Cho đoạn văn mặt trời rọi lên ...là là nhịp cánh (Trích trong bài cô Tô ngữ văn sáu của Nguyễn tuân a) Cho biết các cụ từ sau đây ; Tôi các tổ từ cho biết từ nào là cụm từ : Rọi lên , lễ vật ,chân trời , Chài lưới b) Chỉ ra các biện pháp ẩn dụ so sánh và nhân hóa trong đoạn văn c) trình bày cảm nhận của em về đoạn văn trên
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
truền thống làng e đc lưu giữ đời này qua đời khác ( đã vừa ý bạn chưa nà :33)
I/ Trắc nghiệm:
Câu 1: Ròng rọc động có tác dụng:
A. Đổi hướng lực kéo B. Giảm độ lớn lực kéo
C. Thay đổi trọng lượng vật D. Thay đổi hướng và giảm độ lớn lực kéo.
Câu 2: Chọn đáp án đúng: khi tăng nhiệt độ từ O0C đến 4oC thì thể tích nước:
A. Không thay đổi B. Tăng lên
C. Lúc tăng lúc giảm D. Giảm đi.
Câu 3:Khi hơ nóng vật rắn, đại lượng nào sau đây sẽ bị thay đổi?
A. Khối lượng riêng vật đó tăng B. Khối lượng vật đó giảm
C. Khối lượng riêng vật đó giảm D. Khối lượng vật đó tăng.
II/ Tự luận
Câu 1: Tại sao khi rót nước vào ly thủy tinh dày sẽ dễ bể ly hơn là rót nước vào ly thủy tinh mỏng?
Khi rót nước nóng vào cốc thuỷ tinh dày thì dễ vỡ hơn là rót nước nóng vào cốc thuỷ tinh mỏng vì khi rót nước nóng vào cốc thuỷ tinh dày thì mặt trong của cốc sẽ nóng trước, nở ra trong lúc đó mặt ngoài của cốc chưa nóng ( vì thuỷ tinh dẫn nhiệt kém ) nên chúng chèn nhau và gây ra vỡ cốc.
1.Băng kép là 2 thanh kim loại có bản chất khác nhau được tán chặt vào nhau theo chiều dài. - Khi Hơ nóng băng kép cong về phía thanh nở vì nhiệt ít hơn. - Thường dùng Để đóng ngắt tự động mạch điện khi nhiệt độ thay đổi.
2.Băng kép được cấu tạo từ hai hoặc nhiều chất khác nhau có độ giãn nở vì nhiệt rất khác nhau (thường là kim loại kết hợp với phi kim loại). Hai chất này được ghép sát với nhau. Khi có nhiệt độ tác động vào thì do độ dãn nở của các chất là khác nhau nên băng kép sẽ bị cong
.Băng kép thường được ứng dụng trong các thiết bị điều khiển tự động theo nhiệt độ
Băng kép được cấu tạo từ hai hoặc nhiều chất khác nhau có độ giãn nở vì nhiệt rất khác nhau (thường là kim loại kết hợp với phi kim loại). Hai chất này được ghép sát với nhau. Khi có nhiệt độ tác động vào thì do độ dãn nở của các chất là khác nhau nên băng kép sẽ bị cong
Chịu a~~~~~~ ( tớ nghĩ là sẽ có sự nở và co lại của các chất , )
+âm truyền được trong các môi trường rắn, lỏng và khí. Âm không truyền được trong môi trường chân không.
+Dòng điện là dòng chảy có hướng của các điện tích, qui ước chiều dòng điện là chiều chuyển động có hướng của các điện tích dương. ... - Quy ước về chiều dòng điện là chiều từ cực dương đi qua dây dẫn và các dụng cụ điện tới cực âm của nguồn điện.
+âm truyền được trong các môi trường rắn, lỏng và khí. Âm không truyền được trong môi trường chân không.
+Dòng điện là dòng chảy có hướng của các điện tích, qui ước chiều dòng điện là chiều chuyển động có hướng của các điện tích dương. ... - Quy ước về chiều dòng điện là chiều từ cực dương đi qua dây dẫn và các dụng cụ điện tới cực âm của nguồn điện.
Là một nhà phê bình văn học xuất sắc, chắc hẳn hơn ai hết, Hoài Thanh phải nhận thức sâu săc về ý nghĩa và sức mạnh của văn chương. Chính vì vậy, trong tác phẩm Ý nghĩa văn chương của mình, ông đã khẳng định chắc chắn: Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm sẵn có .
Phải nuôi con mới biết lòng cha mẹ là một câu nói vô cùng ý nghĩa và mang đầy tính triết lí nhân sinh. Chỉ khi nào chúng ta là bậc làm cha, làm mẹ, lúc đó, ta mới cảm nhận được đầy đủ và sâu sắc nhất tình yêu thương của cha mẹ. Thế nhưng, văn chương đã giúp ta biết quý trọng và thấu hiểu phần nào tấm lòng bao la của người mẹ ngay cả khi còn là một đứa trẻ. Với cổng trường mở ra của Lí Lan, chúng ta đã biết rằng mẹ làm gì trước đêm khai trường đầu tiên của cuộc đời con. Lúc con say sưa trong giấc ngủ lại chính là lúc mẹ không ngủ được mà lên giường và trăn trọc. Mẹ đã có bao đêm không ngủ được như thế với những cái đầu tiên của con? Những bước đi chập chững đầu tiên của con làm mẹ vui mừng không ngủ được. Mẹ sung sướng đến không ngủ được ngày con cất tiếng nói đầu tiên gọi Mẹ!… Và đêm nay mẹ không ngủ được vì Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Hôm nay mẹ thức không phải vì lo lắng cho con, bởi mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Trong lòng mẹ có sự xáo trộn lạ kỳ. Phải chăng chính vì cảm giác con mình đã lớn, chuẩn bị bước vào vùng trời rộng lớn của tri thức, chuẩn bị đón nhận tương lai, làm chủ thế giới khiến mẹ vừa vui sướng, vừa háo hức hồi hộp? Và lúc này đây, mẹ trở về với đứa trẻ buổi đáu đi học, nhớ đến bà ngoại giống như mẹ hiện giờ. Cũng có khi mẹ thức vì lo lắng, lo lắng tột bậc. Mẹ đã phải thức suốt đêm cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quần quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con!… (Mẹ tôi, Ét-môn-đô đơ A-mi-xi). Mẹ đã thức để cho con có những giấc ngủ yên bình. Biết được những tình cảm và việc làm cao cả ấy, chúng ta càng yêu và biết ơn công lao to lớn trời bể của mẹ, càng quý trọng từng giờ từng phút được sống bên mẹ yêu thương.
Đất nước thanh bình đang trên đà phát triển, chẳng còn họa ngoại xâm, chẳng còn những ngày chiến tranh ác liệt. Nhưng qua bài thơ Tiếng gà trưa, Xuân Quỳnh đã giúp người đọc cảm nhân được những tình cảm, cảm xúc của người chiến sĩ trên đường hành quân. Ai mà chẳng có tuổi thơ và kỉ niệm tuổi thơ lại ùa về tràn ngập cả lòng ta. Đó là hình ảnh người bà yêu quý hiện ra như một bà tiên hết lòng vì con vì cháu. Bà đã chăm lo từng con gà, nâng niu từng quả trứng để cho cháu có quần áo mới: Cứ hàng năm hàng năm – Khi gió mùa đông tới – Bà lo đàn gà toi – Mong trời đừng sương muối – Để cuối năm bán gà – Cháu được quần áo mới. Người chiến sĩ trên đường hành quân mang theo hành trang là lòng căm thù giặc, tình yêu quê hương đất nước, tinh thần quyết chiến quyết thắng (đất nước đang trong những ngày tháng sôi đọng và ác liệt của cuộc kháng chiến) và tình cảm với bà. Bài thơ mộc mạc giản dị mà thấm đẫm tình bà cháu, tình yêu quê hương đất nước của một người con đang chiến đấu bảo vệ đất nước, bảo vệ xóm làng và những kỉ niệm trong sáng hồn nhiên của tuổi thơ.
Chắc hẳn, chúng ta đã từng nghe nói đến một thời chữ Quốc ngữ không đuợc giảng dạy trong các trường học Viêt Nam, thay vào đó là tiếng Pháp bởi mục đích đô hộ của kẻ thù. Chúng muốn đào tạo ra những con người chỉ biết vâng lệnh và phục tùng người Pháp. Nhưng khi đọc Buổi học cuối cùng của An-phông-xô Đô-dê la mới hiểu được phần nào cảm giác nuối tiếc, xót xa khi không còn được dạy và được học tiếng mẹ đẻ của thầy Ha-men và cậu học trò Phrăng. Phải thực sự ở vào hoàn cảnh trớ trêu đau lòng ấy, ta mới thấy thiêng liêng và đáng trân trọng biết bao khi hàng ngày được sử dụng thứ tiếng nói của dân tộc. Tiếng mẹ đẻ được nâng lên như một thứ vũ khi giải phóng dân tộc: phải giữ lấy nó trong chúng ta và đừng bao giờ quên lãng nó, bởi vì khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù… Câu truyện giống như một bức thông điệp nhiều ý nghĩa: chúng ta phải biết giữ gìn và yêu quý tiếng mẹ đẻ, đó là một phương diện quan trọng của lòng yêu nước. Yêu nước, tự hào dân tộc cũng chính là phát huy sự giàu đẹp và giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt.
Khả năng của văn chương thật kì diệu, nó có thể tác động tới nơi sâu kín trong tâm hồn con người – tình cảm. Và một khi đã thấm vào tâm hồn, tình cảm con người thì hiệu quà nó mang lại rất to lớn và lâu bền. Những tác phẩm văn chương đích thực thật sự là những người thầy gây và luyện cho ta thứ tình cảm cao quý.
Bài làm
Văn là người, phản ánh hiện thực cuộc sống. Văn chương không đơn thuần là văn nghệ, mà còn có tính giáo dục cao. Thể hiện ước mơ, khát vọng của mỗi người, như nhà phê bình Hoài Thanh đã từng viết: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”.
Trước hết, có thể nói, văn chương có ý nghĩa vô cùng to lớn với con người, nó góp phần hình thành tầm hồn, tính cánh ta. Văn chương theo nghĩ hẹp là vẻ đẹp tâm hồn của văn; theo nghĩa rộng là chính trị, văn học, … Và câu nói của Hoài Thanh cũng là một tác phẩm văn học, nghệ thuật ngôn ngữ. Bên cạnh đó, ta phải hiểu được tình cảm là gì? Là trạng thái, cảm xúc của con người. Văn chương đi từ tình cảm này đến tình cảm khác.
“Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có” Những tình cảm ta không có là những tình cảm mà ta có được sau quá trình đọc hiểu, cảm nhận, đó có thê là lòng vị tha, cao thượng, căm thù cái ác, có ý chí vươn lên theo tình cảm người đọc, … Không những thế, văn chương còn luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có, ví dụ như: tình yêu gia đình, bạn bè, tình yêu quê hương, đất nước, … Câu nói đó của Hoài Thanh không chỉ thể hiện một quan quan điểm đúng về ý nghĩa văn chương, mà còn khơi dậy cho ta ước mơ, khát vọng mãnh liệt, yêu cái thiện, cái đẹp, ghét cái xấu, cái ác, làm con người ta hướng tới chân thuận mĩ. Chứng tỏ văn chương có tác động đến giáo dục con người
tk cho mik nhé
Câu 2:
Trong học kì 1 em đã đc học rất nhiều nhân vật .Nhưng trong tất cả các nhân vật đó em thích nhất là nhân vật Lượm trong bài thơ "Lượm" của Tố Hữu.Dưới ngòi bút tác giả ,Lượm là một chú bé ngây thơ hồn nhiên tinh nghịch và yêu đời .
Chiếc ca lô đội lệch với 1 cái túi đen của chú đã điểm thêm cho thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn .Với đôi má đỏ hồng hào và nụ cười tươi, Lượm đã biêu lộ rõ dàng sự dễ gần với mọi người và dễ thương khiến ai cũng yêu quý cậu .Lặng im nhìn cuốn thơ mang tên "Tố Hữu" lòng mang mác buồn, tự hỏi lòng tại sao?Tại sao chú bé Lượm trong thơ kia hồn nhiên là vậy,vô tư là vậy dũng cảm như thế kia lại hi sinh , lại chết khi chú còn quá trẻ?Viên đạn lạc nào nhẫn tâm cướp đi thân xác cậu để tâm hồn cậu phảng phất ôm lấy quê hương?Tại sao?Với những câu hỏi kia qunh quẩn trong đầu tôi thiếp đi. bỗng bên tai tôi vang lên bài thơ đó à không một bài đồng dao của lũ trẻ, chúng hát" chú bé loắt choắt................."
Kìa cậu kia kìa,cậu chuẩn bị lên đường rồi đó!Cái ca lô xanh lệch trên đầu trông ngộ thật,trên vai cậu một cái xắc xinh lắm đầy ắp tài liệuu, mang nó chắc cậu mệt lắm .Nhưng sao cậu vẫn cười ,cậu vẫn yêu đời đến thế. Trông cậu thật hạnh phúc.Sắp sếp xong xuôi, cậu ta hí hửng lên đường:đi liên lạc.Với cậu ,việc đi liên lạc còn thú vị ,còn quan trọng hơn bất kì công việc nào khác. Trên con đường lang quanh co uốn éo ôm lấy cánh đồng quê hương vàng óng,thoảng thơm mùi lúa chín kia cậu vừa đi vừa huýt sáo,hồn nhiên lắm ......, và rồi "đoàng"- một tiếng súng vang lên rung động cả một vùng rộng lớn mênh mông yên ắng . Một viên đạn lạc từ đâu vô tình hay cố ý bay tới trúng vào con người bé nhỏ ấy của cậu.Cậu ngã xuống ,nằm im, hương lúa ôm lấy thân xác của cậun như quê hương ôm cậu vào lòng ru cậu vào giấc ngủ ngàn thu bất tận ấy. Cậu đi rồi, trên tay vẫn nắm chặt bông lúa của mảnh đất nơi này.
Cậu đau lắm chứ, đau bởi chưa nhìn đc cảnh đất nước độc lập, dân tộc tự do, đau vì mẹ già ở nhà mong con mà mỏi mắt, nỗi đau kia bình dị biết chừng nào.....Hồn cậu ôm lấy quê hương.Cậu đi rồi nhưng vẫn ở lại_ở lại với một tinh thần thép_ở lại với một hình anh chú bé giao liên dũng cảm kiên cường.
mình chỉ làm đc câu cuối thôi thông cảm nha bạn
Nếu ai đã một lần đọc văn bản Cô Tô của Nguyễn Tuân, chắc hẳn không thể quên được hình ảnh mặt trời mọc trên đảo. Cảnh bình minh ở nơi đây thật khác so với cảnh bình minh ở nơi khác. Bằng biện pháp so sánh vô cùng đặc sắc, thú vị, tác giả đã tạo nên một cảnh bình minh thật huyền ảo, đẹp đến mê hồn. " Sau trận bão... hết mây, hết bụi" một bầu trời thật quang đãng, sáng sủa khi mặt trời lên, bầu trời đó sạch như một tấm kính, có thể nhìn thấy thông suốt, nhìn xuyên qua cả bầu trời. " Mặt trời nhú dần lên... quả trứng thiên nhiên đầy đặn" ông mặt trời từ từ nhô lên cao, tròn trĩnh, đỏ tươi giống như lòng đỏ trứng, điểm thêm vẻ đẹp phúc hậu, rộng lượng, đầy sức sống cho mặt trời qua việc sử dụng biện pháp nhân hóa. Tác giả cũng thật khéo léo khi kết hợp cả biện pháp ẩn dụ, lấy hình ảnh quả trứng để nói đến mặt trời, lấy chiếc mâm bạc để diễn tả mặt biển. Hai thứ này giống như một mâm lễ phẩm dâng tặng những chài lưới trên biển, mong cho họ mãi bền chặt, giữ vững tinh thần lao động không ngừng nghỉ vốn có. " Vài chiếc nhạn mùa thu... là là nhịp cánh..." hình ảnh đó mới thật bình yên làm sao, thật ung dung, thư thái, khiến cho ai một lần đến nơi này cũng không thể nào quên cái vị ngọt ngào, đằm thắm của đảo Cô Tô. Thật lộng lẫy, huy hoàng, thơ mộng biết bao!