K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Những Kẻ Mộng Mơ Dưới Trời Xám Bầu trời hôm nay thấp hơn thường lệ, như thể nó đã kiệt sức sau quá nhiều năm tháng gồng mình chống chọi với nỗi buồn của thế gian. Đám mây xám cuộn tròn, che lấp mặt trời, nhưng dù vậy, không khí vẫn dịu nhẹ, như một cái ôm vô hình dành cho những ai cần đến nó. Emery ngồi trên băng ghế gỗ cũ kỹ bên bờ biển, đôi giày vải đã sờn mép chạm...
Đọc tiếp

Những Kẻ Mộng Mơ Dưới Trời Xám Bầu trời hôm nay thấp hơn thường lệ, như thể nó đã kiệt sức sau quá nhiều năm tháng gồng mình chống chọi với nỗi buồn của thế gian. Đám mây xám cuộn tròn, che lấp mặt trời, nhưng dù vậy, không khí vẫn dịu nhẹ, như một cái ôm vô hình dành cho những ai cần đến nó. Emery ngồi trên băng ghế gỗ cũ kỹ bên bờ biển, đôi giày vải đã sờn mép chạm nhẹ vào nền cát ẩm. Sóng vỗ vào bờ, những con sóng không mệt mỏi, không hối tiếc, như thể chúng chẳng hề biết rằng thế giới ngoài kia đã trở nên vỡ vụn từ rất lâu rồi. Bên cạnh cậu, Theo đang mân mê một điếu thuốc chưa châm lửa. "Cậu nghĩ sao," Theo hỏi, giọng trầm, lẫn vào tiếng gió, "về việc chúng ta sẽ sống cả đời như thế này?" Emery không trả lời ngay. Cậu nghiêng đầu, nhìn Theo thật lâu—mái tóc sẫm màu rối bù vì gió, đôi mắt mang thứ ánh sáng lạ lùng, như thể có cả ngàn câu chuyện muốn kể nhưng chẳng bao giờ thốt ra. "Sống thế này nghĩa là thế nào?" Emery hỏi lại, môi vẽ nên một nụ cười thoảng qua. "Theo cách mà thế giới không muốn." Cậu ấy không cần nói thêm, vì cả hai đều hiểu. Họ là những kẻ đứng bên lề, những kẻ lặng lẽ yêu nhau trong những góc nhỏ của thế giới, nơi ánh nhìn soi xét không thể chạm tới. "Họ nói tình yêu của chúng ta là sai lầm," Theo cười nhạt, nhưng giọng nói không có chút vui vẻ nào. "Có lẽ họ đúng. Hoặc có lẽ họ chưa bao giờ biết thế nào là yêu thực sự." Emery lặng thinh. Sóng vẫn vỗ vào bờ như một điệp khúc không hồi kết. Cậu nghĩ về những lần họ nắm tay nhau dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những lần họ trốn khỏi những bữa tiệc đầy những lời nói rỗng tuếch để cùng nhau ngồi im lặng trong xe, nghe một bản nhạc cũ kỹ. Nghĩ về cách Theo kéo cậu lại giữa cơn mưa đêm và hôn cậu như thể đó là điều duy nhất còn lại trên thế gian này. Có lẽ Hemingway đã đúng. Chẳng có ai thực sự thoát khỏi nỗi đau. Chúng ta chỉ học cách sống với nó, như những người lính đã học cách cười trong chiến hào, như những người yêu nhau đã học cách thì thầm trong bóng tối. Nhưng nếu nỗi đau là thứ họ phải chịu để có thể yêu nhau, thì Emery sẽ chấp nhận. Bởi lẽ, ngay cả trong một thế giới chẳng hề có chỗ cho họ, tình yêu vẫn cứ nở rộ, bất chấp mọi định kiến, bất chấp cả những ngày dài u ám. Theo nhấc điếu thuốc lên, định châm lửa, nhưng rồi lại thôi. Cậu ấy quay sang nhìn Emery, ánh mắt nhẹ bẫng như sóng trôi. "Chúng ta sẽ ổn chứ?" Emery không chắc về tương lai, cũng chẳng tin vào những lời hứa xa xôi. Nhưng ngay lúc này, dưới bầu trời xám và gió biển lành lạnh, cậu nắm lấy tay Theo, siết nhẹ. "Chúng ta sẽ sống." Và đôi khi, thế là đủ.

một câu truyện khác của tớ mn xem đc chưa ạ ( nhân vật là Emery và Theo nhs )

5
3 tháng 2

tựa đề là những kẻ mộng mơ dưới trời xám


3 tháng 2

mik cam on


Các cậu ơi các cậu xem đoạn văn của tớ nói về lạc lối xem dc chưa ạ?Chiều hôm ấy, mặt trời như một vết thương đang rỉ máu trên nền trời tím sẫm. Những đám mây trôi lững lờ, kéo theo một nỗi buồn xám xịt, như thể ai đó đã vẽ nên bức tranh của ngày tàn bằng những vệt cọ mệt mỏi. Ly bước đi trên con đường đất, đôi giày cũ nhuốm bụi. Cô ghét những buổi chiều thế...
Đọc tiếp

Các cậu ơi các cậu xem đoạn văn của tớ nói về lạc lối xem dc chưa ạ?

Chiều hôm ấy, mặt trời như một vết thương đang rỉ máu trên nền trời tím sẫm. Những đám mây trôi lững lờ, kéo theo một nỗi buồn xám xịt, như thể ai đó đã vẽ nên bức tranh của ngày tàn bằng những vệt cọ mệt mỏi. Ly bước đi trên con đường đất, đôi giày cũ nhuốm bụi. Cô ghét những buổi chiều thế này—khi ánh sáng vàng vọt trùm lên những mái nhà xiêu vẹo, khi gió thổi qua hàng cây và mang theo tiếng thì thầm của quá khứ. Một quá khứ mà cô không thể chạm vào, nhưng nó vẫn bám theo cô như một con mèo hoang bị bỏ rơi. Ở phía xa, có một quán cà phê cũ kỹ, biển hiệu bằng gỗ đã tróc sơn, những chữ cái run rẩy như thể chúng cũng sắp sửa biến mất cùng với thời gian. Cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ vang lên, khô khốc. Một người đàn ông già đang lau quầy bar, ánh mắt lặng lẽ như đã chứng kiến quá nhiều điều để mà ngạc nhiên. "Quán này có gì không?" Ly hỏi, giọng lạc đi giữa những giai điệu jazz cũ kỹ đang vặn vẹo trong không khí. Ông chủ quán ngước lên, đôi mắt nhạt màu nhìn cô thật lâu. "Cà phê đen. Và những câu chuyện không ai muốn kể." Cô bật cười, một tiếng cười trầm và nhạt nhẽo như chính cuộc đời cô. "Tốt thôi. Tôi cũng không có gì để kể." Ngoài kia, mặt trời đang chìm xuống, kéo theo ánh sáng cuối cùng. Những bóng người lầm lũi đi qua con đường nhỏ, mỗi người mang theo một bí mật, một giấc mơ không thành, một vết thương không ai biết đến. Ly ngồi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt kính cửa sổ. Cô nghĩ về những điều chưa bao giờ nói ra, về một thành phố nơi không ai thực sự thuộc về nhau, và về những kẻ đi qua hoàng hôn, mãi mãi chỉ là những kẻ lạc đường trong chính cuộc đời mình

2
3 tháng 2

lạc lối cơ mà bạn. tớ thấy cậu bị lạc đề rồi đó.

3 tháng 2

mik cam on☕

3 tháng 2

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

1, Nêu tác dụng của biện pháp tu từ nhân hóa được sử dụng trong hai câu thơ sau: Con ong làm mật, yêu hoa Con cá bơi, yêu nước, con chim ca, yêu trời 2, Chỉ ra và nêu tác dụng của một biện pháp tu từ trong hai câu thơ sau: Đất êm dịu tựa bàn tay người đỡ Mầm mạ lọt lòng mập mạp trắng xinh 3, Chỉ ra và phân tích tác dụng của một biện pháp nghệ thuật trong những câu sau: Mẹ dành...
Đọc tiếp

1, Nêu tác dụng của biện pháp tu từ nhân hóa được sử dụng trong hai câu thơ sau: Con ong làm mật, yêu hoa Con cá bơi, yêu nước, con chim ca, yêu trời 2, Chỉ ra và nêu tác dụng của một biện pháp tu từ trong hai câu thơ sau: Đất êm dịu tựa bàn tay người đỡ Mầm mạ lọt lòng mập mạp trắng xinh 3, Chỉ ra và phân tích tác dụng của một biện pháp nghệ thuật trong những câu sau: Mẹ dành hết tuổi xuân vì con Mẹ dành những chăm lo tháng ngày Mẹ dành bao hi sinh để con chạm lấy ước mơ. 4, Chỉ ra và phân tích tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng qua hai câu thơ sau: “Lời chào là hoa Nở từ lòng tốt” 5, Chỉ ra và làm rõ tác dụng của biện pháp tu từ nhân hoá được sử dụng trong hai câu thơ sau: Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua 6, Nêu tác dụng của biện pháp tu từ so sánh được sử dụng trong câu văn: “Hãy nhớ rằng tình yêu thương là ngọn lửa sưởi ấm cuộc đời của mỗi chúng ta”.

0
2 tháng 2

Mở bài: Tôi là một cô gái sống cùng mẹ trong một ngôi nhà nhỏ ở làng quê yên bình. Cuộc sống của chúng tôi vô cùng hạnh phúc cho đến một ngày, mẹ tôi lâm bệnh nặng. Nhìn mẹ ngày một yếu đi mà tôi không thể làm gì khiến tôi rất đau lòng. Nhưng tôi không bỏ cuộc và quyết tâm tìm cách cứu mẹ bằng mọi giá.

Thân bài:

Một ngày nọ, tôi nghe nói rằng trên núi cao có một vị tiên ông thông thái có thể chữa được mọi bệnh tật. Với niềm hy vọng mong manh, tôi quyết định lên đường tìm gặp tiên ông. Trải qua bao nhiêu khó khăn, vượt qua bao nhiêu ngọn núi, dòng suối, cuối cùng tôi cũng gặp được tiên ông.

Tiên ông nhìn tôi với ánh mắt hiền từ và lắng nghe câu chuyện của tôi. Ông bảo rằng để cứu được mẹ tôi, tôi phải tìm được bông hoa cúc trắng và số lượng cánh hoa sẽ tương ứng với số ngày mẹ tôi có thể sống thêm. Tôi không chần chừ, lập tức trở về làng và bắt đầu tìm kiếm.

May mắn thay, tôi tìm thấy một bông hoa cúc trắng bên bờ suối. Nhưng khi đếm số cánh hoa, tôi chỉ thấy có vài cánh, không đủ để mẹ tôi sống thêm bao lâu. Trong nỗi tuyệt vọng, tôi nghĩ rằng nếu tôi xé từng cánh hoa thành nhiều cánh nhỏ hơn, số cánh sẽ tăng lên và mẹ tôi sẽ có thêm thời gian.

Tôi bắt đầu tỉ mẩn xé từng cánh hoa, từ một cánh thành hai, từ hai thành bốn, và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi bông hoa cúc trắng trông như có vô số cánh nhỏ. Tôi trở về nhà và dùng bông hoa cúc ấy đặt lên ngực mẹ. Phép màu xảy ra, mẹ tôi từ từ hồi phục và khỏe mạnh trở lại.

Kết bài:

Kể từ đó, bông hoa cúc trắng với nhiều cánh nhỏ trở thành biểu tượng của lòng hiếu thảo và tình yêu thương vô bờ bến. Mỗi khi nhìn thấy những bông hoa cúc trắng xinh đẹp, tôi lại nhớ về hành trình gian nan nhưng đầy tình yêu mà tôi đã trải qua để cứu mẹ. Câu chuyện của tôi đã trở thành một bài học quý giá về lòng kiên trì, tình mẫu tử và sức mạnh của tình yêu thương.

Chiếc lá Chim sâu hỏi chiếc lá: - Lá ơi! Hãy kể chuyện cuộc đời bạn cho tôi nghe đi! - Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. - Bạn đừng có giấu! Nếu bình thường vậy, sao bông hoa kia lại có vẻ rất biết ơn bạn? - Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ, tôi là một búp non. Tôi lớn dần lên thành một chiếc lá và cứ là chiếc lá như thế cho đến bây giờ. - Thật như...
Đọc tiếp

Chiếc lá Chim sâu hỏi chiếc lá: - Lá ơi! Hãy kể chuyện cuộc đời bạn cho tôi nghe đi! - Bình thường lắm, chẳng có gì đáng kể đâu. - Bạn đừng có giấu! Nếu bình thường vậy, sao bông hoa kia lại có vẻ rất biết ơn bạn? - Thật mà! Cuộc đời tôi rất bình thường. Ngày nhỏ, tôi là một búp non. Tôi lớn dần lên thành một chiếc lá và cứ là chiếc lá như thế cho đến bây giờ. - Thật như thế sao? Đã có lần nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành một ngôi sao, thành vầng mặt trời đem lại niềm vui cho mọi người như trong các câu chuyện cổ tích mà bác gió thường rì rầm kể suốt ngày đêm chưa? - Chưa! Chưa một lần nào tôi biến thành một thứ gì khác tôi cả. Suốt đời tôi chỉ là một chiếc lá nhỏ nhoi bình thường. - Thế thì chán thật! Bông hoa kia đã làm tôi thất vọng. Hoa ơi, bạn chỉ khéo bịa chuyện. - Tôi không bịa chút nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế. Chính nhờ họ mới có chúng tôi - những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn vừa nói đến. (Theo Những truyện hay viết cho thiếu nhi của Trần Hoài Dương, NXB Kim Đồng, năm 2019) Câu 1. Xác định chủ dề của câu chuyện? Câu 2. Theo câu chuyện, vì sao bông hoa lại kính trọng những chiếc lá? Câu 3.Theo em chiếc lá trong câu chuyện là hình ảnh của những người như thế nào trong cuộc sống của con người? Câu 4.Tôi không bịa chút nào đâu. Mãi mãi tôi kính trọng những chiếc lá bình thường như thế. Chính nhờ họ mới có chúng tôi - những hoa, những quả, những niềm vui mà bạn vừa nói đến. Từ câu trả lời của hoa, em rút ra cho mình những bài học gì? Câu 5: Tìm thán từ có trong văn bản trên?

0
Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi: CHIỀU DÀY CỦA BỨC TƯỜNG Chỗ này ngày xưa tôi treo một bức tranh phong cảnh. Bức tranh ấy đã làm tôi như được gần thiên nhiên hơn giữa các toà nhà khối hộp góc cạnh khô khan và đơn điệu. Còn bây giờ chị treo ở đấy cái lồng bàn nhựa xanh. Chỗ kia là chỗ của chiếc lá phong tôi mang từ Nga về với bao kỉ niệm. Rồi gió to, rồi...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi: CHIỀU DÀY CỦA BỨC TƯỜNG Chỗ này ngày xưa tôi treo một bức tranh phong cảnh. Bức tranh ấy đã làm tôi như được gần thiên nhiên hơn giữa các toà nhà khối hộp góc cạnh khô khan và đơn điệu. Còn bây giờ chị treo ở đấy cái lồng bàn nhựa xanh. Chỗ kia là chỗ của chiếc lá phong tôi mang từ Nga về với bao kỉ niệm. Rồi gió to, rồi nắng to, rồi độ ẩm lớn, tất cả đã ập tới đập vào cái lá mỏng manh ấy cho đến khi nó chỉ còn là những cái gân nhỏ xíu yếu ớt và cuối cùng tan ra, bay đi.Nhưng với tôi bao giờ chiếc lá phong vẫn cứ ở chỗ đó, ở chỗ của nó. Còn bây giờ cái tủ đã che kín khoảng tường ấy. Chỗ kia nữa với những dáng người buồn vui trên bức tường, có được từ những lần tôi nhìn rất lâu vào những vệt vôi vô tình và tưởng tượng ra, nay phủ lớp ve xanh. Chẳng còn ở đấy dáng người giống dáng tôi hồi bé.Không thấy đâu hai mái đầu đang chụm lại thì thẩm.Cái mũi cao hếch với hàng mi rợp buồn ở góc tường kia làm tôi thẫn thờ baolần giờ nơi nao? Tất cả, tất cả đều xa lạ, xa lạ quá... Cuộc đến thăm căn phòng cũ đã không như tôi tưởng. [...] Về đến nhà mình, nhìn mọi vật trong phòng, tôi bỗng nhớ tới người chủ cũ của nó. Không biết chỗ hiện nay tôi đặt giá sách người chủ cũ đã gửi gắm tình cảm gì vào đó? Bức tường ấy đã chứng kiến những gì trong phần đời của họ? Chẳng hiểu lớp vôi quét đã phủ lên những kỉ niệm nào của người chủ trước đây? Rồi tôi chợt giật mình nhận ra: Lớp kỉ niệm của tôi trên những bức tường sẽ luôn nằm ở giữa lớp kỉ niệm của người đến trước và người đến sau tôi. Và những bức tường cứ dày lên cùng với những lớp kỉ niệm ấy. (Phạm Sông Hồng, Chiều dày của bức tường, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 3, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016) Câu 1(0,5 điểm): Xác định chủ đề và ngôi kể của câu chuyện? Câu 2 (1,0 điểm): Xét về mục đích nói, những câu in đậm thuộc kiểu câu gì? Theo em tác giả sử dụng kiểu câu đó có ý nghĩa như thế nào với việc thể hiện chủ đề câu chuyện? Câu 3 (1,0 điểm) Em hiểu như thế nào về nhan đề “Chiều dày của bức tường”? Câu 4 (0,5 điểm)Câu văn “Nhưng với tôi bao giờ chiếc lá phong vẫn cứ ở chỗ đó, ởchỗ của nó.” đã cho thấy thái độ như thế nào của nhân vật tôi với những kỉ niệm, những kí ức của mình? Câu 5 (1,0 điểm) Từ câu chuyện trên, em hãy liên hệ với thực tế và viết một đoạn văn 5 – 7 câu nêu suy nghĩ của mình về việc cần biết trân trọng kí ức, kỉ niệm của chính mình.

0