Gạch chân dưới chi tiết cho thấy cuộc thi nhận được sự quan tâm, hưởng ứng của đông đảo thiếu nhi cả nước. UNICEF Việt Nam và báo chí Thiếu niên Tiền phong vừa tổng kết cuộc thi vẽ tranh của thiếu nhi với chủ đề Em muốn sống an toàn. Được phát động từ tháng 4 2001 nhằm nâng cao ý thức phòng tránh tai nạn cho trẻ em, cuộc thi đã nhận được sự hưởng ứng của đông đảo thiếu nhi cả nước. Chỉ trong vòng 4 tháng, Ban tổ chức cuộc thi đã nhận được 50 000 bức tranh gửi về từ Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng, Sơn La, Hà Giang, Quảng Ninh, Hải Dương, Nghệ An, Đắk Lắk, Tây Ninh, Cần Thơ, Kiên Giang,... Chỉ cần điểm qua tên một số tác phẩm cũng đủ thấy kiến thức của các em về an toàn, đặc biệt là an toàn giao thông, thật là phong phú Đội mũ bảo hiểm là tốt nhất Hoàng Minh Uyên, 10 tuổi, giải đặc biệt , Gia đình em được bảo vệ an toàn Tạ Bích Ngọc, 9 tuổi, giải nhất , Trẻ em không nên đi xe đạp trên đường Nguyễn Thúy Mai Dung, 7 tuổi, giải ba , Chở ba người là không được Nguyễn Ngọc Lan Dung, 12 tuổi, giải ba ,... Kiểm tra
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ví dụ: Tiến sĩ sử học Nguyễn Nhã – một người đã giành cả đời để nghiên cứu về Hoàng Sa và Trường Sa – sắp tới sẽ phát hành một cuốn sách mới.
~HT~
k cho mình nha cảm ơn trước nhé
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
“Đồ… rê…mi… pha… son…” Mỗi tối, gian phòng khách nhà tôi lại rộn vang tiếng tập đàn. Tròn 9 tuổi, bố tặng tôi một món quà lớn bất ngờ, chính là cây đàn piano “khổng lồ”. Đây là điều tôi thầm ao ước có được từ ngày chơi piano đồ chơi.
Tôi gọi nó là chiếc đàn khổng lồ bởi nó phải to gấp nhiều lần chiếc đàn mini bằng nhựa. Cây piano của tôi có dáng hình giống như một chiếc hộp lớn được dựng đứng. Chiếc hộp ấy được phủ một lớp sơn màu đen, sáng bóng. Màu đen này giúp cây dàn thêm phần sang trọng. Chân đàn cao chừng một mét, rất vững chắc khi nâng đỡ phần thân. Thân đàn được làm từ gỗ vân sam cứng chắc. Những phím đàn với hai màu đen trắng đan xen như xếp hàng để chuẩn bị hòa bản hợp ca của mình. Ngay phía trên hàng phím đàn là dòng chữ trắng Yamaha được khắc ngay ngắn. Bảo vệ mặt đàn chính là một chiếc nắp đậy lớn, có thể đậy kín đàn. Chiếc nắp này cứng chắc, có thể lật lên đậy xuống được. Phía tay trái mặt đàn, người ta thiết kế một nút tròn nho nhỏ để bật tắt đàn. Chỉ cần bật đàn lên, tôi có thể nhẹ lướt trên các phím để tạo ra những nốt nhạc vang rộn. Nhưng để đàn cất tiếng, ta phải kể tới chiếc dây cắm điện dài màu đen.
Ngày mới mua về, tôi chưa biết chơi, chỉ ấn mấy phím để nó phát ra tiếng là thấy vui thú rồi. Sau một thời gian học cùng các bạn ở trường, tôi đã chơi được những bản nhạc du dương, êm ái, vui nhộn. Có lần, tôi đang tập đàn thì cô em gái chạy sang đòi chơi cùng. Tôi nhất định không cho, cứ xua đuổi em. Em mếu máo rồi chạy sang úp mặt xuống thành ghế sofa. Tôi thấy vậy, cảm giác vô cùng ấm ức bởi mình không làm gì em mà em lại giận dỗi vô cớ. Tôi gõ những phím đàn thật mạnh để trút giận. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật trẻ con và không biết gìn giữ cây đàn.
Mỗi ngày, tôi đều gìn giữ chiếc đàn của mình bằng cách lau nó thật sạch sẽ với chiếc chổi lông mềm mịn. Nhờ có cây đàn, tôi đã tìm thấy niềm yêu thích của mình. Tôi hi vọng, cây đàn sẽ luôn đồng hành cùng tôi cất những bản nhạc tuyệt vời nhất.
Năm nào cũng vậy, cứ mỗi độ nghỉ hè xong, gần đến năm học là mẹ lại đưa tôi đi chuẩn bị những đồ dùng học tập cần thiết cho năm học mới. Mẹ chuẩn bị rất nhiều và đầy đủ đồ dùng học tập cho tôi nhưng đồ mà tôi yêu thích nhất là cây bút mực Thiên Long.
Cây bút mực ấy dài tầm khoảng mười lăm phân. Phần nắp bút màu tím bằng nhựa có cả ghim cài nhìn thấy bắt mắt. Phần thân bút màu trắng, bằng nhựa cứng. Trên thân bút, có ghi dòng chữ Thiên Long thật đậm. Chỉ cần mở nắp bút ra là chúng ta sẽ nhìn thấy ruột bút. Ruột bút ở bên trong thân bút, bên trong có chứa mực. Ngòi bút bằng ngòi kim, trên có gắn hòn bi sắt để khi viết thì dễ dàng hơn. Chỉ cần mở nắp bút ra là ta có thể viết rất dễ dàng.
Cây bút mực rất có ích đối với học sinh. Màu tím của bút đã trở thành biểu tượng cho lứa tuổi học sinh trong trắng, ngây thơ với những hoài bão, ước mơ thật đẹp. Bút mực Thiên Long viết rất trơn và đẹp, giá thành lại rẻ, chỉ vài nghìn đồng một chiếc, chẳng thế mà nó luôn được rất nhiều học sinh ưa dùng, luôn được học sinh dùng để viết và cả trong thi cử. Chính từ những chiếc bút mực ấy mà bao người đã nên danh trong đường đời, bút mực Thiên Long đã đồng hành cùng học sinh, nâng cánh ước mơ, nuôi dưỡng tài năng bao thế hệ. Bút mực thực sự rất nổi tiếng, được mọi lứa tuổi học sinh ưa dùng. Không những vậy, bút mực Thiên Long không chỉ có nguyên màu tím mà còn có rất nhiều màu khác như màu xanh, màu đen- rất phù hợp với lứa tuổi học sinh cấp Hai, học sinh cấp Ba, phù hợp với nhiều người ở nhiều ngành nghề khác nhau, có màu đỏ phù hợp cho những thầy giáo, cô giáo chấm bài. Với kiểu dáng ưa nhìn, gọn nhẹ, bút Thiên Long chính là đồ dùng học tập thật tiện lợi, chỉ cần bỏ gọn một góc trong hộp bút là xong. Tuy nhiên, nếu để bị rơi bút nhiều lần thì ngòi bút sẽ bị hỏng, tắc mực, sẽ không thể viết trơn tru nữa, do đó khi dùng xong, chúng ta cần lưu ý là đậy nắp bút và để cẩn thận, tránh làm rơi bút nhiều lần, có như vậy bút mới bền. Khi viết hết mực, ta chỉ cần bỏ chiếc ngòi cũ đi và thay ngòi mới là có thể tiếp tục viết dễ dàng.
Chiếc bút mực mãi là đồ dùng học tập ưa thích của tôi. Chiếc bút sẽ mãi là người bạn đồng hành với tôi trong những tháng năm đi học và cả sau này.
Tôi và Duy Mạnh là những người bạn vô cùng thân thiết của nhau. Chúng tôi vừa là những người hàng xóm, vừa là bạn học cùng lớp với nhau trong nhiều năm qua.
Duy Mạnh là một cậu con trai vô cùng hoạt bát. Cậu rất cao. Mạnh là người cao nhất trong số các bạn nam của lớp tôi. Mái tóc ngắn với khuôn mặt điển trai. Làn da ngăm đen trong vô cùng khỏe khoắn. Vầng trán cao và rộng, đôi mắt sáng và đầy mạnh mẽ. Tất cả đều gợi cho người đối diện cảm giác về sự thông minh.
Trong lớp học, Mạnh là một cậu con trai vô cùng tốt bụng. Cậu thường xuyên giúp đỡ bạn bè: khi thì giảng bài, khi thì trực nhật thay… Không chỉ vậy, Mạnh học cũng rất giỏi, nhưng không chỉ riêng một môn nào cả. Tuy nhiên, trong các một học, Mạnh thích học và học giỏi nhất môn Toán. Tôi đã từng rất nhiều lần nhờ Mạnh giảng bài cho. Những lúc như vậy, Mạnh luôn kiên nhẫn giảng bài cho tôi. Cách giảng bài của cậu cũng dễ hiểu. Đối với các thầy cô, Mạnh là một học sinh ngoan ngoãn, nên luôn được các thầy cô yêu mến.
Ngoài giờ học, Mạnh cũng hay chơi các môn thể thao. Mạnh nói với tôi rằng, môn thể thao cậu yêu thích nhất là đá bóng. Ước mơ của cậu chính là một cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp. Tôi hy vọng rằng, Mạnh sẽ sớm thực hiện được ước mơ của mình.
Tình bạn với mỗi người thật đáng quý. Với tôi cũng vậy, tôi luôn coi trọng tình bạn giữa tôi và Mạnh. Hy vọng rằng, chúng tôi sẽ mãi giữ gìn được tình cảm quý giá này.
THAM KHẢO
Kính gửi Tổng thống Mỹ, ngài Biden
Có thể ngài sẽ bất ngờ khi nhận được thư này từ đất nước Việt Nam xa xôi. Cháu là một học sinh cấp hai, một người Việt Nam bình thường, một công dân sống thầm lặng như bao người khác. Cháu biết đến ngài nhờ cuộc tranh cử Tống thống và biết đến nước Mỹ cùng sự hùng mạnh, giàu đẹp và phát triển. Vì lẽ đó, cháu tin rằng hơn ai hết, ngài là người có tiếng nói và có thể cất lên tiếng nói của mình trước khủng hoảng khí hậu.
Lý do để cháu viết bức thư này cho ngài vì cháu tin với uy tín, với sự bác ái mà nước Mỹ luôn đề cao sẽ mang đến cho không chỉ nước Mỹ mà toàn nhân loại cuộc sống tốt đẹp hơn. Khủng hoảng khí hậu hiện nay đã và đang gây ra vô vàn hậu quả. Nếu mỗi người không tự ý thức trong từng hành vi thì cuộc sống sớm muộn cũng sẽ chấm dứt và bình yên, hạnh phúc là hai từ xa xỉ với con người. Tại sao lại để băng ở hai cực tan và tại sao lại cần tìm hố chôn mình với hành vi như đốt rừng, như gây ô nhiễm môi trường để rồi làm khí hậu bị tác động như thế ạ? Hàng ngàn hành vi xấu của con người xảy đến nối tiếp nhau đã và đang làm nóng lên toàn cầu cũng như gây ảnh hưởng đến khí hậu. Nếu không sớm hành động, cả thế giới này sẽ sống ra sao ạ? Cháu tin trong vai trò của một nhà lãnh đạo, ngài vô cùng hiểu và thấu về điều này.
Do đó, với bức thư này, cháu mong rằng ngài, nước Mỹ và người dân trên toàn thế giới sẽ cùng chung tay hành động. Hành động chung tay ấy được thể hiện cụ thể trong từng hành động dù nhỏ nhoi. Theo cháu được biết hiện nay đã và đang có rất nhiều liên hiệp các quốc gia cùng chung tay với vấn đề biến đổi khí hậu. Bên cạnh những hội nghị, bên cạnh những lời hứa hẹn trời biển, cháu ước mọi thứ được hiện thực hóa. Một chút đầu tư cho kinh tế có sự chung tay của cộng đồng chắc chắn sẽ giúp vấn đề khủng hoảng khí hậu có tiến triển tốt lên ít nhiều. Và ngài nghĩ sao về những quỹ dành cho khí hậu cùng những giải thưởng danh giá dành cho các hành vi, hoạt động vì sự thay đổi tích cực của khí hậu? Cháu tin rằng chỉ khi có sự đi đầu, sự dẫn lối thì thông điệp tốt đẹp sẽ rất dễ lan tỏa và giúp cộng đồng này, thế giới này, không chỉ nước Mỹ, nước Việt Nam nơi cháu sinh sống mà toàn thể thế giới này đều sẽ trở nên tốt hơn. Và chúng ta sẽ cùng chung tay vì khủng hoảng khí hậu, vì hướng đến sự tốt đẹp của Trái Đất này.
Việt Nam ngày 29 tháng 12 năm 2021
Cháu
Nguyễn Hà My
Tham khảo:
Mỗi khi mùa tựu trường sắp bắt đầu, mẹ đều chuẩn bị sách vở và cặp sách mới tinh tươm để em đến trường. Năm nào cũng vậy, một năm mẹ sẽ sắm cho em một chiếc cặp theo ý thích của em. Năm nay cũng vậy, em đã chọn cho mình một chiếc cặp vô cùng xinh xắn.
Nhìn tổng thể chiếc cặp của em có chiều dài 40cm, chiều rộng gần 30 cm. Chiếc cặp khoác chiếc áo thật đẹp. Đó là một chiếc áo màu xanh nước biển có hình dãy núi và con sông nhỏ chạy qua. Trên dòng sông có một chiếc thuyền nhấp nhô và một người phụ nữ đang cầm tay lái. Chiếc cặp của em có một chiếc khóa để nắp cặp khi mang ở phía sau lưng. Có hai dây đeo màu xanh dương, bản to bằng hai đốt tay khép lại với nhau để khi đeo em không bị đau lưng. Chiếc dây làm chắc chắn, có xốp ở bên trong nên đeo rất êm vai. Mẹ bảo khi chọn cặp phải chọn những chiếc cặp không quá cứng để em có thể bỏ nhiều sách vở mà không quá nặng. Ở hai bên chiếc cặp có hai cái túi nhỏ nhỏ bằng lưới để em có thể để khẩu trang và giẻ lau bảng con. Em cũng có thể bỏ vào đó chiếc lọ đựng phấn xinh xinh, khi lấy ra rất dễ dàng. Chiếc cặp sách thân thương của em rất tiện lợi. Nó có hai ngăn to và một ngăn nhỏ có kéo khóa. Em sẽ phân ra một ngăn để vở viết và một ngăn để sách giáo khoa. Ngăn kéo khóa em sẽ để hộp đựng bút, bảng con, bút chì màu và một số vật dụng khác. Trong cặp nhiều khi em còn mang theo đồ chơi như cầu, cờ vua, dây nhẩy,... để khi ra chơi có thể vui chơi với bạn bè.
Đối với mỗi bạn học sinh thì chiếc cặp là người bạn thân thiết nhất mỗi khi đến trường. Dù nắng hay mưa, dù nhiều sách vở hay ít sách vở thì chiếc cặp vẫn không bao giờ than thở nhọc nhằn. Em rất yêu quý chiếc cặp của mình.
Tham khảo:
Đã bước vào năm học mới, em không có diễm phúc được khoác lên mình những bộ quần áo mới, được đeo trên vai chiếc cặp bóng loáng như các bạn. Bởi vì em phải dùng lại chiếc cặp của chị Nga.
Nhưng không sao, dù đã cũ nhưng em vẫn thích nó. Trước kia nó có bộ xiêm y màu đỏ rực, nhưng theo thời gian nó chỉ còn là màu hồng nhạt. Cặp hình chữ nhật, bề ngang khoảng năm tấc, chiều cao hơn ba tấc. Trên nắp cặp có quai xách cong cong, nó gắn chặt với nắp cặp bằng bốn con đinh tán như những con mắt luôn luôn mở. Mặt cặp có hình hai chú nai dạo chơi bên bờ suối nhỏ. ở phía dưới là hai chiếc khóa đã rỉ sét vì năm tháng. Phía sau là hai chiếc quai đeo rất dài, nó có thể thu ngắn hay kéo ra cho vừa tầm vóc của em. Khi bóp khóa, em nghe thấy tiếng tách tách nho nhỏ. Nhìn bề ngoài nhỏ nhắn của chiếc cặp, ai cũng nghĩ nó chỉ đựng được vài ba cuốn vở. Nhưng không, khi mở ra, nó lại rất rộng, có ba ngăn to nhỏ khác nhau: Hai ngăn lớn em để các “cô cậu” sách vở. Ngăn nhỏ em để dụng cụ học tập.
Những lúc cho sách vở vào cặp, em thích nhất là được vuốt ve “làn da” mịn màng của nó. ơ kìa! Sao nó bị trầy xước thế kia?... À! Thì ra lúc còn bé, em tinh nghịch lấy kéo rạch trên mặt nó những đường dài ngắn khác nhau. Khi phát hiện, chị Nga đã khóc sướt mướt. Khó khăn lắm em mới làm huề được với chị Nga. Tuy mẹ đã tìm cách chắp vá, nhưng trên mặt nó vẫn còn hằn lại những kỉ niệm khó quên của thời thơ ấu.
Dù chiếc cặp đã cũ, nhưng nó vẫn cùng em sớm tối có nhau. Nó như người bạn thân thiết của em. Em sẽ giữ gìn chiếc cặp cẩn thận để dùng được lâu hơn
tham khảo :
Mỗi một chúng ta, ai cũng có quê hương của mình cả. Quê hương là chùm khế ngọt. Mẹ về nón lá nghiêng che...”. Nơi để lại những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về quê cha đất tổ.
Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng lúa thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thối, sóng nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là những buổi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao câu ca tiếng hát với những người thanh niên nam nữ.
Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với thảm lúa xanh. Vào những ngày mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển vàng mênh mông chói lọi. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp nhô. Chiều đến khi gió nồm thổi nhẹ, lúa khẽ lay động rì rào như đang thầm thì tâm sự với nhau. Những buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra, màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa. Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạt sương, tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu muôn vẻ trông rất đẹp. Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm ngắm cánh đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên đồng lúa. Thỉnh thoảng nó đậu hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau.
Em yêu mến cánh đồng làng em, yêu mến quê hương em. Nơi đây, em đã sinh ra và lớn lên trên cõi đời này. Giờ đây, vùng chiêm trũng này đã có những cậu “trâu sắt” băng băng chạy ngang cánh đồng. Điện cao thế bừng sáng xóm làng. Cuộc sống đang tràn đầy trên con đường hạnh phúc.
Tham khảo
Nhạc sĩ thiên tài Lút-vít-van Bết-tô-ven là một người có nghị lực phi thường. Cuộc đời ông từ lúc sinh ra, sống, học tập, sáng tác nhạc là chuỗi ngày dài luôn chiến đấu với mọi hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật. Câu chuyện em kể sau đây minh chứng cho nhận định đó.
Bết-tô-ven sinh năm 1770, tại Bon, nước Đức, trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Từ bốn tuổi, Bết-tô-ven đã được học tập, rèn luyện các loại đàn piano và violong. Quá trình học tập, sinh sống của ông rất vất vả. Vì gia đình của ông nghèo, ông phải bỏ học từ mười tuổi. Kiến thức ông có được đều do ông tự học. Năm mười bảy tuổi, ông đến Viên và theo học nhạc sĩ, cũng năm này, người mẹ thân yêu của ông qua đời. Chịu tang mẹ xong, ông quay lại Viên và tiếp tục học nhạc. Năm hai mươi hai tuổi, Bết-tô-ven đã thu hút được sự chú ý của mọi người bằng sự thể hiện độc đáo những tư tưởng âm nhạc và phong cách biểu diễn. Tưởng rằng tài năng nở rộ thì cuộc đời của ông sẽ tươi sáng hơn. Nhưng không, năm hai mươi sáu tuổi, ông bị điếc tai nặng. Bệnh của ông không có khả năng chữa khỏi. Bị điếc nghĩa là không nghe được tiếng nhạc nữa, điều này thật đáng sợ đối với một nhạc sĩ. Nó như giết chết cuộc đời nghệ thuật của ông. Tuy nhiên, ông không chịu đầu hàng số phận. Ông ngồi vào ghế, cầm lấy giấy và bút, viết thật nhanh, cho đến lúc trăng lên cao, ông đã viết xong bản hợp tấu đàn piano, ông lướt tay lên phím đàn đầy hào hứng, sôi nổi. Tuy ông không nghe tiếng đàn nhưng ông nhìn thấy các phím đàn cùng với sức tưởng tượng dồi dào, mạnh mẽ, ông như nghe được tiếng nhạc êm tai, quyến rũ, tăng thêm sức mạnh để ông sống tiếp. Bệnh phát triển, dày vò ông đau đớn, tiều tụy nhưng ông vẫn kiên trì chống chọi và sáng tác nhạc. Ông không thể nghe thấy âm thanh nhạc của ông khi người ta diễn tấu nhưng ông đánh giá được mức độ thành công thông qua thái độ hưởng ứng, thưởng thức của công chúng.
Ngày 26 tháng 3 năm 1827, trái tim nhạy cảm và giàu yêu thương của nhạc sĩ ngừng đập. Thế giới mất đi một thiên tài âm nhạc. Ba mươi năm dài chiến đấu với bệnh tật, ông để lại cho đời những bản giao hưởng công-xéc-tô nổi tiếng. Hạt ngọc sinh ra từ trong vỏ trai bệnh tật, những năm tháng đau buồn lận đận giúp thêm sức cho Bết-tô-ven cống hiến cho đời những bản nhạc bất hủ.
Khép sách lại, em nghe tim mình dâng lên niềm thương cảm và tôn kính một bậc tài hoa. Em ngưỡng mộ và khâm phục nghị lực phi thường của nhạc sĩ. Bet-tô-ven là tấm gương sáng chói lọi cho chúng ta sống, học tập và làm việc. Ngày nay, dù tình cờ nghe được một đoạn nhạc của ông, em hiểu rằng em đang được thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của bậc tinh anh, tài hoa kiệt xuất.
Tham khảo :
Trong cuộc sống, chúng ta vẫn thường được nghe những câu ca dao tục ngữ mà ông cha đã dạy: “Thương người như thể thương thân”. Tấm lòng nhân hậu luôn luôn đáng quý và đáng trân trọng em đã đọc và nghe nhiều trên tivi hay sách báo. Nhưng mới năm trước em đã gặp một người có tấm lòng nhân hậu, một người bạn mới chỉ bằng tuổi của em. Em kể lại cho mọi người cùng nghe nhé.
Hôm ấy là một ngày gần cuối năm học, trời nắng oi bức của mùa hè khiến ai cũng thấy ngột ngạt và khó chịu. Ngày mùa, rơm rạ phơi đầy ngoài đường nên cái nóng bốc lên khiến chúng em đi học về ai cũng vã đầy mồ hôi. Vì nhà gần trường nên chúng em vẫn thường đi bộ đến lớp và trở về nhà sau mỗi ngày học tập. Trên đường trở về nhà, chúng em bắt gặp một bà lão ăn xin, quần áo rách tả tơi, gương mặt mệt mỏi hốc hác. Bà đang tiến đến một nhà ven đường để xin ăn thì đám bạn học sinh cá biệt của trường đi tới, một bạn kêu lên:
– Chúng mày ơi ở đây có một bà già ăn mày nhìn kinh quá đi.
Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía bà, một đứa nói:
– Khiếp trông bà ta như quỷ ý, ghê quá, chạy thôi.
Mấy đứa khác cầm gậy đuổi bà rồi ê ê cười hả hê sung sướng. Một đứa láu cá hơn còn đẩy khiến bà suýt ngã. Bọn bạn đang cười ha hả thì bỗng cái Mai – bạn cùng lớp với tôi đi tới và quát to:
– Các bạn làm gì thế, sao các bạn lại có thể đối xử với bà cụ như vậy. Trông bà đã khổ lắm rồi. Các bạn thật quá đáng.
Một vài tiếng xì xào xung quanh, có cả người lớn đi đường nói đám bạn nhỏ vô lễ. Lũ bạn học sinh cá biệt của trường không nói gì bèn lảng đi.
Lúc đó, Mai tiến lại gần bà cụ. Bạn đỡ bà cẩn thận hỏi thăm bà lão ăn xin rồi lại gần nhà dân xin cho bà cốc nước để bà uống đỡ mệt. Mai nói:
– Bà mệt lắm phải không ạ? Sao bà lại đi ăn xin, con cháu bà đâu rồi ạ?
Bà cụ nói:
– Không phải bà đi ăn xin, bà đi cùng con cháu đến viện nhưng bị lạc mấy ngày hôm nay không liên lạc được. Bà mệt và đói quá nên đi xin tạm gì ăn rồi tìm người giúp đỡ cháu ạ.
Ánh mắt Mai trùng xuống thương bà, bạn nói:
– Không sao ạ, cháu sẽ dẫn bà về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, rồi bố mẹ cháu sẽ đưa bà đến đồn công an nhờ họ giúp ạ.
Bà lão vui mừng khôn xiết. Mai nắm tay bà thật chặt rồi dìu bà lão về nhà, bỏ lại phía sau ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Tôi nhìn theo nghĩ ngợi và cảm mến tấm lòng nhân hậu của bạn ấy vô cùng.
/HT\