K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:         Từ ngày muôn dặm phù tang(1), Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.        Vội sang vườn Thúy(2) dò la, Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.        Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa. Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời…        Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông(3).        Sập sè én...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi: 

       Từ ngày muôn dặm phù tang(1),

Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.

       Vội sang vườn Thúy(2) dò la,

Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.

       Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa.

Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời…

       Trước sau nào thấy bóng người,

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông(3).

       Sập sè én liệng lầu không,

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

       Cuối tường gai góc mọc đầy,

Đi về này những lối này năm xưa!

       Chung quanh lặng ngắt như tờ,

Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?

       Láng giềng có kẻ sang chơi,

Lân la sẽ hỏi một hai sự tình.

       Hỏi ông, ông mắc tụng đình(4),

Hỏi nàng, nàng đã bán mình chuộc cha.

       Hỏi nhà, nhà đã dời xa,

Hỏi chàng Vương, cùng với là Thúy Vân.

       Đều là sa sút khó khăn,

May thuê, viết mướn, kiếm ăn lần hồi.

       Điều đâu sét đánh lưng trời,

Thoắt nghe, chàng thoắt rụng rời xiết bao!

       Vội han di trú(5) nơi nào?

Đánh đường, chàng mới tìm vào tận nơi.

       Nhà tranh, vách đất tả tơi,

Lau treo rèm nát, trúc cài phên thưa.

       Một sân đất cỏ dầm mưa,

Càng ngao ngán nỗi, càng ngơ ngẩn người!

       Đánh liều lên tiếng ngoài tường,

Chàng Vương nghe tiếng, vội vàng chạy ra.

       Dắt tay vội rước vào nhà,

Mái sau, viên ngoại ông bà ra ngay.

       Khóc than kể hết niềm tây:

“Chàng ôi, biết nỗi nước này cho chưa?

       Kiều nhi phận mỏng như tờ,

Một lời đã lỗi tóc tơ với chàng!

       Gặp cơn gia biến lạ đường,

Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.

       Dùng dằng khi bước chân ra,

Cực trăm nghìn nỗi, dặn ba bốn lần.

       Trót lời hẹn với lang quân,

Mượn con em nó Thúy Vân thay lời.

       Gọi là trả chút nghĩa người,

Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên.”

        […] Ông bà càng nói càng đau,

Chàng càng nghe nói, càng rầu như dưa.

       Vật mình vẫy gió, tuôn mưa,

Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai!

                   (Trích “Truyện Kiều”, Nguyễn Du, Nhà xuất bản Trẻ, 2015)

Chú thích: 

(1) Phù tang: Chịu tang.

(2) Vườn Thúy: Nơi Kim Trọng từng trọ học, cũng là nơi Kim – Kiều cùng nhau tình tự, thề nguyền.

(3) Hoa đào… gió đông: Thôi Hộ đời Đường, nhân tiết Thanh minh, đi đến nơi kì ngộ, tìm người con gái đã gặp gỡ năm trước thì chỉ thấy cửa đóng, người đi đâu vắng, nhân đó mà làm bài thơ, trong đó câu: “Nhân diện bất tri hà xứ khứ/ Đào hoa y cựu tiếu đông phong” (nghĩa là: “Mặt người không biết đi đằng nào/ Hoa đào vẫn cười với gió đông như cũ).

(4) Tụng đình: Sân xử kiện, nơi xử kiện. Ở đây dùng với nghĩa chỉ việc kiện cáo.

(5) Han: Hỏi, di trú: Dời đi nơi khác.

Câu 1. Văn bản trên thuộc thể loại nào?

Câu 2. Văn bản là ngôn ngữ của ai?

Câu 3. Tóm tắt lại văn bản theo các sự kiện chính trong văn bản.

Câu 4. Anh/chị hiểu như thế nào về hình ảnh “Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông”?

Câu 5. Nêu tác dụng của biện pháp tả cảnh ngụ tình trong đoạn trích:

        Sập sè én liệng lầu không,

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

       Cuối tường gai góc mọc đầy,

Đi về này những lối này năm xưa!

0
(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:         Từ ngày muôn dặm phù tang(1), Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.        Vội sang vườn Thúy(2) dò la, Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.        Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa. Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời…        Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông(3).        Sập sè én...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi: 

       Từ ngày muôn dặm phù tang(1),

Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.

       Vội sang vườn Thúy(2) dò la,

Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.

       Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa.

Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời…

       Trước sau nào thấy bóng người,

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông(3).

       Sập sè én liệng lầu không,

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

       Cuối tường gai góc mọc đầy,

Đi về này những lối này năm xưa!

       Chung quanh lặng ngắt như tờ,

Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?

       Láng giềng có kẻ sang chơi,

Lân la sẽ hỏi một hai sự tình.

       Hỏi ông, ông mắc tụng đình(4),

Hỏi nàng, nàng đã bán mình chuộc cha.

       Hỏi nhà, nhà đã dời xa,

Hỏi chàng Vương, cùng với là Thúy Vân.

       Đều là sa sút khó khăn,

May thuê, viết mướn, kiếm ăn lần hồi.

       Điều đâu sét đánh lưng trời,

Thoắt nghe, chàng thoắt rụng rời xiết bao!

       Vội han di trú(5) nơi nào?

Đánh đường, chàng mới tìm vào tận nơi.

       Nhà tranh, vách đất tả tơi,

Lau treo rèm nát, trúc cài phên thưa.

       Một sân đất cỏ dầm mưa,

Càng ngao ngán nỗi, càng ngơ ngẩn người!

       Đánh liều lên tiếng ngoài tường,

Chàng Vương nghe tiếng, vội vàng chạy ra.

       Dắt tay vội rước vào nhà,

Mái sau, viên ngoại ông bà ra ngay.

       Khóc than kể hết niềm tây:

“Chàng ôi, biết nỗi nước này cho chưa?

       Kiều nhi phận mỏng như tờ,

Một lời đã lỗi tóc tơ với chàng!

       Gặp cơn gia biến lạ đường,

Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.

       Dùng dằng khi bước chân ra,

Cực trăm nghìn nỗi, dặn ba bốn lần.

       Trót lời hẹn với lang quân,

Mượn con em nó Thúy Vân thay lời.

       Gọi là trả chút nghĩa người,

Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên.”

        […] Ông bà càng nói càng đau,

Chàng càng nghe nói, càng rầu như dưa.

       Vật mình vẫy gió, tuôn mưa,

Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai!

                   (Trích “Truyện Kiều”, Nguyễn Du, Nhà xuất bản Trẻ, 2015)

Chú thích: 

(1) Phù tang: Chịu tang.

(2) Vườn Thúy: Nơi Kim Trọng từng trọ học, cũng là nơi Kim – Kiều cùng nhau tình tự, thề nguyền.

(3) Hoa đào… gió đông: Thôi Hộ đời Đường, nhân tiết Thanh minh, đi đến nơi kì ngộ, tìm người con gái đã gặp gỡ năm trước thì chỉ thấy cửa đóng, người đi đâu vắng, nhân đó mà làm bài thơ, trong đó câu: “Nhân diện bất tri hà xứ khứ/ Đào hoa y cựu tiếu đông phong” (nghĩa là: “Mặt người không biết đi đằng nào/ Hoa đào vẫn cười với gió đông như cũ).

(4) Tụng đình: Sân xử kiện, nơi xử kiện. Ở đây dùng với nghĩa chỉ việc kiện cáo.

(5) Han: Hỏi, di trú: Dời đi nơi khác.

Câu 1. Văn bản trên thuộc thể loại nào?

Câu 2. Văn bản là ngôn ngữ của ai?

Câu 3. Tóm tắt lại văn bản theo các sự kiện chính trong văn bản.

Câu 4. Anh/chị hiểu như thế nào về hình ảnh “Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông”?

Câu 5. Nêu tác dụng của biện pháp tả cảnh ngụ tình trong đoạn trích:

        Sập sè én liệng lầu không,

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

       Cuối tường gai góc mọc đầy,

Đi về này những lối này năm xưa!

0
(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:           Đường đường một đấng anh hào, Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài          Đội trời đạp đất ở đời, Họ Từ tên Hải vốn người Việt Đông          Giang hồ quen thú vẫy vùng, Gươm đàn nửa gánh non sông một chèo          Qua chơi nghe tiếng nàng Kiều, Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng         ...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi: 

         Đường đường một đấng anh hào,

Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài

         Đội trời đạp đất ở đời,

Họ Từ tên Hải vốn người Việt Đông

         Giang hồ quen thú vẫy vùng,

Gươm đàn nửa gánh non sông một chèo

         Qua chơi nghe tiếng nàng Kiều,

Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng

         Thiếp danh đưa đến lầu hồng,

Hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa.

         Từ rằng: “Tâm phúc tương cờ,

Phải người trăng gió vật vờ hay sao?

         Bấy lâu nghe tiếng má đào,

Mắt xanh chẳng để ai vào có không?

         Một đời được mấy anh hùng,

Bõ chi cá chậu chim lồng mà chơi!”

         Nàng rằng: “Người dạy quá lời,

Thân này còn dám xem ai làm thường!

         Chút riêng chọn đá thử vàng,

Biết đâu mà gửi can tràng vào đâu?

         Còn như vào trước ra sau,

Ai cho kén chọn vàng thau tại mình!”

         Từ rằng: “Lời nói hữu tình,

Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân.

         Lại đây xem lại cho gần,

Phỏng tin được một vài phần hay không?”

         Thưa rằng: “Lượng cả bao dung,

Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.

         Rộng thương cỏ nội hoa hèn,

Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!”

         Nghe lời vừa ý gật đầu,

Cười rằng: “Tri kỷ trước sau mấy người?

         Khen cho con mắt tinh đời,

Anh hùng đoán giữa trần ai mới già!

         Một lời đã biết đến ta,

Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!”

         Hai bên ý hợp tâm đầu,

Khi thân chẳng lọ là cầu mới thân.

         Ngỏ lời nói với băng nhân,

Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phát hoàn.

         Buồng riêng sửa chốn thanh nhàn,

Đặt giường thất bảo vây màn bát tiên.

         Trai anh hùng gái thuyền quyên,

Phỉ nguyền sánh phượng đẹp duyên cưỡi rồng.

               (Trích “Truyện Kiều”, Nguyễn Du, Nhà xuất bản Trẻ, 2015, tr. 293 - 297)

Câu 1. (0.5 điểm) Xác định thể thơ của văn bản trên.

Câu 2. (0.5 điểm) Hai nhân vật Từ Hải và Thúy Kiều gặp nhau ở đâu?

Câu 3. (1.0 điểm) Anh/chị có nhận xét gì nhân vật Thúy Kiều qua những câu thơ sau?

         Thưa rằng: “Lượng cả bao dung,

Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.

         Rộng thương cỏ nội hoa hèn,

Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!”

Câu 4. (1.0 điểm) Anh/chị có nhận xét như thế nào về nhân vật Từ Hải qua đoạn trích?

Câu 5. (1.0 điểm) Văn bản trên đã khơi gợi trong anh/chị những tình cảm/cảm xúc gì? Vì sao?

1
15 tháng 1

chịu


13 tháng 1

Chuyến đi Vũng Tàu hè này là kỷ niệm đáng nhớ nhất của gia đình tôi. Ba mẹ, em trai và tôi háo hức lên đường từ sáng sớm. Cả xe ngập tràn tiếng cười nói, xen lẫn tiếng nhạc vui nhộn. Đến nơi, khung cảnh biển xanh, cát trắng, nắng vàng khiến ai cũng thích thú. Chúng tôi nhanh chóng nhận phòng khách sạn, rồi lao ra bãi biển. Mặt trời ấm áp, làn gió biển mát rượi. Em trai tôi thích thú xây lâu đài cát, còn tôi thì nô đùa cùng những con sóng nhỏ. Ba mẹ thì thong thả dạo bộ trên bờ biển, tận hưởng không khí trong lành. Buổi chiều, chúng tôi cùng nhau thưởng thức hải sản tươi ngon tại một quán nhỏ ven biển. Món gỏi cá trích, mực nướng và tôm hấp khiến cả gia đình đều tấm tắc khen ngon. Tối đến, chúng tôi dạo chơi trên phố biển, ngắm nhìn ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Em trai tôi thích thú với những trò chơi giải trí ven đường. Không khí náo nhiệt, rộn ràng khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ. Buổi tối hôm sau, cả gia đình cùng nhau xem pháo hoa trên biển, khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ tô điểm thêm cho kỳ nghỉ tuyệt vời này. Chuyến đi tuy ngắn nhưng đầy ắp những kỉ niệm đẹp. Chúng tôi cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ, gắn kết tình cảm gia đình thêm khăng khít. Vũng Tàu, với vẻ đẹp quyến rũ, đã để lại trong lòng mỗi người một ấn tượng khó quên.

Tham khảo bạn nhé

Lên mạng là biết.

13 tháng 1

bạn phải trả lời chứ.

Trả lời : Đây là một câu chuyện về một chuyến đi dã ngoại đầy ấn tượng: Một lần, nhóm bạn của tôi quyết định đi cắm trại vào một dịp cuối tuần. Chúng tôi chọn một khu rừng hoang sơ ở gần thành phố, nơi có không khí trong lành và phong cảnh tuyệt đẹp. Mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ trong ngày đầu tiên: chúng tôi dựng lều, đốt lửa trại và chia sẻ những câu chuyện vui. Tuy nhiên, đến đêm, một sự cố bất ngờ xảy ra. Cơn mưa lớn ập đến, khiến mọi người phải chạy vội vào lều. Tiếng mưa rơi xuống mái lều và gió thổi qua khe hở tạo thành những âm thanh kỳ lạ. Lúc này, một trong những người trong nhóm, có vẻ hơi lo lắng, bắt đầu kể những câu chuyện ma quái, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, tất cả chúng tôi đã quyết định tìm cách làm dịu đi bầu không khí. Chúng tôi cùng nhau hát những bài hát vui nhộn, kể những câu chuyện hài hước và trêu đùa nhau. Dần dần, tiếng mưa và gió không còn làm chúng tôi cảm thấy lo lắng nữa. Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, chúng tôi thức dậy, ngắm bình minh và tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên. Chuyến đi đã mang đến cho chúng tôi không chỉ những kỷ niệm đáng nhớ mà còn giúp thắt chặt tình bạn. Cảm giác khi vượt qua thử thách cùng nhau, dù chỉ là một đêm mưa, khiến tôi nhận ra giá trị của sự đoàn kết và lạc quan trong mọi tình huống.

13 tháng 1

Tôi mơ thấy mình đang đứng trên một bãi biển trải dài bất tận. Cát trắng mịn màng như nhung, ấm áp dưới bàn chân trần. Mặt trời chiều nhuộm đỏ rực cả bầu trời, những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng óng ánh lên những con sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát. Không khí trong lành, mang theo vị mặn mòi của biển cả và hương thơm thoang thoảng của hoa dại ven bờ. Tôi không đơn độc. Bên cạnh tôi là một chú chó nhỏ, lông trắng muốt, đôi mắt đen láy long lanh. Nó vui vẻ chạy nhảy trên bãi biển, cái đuôi vẫy liên hồi. Chúng tôi cùng nhau đuổi theo những con sóng nhỏ, tiếng cười giòn tan của tôi hòa vào tiếng sủa vui vẻ của chú chó. Cảm giác nhẹ nhàng, thư thái bao trùm lấy tôi. Mọi lo âu, phiền muộn trong cuộc sống dường như tan biến hết. Bóng chiều dần buông xuống, bầu trời chuyển sang màu tím nhạt, điểm xuyết những vì sao lấp lánh. Chú chó nhỏ nằm ngoan ngoãn bên cạnh tôi, đầu tựa lên chân. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào. Tôi cảm nhận được một sự bình yên sâu lắng chưa từng có. Trên bầu trời, một vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng, ánh trăng dịu dàng phủ lên khắp bãi biển. Tôi thấy mình như đang bay lơ lửng trên mặt biển, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Cảm giác nhẹ tênh, tự do, như thể tôi đang hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của biển cả mênh mông. Rồi, một giọng nói dịu dàng vang lên, gọi tên tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng. Giấc mơ đẹp như một câu chuyện cổ tích đã kết thúc, nhưng dư vị ngọt ngào, sự bình yên và hạnh phúc vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Tôi biết, đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã cho tôi một liều thuốc tinh thần tuyệt vời, giúp tôi sẵn sàng bước vào một ngày mới với đầy năng lượng và hy vọng.

13 tháng 1

Mặt trời trong giấc mơ của tôi không phải màu cam rực rỡ, mà là màu hồng nhạt, dịu dàng như cánh hoa đào. Tôi đang đứng trên một bãi biển trải dài vô tận, cát trắng mịn màng như nhung. Biển không sóng dữ, chỉ là những gợn lăn tăn nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên những âm thanh du dương, như tiếng thì thầm của gió biển.

Nước biển trong veo đến lạ thường, tôi có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ lấp lánh bơi lội dưới đáy. Những con sao biển đủ màu sắc nằm rải rác trên bãi cát, trông như những viên ngọc quý. Tôi chạy chân trần trên cát, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh len lỏi vào từng kẽ chân. Gió biển mơn man làn da, mang theo mùi mặn mòi của đại dương và hương thơm ngọt ngào của những loài hoa lạ.

Xa xa, trên nền trời hồng nhạt, những chú chim hải âu trắng bay lượn tự do, tiếng kêu của chúng hòa cùng tiếng sóng biển tạo nên một bản nhạc thiên nhiên tuyệt vời. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bình yên và nhẹ nhàng. Không có lo âu, không có muộn phiền, chỉ có sự thư thái tuyệt đối. Tôi muốn mãi ở lại nơi này, trong khung cảnh thần tiên, thơ mộng ấy.

Rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc của nhà mình. Tôi mở mắt, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng dư âm của giấc mơ vẫn còn đọng lại trong lòng, một cảm giác ấm áp, ngọt ngào và đầy hy vọng. Tôi biết, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, tôi vẫn luôn giữ trong tim mình một mảnh đất bình yên, một bãi biển hồng tuyệt đẹp như trong giấc mơ.

THAM KHẢO NHÉ