K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 5 2021

Qua tác phẩm "Bài học đường đời đầu tiên" cho chúng ta thấy được không nên kêu ngạo, kiêu căng, hống hách và những cử chỉ khờ dại, những việc làm thiếu suy nghĩa sẽ gây hậu quả cho người khác. Tình bạn của Dế Mèn và Dế Choắt là 1 tình bạn đẹp nhưng có phần ngông cuồng của Dế Mèn. Muốn chứng tỏ mình oai vệ , ghê gớm. Đọc Dế Mèn phiêu lưu ký ai không thấy thú vị theo dõi từng bước đường đầy những cảnh ngộ éo le , sinh động và hấp dẫn . Nhưng lí thú và bổ ích hơn nữa là những bài học mà nhà văn Tô Hoài đã giúp chúng ta được từ mấy cuộc hành trình của chú dế mới lớn tuy có lúc đáng giận mà cũng thật đáng yêu.

20 tháng 3 2021

                                                                                        Bài làm : 

Sáng nay em thức giấc sớm hơn thường nhật bởi những âm thanh rộn rã của thôn quê đang vào mùa gặt. Cả cánh đồng vàng rộm cũng bừng tỉnh dưới những tia nắng đầu tiên của một ngày hè oi ả với cái mùi ẩm ẩm, nồng nồng, dằm dặm mà có lẽ lũ bạn nội thành của em chẳng bao giờ cảm nhận được.

Các bà, các mẹ, các chị từng nhóm, từng nhóm vừa chuyện trò rôm rả vừa rảo buớc ra phía cánh đồng. Sáng sớm mùa hè nên mặt trời cũng dậy sớm hơn, chim chóc cũng rời tổ từ mờ sáng tìm mồi, cả cánh đồng lúa thì nặng nề đong đưa trong làn gió nhẹ. Cây nào cây nấy uốn cong cong chiếc móc câu với bao nhiêu là hạt thóc tròn mây mẩy, hứa hẹn một vụ mùa thóc lúa đầy kho.

Hôm nay mẹ cho em cùng theo ra đồng, mẹ bảo: cho con gái thử cảm nhận những nhọc nhằn của người nông dân ra sao, để trông đó mà gắng học hành! Vậy là lần đầu tiên một con bé vốn vẫn được cưng chiều cầm tới chiếc liềm và thử những nhát cắt đầu tiên. Lần đầu tiên khuôn mặt mình được áp lại gần những cây lúa đến thế! Chao ôi là thú vị! Nhìn kĩ hơn những hạt thóc vẫn cho mình gạo ăn hàng ngày, chúng tròn căng như sắp phả tung ra chiếc áo nhiều gân với chi chít những lông tơ, hạt chen hạt như một đại gia đình đua nhau đi trẩy hội. Mà đúng là hội thật đó! Hôm nay chúng sẽ được những người nông dân gặt về kho, phơi dưới nắng vàng và chẳng bao lâu nữa chúng sẽ được làm những bông hoa trắng nở bung, thơm dẻo. Trông mẹ thoăn thoắt cánh tay gặt sao mà dễ quá vậy, mình thì mướt mồ hôi mà chẳng được bao nhiêu. Chốc chốc lại vươn vai ngó nghiêng xung quanh hàng xóm, thấy ai cũng lom khom, cần mẫn. Những đốm áo màu thấp thoáng đây đó trên cánh đồng trải dài một màu vàng trù phú. Mỗi đợt gió tràn tới, cá biển vàng đỏ lại ào lên rì rào như đang kể cho nhau nghe câu chuyện cuối mùa thu hoạch.

Lúa gợn lên từng đợt như mời gọi những chú chim sẻ, chim chiền chiện sà xuống nhặt những hạt thóc rơi vãi. Chúng vui vẻ nhảy nhót trên bờ ruộng xanh mướt cỏ như những đường kẻ trên chiếc ô bàn cờ khổng lồ mà thiên nhiên đã tạo ra một sự phối màu rất ăn ý.

Có lẽ những hoạt động nhà nông thế này chính là ví dụ rõ ràng mà gần gũi cho đời sống làng xã mà trước nay em vẫn được nghe nhắc đến trong những bài giảng ở trường. Một cảm giác thân quen mà nếu sống trong thành thị sẽ chẳng bao giờ thấy được.  Tuy chẳng phải một nhà mà ai nấy nói chuyện với qua từng khoảnh ruộng như thể anh em một nhà vậy! Từ những chuyện con trâu cái cày cho tới chuyện ông Ba-ma gì đó là tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ... Tất cả đều rộn ràng như một khúc nhạc ngẫu hứng làm mọi người quên đi cái oi ả của buổi trưa hè trên cánh đồng đang trong mùa gặt.

Cả không gian thoảng mùi thơm dịu mát của lúa mới, mùi ngai ngái cũa thân và lá lúa; Đó là mùi của quê hương, mùi của một thế giới những người lao động lam lũ mà vinh quang.

Nếu một lần ghé qua một vùng quê, bạn hãy nán lại bên một khoảnh ruộng và thử cảm nhận chút hương của hương đồng gió nội, để rầm rì đọc lại những câu ca “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”, và để cảm nhận rõ hơn cuộc sống muôn màu.

15 tháng 6 2020

Tham khảo:

“Cơm con ăn tay mẹ nấu. Nước con uống tay mẹ đun. Trời nóng bức gió từ tay mẹ con ngủ ngon”. Lời bài hát da diết về công lao của mẹ nuôi con khôn lớn đã làm em nghĩ đến người mẹ thân yêu của em.

Mẹ em năm nay 38 tuổi nhưng mẹ em vẫn còn đẹp lắm, dáng mẹ cao, người mẹ cân đối, mái tóc đen nhánh mềm mại, đôi mắt đen và sáng nhìn em đầy yêu thương và ấm áp.Trong đôi mắt ấy chứa đựng tình yêu bao la mà mẹ dành cho em và gia đình. Cái mũi cao cao, lông mày cong hiện trên khuôn mặt trắng hồng. Mẹ cười thật tươi, nghe tiếng  cười của mẹ ai cũng biết mẹ là người phụ nữ đầy dịu dàng và nhân hậu. Bàn tay mẹ em ram ráp những mỗi khi mẹ vỗ về em, em thấy nó ấm áp thân thương lắm. Bước đi tự tin chậm dãi, mẹ thích mặc áo quần âu, áo hoa. Mẹ chẳng bao giờ đánh son, nhưng môi mẹ vẫn hồng hào, mẹ em đẹp lắm. Mẹ hiền lắm chẳng bao giờ mẹ to tiếng với ai cả, lúc em sai mẹ ân cần chỉ bảo em. Sáng sáng mẹ thường dậy sớm chuẩn bị buổi sáng cho cả gia đình, mẹ nấu sáng ngon lắm, món mẹ nấu không cầu kì nhưng luôn tạo cho cả nhà cảm giác ngon miệng. Rồi mẹ thu xếp đi làm, mẹ em là giáo viên mầm non, các em nhỏ quý mẹ em lắm. Những ngày nghỉ mẹ lại ở nhà bận rộn với công việc nhà, chăm sóc cho gia đình, chăm sóc cho ông bà, bà nội em yêu thương mẹ em lắm, vì bà già rồi mẹ hay sang nhà nấu bún sáng cho bà, đi xa về mẹ hay có quà cho bà, bà ốm mẹ lo lắng thuốc thang cho bà.ai cũng bảo mẹ là cô dâu hiền đảm đang. Với hàng xóm nhà ai có việc mẹ cũng sang hỏi thăm giúp đỡ mọi người, mẹ không ngại khó.

Em thật hạnh phúc khi có mẹ, mẹ như dòng suối, tắm mát cho đời em, mỗi bước em đi mẹ luôn là người đồng hành cùng em, luôn có mẹ bên cạnh. “ Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm”.

#z

Vào những ngày hè, khung cảnh bầu trời đầy sao đã trở nên vô cùng thân thuộc đối với mỗi người. Khung cảnh lộng lẫy và yên bình đó có thể gợi ra bao cảm xúc đặc biệt trong lòng người thưởng thức nó. Em hãy tả lại một đêm trăng đẹp mà em đã từng chứng kiến.

  Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lên tất cả, ánh đèn vàng lung linh đã điểm le lói qua khung cửa sổ của một vùng quê nghèo nơi đồi núi, ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ, phóng tầm mắt lên cao với những suy nghĩ, ước mơ tươi đẹp của một cậu con trai học lớp 6, đập vào mắt em lúc này là hình ảnh mặt trăng tròn vành vạnh. Gạt bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, trăng hôm nay thật đẹp, cái đẹp như vô hình cuốn em vào đó lúc nào không hay.

  Ánh trăng như một áo thuật gia, từng cảnh vật như dần xuất hiện trong màn đêm khi trăng nhô lên, mọi thứ rất thân thuộc nhưng lại li kì vô cùng, chơi đùa cùng trăng là làn gió thổi nhẹ, làn gió quê thật trong lành, một cảm giác se lạnh nhưng không kém phần thú vị, tận hưởng không khí nhẹ nhàng đó là bao nỗi nhớ ùa về kéo theo sau là chuỗi những kỉ niệm thời ấu thơ. Không khí hôm nay cũng thật náo nhiệt, dọc con đường làng là bóng dáng những đứa trẻ được ba, mẹ dắt tay đi dạo, tiếng nô đùa xen lẫn tiếng sáo vi vu âm trầm, âm bổng. Tất cả tạo nên một khung cảnh dưới trăng đẹp hơn bao giờ hết, trăng dần nhô cao hơn, cảnh đã đẹp nay càng đẹp hơn nữa.

  Mặt trăng như một tấm gương lớn soi sáng vạn vật, ánh trăng lả lướt trên những ngọn cây được gió đưa nhẹ, lướt đều đặn trên mặt ao làng theo những gợn sóng. Nhìn trăng kĩ hơn, em lại giật mình khi hiện rõ lên hình ảnh chú cuội ngồi dưới gốc đa, một hình ảnh mà em chỉ biết qua câu chuyện bà kể, qua những mẩu chuyện ngắn được đọc. Trăng đã nhô lên rất cao, như một vị nữ hoàng ngự trị trên bầu trời lúc về đêm, không quá gay gắt và chói chang như mặt trời. Hiểu được lòng người, trăng vẫn lơ lửng thế, vẫn cứ dịu dàng, dễ chịu, khoe vẻ đẹp của mình để mọi người chiêm ngưỡng, để mọi người lấy cảm hứng, cái vẻ đẹp đó thật khó có thể cưỡng lại. Tô điểm cho vẻ đẹp đó là bầu trời trong vắt, sao chi chít lấp lánh, ánh trăng như muốn ôm trọn mọi thứ vào lòng, dưới ánh trăng mọi vật trở nên to lớn hơn. Khi mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ thì phía xa xa ngoài sông là hình ảnh con thuyền lững lờ trôi, dưới ánh trăng, con thuyền in bóng xuống nước, tiếng chèo không còn vội vã nữa, những hoạt động đều được tua chậm, thật chậm.

  Ngồi khá lâu, cảm nhận sự yên bình của vùng quê, cái se lạnh của sương đêm, em như đã quên đi thời gian. Trời đã về khuya từ lúc nào không hay, mọi thứ tĩnh lặng đến không ngờ, chỉ còn đâu đó tiếng con trùng kêu rả rích, chỉ còn trăng ở đó, cao hơn, nhỏ hơn nhưng lại sáng hơn, ánh trăng tâm lí vô cùng, không đánh thức ai cả, đưa mọi thứ trở lại với quỹ đạo của nó, là nguồn sức mạnh tinh thần vô cùng lớn cho những người đã trải qua một ngày mệt mỏi để bắt đầu một ngày mới đấy năng lượng. Không cưỡng lại được sự trìu mền, thoải mái vô cùng mà ánh trăng đem lại, em ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ánh trăng vẫn còn đó nhưng đã nhợt nhạt hơn nhiều, nhường chỗ cho mặt trời nhưng vẫn muốn níu kéo một chút gì đó, để lại những giọt sương long lanh trên lá, trăng dần biến mất và hứa sẽ quay trở lại.

  Qua khung cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng càng làm cho em yêu hơn quê hương mình đang sống, trăng như cổ vũ tinh thần, là tuổi thơ không bao giờ phai nhòa. Tự nhủ với lòng sau này lớn lên dù đi đâu vẫn sẽ trở về quê hương, trở về với nét đẹp bình dị và sâu lắng.

15 tháng 6 2020

Từ nhỏ đến giờ không biết bao nhiêu lần được ngắm trăng rồi nhưng có lẽ cái đêm trăng ấy, một đêm trăng ở đồng bằng quê nội đã để lại cho em một ấn tượng đẹp đến kì lạ. Mãi mãi em không bao giờ quên được. Đó là cái đêm trăng rằm tháng bảy mà bố mẹ cho em về quê dự lễ đáo tế của ông nội.

Ngay khi hoàng hôn vừa tắt, trên bầu trời bao la, hàng nghìn hàng vạn những ngôi sao nhấp nháy. Chỉ có ngôi sao chiều là sáng nhất, đứng kiêu hãnh một mình như một thiếu nữ đẹp giữa bức tranh trời thu. Màn đêm dần dần buông xuống. Mọi nhà trong xóm đã lên đèn từ bao giờ. Ngoài đồng, đom đóm lập lòe tưởng như muôn vàn những vì sao nhấp nháy cuối trời xa.

Chỉ ít phút sau, mặt trăng bắt đầu ló dạng. Lúc đầu, nó giống như một cái đèn lồng bị che khuất một nửa, mặt cắt nằm phía dưới, rồi từ từ nhô lên, tròn vành vạnh, lơ lửng giữa không trung, như một cái đèn lồng khổng lồ chiếu những ánh sáng vàng dịu xuống vạn vật. Em bước ra ngõ nhìn về phía trăng mọc. Một lúc sau, trăng gối đầu lên rặng cây lờ mờ ở chân trời xa tít, để rồi sau đó lấp ló trên ngọn tre già. Bầu trời bây giờ trong vắt. Hàng trăm đốm sao rải rác trên nền trời lúc ẩn lúc hiện. Có lẽ trăng sáng quá làm cho chúng mờ đi chăng? Tuy vậy, em vẫn thấy chúng đẹp và đáng yêu, bởi chúng là những viên ngọc quý tỏa ánh sáng hiếm hoi cho những đêm vắng bóng chị Hằng Nga.

Bây giờ thì trăng đã lên cao tỏa ánh sáng dìu dịu, nhuộm một màu bạc khắp ruộng đồng, thôn xóm, làng mạc. Cạnh nhà Nội, dòng sông long lanh gợn sóng lăn tăn như hàng trăm con rồng nhỏ đang lượn múa. Và kia nữa, mái tôn của. những ngôi nhà phía trái phản chiếu ánh trăng óng ánh. Ánh vàng còn phết lên những thảm cỏ xanh và vườn rau sau nhà tạo nên một mảng sáng nhờ nhờ, bàng bạc. Bóng nhà, bóng cây in rõ thành những vầng đen nhạt trên mặt đất. Thỉnh thoảng, gió hiu hiu thổi, cỏ cây lay động xào xạc. Những bóng đen của cây cối lắc lư, thay dạng đổi hình như những "bóng ma" chập chờn...

Trong xóm, hầu hết mọi nhà tụ họp ở ngoài sân. Người lớn thì hóng mát, ngắm trăng. Mấy chị thì đan võng, dệt chiếu, sàng gạo vừa cười vừa nói vui vẻ. Trẻ em nô đùa chạy nhảy khắp sân. Cả đến những chú chó cũng ra sân hóng gió hoặc ra đường nhìn trước, ngó sau rồi cất tiếng sủa vu vơ...

Ngoài đồng, quang cảnh thật vắng lặng, tĩnh mịch. Muôn vật say sưa tắm ánh trăng trong. Gió đồng lồng lộng thổi, thảm lúa xanh rập rờn, nhấp nhô như những làn sóng ngoài biển khơi. Nước bắt đầu lên trong các mương, rãnh chảy róc rách. Côn trùng đó đây cất tiếng kêu ra rả. cỏ cây ngoài vườn thầm thì nhỏ to. Càng về khuya, không gian càng tĩnh mịch. Vạn vật như đang say sưa trong giấc ngủ êm đềm. Chỉ duy có loài côn trùng vẫn ra rả hòa âm những khúc nhạc muôn thuở về đêm. Ánh trăng đẹp cùng hơi sương mát dịu ru ngủ muôn loài. Em trở vào nhà đánh một giấc ngon lành cho đến sáng. Khi em tỉnh giấc ánh trăng đã nhợt hẳn đi nhường chỗ cho ánh bình minh thức dậy. Mọi vật sau một đêm tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi dưới ánh trăng dịu, giờ đây cũng đang bừng trỗi dậy, mình ngậm những giọt sương mai.

Đứng giữa đồng quê ngắm cảnh trăng đẹp và nghe khúc nhạc kì diệu của thiên nhiên, em cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng. Tiếc là ngày kia em đã phải trở về thành phố rồi. Thôi, hẹn vầng trăng rằm nơi đồng nội một dịp khác nhé.