Gấu con chân vòng kiềng Đi dạo trong rừng nhỏ, Nhặt những quả thông già, Hát líu lo, líu lo. Đột nhiên một quả thông Rụng vào đầu đánh bốp… Gấu luống cuống, vướng chân Và ngã nghe cái bộp! Có con sáo trên cành Hét thật to trêu chọc: - Ê gấu, chân vòng kiềng Giẫm phải đuôi à nhóc! Cả đàn năm con thỏ Núp trong bụi, hùa theo - Gấu con chân vòng kiềng! Hét thật to – đến xấu. Thế là ai cũng biết Tất cả đều chê bai: - Gấu con chân vòng kiềng Đi dạo trong rừng nhỏ… (Gấu con chân vòng kiềng- U- Xa – Chốp) Câu 1 (1 điểm). Nội dung chính của đoạn thơ trên? Nêu những phương thức biểu đạt của đoạn thơ? Câu 2. Đoạn thơ viết theo thể thơ nào? Chỉ ra cách ngắt nhịp và vần trong đoạn thơ? Câu 3(1 điểm).Em có nhận xét gì về hành động, lời nói của Sáo và Thỏ đối với Gấu con trong đoạn thơ? Câu 4. Trong doạn thơ chú gấu đã bị trêu chọc vì lí do nào? Câu 4. (1 điểm). Từ nội dung đoạn thơ trên, em rút ra cho mình những thông điệp nào? Câu 5. (2 điểm): Viết đoạn văn ngắn 5 – 7 dòng nêu vai trò của tình bạn trong cuộc sống. PHẦN II. TẬP LÀM VĂN (5 điểm) Em hãy viết một bài văn kể lại một trải nghiệm của bản thân.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mỗi khi Tết Nguyên Đán đến gần, không khí náo nức, vui vẻ tràn ngập mọi nơi. Đây là thời điểm mà mọi người, đặc biệt là giới trẻ, chuẩn bị để về quê ăn Tết, thăm bạn bè, gia đình. Tuy nhiên, vào dịp này, tình hình giao thông lại trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Trong khi mọi người đều vội vã và hối hả, thì ý thức tham gia giao thông của các bạn trẻ, một bộ phận quan trọng của xã hội, lại trở thành vấn đề đáng lo ngại. Trước hết, phải nói rằng các bạn trẻ hiện nay, đặc biệt là những người mới bắt đầu lái xe, thường có xu hướng chủ quan và thiếu cẩn trọng khi tham gia giao thông. Trong khi sự phấn khởi, háo hức của những chuyến đi Tết khiến các bạn trẻ dễ bị cuốn theo, thì đôi khi họ lại quên mất những nguyên tắc cơ bản khi lái xe như tuân thủ đèn tín hiệu, tốc độ giới hạn hay tránh xa các hành vi như vượt đèn đỏ, đi sai làn đường. Điều này càng trở nên nghiêm trọng hơn vào dịp Tết Nguyên Đán, khi mà lượng người và phương tiện tham gia giao thông tăng lên đột ngột. Các bạn trẻ, trong lúc vội vàng về nhà ăn Tết hay đi chơi, thường thiếu kiên nhẫn và dễ dàng bỏ qua các quy tắc an toàn. Thậm chí, một số bạn còn có hành vi lái xe khi say rượu, phóng nhanh vượt ẩu, gây nguy hiểm không chỉ cho bản thân mà còn cho người khác trên đường. Không thể phủ nhận rằng các bạn trẻ là lực lượng quan trọng trong việc góp phần vào sự phát triển của xã hội. Tuy nhiên, khi tham gia giao thông, các bạn cần phải có một ý thức mạnh mẽ và trách nhiệm đối với cộng đồng. Một quyết định nhỏ, như giảm tốc độ khi trời mưa, đội mũ bảo hiểm đầy đủ khi đi xe máy hay không lái xe sau khi uống rượu bia, có thể giúp tránh được những tai nạn không đáng có, bảo vệ tính mạng của chính mình và người thân. Để cải thiện tình trạng này, ngoài sự nỗ lực của mỗi cá nhân, còn cần có sự vào cuộc của các cơ quan chức năng. Các chiến dịch tuyên truyền về an toàn giao thông, đặc biệt là trong dịp Tết, phải được tổ chức thường xuyên và mạnh mẽ hơn. Các bậc phụ huynh cũng cần giáo dục con em mình về tầm quan trọng của việc tuân thủ luật lệ giao thông ngay từ khi các em còn nhỏ. Kết luận lại, ý thức tham gia giao thông của các bạn trẻ trong dịp sát Tết Nguyên Đán là một vấn đề cần được quan tâm và giải quyết. Mỗi người trẻ cần tự nhắc nhở bản thân về trách nhiệm của mình khi tham gia giao thông, không chỉ vì sự an toàn của bản thân mà còn vì cộng đồng. Hãy để những ngày Tết thật sự là thời gian để sum vầy, đoàn tụ bên gia đình, chứ không phải là những ngày đen tối của tai nạn giao thông.

Bài thơ “Chợ quê” gợi lên trong em một khung cảnh bình dị, thân thuộc và ấm áp của làng quê. Hình ảnh phiên chợ đông vui, rộn rã tiếng cười làm em cảm nhận được nhịp sống hối hả nhưng đầy tình người. Đặc biệt, hình ảnh người mẹ tảo tần, gánh hàng rong với đôi vai nặng trĩu khiến em xúc động và trân trọng hơn công lao của những người mẹ quê lam lũ. Phiên chợ không chỉ là nơi mua bán mà còn là nơi thể hiện tình làng nghĩa xóm đong đầy. Bài thơ tuy ngắn gọn nhưng chan chứa tình cảm, giúp em thêm yêu quê hương, yêu những điều bình dị mà thật đẹp trong cuộc sống.
Chợ quê hiện lên trong bài thơ thật sống động và gần gũi. Tiếng cười nói rộn rã, cảnh mua bán tấp nập, tất cả tạo nên một bức tranh chợ quê đầy màu sắc và sức sống. Thương nhất là hình ảnh mẹ già gánh hàng rong, vai trĩu nặng nhưng vẫn bước đều trên con đường quen thuộc. Gánh hàng ấy không chỉ là những món quà quê mà còn là tình cảm, là tấm lòng của mẹ dành cho gia đình, cho xóm làng. Chợ quê trong tôi là những ký ức đẹp về một không gian bình dị, nơi tình người ấm áp và những giá trị truyền thống được gìn giữ. Bài thơ chạm đến trái tim tôi, khiến tôi nhớ về quê hương, về mẹ, về những phiên chợ quê ăm ắp kỷ niệm.


Câu ca dao "Con trâu là đầu cơ nghiệp" thể hiện tầm quan trọng của con trâu trong nông nghiệp Việt Nam. Trong quá khứ, trước khi có sự xuất hiện của máy móc nông nghiệp hiện đại, con trâu là phương tiện lao động chính, giúp người nông dân cày bừa, gieo hạt và vận chuyển. Câu ca dao này nhấn mạnh rằng con trâu không chỉ là một con vật nuôi mà còn là một phần không thể thiếu của cuộc sống và công việc của người nông dân, là nền tảng để tạo ra cuộc sống ấm no.
Nói cách khác, con trâu là biểu tượng cho sự cần cù, kiên trì và gắn bó mật thiết với người nông dân Việt Nam qua nhiều thế hệ.
=)))))

Bài học quan trọng từ câu chuyện "Sự tích hạt thóc giống" là giá trị của sự trung thực. Trung thực giúp ta được tin tưởng và kính trọng. Khi ta trung thực và ngay thẳng, dù gặp phải khó khăn hay thử thách, ta vẫn sẽ được mọi người tin tưởng và tôn trọng. Sự trung thực là nền tảng quan trọng giúp xây dựng lòng tin và mối quan hệ bền vững.

Tết ở quê tôi, một vùng quê yên bình thuộc miền Bắc, không rộn ràng náo nhiệt như phố thị, mà mang một vẻ đẹp dung dị, sâu lắng. Không khí Tết bắt đầu rộn ràng từ những ngày giáp Tết, khi nhà nhà tất bật chuẩn bị. Hương thơm của bánh chưng, mùi khói bếp sưởi ấm lan tỏa khắp xóm làng, hòa quyện cùng mùi hoa đào, hoa mai thoang thoảng. Ngày Tết, trẻ con háo hức với những bộ quần áo mới, những bao lì xì đỏ chói. Tiếng cười nói râm ran khắp các nhà, từ tiếng chúc Tết của người lớn đến những trò chơi vui nhộn của trẻ em. Mâm cơm ngày Tết giản dị mà ấm cúng, với những món ăn truyền thống quen thuộc: bánh chưng, giò, chả… Những chén rượu cần được rót đầy, những câu chuyện kể về năm cũ và hi vọng về năm mới được chia sẻ. Điều tôi yêu thích nhất về Tết ở quê là không khí sum họp gia đình. Những người con xa quê trở về, cùng quây quần bên mâm cơm, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện của một năm qua. Tết ở quê không chỉ là những ngày nghỉ ngơi, mà còn là dịp để gắn kết tình thân, để cảm nhận sự ấm áp của gia đình, của làng xóm. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi sẽ luôn trân trọng. Tết ở quê tôi, giản dị mà sâu lắng, bình yên mà hạnh phúc.
Tết ở quê tôi, một vùng quê yên bình thuộc miền Bắc, không rộn ràng náo nhiệt như phố thị, mà mang một vẻ đẹp dung dị, sâu lắng. Không khí Tết bắt đầu rộn ràng từ những ngày giáp Tết, khi nhà nhà tất bật chuẩn bị. Hương thơm của bánh chưng, mùi khói bếp sưởi ấm lan tỏa khắp xóm làng, hòa quyện cùng mùi hoa đào, hoa mai thoang thoảng.
Ngày Tết, trẻ con háo hức với những bộ quần áo mới, những bao lì xì đỏ chói. Tiếng cười nói râm ran khắp các nhà, từ tiếng chúc Tết của người lớn đến những trò chơi vui nhộn của trẻ em. Mâm cơm ngày Tết giản dị mà ấm cúng, với những món ăn truyền thống quen thuộc: bánh chưng, giò, chả… Những chén rượu cần được rót đầy, những câu chuyện kể về năm cũ và hi vọng về năm mới được chia sẻ.
Điều tôi yêu thích nhất về Tết ở quê là không khí sum họp gia đình. Những người con xa quê trở về, cùng quây quần bên mâm cơm, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện của một năm qua. Tết ở quê không chỉ là những ngày nghỉ ngơi, mà còn là dịp để gắn kết tình thân, để cảm nhận sự ấm áp của gia đình, của làng xóm. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi sẽ luôn trân trọng. Tết ở quê tôi, giản dị mà sâu lắng, bình yên mà hạnh phúc.

Tớ kể về bà lão trong câu truyện " Sự tích hoa cúc trắng " nhé!
Ta là một bà lão già nua và bệnh tật, sống cùng cháu gái trong một ngôi nhà nhỏ. Ta yêu cháu gái rất nhiều và luôn mong muốn có thể sống lâu hơn để chăm sóc và yêu thương nó. Một ngày nọ, ta cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng yếu đi và biết rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Thương bà, cháu gái ta quyết định đi tìm cách chữa bệnh cho ta. Nó đã đến một ngôi chùa trên đỉnh núi, nơi có một vị sư nổi tiếng với tài năng chữa bệnh. Khi gặp được vị sư, cháu gái kể lại tình trạng của ta và mong được vị sư giúp đỡ. Vị sư từ tốn nói: "Nếu con thật lòng muốn cứu bà, hãy đi tìm một bông hoa cúc trắng và đem về đây."
Cháu gái liền xuống núi và tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nó cũng tìm thấy một bông hoa cúc trắng. Nó mang về chùa và trình bày trước vị sư. Vị sư mỉm cười và nói: "Để cứu bà con, con phải hái bông hoa này nhưng phải nhớ rằng mỗi cánh hoa tương đương với một ngày sống của bà con."
Cháu gái nhận lấy bông hoa và bất ngờ nhận thấy bông hoa cúc chỉ có vài cánh. Không muốn bà mình chỉ sống thêm vài ngày, nó đã cẩn thận xé nhỏ từng cánh hoa thành nhiều mảnh nhỏ hơn. Sau đó, nó mang hoa về và đặt trước giường ta.
Từ đó, ta dần dần bình phục và sống thêm nhiều năm nữa để chăm sóc và yêu thương cháu gái của mình. Bông hoa cúc trắng từ đó cũng trở thành biểu tượng của lòng hiếu thảo và tình yêu thương vô bờ bến.

Tôi tên là Tích Chu. Bố mẹ tôi mất sớm, tôi ở với bà. Hàng ngày bà phải làm việc vất vả kiếm tiền nuôi tôi, có thức gì ngon bà cũng dành cho tôi. Thế nhưng tôi lại chẳng thương bà mà chỉ muốn rong chơi. Vì tuổi già sức yếu, làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Một ngày nọ bà lên cơn sốt cao, trên giường bà cất tiếng gọi: – Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát quá! Bà gọi một lần, hai lần… rồi ba lần nhưng tôi lại chẳng ở bên. Khát quá bà liền biến thành chim. Đúng lúc đó tôi thấy đói nên chạy về nhà kiếm cái ăn. Tôi gọi: – Bà ơi! Bà có cái gì ăn không? Cháu đói quá. Tôi sửng sốt khi thấy bà hóa thành chim: – Bà ơi! Bà ơi! Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi! Chim cất tiếng nói: – Tích Chu ơi, bà khát nước quá, bà phải biến thành chim bay đi kiếm nước uống. Bà đi đây! Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tôi hoảng quá vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa gọi bà: – Bà ơi! Bà đừng đi! Bà đừng bỏ cháu! Bà ơi! Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi theo chú chim, cuối cùng tôi gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tôi gọi: – Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ không làm bà buồn nữa! Chim liền cất tiếng: – Muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu! Nghe thấy thế, tôi òa khóc, tôi thương bà và hối hận nhưng không biết làm sao để bà quay lại. Tôi vô cùng tuyệt vọng, giữa lúc đó, có một cô tiên hiện ra và bảo: – Tích Chu ơi! Vì cháu chưa ngoan, chưa biết chăm sóc khi bà ốm nên bà đã biến thành chim để bay đi tìm nước uống rồi. – Ta cho cháu cái bình này, nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không? – Cháu cám ơn cô. Cháu sẽ cố gắng để cứu được bà cháu ạ. Tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ. Tôi chạy mãi, chạy mãi vượt qua bao nhiêu rừng núi hiểm trở, cuối cùng cũng đến được suối tiên. Tôi vội vàng lấy đầy bình nước mang về cho bà. Về đến nhà, tôi gọi to: – Bà ơi! Bà ơi! Cháu mang nước về cho bà rồi đây. Bà mau uống đi. Vừa được uống nước chim vỗ cánh bay đi, bà đã trở lại thành người. Tôi ôm chầm lấy bà vừa khóc vừa nói: – Bà ơi! Cháu biết lỗi rồi, từ nay trở đi cháu sẽ luôn ở bên và chăm sóc bà. Từ đấy, hai bà cháu tôi lại chung sống hạnh phúc bên nhau.