các bạn hãy kể về kỉ niệm thời thơ ấu nhé
mình k 3 bạn nhanh nhất
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Phân số chỉ số cam còn lại ở rổ thứ nhất là:
\(1-\frac{1}{7}=\frac{6}{7}\)
Phân số chỉ số cam còn lại ở rổ thứ hai là:
\(1-\frac{5}{17}=\frac{12}{17}\)
Phân số chỉ số cam còn lại ở rổ thứ ba là:
\(1-\frac{2}{5}=\frac{3}{5}\)
Quy đồng tử số: \(\frac{6}{7}=\frac{12}{14},\frac{12}{17}=\frac{12}{17},\frac{3}{5}=\frac{12}{20}\).
Nếu số cam ở thùng thứ nhất là \(14\)phần thì số cam ở thùng thứ hai là \(17\)phần, số cam ở thùng thứ ba là \(20\)phần.
Tổng số phần bằng nhau là:
\(14+17+20=51\)(phần)
Giá trị mỗi phần là:
\(306\div51=6\)(quả)
Số cam lúc đầu ở rổ thứ nhất là:
\(6\times14=84\)(quả)
Số cam lúc đầu ở rổ thứ hai là:
\(6\times17=102\)(quả)
Số cam lúc đầu ở rổ thứ ba là:
\(6\times20=120\)(quả)
Gọi số bị trừ là a , số trừ là b ( a , b ∈ N* )
Vì hiệu số lớn hơn số trừ 135 đơn vị nên hiệu sẽ là b + 135
=> a + b + ( b + 135 ) = 1998
=> a + ( b + b ) + 135 = 1998
=> a + 2b = 1998 - 135
=> a + 2b = 1863 (1)
Xét a - b = b + 135
=> a - 135 = b + b = 2b , thay vào (1)
=> a + ( a - 135 ) = 1863
=> a + a - 135 = 1863
=> 2a = 1998
=> a = 999 , thay vào (1)
=> 999 + 2b = 1863
=> 2b = 1863 - 999
=> 2b = 864
=> b = 432
Vậy số bị trừ là 864
số trừ là 432
* Trả lời :
a , Tuy thông minh , nhưng anh ấy rất lười biếng
b , Hà hát hay , Mai học giỏi
c , Đi suốt chiều dài hơn ngàn mét ở phần ngoài của động Phong Nha, du khách đã có cảm giác như lạc vào một thế giới khác lạ – thế giới của tiên cảnh.
Last month, Hieu, one of my colleagues, invited me to his birthday party. He had just bought a new house at that time and it was quite spacious. The party started at 6 pm so I came a little bit earlier to help him prepare for the party. We set the tables and chairs out in the garden and roasted the meat. There was also a small pool for the kids to play. Around 6:15, people started to arrive. For the opening of the party, he made a short speech, all of the guests toasted and then we enjoyed the party. The beef was top-notch! He had ordered it from a famous restaurant. The most interesting part was that we played some childhood games “Musical Chairs” and “Treasure Hunt”, which made us laugh a lot. I didn’t think that his birthday party could be fun that. He is such a funny man. I hope we can be friends for a long time in the future.
Giải
Sau khi bán 1717 số cam ở trong rổ thứ nhất ta còn 6767 số cam ở rổ thứ 1
Sau khi bán 517517 số cam ở trong rổ thứ 2 ta còn 12171217 số cam ở rô thứ 2
Sau khi bán 2525 số cam ở trong rổ thứ 3 ta còn3535 số cam ở rổ thứ 3
Quy đồng : 6767 = 12141214
3535 = 12101210
Ta cộng tổng số phần
Ta có 306 quả com = 14 + 20 + 17 = 51 ( phần bằng nhau )
Rổ 1 lúc đầu là : 306 : 51 x 14 = 84 ( quả )
Rổ 2 lúc đầu là : 306 : 51 x 17 = 102 ( quả )
Rổ 3 lúc đầu là : 306 : 51 x 20 = 120 ( quả )
Đ/s :...........
-Tắt điện khi đi ra ngoài
-Sử dụng điện khi cần thiết
-Thay vì dùng quạt thì chúng ta có thể ra ngoài hóng gió
Question 1:
1, The story of Tam and Cam
2, go camping
3, Doctor
4, a footballer
5, a stomachache
Bạn tham khảo:
Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hãy những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Nhưng khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng. chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Nhưng lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bống nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hai cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân…
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Thma khảo nha !!
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, để trở về với giấc mơ ngày xưa…”. Đó là câu hát được trích từ ca khúc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ca sĩ Lynk Lee. Đó là nỗi lòng chung của rất nhiều người trên thế giới này. Nỗi lòng ấy chẳng có gì lạ khi những ngày tháng tuổi hồng mộng mơ ấy quá đẹp đẽ, quá tuyệt vời. Và nó càng lung linh hơn khi nó đã trôi qua là không trở lại. Nó chỉ có thể trở lại trong hồi tưởng của mỗi người. Cũng như em, mỗi buổi trưa hè, lại nhớ mãi về kỉ niệm năm đó.
Còn nhớ hồi đó, em là cô bé học lớp 1 nhỏ con nhưng nghịch ngợm. Bà thường ví em là một chú khỉ đáng yêu. Thuở đó, ngủ trưa là một cực hình đối với em cũng như các bạn nhỏ khác. Cứ chờ bố mẹ ngủ say, em sẽ lẻn qua bờ rào thưa phía sau nhà, chạy ra bụi tre đầu làng, tụ tập cùng các bạn. Ngồi dưới bóng mát của cây tre, tránh đi cái nắng oi ả của mùa hè, chúng em ngồi tụm lại với nhau nói đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bắt đầu nghĩ ra đủ trò để chơi. mà em mê nhất chính là trò bện đồng hồ từ lá tre gà. Những chiếc lá tre dài, qua bàn tay điệu nghệ của những đứa trẻ trở thành chiếc đồng hồ xinh đẹp màu xanh. Thế nhưng em lại rất vụng về, mãi chẳng làm được. Những chiếc lá cứ bị nhàu đi trong tay em mà mãi chẳng thành hình. Những đứa trẻ khác thấy vậy, lén tụ vào cười khúc khích khiến em ngượng chín cả mặt. Chỉ riêng Cúc là không như vậy. Cậu ấy vẫn kiên trì làm cô giáo nhỏ, dạy em bện đồng hồ. Suốt bao buổi trưa hè, dưới bóng mát tre ngà, hai cô trò nhỏ cần mẫn dạy nhau đan lá. Dưới sự chỉ bảo của Cúc, cuối cùng em cũng đan thành công một chiếc đồng hồ lá tre đầu tiên. Tuy nó rất xấu nhưng vẫn là thành quả tuyệt vời mà em cố gắng bao lâu. Cuối cùng, em đã đem chiếc đồng hồ đó tặng cho Cúc, còn Cúc đan một chiếc khác tặng cho em. Còn bảo là đó là cặp đồng hồ tình bạn, chỉ cần còn giữ nó thì sẽ mãi không xa nhau.
Đến bây giờ, gốc tre vẫn còn đó, chiếc đồng hồ ngày nào tuy đã héo khô, nhưng vẫn được em cất giữ cẩn thận. Nhưng còn Cúc thì đã rất lâu rồi em chẳng được gặp. Vì cuối mùa hè năm đó, Cúc theo gia đình sang Mĩ định cư. Ngày chia tay đó, nắng hạ đỏ rực như đỏ lửa, nhưng lòng em thì nguội lạnh dần. Từ đó đến nay, bao mùa hạ đã đi qua, cảnh xưa vẫn vậy, chỉ là người đã rời đi. Nhưng em vẫn tin chắc rằng, một ngày nào đó, Cúc sẽ trở về, chúng em sẽ ôm nhau thật lâu, rồi lại ngồi xuống nơi gốc tre này, đan lại từ đầu chiếc đồng hồ tình bạn.
Kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp nhất, trân quý nhất của em về những ngày tháng tuổi thơ đã trôi qua. Em luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng để tiến tới tương lai phía trước. Một tương lai sáng rỡ với những đoàn tụ và hạnh phúc.