viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ mẹ ốm có yếu tố tự sự và miêu tả
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Hồi lớp 6, trường em tổ chức hội thi kéo co giữa các lớp, và đó là kỉ niệm mà em không bao giờ quên. Hôm ấy, trời nắng gắt nhưng ai cũng hăng hái. Tiếng trống cổ vũ vang dội khắp sân trường, mọi người hò reo không ngớt. Khi tiếng còi vang lên, cả đội em cùng nhau ghì dây, ai nấy đều nghiến răng chịu đựng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Lớp đối thủ rất khỏe nhưng chúng em quyết tâm không bỏ cuộc. Cuối cùng, sợi dây nghiêng hẳn về phía em, và chiến thắng thuộc về đội chúng em. Niềm vui vỡ òa, đứa nào cũng cười rạng rỡ. Kỉ niệm ấy không chỉ giúp em hiểu sức mạnh của tinh thần đoàn kết mà còn nhắc nhở rằng chỉ cần cố gắng, ta sẽ làm được điều tưởng chừng không thể.
tham khảo.
Một kỷ niệm đáng nhớ của em là chuyến đi dã ngoại cùng lớp vào mùa hè năm ngoái. Chúng em đã cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, nước uống và các trò chơi thú vị. Khi đến nơi, không khí thật trong lành và mát mẻ, khiến mọi người đều cảm thấy phấn khởi. Chúng em đã tổ chức các trò chơi như kéo co, nhảy bao bố và đốt lửa trại. Đặc biệt, khi ngồi quây quần bên đống lửa, mọi người cùng nhau hát những bài hát vui tươi, tạo nên một không gian ấm áp và gắn kết. Kỷ niệm này không chỉ giúp em có những giây phút thư giãn mà còn thắt chặt tình bạn giữa các thành viên trong lớp. Đó là một ngày thật ý nghĩa mà em sẽ không bao giờ quên

Trong cuộc sống, ai cũng có những trải nghiệm riêng, có thể vui vẻ, có thể xúc động, và cũng có khi là những khoảnh khắc đầy thử thách. Với tôi, trải nghiệm đáng nhớ nhất chính là lần tôi tham gia cuộc thi chạy việt dã của trường.
Hôm ấy là một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nắng vàng trải dài khắp sân trường. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ xuất phát, tim tôi đập thình thịch. Tôi vốn không phải là người chạy nhanh, nhưng tôi muốn thử sức để vượt qua chính mình. Khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên, tất cả chúng tôi lao về phía trước. Ban đầu tôi chạy khá hăng, nhưng chỉ vài trăm mét sau, đôi chân bắt đầu nặng trĩu, hơi thở gấp gáp. Nhiều bạn vượt lên trước, tôi chỉ còn thấy lưng áo họ xa dần.
Trong lúc định bỏ cuộc, tôi nghe tiếng cổ vũ vang lên từ hàng ghế khán giả: “Cố lên! Cậu làm được mà!”. Tôi ngẩng lên, thấy bạn thân mình đang vẫy tay, nụ cười rạng rỡ. Bỗng nhiên, một nguồn sức mạnh kỳ lạ trào dâng. Tôi cắn răng, từng bước, từng bước một kiên trì chạy tiếp. Đến vòng cuối, khi chỉ còn cách đích vài chục mét, tôi bứt tốc hết sức có thể. Dù không về nhất, tôi vẫn cán đích trong tiếng vỗ tay vang dội.
Lúc nhận tấm huy chương đồng, tôi cảm thấy một niềm vui và tự hào khó tả. Không phải vì thành tích cao, mà vì tôi đã chiến thắng được chính nỗi sợ và sự mỏi mệt của mình. Từ lần ấy, tôi hiểu rằng: chỉ cần kiên trì, không gì là không thể.
tham khảo:
✏️ Bài văn: Trải nghiệm đáng nhớ của em
Một trải nghiệm mà em nhớ mãi là lần đầu tiên em được đi sở thú với bố mẹ.
Hôm đó là cuối tuần, trời rất đẹp. Bố mẹ đưa em đến sở thú để xem các con vật. Em thấy rất nhiều con vật mà trước đây chỉ được nhìn trên tivi: có voi to, sư tử dũng mãnh, khỉ nhảy nhót và cả những chú chim nhiều màu sắc.
Em thích nhất là xem hươu cao cổ ăn lá. Cổ của nó dài ơi là dài! Em còn được chụp ảnh với nó nữa. Em cười rất vui vì đây là lần đầu em thấy hươu thật ngoài đời.
Chuyến đi hôm đó rất vui và đáng nhớ. Em mong lần sau sẽ lại được đi cùng bố mẹ đến đó nữa.

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Mèo Mun nhà tôi vốn là kẻ quyền uy nhất trong cái sân bé tí tẻo tèo teo. Mèo Mun đen tuyền như một cục than vừa được đánh bóng, sờ vào mượt như lụa. Đi đứng, Mun rón rén từng bước, cái đuôi cong như lưỡi câu. Mắt nó sáng như hai cái đèn pha, chỉ cần lóe một cái là lũ chuột chạy tán loạn như gặp ma. Bình thường thì Mun chảnh lắm, nằm vắt vẻo như bà hoàng, chẳng thèm để ý đến ai. Nhưng cứ thấy chuột là nó bật dậy nhanh như tên bắn, vồ “rầm” một phát khiến con mồi chưa kịp hiểu chuyện gì đã “lên đường”. Tôi, kẻ nuôi nó, cũng chẳng khá hơn lũ chuột là mấy. Có lần dại dột chọc Mun lúc nó ngủ, tôi bị nó “vận công” vồ hụt mà tim muốn rớt ra ngoài. Từ đó, tôi mới hiểu: trêu một con mèo đang ngủ thì chỉ có mà toi^ ^.

Cô chào em, cảm ơn tình cảm tốt đẹp mà em đã giành cho hệ thống và cho riêng cô, Đây là nguồn động lực vô cùng quý giá đối với người thầy, người cô trong sự nghiệp giáo dục. Nó là sức mạnh tinh thần không thể thiếu được, nó giúp cô cháy hết mình, yêu thương, quan tâm hết mình để bảo ban các em để các thành công trong sự tử tế.
Tôi vẫn nhớ lần đầu đọc bài thơ Mẹ ốm, lòng tôi như thắt lại. Hình ảnh người mẹ nằm lặng lẽ trên giường bệnh, gầy gò và yếu ớt, khiến tôi liên tưởng đến mẹ mình những hôm trái gió trở trời. Cậu bé trong bài thơ hiện lên thật hồn nhiên mà đầy yêu thương—em đi hái hoa, bắt bướm, tìm quả ngọt, chỉ mong mẹ vui và mau khỏi bệnh. Những hành động nhỏ bé ấy khiến tôi xúc động, bởi chúng chất chứa cả một tấm lòng thơ ngây nhưng sâu sắc. Tôi nhớ có lần mẹ tôi bị sốt, tôi cũng lặng lẽ ngồi bên, không biết làm gì ngoài việc nắm tay mẹ thật chặt. Bài thơ không chỉ miêu tả tình cảm mẫu tử thiêng liêng mà còn khiến tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không cần phải lớn lao—chỉ cần chân thành và xuất phát từ trái tim.
Bài thơ "Mẹ ốm" của Trần Đăng Khoa đã chạm đến trái tim tôi bằng những vần thơ mộc mạc mà sâu sắc, gợi lên trong tôi bao nỗi niềm xót xa và biết ơn về người mẹ tần tảo. Khi đọc những câu thơ miêu tả hình ảnh mẹ gầy gò, yếu ớt trên giường bệnh, tôi như thấy lại bóng dáng mẹ mình những ngày trái gió trở trời. Tôi nhớ như in cái cảm giác lo lắng, bất an khi thấy mẹ ho khan từng tiếng, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười trấn an con. Bài thơ đã khơi gợi trong tôi tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ, và tôi tự hứa sẽ luôn cố gắng để mẹ được vui lòng và khỏe mạnh.