ngao nhưng mình hát nhỏ xíu ah..trong lúc hát mình nhìn xung quanh đây đó nhìn xuống chẳng thấy ai còn qua lại cả. nghĩ lại thấy mình cũng gan ghê. giờ đó mà còn ngồi hát hay thật.trong đầu thì k nghỉ gì cả. Vừa hát vừa đông đưa chân vô tình mình nhìn sang cây đa bên hướng nhà xéo xéo chỗ mình ngồi.cach chắc chừng 3m. thì hỡi ơi đập vào mắt mình là 1 nq con gái.toc che hết cả khuôn mặt mình k thấy rõ. cũng ngồi tư thế như mình.2 chân vắt vẻo nqaq cây còn đông đưa y chaq mình.minh sợ đến nổi người mình cứng ngắt. lạnh tê mặt.minh muốn đi vào mà chân mình nó cũng nhấc lên k muốn nỗi.2 hàng nước mắt mình nó trào ra 1 cách vô thức.minh lấy tay bên phải mình nhấc lấy cái chân bên phải lech’ lech’ từ từ vào trong.vua đi vừa vịn cửa k dám quay đầu lại.vao dc tới phòng thấy 2 đứa bn vẫn còn ngủ nqon nên k đánh thức. ráng nằm z đến lúc ngủ quên tới sáng.sang khi vừa dậy mình kể nqay cho tụi nó nqe.hy vọng tụi nó nói rằng chắc là mày nhìn nhầm. nhưng k….con bạn e nó nói “Mày cũng thấy nữa hả ” Vừa nghe câu đó xong e k cần hỏi tiếp làm gì. mặt e xanh lè lật đật chào nó r xuống đón xe ôm chạy về cho nhanh.tuy chuyện đã qua lâu và đến h e k còn gặp gì nữa nhưng cạch luôn việc qua bn ngủ. hát lảm nhảm vào giữa khuya như thê.hic e xin hết ạ :(*

0
Mình xin kể câu chuyện trấn yểm có thật xóm mình:Lúc nhỏ xóm mình có 1 cái lăng, nó là hai ngôi mộ cực kỳ to, nằm trong 1 cái hẻm nhỏ có tường và cổng sắt bao quanh, sau thì bị 2 gia đình giang hồ trong xóm lấn dần và lấn dần. Người xóm mình hay gọi là nhà mồ. Lúc nhỏ má hay cấm anh em trong nhà ban đêm không được bén mảng sang chỗ đó, má nói là nhà mồ đó thiêng lắm.Từ lúc còn nhỏ,...
Đọc tiếp

Mình xin kể câu chuyện trấn yểm có thật xóm mình:

Lúc nhỏ xóm mình có 1 cái lăng, nó là hai ngôi mộ cực kỳ to, nằm trong 1 cái hẻm nhỏ có tường và cổng sắt bao quanh, sau thì bị 2 gia đình giang hồ trong xóm lấn dần và lấn dần. Người xóm mình hay gọi là nhà mồ. Lúc nhỏ má hay cấm anh em trong nhà ban đêm không được bén mảng sang chỗ đó, má nói là nhà mồ đó thiêng lắm.

Từ lúc còn nhỏ, xóm mình ở là một cái ổ tệ nạn, hút chích, cave có mặt khắp mọi nơi. Xui xui ông già sai đi mua rượu còn gặp bác sĩ chích giữa đường nữa! Cách đây hơn 15 năm, có ông thầy bói dạo bị mù đi ngang qua, ổng dừng lại trước 2 nhà có máu mặt, giang hồ và đông con nhất xóm đó, chặc lưỡi và nói:

_Đất này không ở được, bị quở rồi, mau dọn nhà mà đi ngay! Trong xóm này có con quỷ 1 giò!

Sau này , ông cha của nhà thứ nhất bị chính thằng con của ổng đâm chết! Anh em nhà đó chia chác đất cát sao đó mà đâm chém nhau loạn xạ, người chết người đi tù, những ông con trai còn sót lại thì làm giang hồ bị người ta chém chết, bà mẹ thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống với mấy đứa con gái rồi cũng chết cách đây vài năm. Gia đình thứ 2 cũng y chang, cũng tranh giành đất cát, nhưng giờ mới chửi nhau thôi, chưa biết bao giờ mới chém lộn, bà mẹ vẫn khỏe, còn ông cha thì bị tai biến nằm 1 chỗ ! ông cha của nhà 2 ngày xưa lấn đất nhà mồ, đào móng nhà thấy có quan tài, ổng phá quách, nắm cái đầu lâu cột lên trên bụi tre luôn(giờ bụi tre đó vẫn còn trường tồn vĩnh viễn với xóm mặc cho làn sóng công nghiệp hóa hiện đại hóa)

📷

Sau này ba mình kể lại thì đất xóm mình là của 1 ông quan huyện thời Nguyễn, cái nhà mồ là mộ của ổng và phu nhân. Còn cái nhà ở đầu hẻm, vốn là cái chòi của bà người ở để chăm sóc mộ phần cho 2 người cũng như là giữ đất. Nhưng thời gian trôi qua, con cháu của bà người ở đó lấy đất của ông quan này đem bán tá lả, còn lấy 1 tấm bia trong nhà mồ ra làm bậc cầu thang nữa. Tấm bia đẹp lắm, giống đá cẩm thạch màu trắng, có khắc chữ hán. Mai rảnh mình chạy ra chụp tấm bia đó cho các bác xem. Sau này con cháu của bà người làm của ông quan cũng tan nát: thằng giựt đồ giờ đang đi tù, thằng SIDA đã chết, 1 con lấy chồng Hàn Quốc bị chồng giết, xong cả một gia đình!

Nhà mồ giờ cũng không còn, thằng chít bà người ở bán luôn rồi, nhà mồ đã bị san bằng và xây 1 ngôi nhà lên đó, nghe nói cũng không có ai ở được, thằng con chủ nhà đó có chơi với mình hồi nhỏ. Giờ cả gia đình nó bỏ xứ đi nơi khác rồi, căn nhà trống không! Tiếc cho 1 ngôi mộ cổ giờ không còn nữa

SP : các bác đến gà vườn mai ở tân bình từ ngã tư 7 hiền đến trại hòm, đầu hẻm có 1 bụi tre rất lớn, hỏi người ta nhà mồ đâu, người ta chỉ cho! Nhà rất rộng mà éo có ai ở cả!

0
Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 7….. Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, tr lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….xe lớp mình ngừng ngay trc khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, ko có ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp...
Đọc tiếp

Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 7….. Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, tr lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….xe lớp mình ngừng ngay trc khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, ko có ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp khác nữa thôi) vì lúc đó khuya, với lại bọn mình đã ngủ trên xe 1 giấc r nên khi tới nơi bọn mình chỉ biết lấy đồ đạc đi thẳng vào khách sạn r nhận phòng thôi, cũng chẳng có tâm trí để ý xung quanh nó ntn nữa, mà lúc đó mình cũng chẳng nghĩ ngợi nhìu là Đà Lạt nhìu ma này nọ, nên cũng khá vô tư….
Vào trong KS, mới đầu mình định ngủ dưới tầng trệt với 2 bạn kia, nhưng vì ko thân lắm nên thôi, mình lên lầu ở với 2 bạn ngồi cùng tổ với mình! Cái KS này khá nhỏ lun đó, nó như 1 cái nhà nghỉ vậy, chỉ đc có mấy phòng à, mà trường mình đặt hết vẫn ko đủ cho học sinh ở, lúc này cũng khuya r, nên khi ổn định xong hết thì bọn mình cũng ngủ để sáng mai dậy sớm đi chơi! Sáng mình dậy sớm nhất, mình đi gọi tất cả mấy bạn lớp mình dậy, thì mình xuống cái phòng mà đêm qua mình định ngủ lại, gọi 2 bạn đó dậy, vừa bước vào phòng, mình ngạc nhiên khi nhà tắm nước chảy lên láng, ngập cả lavabo và đag chảy xuống sàn, mình chạy vào tắt nước và xả cho nước chảy hết, mình chọc 2 bạn kia “tr ơi, tuy mình chỉ ở có 3 ngày, ko cần đóng điện nước nhưng mà mấy bà cũng đâu cần mở cho nước nó chảy tới sáng” cái 2 bạn đó nhìn mình mặt đực ra “ua, tối hqa bọn mình đâu có vào nhà vệ sinh, càng ko sử dụng nước, vừa vào tới là mệt qá ngủ r” thì lúc này mình nghỉ “ko lẽ vòi nước nó hư vào nửa đêm hả tr”…. Xong 1 ngày còn lại thì khá là bình thường, bọn mình đi tham quan đủ tất cả mọi nơi lun….nói chung rất là vui! Và tới cái đêm cuối ở đà lạt…đêm định mệnh! Vì lúc đó mới 16 tuổi, nên cũng có cái tính “sửu nhi” trong người, bọn mình nghĩ, tại sao đi du lịch đi tham qan lại lo đc tự do đi chơi, cả đám mún đi club, nhưng biết thế nào thầy cô cũng ko cho đi, nên gần như cả khối (nam lẫn nữ) làm phản bằng cách trốn ks…mấy bạn nam kêu là khi nào thấy bọn nó qa thì bọn mình trốn ra, nữ bên ks mình cũng tìm đủ mọi cách để trốn, trong đó có mình nữa :)) thì lúc mấy bạn nam qa tới ks của bên mình, cũng là lúc thầy cô phát hiện, r mấy thầy cô cũng đi theo xong túm đàu cả lũ lôi về, thầy trưởng khối (chủ nhiệm lớp mình) nói là ai trong nhóm này khi về SG thì sẽ bị viết kiểm điểm và hạ hạnh kiểm HKI…mình đag núp nghe câu đó mún xỉu, tìm cách chui vô lại, cái r mình chạy vong vòng khách sạn, mà nói thiệt nhà, cái ks nó yên tĩnh, tới mức mà mình sợ mình chạy nó phát ra tiếng động r bị bắt lun kìa, cái xong mình đi 1 hồi, mình chảng biết sao bên hông ks tự nhiên lại có 1 cái phòng, cửa sổ mở sẳn, mà nó tối đen như mực vậy, tối mà giơ 5 ngón lên ko thấy lun đó, nhưng vì sợ bị phát hiện, nên mình ko suy nghĩ nhìu, mình thò 1 chân cb vào trong đó núp r mở cửa ngược đi ra, vừa đưa đc 1 chân vào thì tự nhiên gai ốc nổi lên cái đầu mình loé lên 1 suy nghĩ, có khi nào mình vô r ko bao h trở ra đc ko, cái phòng này ở đâu ra, mình nhớ phòng bạn mình ở dưới này làm gì có cái phòng nào to như vậy, chỉ có 1 phòng duy nhất mà khoá cửa lun r mà ta, cái thấy ghê qá, mình đi ra lại, xong hết đường mình chạy ra phía sau KS, may mắn mình đứng núp 1 hồi, có anh hướng dẫn du lịch xe mình tới, a này thấy mình núp đó, thì ổng kêu, đợi a tí, xog ổng ra nói với thầy là ko còn ai, r sau đó ổng ra đó, nâng mình lên cái cửa sổ phòng tắm (cửa sổ đó nó hình chữ nhật ngang, vừa đủ chui lọt 1 ng) phòng của bạn lớp kế bên lớp mình, r mấy bạn trong kia ra đỡ mình vô….xong mấy bạn kêu là “ở đây xíu đi r lên, mấy thầy đag đi kiểm tra phòng” cái mình ngồi đó chơi, xong con bạn cùng phòng mình mới xuống kêu mình lên, nói mấy thầy về hết r, lúc đó là 12h kém 10, mình vừa chạy ra đã thấy khách sạn tắt đèm tối om, lễ tân trải chiếu với mùng ra ngủ mất tiêu r, chỉ còn đèn của cây thông noel thôi, mình với bạn mình chạy nhanh về phòng dọn dẹp r ngủ cb cho sáng hôm sau đi về, vừa về phòng đag xếp đồ thì tự nhiên có 1 giọng cười phát lên, mọi ng coi phim mà mấy phim cổ trang hay chiến tranh, mấy ông tướng soái mỗi khi mà bàn bạc hay chiến thắng cái gì đó hay cười caid giọng cười đắc thắng mà ha hả vậy đó, mà ko phải 1ng cười nha, phải gần cả trăm ng như vậy đang cười đó, xong mình nín thin lun, mình nhìn con kia, con kia mặt nó có vẻ bình tĩnh, mình hỏi nó, m nghe ko, mặt nó lạnh tanh kêu “nghe” r nó nằm xuống trùm mềnh ngủ, tr ơi, mình cũng mún đái ra máu lun r, cũng trùm mềnh, vừa trùm mềnh thì có ng gõ cửa….đố ông nội mình cũng ko dám mở cửa, mình cũng im lặng, đag phân vân là có nên mở cửa ko thì 2con bạn lên tiếng, nên mình mới ra mở cửa, mình hỏi tụi nó “êh, dưới nhà còn ai thức ko?” Nó kêu “ko” mà mặt nó xanh lè lun, r mình hỏi típ “hay mấy thầy cô chưa về”, nó kêu là “ko có, ko còn ai ở dưới hết” mình mới hỏi nó có nghe thấy tiếng cười lúc nãy ko, cả 2 đứa nó đồng thanh “có :((” xong mình nói tụi nó về phòng lẹ đi, thấy ghê qá….mình đóng cửa lại….ko dám tắt đèn ngủ, nằm 1 lúc khoảng 30′ hơn, thì giọng cười đó lại vang lên, cười khằng khặc, vừa đông, vừa lớn tiếng, mà còn giòn giã nữa….chừng 30s lại tắt… Ôi mẹ ơi, ko ngủ đc với cái đêm kinh hồn đó lun, nằm cứ quay ng qa lại, xong r mình nhìn về hướng cửa sổ, mùa đó đag là Noel nên rất là lạnh, phòng ko hề có quạt hay máy lạnh lun nha, mà cái rèm cửa cứ phấp phới phấp phới, xong r còn nghe tiếng cộc cộc ngoài cửa sổ :-s….. Cứ nằm lăn qa lăn lại vậy, nhắm mắt nhưng đầu óc ko nghỉ ngơi nổi, 2:45’am giọng cười lại vang lên :((…..tr ơi, phải nói là thật sự đêm đó là đêm kinh hoàng của mình, mình chỉ cầu tr là đừng cho mình nhìn thấy là đc r…cố nhắm mắt ngủ, r mình cũng chẳng nhớ là đã ngủ qên từ lúc nào lun, sáng ra mấy bạn gọi dậy sớm để dọn dẹp r lên xe đi về, lúc ngồi trên xe đợi mọi ng tập trung, thì con bạn cùng phòng với mình ngồi chung, nó ngồi ngoài cửa sổ, nó ngó 1 hồi r nó chỉ cho mình là ở cái cửa sổ cuối cùng của tầng 2 ks có 3ng đàn ông đang nhìn bọn mình cười, r vẫy tay chào tạm biệt, mình nhìn mà da gà da vịt nổi lên, rõ ràng ở đó 3 ngày, ko hề nhìn thấy có ng lạ ra vào, càng ko thấy có cái phòng đó nữa :(( r mình mới nhìn xung quanh ks…. Ôi thần linh ơi, trên con đường dốc ấy, ngoài cái khách sạn mình ở ra thì xung quanh ko hề có nhà cửa, cách xa xa có 1 căn nhà bị bỏ hoang….cây mọc phủ đầy cả căn nhà ấy, tối thuiii, ko nhìn thấy tí ánh sáng gì lunn!
Sau khi về tới SG đem chuyện kể ra với mấy đứa ở chung KS, thì chỉ có mình, nhỏ chung phòng, 2con chạy dưới lầu lên, 1 bạn ở trong cái phòng mà mình trèo cửa sổ vô núp, tổng cộng 5ng nghe thấy giọng cười đó, còn lại có 1 số bạn cùng lớp với mình thức tới sáng nhưng chẳng nghe âm thanh gì cả, mà sau khi trở về từ ĐL, cái giọng cười đó ám ảnh mình suốt 1-2 tháng, tới giờ mình vẫn nhớ cái giọng đó….mà cũng chính sau cái lần đó mình mới biết, thì ra vía mình nhẹ, nên cũng đụng phải 1 số chuyện tâm linh sau này…. :(( nên đó là lý do có cho tiền mình cũng ko dám quay lại ĐL!
Hết chuyện r, chuyện có chán mấy bạn đọc đừng ném đá nha

0
Bạn có tin ma có thật không? Mình thì chắc chắn linh hồn con người sau khi chết vẫn luôn xuất hiện xung quanh chúng ta. Mình đã gặp họ 3 lần và mình sẽ kể cho các bạn dưới đây.Lần thứ nhất, mình nhớ hồi đó mình tầm 4 hay 5 tuổi gì đó . Tối hôm đó mình ngủ với bà thì tự dưng tỉnh giấc giữa đêm và không thấy bà đâu, rồi mình lại nhìn thẳng ra cửa thi thấy có người đứng đó....
Đọc tiếp

Bạn có tin ma có thật không? Mình thì chắc chắn linh hồn con người sau khi chết vẫn luôn xuất hiện xung quanh chúng ta. Mình đã gặp họ 3 lần và mình sẽ kể cho các bạn dưới đây.

Lần thứ nhất, mình nhớ hồi đó mình tầm 4 hay 5 tuổi gì đó . Tối hôm đó mình ngủ với bà thì tự dưng tỉnh giấc giữa đêm và không thấy bà đâu, rồi mình lại nhìn thẳng ra cửa thi thấy có người đứng đó. Nhà mình có hai tầng, mình hôm đó nằm tầng một mà cửa chính tầng một có những ô cửa kính nhỏ nhìn rõ ra ngoài. Mình thấy người đó là một người đàn ông mặc áo vest trắng, da trắng bệch ( trắng hơn ma cà rồng ) nhưng lại có cái miệng rộng đến tai và đôi mặt đen sâu hoắm, dĩ nhiên người đó đang cười trên sự sợ hãi của mình thì mồm mới rộng vậy:). Lúc đó phản xạ nhanh thì lấy chăn trùm lại, lúc sau thì nghe tiếng chân bà nên cố gắng chạy lên tầng thật nhanh. Mình không nhớ sau đó thế nào chỉ nhớ cái bộ mặt người đó thôi vì nó ấn tương vậy mà.

📷

Lần thứ hai đó là hôm mình về quê nội sau một tuần bố mình mất.

Đêm đó ngủ tại nhà nội mà mình gần như thức trắng. Vì chưa đến 49 ngày mà bàn thờ vẫn còn cái đài cầu siêu , mà đáng sợ nhất là đầu giường ngủ hướng vào ban thờ , hướng ngang thôi nhưng cái giường này bố mình nằm lúc trước mà cả đêm còn nghe tiếng đài mới ghê chứ. Hôm đó mình nằm cùng bà và em gái mà hai người ngủ say còn mình thì khó ngủ, và tầm 5h30 sáng thì điều mình sợ đã xuất hiện. Lúc đó đang ngồi dậy thì đối diện giường là bố mình, nhưng mình thấy người bố như khói xanh và tay cầm bia mộ , mặt xơ xác, tái nhợt. Mình đã bị đơ lúc đó , may lúc sau có bà mình vào gọi thì mình mới bình thường, quay ra thì không thấy bố nữa.

Lần ba thì do mình có thói quen thức muộn nên bị gặp. Thường thì muộn lắm là 2h ngủ nhưng hôm đó có người nhắn tin cùng nên thức đến gần 3h sáng và được gặp ma. Đang nhắn tin thấy hơi mỏi mắt nên ụp máy xuống tí thì bất chợt nhìn ra phía tường đối diện giường và thấy cái bóng lù lù ở đó. Không biết có phải ảo giác hay không hay là các cụ về thăm. Ai biết được???
Thì đó là những mẩu chuyện của mình muốn chia sẻ cho các bạn. Nếu có gì sai sót mong mọi người giúp mình sửa. Mình cũng có vài câu chuyện được nghe kể muốn được chia sẻ với mọi người.
Cảm ơn vì đã đọc!:):):)
CD

0