đề: viết 1 truyện kể thuộc thể loại truyện cổ tích việt nam có sự sáng tạo và kết hợp biểu cảm ( k thay đổi quá cốt truyện )
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu nói "Mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá" mang một ý nghĩa sâu sắc về cách sống và xử lý những cảm xúc tiêu cực trong cuộc đời. Em đồng ý với ý kiến này vì nó chỉ ra một triết lý sống vô cùng thấm thía và nhân văn.
Thứ nhất, việc "viết những nỗi đau buồn thù hận lên cát" khuyên chúng ta không nên để những nỗi đau, sự thù hận chiếm lấy trái tim và tâm trí mình quá lâu. Cát là thứ dễ bị gió cuốn đi, như là cách để nói rằng, những cảm xúc tiêu cực, dù là đau đớn hay căm phẫn, cũng chỉ là tạm thời và dễ dàng trôi đi nếu ta để chúng phôi pha. Những nỗi đau này nếu ta cứ giữ mãi, sẽ chỉ làm tổn thương bản thân mà thôi. Vì thế, học cách buông bỏ, để cho chúng tan biến như cát trong gió, là cách giúp chúng ta sống nhẹ nhàng và thanh thản hơn.
Thứ hai, việc "khắc ghi những ân nghĩa lên đá" mang một thông điệp sâu sắc hơn về sự biết ơn và lòng tri ân. Đá là thứ bền vững, không dễ bị xóa nhòa theo thời gian. Khi ta ghi nhớ những ân nghĩa, sự tốt đẹp mà người khác mang lại, chúng ta làm cho những giá trị đó được lưu lại trong tâm trí mình, trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống. Lòng biết ơn giúp ta trưởng thành hơn, nuôi dưỡng tình yêu thương và sự gắn kết trong các mối quan hệ. Khắc ghi ân nghĩa không chỉ là sự tri ân đối với những người xung quanh, mà còn là cách để chúng ta nuôi dưỡng sự tích cực trong bản thân, tìm thấy niềm vui trong những điều tốt đẹp dù trong những hoàn cảnh khó khăn.
Em nghĩ rằng, trong cuộc sống, chúng ta không thể tránh khỏi những lúc đau buồn, thất vọng hay cảm giác thù hận. Tuy nhiên, chúng ta có quyền lựa chọn cách phản ứng với chúng. Nếu biết buông bỏ và không để cho những cảm xúc tiêu cực chi phối, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy và trân trọng những điều tốt đẹp xung quanh. Khi ta khắc ghi những ân nghĩa và lòng biết ơn, nó sẽ tạo nên một nền tảng vững chắc giúp chúng ta vượt qua những sóng gió của cuộc đời, và tìm thấy sự bình yên thực sự.
Tóm lại, câu nói này là một bài học quý giá về sự buông bỏ và tri ân, giúp ta học cách sống tích cực và hướng về phía ánh sáng thay vì chỉ nhìn vào những bóng tối.
Một trong những văn bản em yêu thích là "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng. Trong câu chuyện, tình cha con sâu sắc và đầy cảm động được khắc họa qua hình ảnh chiếc lược ngà mà người cha làm cho con trong những ngày tháng xa cách. Khi nói về tình cảm của người cha, tác giả đã viết: "Cha tôi làm chiếc lược ngà để tôi có thể nhớ đến ông, nhớ đến những năm tháng xa xôi, đầy khắc khoải". Đoạn văn này khiến em cảm động vì tình yêu thương vô bờ của cha, dù không thể gặp mặt con nhưng vẫn luôn mong muốn đem lại sự ấm áp cho con qua những món quà giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Văn bản này cũng khiến em suy ngẫm về tình thân, sự hy sinh và sự quan tâm sâu sắc mà mỗi người cha dành cho con cái. Em cảm thấy đây là một câu chuyện thật sâu lắng, đầy xúc cảm.
Trong truyện "Nói dóc gặp nhau", nhân vật chính là một người khá thú vị, vừa hài hước lại vừa có những yếu tố khiến ta phải suy nghĩ. Cậu ấy có khả năng biến những câu chuyện tưởng chừng như vô nghĩa thành những tình huống đầy kịch tính, chỉ để thỏa mãn nhu cầu khẳng định bản thân. Điều này khiến mình cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa cảm thông. Thật ra, những câu nói dối của cậu ấy không phải hoàn toàn vô hại, mà nó phản ánh một sự thiếu tự tin và khát khao tìm kiếm sự chú ý từ người khác. Dù vậy, cậu vẫn có nét đáng yêu ở chỗ sự dối trá ấy lại không mang tính ác ý mà chỉ đơn giản là muốn được người khác thừa nhận. Chính vì vậy, mình không thể chỉ nhìn cậu ấy như một người xấu mà còn cảm nhận được những khó khăn trong tâm lý của nhân vật, điều này tạo nên sự phức tạp trong cảm nhận của mình về cậu ấy.
Trong văn bản "Cô Tô" của Nguyễn Tuân, trận bão trên bãi biển Cô Tô được mô tả vô cùng sinh động và ấn tượng. Cảnh tượng bão tố trong tác phẩm không chỉ là sự diễn tả thiên nhiên hùng vĩ mà còn là một khung cảnh đậm chất trữ tình và đầy kịch tính. Nguyễn Tuân đã khắc họa trận bão như một "cuộc chiến" giữa thiên nhiên và con người, với những con sóng cao vút như muốn nuốt chửng mọi thứ, cùng với gió mạnh rít lên từng cơn, cuốn đi tất cả những gì cản đường.
Cảm nhận của em về trận bão này là sự kết hợp giữa vẻ đẹp hoang dã và sự dữ dội của thiên nhiên. Dù có sự tàn phá, bão tố ấy cũng mang đến một sức mạnh không thể phủ nhận. Nhưng đồng thời, cũng qua đó, hình ảnh con người hiện lên thật kiên cường, dũng cảm đối mặt với thử thách. Dù bão lớn đến đâu, nhưng con người vẫn giữ được sự bình tĩnh, kiên trì để vượt qua. Điều này khiến em cảm thấy vừa sợ hãi trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, nhưng cũng đầy ngưỡng mộ trước sức mạnh nội tâm của con người trong tình huống khắc nghiệt. Nguyễn Tuân đã thành công trong việc tạo ra một bức tranh thiên nhiên dữ dội nhưng cũng rất thơ mộng, đồng thời khắc họa được vẻ đẹp trong tinh thần chiến đấu của con người trước thử thách của cuộc sống.
Ba Lưỡi Rìu
Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng thẳm sâu, có ba lưỡi rìu mà mỗi chiếc đều mang một tính cách và một số phận riêng biệt. Chúng từng là những dụng cụ lao động, nhưng qua thời gian, chúng bị bỏ quên trong một góc rừng hoang vu, chẳng còn ai dùng đến. Ba chiếc rìu ấy, mỗi chiếc có một câu chuyện, một niềm khao khát, và một ước mơ riêng.
Chiếc lưỡi rìu đầu tiên, là chiếc lưỡi cứng cáp, đầy sức mạnh. Nó luôn tự hào về khả năng cắt phăng những thân cây to, những khúc gỗ cứng như thép. Khi ai đó cầm nó lên, nó luôn vang lên tiếng "keng keng" mạnh mẽ, khúc gỗ nào cũng không thể cản nổi sự sắc bén của nó. Tuy nhiên, trong một lần bị vứt xuống đất sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, chiếc rìu này không thể quên được cảm giác của sự vô dụng. "Ta là lưỡi rìu mạnh mẽ, nhưng sao lại bị bỏ quên thế này?" nó tự hỏi. Cảm giác bị lãng quên làm nó trở nên buồn bã, và nó ước ao có thể lại được cầm lên, để thể hiện sự mạnh mẽ của mình một lần nữa.
Chiếc lưỡi rìu thứ hai thì khác. Nó không phải là chiếc lưỡi sắc bén nhất, nhưng lại là chiếc lưỡi mềm mại, linh hoạt. Nó dễ dàng uốn lượn theo từng cú vung, đôi khi cắt ra những đường cong tuyệt đẹp, thay vì chỉ cắt thẳng như những chiếc rìu khác. Mỗi lần bị bỏ rơi, nó lại nhớ về những ngày tháng được cầm lên và tạo ra những đường chạm trổ kỳ diệu trên gỗ. "Dù không mạnh mẽ như những chiếc rìu khác, nhưng ta có thể tạo ra những tác phẩm đẹp đẽ," chiếc lưỡi rìu này tự nhủ. Nó không buồn vì sự vắng bóng của mình, mà lại cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được nhìn thấy những hình thù tuyệt vời mà nó có thể tạo ra.
Chiếc lưỡi rìu thứ ba là chiếc rìu đã cũ kỹ, mòn đi nhiều sau những năm tháng dài sử dụng. Nó không còn sắc bén nữa, thậm chí còn có những vết nứt sâu. Nhưng có một điều đặc biệt ở chiếc rìu này, đó là một trái tim đầy yêu thương. Mỗi khi ai đó cầm chiếc lưỡi rìu này, dù không còn sức mạnh như trước, nó vẫn vươn lên với tất cả tấm lòng, như một người bạn đồng hành trung thành, luôn sẵn sàng giúp đỡ. Nó không có những lo lắng về việc có còn được dùng hay không, bởi vì nó biết rằng dù mình có yếu đi, thì vẫn có những người cần đến nó, vẫn có những lúc mà chính trái tim của chiếc rìu mới là điều quan trọng nhất. "Dù không mạnh nữa, nhưng ta sẽ luôn làm hết sức mình," chiếc lưỡi rìu này nghĩ.
Một ngày nọ, có một cậu bé vào khu rừng để tìm kiếm gỗ. Cậu không tìm thấy được một chiếc rìu mới, nên cậu quyết định sẽ dùng chiếc lưỡi rìu cũ mà cậu tình cờ tìm thấy trong một góc rừng. Cậu bé lấy chiếc lưỡi rìu cũ kỹ, mòn đi nhiều và bắt đầu chặt gỗ. Khi cậu vung chiếc rìu, nó không còn mạnh mẽ như những lần trước, nhưng mỗi nhát chém đều đầy sự cẩn trọng và yêu thương. Cậu bé không vội vã, không hối hả, mà làm việc với sự kiên nhẫn, từng nhát chém như muốn để chiếc rìu thể hiện hết những gì tốt đẹp mà nó có. Sau một thời gian dài làm việc, cậu bé đã xây dựng được một ngôi nhà nhỏ, và chiếc lưỡi rìu cũ đã được thắp lại một ngọn lửa hy vọng.
Ba chiếc rìu, ba số phận, ba tâm hồn. Dù mạnh mẽ hay yếu đuối, cứng cáp hay mòn đi, mỗi chiếc rìu đều có giá trị riêng. Và chính trong những lúc tưởng chừng như bị lãng quên, chúng mới nhận ra rằng, đôi khi, chính những điều tưởng như không hoàn hảo lại mang đến vẻ đẹp và giá trị đích thực.
Câu chuyện cổ tích: Cô Tấm và cây quạt thần
Ngày xửa ngày xưa, trong một làng quê yên bình, có một cô gái tên là Tấm, sống với người mẹ kế độc ác và cô em gái xấu tính. Mẹ kế và em gái Tấm luôn bắt cô làm mọi việc trong nhà, từ quét dọn, nấu ăn đến chăn nuôi, còn chúng thì ăn chơi, nhởn nhơ. Tấm hiền lành, chăm chỉ, không bao giờ than vãn, nhưng cô cũng có những ước mơ riêng, và ước mơ lớn nhất của cô là một ngày được đi dự hội làng, được gặp gỡ mọi người, và được sống trong niềm vui, hạnh phúc.
Một ngày, khi Tấm đang ngồi chải tóc bên giếng nước, bỗng một bà lão khất thực đi qua, khổ sở vì đói. Tấm thương bà lão, vội vã chạy vào nhà lấy ít cơm, thức ăn cho bà. Bà lão ăn xong, cảm động vô cùng, bèn nói với Tấm:
Tấm nhìn bà lão không hiểu, nhưng cô vẫn nhận lời. Bà lão liền đưa cho cô một chiếc quạt nhỏ, nói:
Tấm cám ơn bà lão rồi mang chiếc quạt về nhà. Thời gian trôi qua, Tấm vẫn tiếp tục làm việc vất vả, chăm sóc mẹ kế và em gái, nhưng trong lòng cô luôn ước ao được thoát khỏi cuộc sống khổ cực này.
Một ngày, khi hội làng được tổ chức, mẹ kế ra lệnh cho Tấm làm một đống việc nhà trước khi đi. Nhưng Tấm đã quá mệt mỏi và muốn được tham gia hội, cô bèn nhớ tới chiếc quạt thần. Tấm lấy chiếc quạt ra, vẫy ba lần, và thầm ước:
Ngay lập tức, một cơn gió nhẹ thoảng qua, chiếc quạt như sáng lên, và Tấm bỗng nhiên được khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất, tóc tai gọn gàng, đi giày mượt mà, và có một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp đưa cô tới hội.
Mẹ kế và em gái Tấm ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện rạng ngời như vậy. Tuy nhiên, trong lòng chúng lại đầy ghen tị và tức giận. Chúng không biết rằng Tấm đã dùng quạt thần, và cứ nghĩ là Tấm đã làm gì đó để biến mình trở nên xinh đẹp như vậy.
Tấm vui vẻ tham gia hội, nhưng khi trời tối, cô vội vã quay về nhà. Đang trên đường về, vì quá vội, Tấm đánh rơi một chiếc giày, và chiếc giày ấy rơi lại trong tay một chàng hoàng tử trẻ tuổi, người đã phải lòng Tấm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hoàng tử quyết định đi tìm chủ nhân của chiếc giày, và cuộc hành trình tìm kiếm bắt đầu.
Khi hoàng tử đến nhà Tấm, mẹ kế và em gái của cô đã cố gắng nhét chân vào chiếc giày, nhưng không được. Cuối cùng, Tấm thử chiếc giày, và nó vừa vặn như một định mệnh. Hoàng tử nhận ra cô là người con gái mà anh tìm kiếm từ lâu, và anh mừng rỡ đưa Tấm về cung điện.
Vài ngày sau, khi cuộc sống của Tấm dần trở lại bình yên, mẹ kế và em gái cô đến cầu xin sự tha thứ. Tấm vẫn nhớ lời bà lão khi xưa, và dù đau lòng, cô quyết định tha thứ cho họ. Cô cũng dùng chiếc quạt thần để giúp mẹ kế và em gái thay đổi bản tính, giúp họ trở nên hiền lành, tốt bụng.
Tấm sống hạnh phúc bên hoàng tử, và chiếc quạt thần luôn là người bạn đồng hành, bảo vệ cô trong mọi khó khăn, vất vả. Còn chiếc quạt thần, sau khi đã giúp đỡ Tấm, trở thành vật linh thiêng, được trân trọng và gìn giữ trong cung điện.
Lời kết: Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, trong cuộc sống, dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần chúng ta giữ lòng nhân hậu, biết giúp đỡ người khác, thì sẽ có những điều kỳ diệu đến với mình. Và quan trọng hơn, sự tha thứ và lòng vị tha sẽ mang lại hạnh phúc lâu dài.
chúc bạn học tốt!