K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

(4,0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:PHẠM TỬ HƯ LÊN CHƠI THIÊN TÀO Phạm Tử Hư quê ở Cẩm Giàng, là một người tuấn sảng hào mại không ưa kiềm thúc. Theo học nhà xử sĩ Dương Trạm; Trạm thường răn Tử Hư về cái tính hay kiêu căng. Từ đấy chàng cố sức sửa đổi, trở nên người có đức tính tốt. Khi Dương Trạm chết, các học trò đều...
Đọc tiếp

(4,0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:

PHẠM TỬ HƯ LÊN CHƠI THIÊN TÀO

Phạm Tử Hư quê ở Cẩm Giàng, là một người tuấn sảng hào mại không ưa kiềm thúc. Theo học nhà xử sĩ Dương Trạm; Trạm thường răn Tử Hư về cái tính hay kiêu căng. Từ đấy chàng cố sức sửa đổi, trở nên người có đức tính tốt.

Khi Dương Trạm chết, các học trò đều tản đi cả, duy Tử Hư làm lều ở mả để chầu chực, sau ba năm rồi mới trở về. Năm 40 tuổi, Tử Hư đi thi vẫn chưa đỗ, đời Trần, sang du học ở kinh, ngụ ở trong một nhà dân bên bờ hồ Tây.

Một buổi sáng, ở nhà trọ đi ra, trong áng sương mù thấy có một đám những tán vàng kiệu ngọc bay lên trên không; kế lại có một cỗ xe nạm hạt châu, kẻ theo hầu cũng rất chững chạc. Tử Hư khẽ dòm trộm xem thì người ngồi trong xe, chính thầy học mình là Dương Trạm. Chàng toan đến gần sụp lạy nhưng Trạm xua tay nói:

– Giữa đường không phải chỗ nói chuyện, tối mai nên đến đền Trấn Vũ cửa Bắc, thầy trò ta sẽ hàn huyên một hôm.

Tử Hư bèn sắm rượu và thức nhắm, đúng hẹn mà đến. Thầy trò gặp nhau vui vẻ lắm, chàng nhân hỏi rằng:

– Thầy mới từ trần chưa bao lâu, thoắt đã trở nên hiển hách khác hẳn ngày trước, xin thầy cho biết rõ duyên do để con được vui mừng.

Dương Trạm nói:

– Ta thuở sống không có một điều thiện nào đáng khen, chỉ có hay giữ điều tín thực đối với thầy bạn, quý trọng những tờ giấy có chữ, hễ thấy rơi vãi liền nhặt mà đốt đi. Đức Đế quân đây ngài khen là có bụng tốt tâu xin cho làm chức trực lại ở cửa Tử đồng(1). Hôm qua ta hầu lính giá ngài lên chầu Thiên cung, tình cờ lại gặp nhà ngươi, đó cũng là vì thầy trò mình có cái mối duyên.

Tử Hư nói:

– Thầy được lĩnh chức trọng quyền cao như vậy, chẳng hay sự sống chết thọ yểu của con, thầy có được rõ không?

– Việc đó không phải thuộc về chức vụ của ta.

– Vậy thế thầy giữ về việc gì?

– Ta trông coi về việc văn chương thi cử, khoa danh cao thấp của những học trò trong thiên hạ.

Tử Hư mừng mà rằng:

– Nếu thế thì tiền trình của con cùng đạt thế nào chắc thầy biết rõ?

– Cứ như văn chương tài nghệ của anh, đương đời này không ai bì kịp, huống anh lại còn có tính trung hậu thành thực; có điều lúc thiếu thời thường lấy văn tài mà kiêu ngạo với người khác, cho nên trời mới bắt đỗ muộn để phải chùn nhụt cái nết ngông ngáo đi. Nếu không thì cướp thẻ trước của Mông Chính(2), lặt cỏ rác của Hạ Hầu(3) phỏng anh còn khó khăn gì nữa. Cho nên xưa nay người ta bàn về kẻ sĩ, tất trước hết xét đến đức hạnh là vì thế….

[Lược một đoạn: Tử Hư hỏi thầy về sự việc của một số người đương làm quan trong triều, đều được thầy giải đáp cho hết. Sau lại được thầy đồng ý cho theo cùng lên thiên tào thăm thú.]

Dương Trạm bèn dẫn Tử Hư đi chơi thăm khắp cả các tòa. Trước hết đến một tòa có cái biển đề ngoài là “Cửa tích đức” trong có chừng hơn nghìn người mũ hoa dải huệ, kẻ ngồi người đứng, Tử Hư hỏi thì Dương Trạm nói:

– Đó là những vị tiên thuở sống có lòng yêu thương mọi người, tuy không phải dốc hết tiền của để làm việc bố thí, nhưng biết tùy thời mà chu cấp, đã không keo bẩn, lại không hợm hĩnh. Thượng đế khen là có nhân, liệt vào thanh phẩm nên họ được ở đây.

Lại đi qua một tòa sở có cái biển đề ở ngoài là “Cửa Thuận hạnh”, trong đó độ hơn nghìn người, áo mây lọng mưa, kẻ hát người múa. Tử Hư lại hỏi, Dương Trạm nói:

– Đó là những vị tiên thuở sống hiếu thuận, hoặc trong lưu ly biết bao bọc lấy nhau, hoặc đem đất cát mà san sẻ cho nhau, mấy đời ở chung không nỡ chia rẽ. Thượng đế khen là có lòng, cho vào cung mây nên họ được ở đây.

Lại đến một tòa sở có cái biển đề là “Cửa Nho thần” người ở đấy đều áo dài đai rộng, cũng có tới số một nghìn, trong có hai người mặc áo lụa, đội mũ sa.

Dương Trạm trỏ bảo Tử Hư rằng:

– Ấy là ông Tô Hiến Thành(4) triều Lý và ông Chu Văn An(5) triều Trần đó. Ngoài ra thì là những danh thần đời Hán, đời Đường, không sung vào quan vị hay chức chưởng gì cả, chỉ ngày sóc ngày vọng thì vào tham yết Đế quân, như những viên tản quan đời nay thỉnh thoảng vào chầu vua mà thôi. Cứ cách năm trăm năm lại cho giáng sinh, cao thì làm đến khanh tướng, thấp cũng làm được sĩ phu, hiệu doãn. Ngoài ra còn đến hơn trăm tòa sở nữa, nhưng trời gần sáng không đi xem khắp được, vội cưỡi gió mà bay xuống trần. Xuống đến cửa Bắc, thấy trăm quan đã lục tục vào triều chầu vua.

Tử Hư từ biệt thầy trở về, sang năm đi thi quả đỗ tiến sĩ. Phàm những việc cát hung họa phúc nhà Tử Hư, thường được thầy về báo cho biết.

(Nguyễn Dữ, Phạm Tử Hư lên chơi thiên tào, in trong Tiễn đăng tân thoại và Truyền kì mạn lục (Trúc Khê Ngô Văn Triện dịch), NXB Văn học, Hà Nội, 1999, tr.319 – 325)

* Chú thích:

(1)Tử đồng: Nơi ở của Đế Quân Văn Xương, trông coi về văn học.

(2)Mông Chính: Người đời Tống, thi đỗ trạng nguyên. Khi nghe tin Mông Chính đỗ, Hồ Đán Phủ phàn nàn rằng: “Thôi thế là sang năm ta đỗ, lại phải sau hắn một thẻ rồi.”. Quả nhiên, sang năm Hồ đỗ thật.

(3)Hạ Hầu: Hạ Hầu Thắng là một danh Nho đời Hán. Ông thường nói: “Kẻ sĩ chỉ sợ không sáng nghĩa kinh, nếu sáng thì lấy áo xanh, áo tía dễ dàng như lặt cỏ rác ở dưới đất vậy.”.

(4)Tô Hiến Thành: Làm quan dưới triều Lý Anh Tông và Lý Cao Tông, được sư khen là cao minh chính trực.

(5)Chu Văn An: Người xã Thanh Liệt, huyện Thanh Đàm, nay là xã Thanh Liệt, huyện Thanh Trì, Hà Nội. Thời Trần, ông được giao chức Tư nghiệp Quốc tử giám, là một vị thầy học trung tín cương trực, không sợ quyền thế, không ham tước vị; từng dâng sớ xin chém bảy kẻ lộng thần, được triều đình và kẻ sĩ đương thời nể trọng.

Câu 1. Chỉ ra một chi tiết thể hiện rõ yếu tố kì ảo trong văn bản trên.

Câu 2. Theo lời của Dương Trạm, tại sao ông lại được giữ chức trực lại ở cửa Tử đồng?

Câu 3. Nhận xét về tính cách nhân vật Tử Hư trong văn bản.

Câu 4. Dựa vào việc tìm hiểu các cước chú trong văn bản, hãy nhận xét về tác dụng của việc dùng các điển cố trong tác phẩm.

Câu 5. Từ câu chuyện về những điều Phạm Tử Hư được chứng kiến trong chuyến đi thăm thiên tào, anh/ chị rút ra bài học nào có ý nghĩa về lẽ sống cho bản thân?

0

Đề thi đánh giá năng lực

Nghe nói em thích Free Fire,

Anh đây rank Kim Cương, chẳng hề nói khoe.

"Booyah!" em hay hét to,

Tim anh "headshot" mất rồi, ngẩn ngơ.

Scar-L anh bắn như mưa,

"Thính" em thả xuống,

anh xin nguyện chờ.

Chạy bo mình cùng có nhau,

"Top 1" chắc chắn, tình mình càng sâu.

Em thích skin súng nào đây?

Anh "nạp" tặng hết, chẳng hề lung lay.

"AWM" anh ngắm thật lâu,

Bắn trúng tim em, tình mình bền lâu.

Đừng lo "team địch" vây quanh,

Anh đây "cover" hết,

chẳng hề nao núng.

"Hồi máu" cho em từng giây,

Tình mình "full giáp", chẳng hề lung lay.

Free Fire chỉ là game thôi,

Tình anh "real" lắm, chẳng hề "fake" đâu.

"Kết bạn" ingame rồi ngoài,

"Booyah" tình yêu, mình mãi bên nhau!

TICK CHO TUI ĐIIII

chúc tán thành công nhass

Special Holiday PackageBACK BY POPULAR DEMANDThe Twin Jewels of East MalaysiaAcross the South China Sea, two (1) ________  destinations await your discovery, both Kuching and Kota Kinabalu have a lot to offer visitors. They are cultural havens where food, dance, music and picturesque scenery can truly be enjoyed and appreciated.In Kuching, you should visit the Cat Museum and the Sarawak Cultural Village, popularly (2) ______ as the ‘Living Museum’. You should not forget (3) _____  the...
Đọc tiếp

Special Holiday Package

BACK BY POPULAR DEMAND

The Twin Jewels of East Malaysia

Across the South China Sea, two (1) ________  destinations await your discovery, both Kuching and Kota Kinabalu have a lot to offer visitors. They are cultural havens where food, dance, music and picturesque scenery can truly be enjoyed and appreciated.

In Kuching, you should visit the Cat Museum and the Sarawak Cultural Village, popularly (2) ______ as the ‘Living Museum’. You should not forget (3) _____  the town’s most popular dish, ‘Sarawak Laksa’.

You should head (4) _____  Kota Kinabalu, if you want to laze on the beaches at Dinawan Island or enjoy a refreshing bath at Poring Hot Springs. Nature and adventure lovers can (5) ______  a guided trip to Mount Kinabalu.

Let Reliable Travels be your (6) ______.

Let us link you to the twin jewels of East Malaysia.                                                           

--
Giusp em làm bài tập này với ạ.. em cảm ơn cô?

4
15 tháng 5

Question 1: exciting   

Question 2: known   

Question 3: to savor           

Question 4: . for

Question 5: take       

Question 6: cultural heritage gateway        

cô gửi đáp án Linh nhé! Không hiểu thì hỏi lại ngay nha!       

thi tiếng anh chưa

14 tháng 5

C. supportive

14 tháng 5

goes => đúng vì “She” + “go” ở thì hiện tại đơn => thêm -es.

14 tháng 5

plays

14 tháng 5

Play+s= plays nha

THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI(NHANH DC TICK)         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc,...
Đọc tiếp

THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI(NHANH DC TICK)

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

Câu 1: (0.5 điểm) Xác định nhân vật chính và nội dung của đoạn ngữ liệu trên?

Câu 2: (0.5 điểm) Tìm một số chi tiết miêu tả hình ảnh của thầy giáo dạy vẽ? Qua những chi tiết đó, em nhận xét gì về tính cách của nhân vật?

Câu 3: (1.0 điểm) Cho biết chủ đề của văn bản và nêu một số căn cứ giúp em xác định được chủ đề đó.

Câu 4: (1.0 điểm) Tìm 1 câu phủ định, nêu đặc điểm, chức năng của câu phủ định đó trong đoạn văn sau đây: “Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.”

Câu 5: (1.0 điểm) Bài học sâu sắc nhất em rút ra từ đoạn ngữ liệu trên là gì?

1
21 tháng 5

Dưới đây là gợi ý trả lời các câu hỏi về đoạn trích “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”:


Câu 1: Xác định nhân vật chính và nội dung của đoạn ngữ liệu trên?

  • Nhân vật chính: Thầy giáo dạy vẽ của tôi (thầy Bản).
  • Nội dung: Đoạn trích kể về hình ảnh thầy giáo dạy vẽ với phong cách giản dị, tâm huyết và tận tụy trong công việc giảng dạy, dù thầy không nổi tiếng nhưng luôn hết lòng với nghề và học trò.

Câu 2: Tìm một số chi tiết miêu tả hình ảnh của thầy giáo dạy vẽ? Qua những chi tiết đó, em nhận xét gì về tính cách của nhân vật?

  • Chi tiết miêu tả hình ảnh thầy:
    • Thầy mặc bộ com-lê đen cũ, thắt ca-vát chỉnh tề.
    • Thầy đội mũ nồi, râu mép rậm lấm tấm bạc, giày cũ, cặp da sờn rách.
    • Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu, không bao giờ cáu giận với học trò.
    • Thầy không bỏ tiết dù ốm yếu.
  • Nhận xét về tính cách:
    Thầy là người giản dị, tận tâm, kiên trì, yêu nghề và thương học trò. Thầy nghiêm túc trong công việc nhưng rất hiền hậu, luôn kiên nhẫn chỉ bảo từng li từng tí cho học sinh.

Câu 3: Cho biết chủ đề của văn bản và nêu một số căn cứ giúp em xác định được chủ đề đó.

  • Chủ đề: Tình thầy trò sâu sắc và sự tận tụy, tâm huyết của người thầy trong công việc dạy học.
  • Căn cứ:
    • Hình ảnh thầy giáo tận tụy, không quản khó khăn, luôn chăm sóc học trò.
    • Những câu chuyện, bài học thầy truyền đạt cho học trò về hội họa và cuộc sống.
    • Tình cảm chân thành, sự ngưỡng mộ của người kể chuyện dành cho thầy.

Câu 4: Tìm 1 câu phủ định, nêu đặc điểm, chức năng của câu phủ định đó trong đoạn văn sau:

“Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.”

  • Câu phủ định: “không hiểu có đẹp không” hoặc “chẳng mấy ai biết”.
  • Đặc điểm:
    • Câu phủ định dùng từ “không” hoặc “chẳng” để phủ nhận hoặc biểu đạt sự nghi ngờ, phủ nhận một điều gì đó.
  • Chức năng:
    • Thể hiện sự khiêm tốn, tự vấn của thầy về giá trị tranh vẽ của mình.
    • Nhấn mạnh thực tế tranh thầy ít được biết đến, không nổi tiếng dù có tâm huyết.

Câu 5: Bài học sâu sắc nhất em rút ra từ đoạn ngữ liệu trên là gì?

  • Bài học về sự tận tâm, kiên trì và yêu nghề trong công việc. Dù không nổi tiếng hay được người đời biết đến, người thầy vẫn hết lòng dạy dỗ, truyền đạt kiến thức và tình yêu thương cho học trò.
  • Tình thầy trò là mối quan hệ thiêng liêng, đáng trân trọng, thể hiện qua sự chăm sóc, dìu dắt và truyền cảm hứng của người thầy.
  • Giá trị của sự cống hiến không phải lúc nào cũng được nhìn nhận ngay lập tức, nhưng đó là nền tảng cho sự phát triển và thành công của thế hệ sau.

Nếu bạn cần mình giúp soạn bài chi tiết hơn hoặc giải thích thêm, cứ hỏi nhé!

14 tháng 5

Olm chào em, cảm ơn em đã yêu mến đồng hành cùng Olm, chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm, em nhé!

14 tháng 5

Em cảm ơn cô nhiều ạ!

12 tháng 5

Câu 1:
Trong truyện ngắn "Tàu đi Hoàng hôn" của Nguyễn Quang Thân, nhân vật người đàn ông trải qua một sự chuyển biến tâm trạng sâu sắc sau khi lắng nghe câu chuyện đầy bi kịch của người đàn bà mù. Ban đầu, có lẽ anh chỉ đơn thuần là một hành khách tình cờ, có thể khơi gợi lòng trắc ẩn nhất thời khi đối diện với một số phận bất hạnh. Tuy nhiên, khi câu chuyện về cuộc đời đầy gian truân, mất mát của người đàn bà dần được hé lộ, trong lòng người đàn ông đã nảy sinh những rung động mạnh mẽ. Anh không chỉ cảm thương cho nỗi đau khổ tột cùng của bà mà còn bắt đầu suy ngẫm về những giá trị sống, về sự vô thường của kiếp người. Có lẽ, trong khoảnh khắc tĩnh lặng trên chuyến tàu hoàng hôn ấy, câu chuyện của người đàn bà mù đã khơi dậy trong anh những ký ức, những trăn trở riêng. Sự đồng cảm sâu sắc đã dần thay thế cho thái độ ban đầu, nhường chỗ cho một nỗi buồn man mác, một sự thức tỉnh nhẹ nhàng về những điều tưởng chừng như nhỏ bé nhưng lại vô cùng quý giá trong cuộc sống. Cuối cùng, có lẽ người đàn ông đã mang theo một bài học sâu sắc về tình người và sự sẻ chia, một dấu lặng cần thiết giữa dòng chảy hối hả của cuộc đời.
Câu 2:
Trong hành trình hình thành và phát triển nhân cách của mỗi con người, gia đình đóng vai trò là nền tảng vững chắc đầu tiên. Nơi ấy không chỉ nuôi dưỡng về mặt vật chất mà còn là môi trường giáo dục đạo đức, lối sống quan trọng nhất. Và một trong những phương pháp giáo dục có sức mạnh lan tỏa và thấm sâu nhất chính là giáo dục nêu gương. Từ góc nhìn của một người trẻ, tôi nhận thấy rằng sự nêu gương của những người thân yêu trong gia đình có ý nghĩa vô cùng to lớn, định hình nên những giá trị cốt lõi và hành vi ứng xử của mỗi chúng ta.

Trước hết, giáo dục nêu gương trong gia đình bắt đầu từ những điều giản dị nhất trong cuộc sống hàng ngày. Cha mẹ, ông bà chính là những hình mẫu đầu tiên mà con cái tiếp xúc và học hỏi. Cách họ đối nhân xử thế, cách họ giải quyết vấn đề, thái độ của họ đối với công việc và những người xung quanh đều được con trẻ quan sát và ghi nhớ một cách tự nhiên. Một người cha trung thực, luôn giữ lời hứa sẽ dạy cho con cái về sự đáng tin cậy. Một người mẹ hiền dịu, nhẫn nại sẽ truyền cho con cái sự yêu thương và lòng bao dung. Những hành động nhỏ như giúp đỡ người khác, tôn trọng người lớn tuổi, giữ gìn vệ sinh chung tưởng chừng đơn giản nhưng lại có sức mạnh giáo dục vô cùng lớn lao, gieo mầm những phẩm chất tốt đẹp trong tâm hồn trẻ thơ.

Thứ hai, sự nêu gương trong gia đình không chỉ dừng lại ở hành động mà còn thể hiện qua lời nói và thái độ. Cách cha mẹ giao tiếp với nhau, với con cái, với những người khác sẽ định hình nên cách con cái sử dụng ngôn ngữ và thể hiện cảm xúc. Một gia đình hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau sẽ tạo ra một môi trường giao tiếp tích cực, giúp con cái học được cách lắng nghe, thấu hiểu và bày tỏ ý kiến một cách lịch sự. Ngược lại, một môi trường gia đình căng thẳng, thiếu tôn trọng sẽ dễ khiến con cái hình thành những thói quen giao tiếp tiêu cực, thậm chí là bạo lực ngôn ngữ.

Hơn nữa, giáo dục nêu gương còn thể hiện qua lối sống của các thành viên trong gia đình. Những thói quen đọc sách, rèn luyện thể dục thể thao, tinh thần ham học hỏi, sự đam mê với công việc của cha mẹ sẽ truyền cảm hứng và động lực cho con cái. Khi con cái nhìn thấy cha mẹ không ngừng nỗ lực, cố gắng hoàn thiện bản thân, chúng cũng sẽ hình thành ý thức tự giác và khát vọng vươn lên trong cuộc sống. Ngược lại, một lối sống buông thả, thiếu kỷ luật của cha mẹ có thể dẫn đến những ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển của con cái.

Tuy nhiên, giáo dục nêu gương không có nghĩa là cha mẹ phải trở thành những người hoàn hảo không tì vết. Điều quan trọng là sự chân thành, nhất quán giữa lời nói và hành động. Khi cha mẹ mắc lỗi, việc dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa cũng là một bài học quý giá cho con cái về sự trung thực và tinh thần trách nhiệm. Sự gương mẫu cần xuất phát từ trái tim, từ tình yêu thương và trách nhiệm của bậc cha mẹ đối với sự trưởng thành của con cái.

Tóm lại, giáo dục nêu gương trong gia đình có vai trò vô cùng quan trọng trong việc hình thành nhân cách và định hướng lối sống cho thế hệ trẻ. Những hành động, lời nói, thái độ và lối sống tích cực của cha mẹ, ông bà chính là những viên gạch đầu tiên xây dựng nên nền tảng đạo đức vững chắc cho con cái. Mỗi bậc phụ huynh cần ý thức sâu sắc về vai trò gương mẫu của mình, không ngừng hoàn thiện bản thân để trở thành những người dẫn đường đáng tin cậy cho con cái trên hành trình trưởng thành. Bởi lẽ, những bài học từ sự nêu gương trong gia đình sẽ theo mỗi người suốt cuộc đời, trở thành kim chỉ nam cho mọi hành động và quyết định

(4,0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:TÀU ĐI HÒN GAI Tàu của những người nghèo. Những tâm trạng và nỗi buồn không có cách gột bỏ nào rẻ tiền và dễ dàng hơn là rải nó dọc một tuyến đường biển dài, khi tiếng xế địp(1) lục bục đẩy anh xê dịch chỉ 4 hải lý một giờ đi sâu mãi vào cái hư ảo của Hạ Long. Ngồi đối diện với tôi...
Đọc tiếp

(4,0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:

TÀU ĐI HÒN GAI

Tàu của những người nghèo.

Những tâm trạng và nỗi buồn không có cách gột bỏ nào rẻ tiền và dễ dàng hơn là rải nó dọc một tuyến đường biển dài, khi tiếng xế địp(1) lục bục đẩy anh xê dịch chỉ 4 hải lý một giờ đi sâu mãi vào cái hư ảo của Hạ Long.

Ngồi đối diện với tôi là người đàn ông luống tuổi, tóc bạc một cách cục cằn. Những đường nhăn không quy luật khó đoán định kẻ lên bộ mặt xạm đen vì nắng gió. Ông bảo ra Trà Cổ “tìm thằng con bất hiếu”. Nó về xin ông chia gia tài để cấp vốn cho con vợ đi buôn hàng Trung Quốc. Ông từ chối. Nó đào trộm nền nhà, cuỗm sạch của ông số vàng dưỡng lão. “Năm cây vàng của tôi chứ có ít ỏi gì.” – Ông nói.

Bên cạnh tôi là một bà mù, đi với đứa con út đang ngủ gà ngủ gật. Bà còn trẻ, mắt mở to như mắt người sáng, nét mặt không một nếp nhăn và bình thản. Không thể tưởng tượng được đôi mắt ấy không còn nhận được ánh sáng, và mặt biển chiều rực rỡ trên vịnh Hạ Long đối với bà chỉ còn là đêm tối mênh mông. Bà chăm chú nghe chuyện của chúng tôi theo cung cách và điệu bộ của người mù, sự chăm chú của toàn bộ cơ thể. Bà nói: “Thưa các ông, mỗi cây mỗi hoa mới gọi là đời. Tôi xin kể các ông nghe một chuyện mắt thấy tai nghe từ thời tôi còn nhỏ… – Bà hướng về người đàn ông – Xin ông đừng buồn, thiên hạ còn có người bất hiếu hơn thằng con ông.”.

Câu nói như an ủi được phần nào người cha đau khổ, ông nghiêng người ra phía trước, lắng nghe. Người đàn bà mù kể:

– Hồi lên mười, mắt tôi còn sáng. Cạnh nhà tôi có một bà cụ mù. Bà góa chồng từ lúc còn trẻ nhưng ở vậy nuôi con. Rồi bị một cơn thiên đầu thống(2) thế là mù hẳn. Anh con trai cưới vợ. Cả xóm nghèo ai cũng có tiền mừng, mọi người tự đặt vào bàn tay bà cụ. Ở chỗ tôi những người sáng mắt cũng còn chật vật lắm mới kiếm được miếng ăn, huống gì bà. Cưới được nàng dâu tốt nết, chắc đời bà đỡ khổ. Nhưng có ai ngờ anh con! Sau ngày anh có vợ, người ta đã xì xầm về anh những chuyện tày trời. Thế rồi một hôm, sang nhà con bạn chơi, tôi thấy nó đang chúi mũi vào một lỗ thủng trên vách đất, nhìn sang gian nhà của bà cụ mù. Nó vẫy tay tôi lại. Các chư ông có biết tôi nhìn thấy chuyện gì không? Cả nhà bà cụ đang ngồi bên mâm cơm.

Trên mâm có một đĩa rau luộc, một đĩa thịt kho vàng. Bà cụ ngồi nhai cơm. Anh con trai đang bặm môi dùng hai chiếc đũa đẩy đĩa thịt về phía vợ. Còn chị con dâu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chống lại chồng bằng cách lấy đũa đẩy cái đĩa sang phía mẹ chồng. Cả hai giằng co nhau trên cái mâm, trong im lặng. Chỉ còn nghe tiếng nhai trệu trạo của bà mẹ. Lúc đó tôi nghĩ bà không biết gì. Trước mắt bà chỉ là đêm tối, như trước mắt tôi bây giờ cũng chỉ là đêm tối… Cầu trời cho các chư ông đừng bao giờ phải nhìn thấy cái cảnh tôi nhìn thấy đó. Hai năm sau, bà mẹ treo cổ tự vẫn ngay trong nhà, chị con dâu đẻ được một đứa con trai thì ôm con về nhà mẹ. Nhưng anh con trai lại làm ăn tấn tới, mua được nhà khác và dọn đi. Giờ đây, khi đã bị mù, tôi mới biết là mình đã nhầm. Người mù nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm!

Người đàn ông nức to lên một tiếng. Mặt ông tái xám đi trong nắng chiều. Tôi nghĩ là câu chuyện đau buồn kia đã chạm đến vết thương lòng của ông. Tôi đưa ông lọ dầu gió: “Bác khó ở?...”. Ông xua tay rồi đứng dậy, bước tới phía mũi tàu. Đôi vai to bè oằn xuống trên tấm lưng mềm nhũn như không còn cột sống chống đỡ. Tôi bỗng nghĩ đến cái chết của bà mẹ mù trong câu chuyện đang làm tôi run cả người lên. Đàn ông cũng chẳng cứng rắn gì hơn đàn bà. Trên đường ra vịnh đã có bao nhiêu cuộc đời tìm cách tự giải thoát vào làn nước xanh thẫm này. Tôi quả quyết đứng dậy, đi theo người đàn ông. Ông đã ngồi xuống đống dây chão trên lỗ neo. Tôi bước lại gần, cố nghĩ cách làm ông khuây khỏa: “Ngày mai mới có tàu ra Trà Cổ. Nhà tôi ở gần núi Bài Thơ, nếu tiện xin mời bác…”.

Người bạn đường nhìn tôi với đôi mắt biết ơn. Nhưng một khoảng trống mênh mông hiện ra trong mắt ông, trong cái nhìn mà tôi không thể nào mô tả nổi, một nỗi xót xa, ân hận hay thứ tình cảm gì gần như thế đang làm đôi đồng tử mắt ông to ra, như ông đang hấp hối. Linh tính mách bảo tôi một điều: người đàn ông này phải nói câu gì đó với tôi hay bất kỳ ai khác. Nếu không ông sẽ gục xuống. Tôi đã không nhầm. Ông nói:

– Cám ơn ông. Nhưng tôi không ra Trà Cổ làm gì nữa. Tôi thế là đáng đời. Ông biết không, tôi đã nhận ra bà mù ấy. Bốn mươi năm trước bà ta là cô bé hàng xóm của hai mẹ con tôi.

(Nguyễn Quang Thân, 100 truyện hay cực ngắn, Tạp chí Thế giới mới - NXB Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh, 1999)

* Chú thích:

(1)Xế địp: Tiếng động cơ tàu thủy.

(2)Thiên đầu thống: Một bệnh về mắt, dễ dẫn tới tổn hại dây thần kinh thị giác.

Câu 1. Chỉ ra các từ ngữ thể hiện sắc thái trang trọng trong những câu văn sau: Bà nói: “Thưa các ông, mỗi cây mỗi hoa mới gọi là đời. Tôi xin kể các ông nghe một chuyện mắt thấy tai nghe từ thời tôi còn nhỏ… – Bà hướng về người đàn ông – Xin ông đừng buồn, thiên hạ còn có người bất hiếu hơn thằng con ông.”.

Câu 2. Liệt kê những chi tiết miêu tả phản ứng của người đàn ông ngay sau khi nghe xong câu chuyện của người đàn bà mù.

Câu 3. Phân tích tác dụng của việc lựa chọn ngôi kể trong văn bản.

Câu 4. Giải thích nội dung câu nói của người đàn bà mù với người đàn ông: Giờ đây, khi đã bị mù, tôi mới biết là mình đã nhầm. Người mù nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm!

Câu 5. Xác định thông điệp có ý nghĩa nhất đối với anh/chị và lí giải tại sao.

1
12 tháng 5

Câu 1: Chỉ ra các từ ngữ thể hiện sắc thái trang trọng trong những câu văn sau:

"Bà nói: 'Thưa các ông, mỗi cây mỗi hoa mới gọi là đời. Tôi xin kể các ông nghe một chuyện mắt thấy tai nghe từ thời tôi còn nhỏ… – Bà hướng về người đàn ông – Xin ông đừng buồn, thiên hạ còn có người bất hiếu hơn thằng con ông.'"

Các từ ngữ thể hiện sắc thái trang trọng trong câu này là:

  • "Thưa các ông": Đây là cách xưng hô trang trọng và lịch sự.
  • "Tôi xin kể các ông nghe": Cụm từ "xin kể" thể hiện sự khiêm nhường và tôn trọng người nghe.
  • "Xin ông đừng buồn": Lời an ủi thể hiện sự tôn trọng và cảm thông sâu sắc với người đàn ông.
  • "Thiên hạ còn có người bất hiếu hơn thằng con ông": Mặc dù nội dung có thể đau buồn, nhưng cách sử dụng "thiên hạ" cho thấy sự trang trọng, bao quát.

Câu 2: Liệt kê những chi tiết miêu tả phản ứng của người đàn ông ngay sau khi nghe xong câu chuyện của người đàn bà mù.

Những chi tiết miêu tả phản ứng của người đàn ông sau khi nghe câu chuyện của người đàn bà mù là:

  • "Người đàn ông nức to lên một tiếng": Đây là dấu hiệu thể hiện cảm xúc đau đớn và sự xúc động mạnh mẽ.
  • "Mặt ông tái xám đi trong nắng chiều": Mô tả cho thấy sự thay đổi lớn về mặt tâm lý của người đàn ông, sự đau khổ và suy nghĩ về câu chuyện.
  • "Ông xua tay rồi đứng dậy, bước tới phía mũi tàu": Cử chỉ này cho thấy ông muốn rời khỏi không gian đó, có thể là để trốn tránh cảm xúc hoặc không thể chịu đựng thêm.
  • "Đôi vai to bè oằn xuống trên tấm lưng mềm nhũn như không còn cột sống chống đỡ": Miêu tả này thể hiện rõ sự mệt mỏi và sự đè nén tâm lý, làm nổi bật sự yếu đuối, kiệt quệ của người đàn ông sau khi nghe câu chuyện.

Câu 3: Phân tích tác dụng của việc lựa chọn ngôi kể trong văn bản.

Trong văn bản này, tác giả lựa chọn ngôi kể "người kể xưng tôi" để đưa người đọc vào một câu chuyện theo góc nhìn của nhân vật người kể, đồng thời tạo ra sự gần gũi, chân thực. Cụ thể:

  • Ngôi kể thứ nhất giúp người đọc cảm nhận rõ hơn những suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật “tôi” - người kể chuyện. Việc này khiến cho câu chuyện trở nên gần gũi và chân thực hơn, khi người đọc có thể đồng cảm trực tiếp với những cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật.
  • Tạo không gian tâm lý cho người đọc: Ngôi kể "tôi" giúp người đọc dễ dàng tiếp nhận nỗi đau, sự xót xa của các nhân vật trong câu chuyện, đặc biệt là người đàn ông và người phụ nữ mù.
  • Khơi gợi sự đồng cảm: Bằng cách kể câu chuyện từ góc nhìn của "tôi", tác giả không chỉ cung cấp thông tin mà còn giúp người đọc cảm nhận được nỗi đau của nhân vật qua lăng kính cảm xúc của người kể.

Câu 4: Giải thích nội dung câu nói của người đàn bà mù với người đàn ông: "Giờ đây, khi đã bị mù, tôi mới biết là mình đã nhầm. Người mù nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm!"

Câu nói của người đàn bà mù thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về cuộc sống, mặc dù bà đã mất đi ánh sáng mắt, nhưng qua thời gian, bà nhận ra rằng sự mù lòa không chỉ là thiếu vắng ánh sáng vật lý, mà còn là sự mở rộng tầm nhìn về những điều ẩn sâu trong cuộc sống. Câu nói này mang hàm ý rằng:

  • "Nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm": Người mù, mặc dù không còn khả năng nhìn thấy bằng mắt, nhưng họ lại có thể cảm nhận và hiểu được những điều mà người sáng mắt đôi khi không nhận ra. Đây là sự giác ngộ về cuộc sống, về những sự thật khó nhìn thấy qua bề mặt, mà chỉ có thể cảm nhận qua trái tim và kinh nghiệm sống.
  • Sự "nhầm" của người đàn bà là bà đã hiểu sai lầm rằng mắt sáng mới là điều quan trọng để hiểu thế giới, nhưng bà nhận ra rằng trong bóng tối, con người có thể hiểu và cảm nhận những điều sâu sắc mà không thể thấy bằng mắt thường.

Câu 5: Xác định thông điệp có ý nghĩa nhất đối với anh/chị và lý giải tại sao.

Thông điệp có ý nghĩa nhất đối với tôi là: "Cuộc sống có nhiều khía cạnh không thể nhìn thấy bằng mắt, và đôi khi những điều quan trọng nhất lại nằm trong bóng tối."

Lý giải: Câu chuyện của người đàn bà mù và người đàn ông bất hiếu cho thấy rằng trong cuộc sống, đôi khi những gì chúng ta nhìn thấy bên ngoài chưa hẳn phản ánh đúng bản chất, mà phải thông qua cảm nhận, sự thấu hiểu và trải nghiệm sâu sắc để nhận ra giá trị thật sự. Thông điệp này nhắc nhở tôi về việc không chỉ đánh giá sự việc qua vẻ bề ngoài mà còn cần phải lắng nghe và cảm nhận những điều chưa thể nhìn thấy bằng mắt thường.