bài văn biểu cảm về 1 nhân vật truyền cảm hứng
Albert Einstein
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Bài viết bạn cung cấp là một bài phân tích rất đầy đủ và cảm xúc về truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” của nhà văn Thạch Lam. Dưới đây là một số điểm tổng kết, nhận xét và gợi ý chỉnh sửa nhẹ nếu bạn muốn làm cho bài viết trở nên súc tích và mạch lạc hơn (phù hợp với mục đích làm bài văn nghị luận hoặc học tập):
1. Nhận xét chung về nội dung bài viết:
- Ưu điểm:
- Bài viết thể hiện sự hiểu rõ nội dung truyện và thông điệp nhân văn mà tác giả muốn truyền tải.
- Có sự phân tích chi tiết các tình tiết truyện: cảnh mùa đông, nhân vật Sơn, chị Lan, mẹ Hiên…
- Cảm xúc chân thành, cách dẫn chuyện mạch lạc, phù hợp với phong cách nhẹ nhàng, tinh tế của Thạch Lam.
- Tái hiện được hoàn cảnh xã hội và tính cách nhân vật qua các chi tiết tiêu biểu.
- Về kỹ năng làm văn:
- Bố cục rõ ràng (mở đầu - nội dung - kết luận).
- Diễn đạt tự nhiên, ngôn từ mộc mạc, dễ hiểu.
2. Gợi ý chỉnh sửa và nâng cao:
Để bài viết trở nên ngắn gọn, cô đọng hơn (nếu dùng cho thi cử hoặc học tập), bạn có thể:
- Tách đoạn dài thành các đoạn nhỏ rõ ràng hơn, ví dụ:
- Đoạn 1: Cảnh mùa đông đầu truyện.
- Đoạn 2: Kỉ vật áo bông và kỷ niệm về em Duyên.
- Đoạn 3: Gặp gỡ những đứa trẻ nghèo và bé Hiên.
- Đoạn 4: Hành động cho áo và phản ứng của người mẹ.
- Đoạn 5: Kết luận – thông điệp tác phẩm.
- Bổ sung thêm các từ chuyển đoạn mạch lạc, ví dụ:
- "Tiếp theo", "Không chỉ vậy", "Đặc biệt", "Sau đó", "Cuối cùng"...
- Đưa thêm vài nhận xét về nghệ thuật viết của Thạch Lam, như:
“Thạch Lam không tạo kịch tính cao, không dùng các tình tiết gây sốc, nhưng bằng ngôn ngữ nhẹ nhàng, ông đã khơi dậy được vẻ đẹp tâm hồn và tình người sâu lắng.”
3. Gợi ý kết bài (nâng cao):
“Gió lạnh đầu mùa” không chỉ kể lại một câu chuyện nhỏ về trẻ em trong một buổi sáng đầu đông mà còn khơi dậy trong lòng người đọc niềm tin vào lòng nhân hậu, vào tình yêu thương giữa con người với con người – điều mà mọi thời đại đều cần gìn giữ. Qua truyện ngắn này, Thạch Lam đã nhắn gửi một thông điệp nhân văn sâu sắc bằng giọng văn tinh tế, thấm đẫm cảm xúc.
Nếu bạn cần, mình có thể giúp bạn viết lại bài văn này theo các yêu cầu khác nhau, như:
- Viết theo dàn ý chuẩn bị thi học kỳ.
- Rút gọn trong một số từ quy định (300–500 từ).
- Viết theo phong cách nghị luận văn học.
Dưới đây là bài phân tích, cảm nhận về truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam dựa trên nội dung bạn cung cấp:
Cảm nhận về truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam
Truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa của nhà văn Thạch Lam là một tác phẩm xuất sắc, thể hiện sâu sắc đề tài về tình yêu thương, sự đồng cảm và lòng nhân hậu giữa con người với nhau, đặc biệt là trong cuộc sống nghèo khó, khắc nghiệt.
Truyện mở đầu bằng bức tranh thiên nhiên mùa đông lạnh giá, với những chi tiết tinh tế như “gió bấc”, “lá khô lạo xạo”, “bầu trời trắng đục” tạo nên không khí u buồn, cô quạnh, phản ánh tâm trạng của các nhân vật. Không khí lạnh ấy như phủ lên cuộc sống của những con người nghèo khó, khiến ta cảm nhận được sự rét mướt không chỉ của thời tiết mà còn của hoàn cảnh sống.
Nhân vật Sơn và chị gái Lan hiện lên với hình ảnh hai đứa trẻ nghèo nhưng giàu lòng nhân ái. Chiếc áo bông cũ của người em gái đã mất – Duyên – trở thành biểu tượng của tình cảm gia đình, của ký ức và sự yêu thương sâu sắc. Khi thấy Hiên – cô bé nghèo khổ co ro trong gió lạnh – hai chị em Sơn đã không ngần ngại sẻ chia chiếc áo ấm quý giá, thể hiện tấm lòng nhân hậu, sự đồng cảm chân thành với những người xung quanh.
Phản ứng lo lắng, sợ hãi của Sơn khi mẹ phát hiện việc cho áo cũng rất tự nhiên, thể hiện tâm lý trẻ con khi mắc lỗi. Nhưng điều đặc biệt là thái độ của mẹ Sơn – người phụ nữ giàu lòng vị tha và bao dung – không trách mắng mà còn âu yếm, cảm thông, đồng thời giúp đỡ mẹ con Hiên may áo mới. Qua đó, tác giả gửi gắm thông điệp về tình người, sự sẻ chia và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Truyện còn khắc họa hình ảnh người mẹ của Hiên – dù nghèo khó nhưng vẫn giữ phẩm chất “đói cho sạch, rách cho thơm”, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn và phẩm giá con người trong hoàn cảnh khó khăn.
Tóm lại, Gió lạnh đầu mùa không chỉ là câu chuyện về những đứa trẻ mà còn là bức tranh nhân văn sâu sắc về tình yêu thương, sự cảm thông và lòng vị tha giữa con người với nhau. Qua ngòi bút tinh tế và giàu cảm xúc của Thạch Lam, người đọc cảm nhận được hơi thở cuộc sống và giá trị nhân đạo quý báu.
Nếu bạn muốn, mình có thể giúp bạn viết bài cảm nhận ngắn gọn hơn hoặc theo dạng bài nghị luận nhé!

Chú thường ví chuyện gia đình ta nó cũng dài như sông, để rồi chú sẽ chia cho mỗi người một khúc mà ghi vào đó. Chú kể chuyện con song nào ở nước ta cũng đẹp, cũng lắm nước bạc, nhiều phù sa, vườn ruộng mát mè cũng sinh ra từ đó, lòng tốt của con người cũng sinh ra từ đó. Trăm sông đổ về một biển, con song của gia đình ta cũng chảy về biển, mà biển thì rộng lắm, chim e, Việt lớn lên rồi sẽ biết, rộng bằng cả nước ta và ngoài nước ta.

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

câu 1:Văn bản thuyết minh
câu 2:các phương tiện phi ngôn ngữ thường là:
- Tên riêng – “Tháp Nhạn”, “Đà giang”, “Thiên Y A Na”… giúp tăng tính xác thực.
- Các con số như: 25m², 1.3 lần, 1000m², năm 1988... (thuộc về phương tiện phi ngôn ngữ biểu đạt bằng ký hiệu số).
- Dấu ngoặc đơn (ví dụ: nay là Bộ VHTTDL) → bổ sung thông tin chính xác, hiện đại.
câu 3:Tác dụng của số liệu:
- Làm rõ quy mô, kích thước và tính chất đặc biệt của tháp Nhạn (ví dụ: diện tích lòng tháp, độ nhẹ của gạch, diện tích khuôn viên...).
- Tăng độ tin cậy và thuyết phục cho thông tin (ví dụ: chất lượng gạch, lịch sử xây dựng, quy hoạch).
- Giúp người đọc dễ hình dung cụ thể hơn về di tích.
câu 4:Tình cảm, thái độ:
- Trân trọng, ngưỡng mộ giá trị văn hóa, nghệ thuật và kỹ thuật xây dựng của người Chăm xưa.
- Tự hào, yêu mến di sản văn hóa dân tộc.
- Kêu gọi giữ gìn, khám phá, tìm hiểu và tôn vinh những giá trị lịch sử – văn hóa.
câu 5:“Đến Tuy Hòa mà chưa đặt chân tới tháp Nhạn thì coi như bạn chưa đến thành phố này.”
👉 Vì sao?
- Thông điệp ấy nhấn mạnh tầm quan trọng của di tích tháp Nhạn – như một biểu tượng linh thiêng của vùng đất Phú Yên.
- Giúp em hiểu rằng mỗi vùng đất đều có di sản văn hóa đặc trưng, và việc tìm hiểu, chiêm ngưỡng, gìn giữ những giá trị ấy là trách nhiệm và niềm tự hào của thế hệ trẻ.
Mình làm cho bạn rồi nhớ like đấy

Trong bài thơ “Ba tôi” của Xuân Quỳnh, qua hình ảnh người cha khiêm nhường, dịu dàng với những lo toan thầm lặng, tác giả gợi lên cho mỗi chúng ta suy ngẫm sâu sắc về tình mẫu tử và tình con đối với mẹ. Mẹ là người bao dung, hy sinh thầm lặng, luôn lặng lẽ sẻ chia mọi buồn vui với ta, nhưng dường như không ai – kể cả người cha trong thơ – có thể nói trọn vẹn nỗi lòng mẹ. Từ đó, ta nhận ra một chân lý: tình mẹ cao cả đến mức vượt lên trên mọi lời lẽ, và bổn phận làm con là phải biết trân trọng, thấu hiểu và đáp đền tình yêu ấy.
Trước hết, hiểu đạo làm con nghĩa là biết lắng nghe, thấu cảm với mẹ. Mẹ bao giờ cũng đặt hạnh phúc của con lên trên hết, sẵn sàng quên mình để lo toan cho gia đình. Khi mẹ dặn dò từng li từng tí, không phải vì nghi ngờ con kém cỏi, mà bởi mẹ muốn con an toàn, muốn con trưởng thành. Lắng nghe mẹ không chỉ là nghe lời mẹ nói, mà còn là cảm nhận được lo lắng, tâm tư ẩn giấu trong từng cử chỉ, ánh mắt. Đôi khi, một cái ôm, một nụ cười động viên của con cũng đủ khiến mẹ vững lòng trước muôn vàn khó nhọc.
Thứ hai, làm con phải biết tri ân và báo đáp công ơn sinh dưỡng. Công ơn mẹ cha dạy dỗ, nuôi nấng, chúng ta khó đong đếm bằng vật chất. Dẫu có thành đạt hay xa xứ, con vẫn cần tìm cách bày tỏ lòng biết ơn: từ chăm sóc mẹ lúc ốm đau, chia sẻ gánh nặng gia đình, cho đến việc giữ gìn chữ hiếu trong hành xử, lời nói. Mỗi lần ta thành công trên đường đời cũng là niềm vui khôn tả đối với mẹ. Vì vậy, báo hiếu không phải chờ đến lúc “rảnh rỗi” hay khi mẹ đã già nua mà phải là việc làm thường nhật, liên tục.
Cuối cùng, làm con hiểu đạo còn là gìn giữ gia phong, tôn trọng truyền thống gia đình. Mẹ đưa ta đến với thế giới, dạy ta yêu thương và nhân ái. Con lớn lên, thành nhân, hãy sống sao cho mẹ luôn tự hào: lễ phép với người lớn, yêu thương và chia sẻ với những mảnh đời khó khăn, góp phần vun đắp mái ấm gia đình. Khi hành xử tử tế, ta đã phần nào đền đáp được ân nghĩa của mẹ.
Tóm lại, “Ba tôi” khơi gợi trong ta khát vọng gần mẹ hơn, thấu hiểu mẹ hơn và trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng. Là con, chúng ta hãy luôn biết lắng nghe, biết ơn và biết sống xứng đáng với tấm lòng dạt dào của mẹ – người đã cho ta cả bầu trời yêu thương.

Trong bài thơ “Ba tôi” của Xuân Quỳnh, qua hình ảnh người cha khiêm nhường, dịu dàng với những lo toan thầm lặng, tác giả gợi lên cho mỗi chúng ta suy ngẫm sâu sắc về tình mẫu tử và tình con đối với mẹ. Mẹ là người bao dung, hy sinh thầm lặng, luôn lặng lẽ sẻ chia mọi buồn vui với ta, nhưng dường như không ai – kể cả người cha trong thơ – có thể nói trọn vẹn nỗi lòng mẹ. Từ đó, ta nhận ra một chân lý: tình mẹ cao cả đến mức vượt lên trên mọi lời lẽ, và bổn phận làm con là phải biết trân trọng, thấu hiểu và đáp đền tình yêu ấy.
Trước hết, hiểu đạo làm con nghĩa là biết lắng nghe, thấu cảm với mẹ. Mẹ bao giờ cũng đặt hạnh phúc của con lên trên hết, sẵn sàng quên mình để lo toan cho gia đình. Khi mẹ dặn dò từng li từng tí, không phải vì nghi ngờ con kém cỏi, mà bởi mẹ muốn con an toàn, muốn con trưởng thành. Lắng nghe mẹ không chỉ là nghe lời mẹ nói, mà còn là cảm nhận được lo lắng, tâm tư ẩn giấu trong từng cử chỉ, ánh mắt. Đôi khi, một cái ôm, một nụ cười động viên của con cũng đủ khiến mẹ vững lòng trước muôn vàn khó nhọc.
Thứ hai, làm con phải biết tri ân và báo đáp công ơn sinh dưỡng. Công ơn mẹ cha dạy dỗ, nuôi nấng, chúng ta khó đong đếm bằng vật chất. Dẫu có thành đạt hay xa xứ, con vẫn cần tìm cách bày tỏ lòng biết ơn: từ chăm sóc mẹ lúc ốm đau, chia sẻ gánh nặng gia đình, cho đến việc giữ gìn chữ hiếu trong hành xử, lời nói. Mỗi lần ta thành công trên đường đời cũng là niềm vui khôn tả đối với mẹ. Vì vậy, báo hiếu không phải chờ đến lúc “rảnh rỗi” hay khi mẹ đã già nua mà phải là việc làm thường nhật, liên tục.
Cuối cùng, làm con hiểu đạo còn là gìn giữ gia phong, tôn trọng truyền thống gia đình. Mẹ đưa ta đến với thế giới, dạy ta yêu thương và nhân ái. Con lớn lên, thành nhân, hãy sống sao cho mẹ luôn tự hào: lễ phép với người lớn, yêu thương và chia sẻ với những mảnh đời khó khăn, góp phần vun đắp mái ấm gia đình. Khi hành xử tử tế, ta đã phần nào đền đáp được ân nghĩa của mẹ.
Tóm lại, “Ba tôi” khơi gợi trong ta khát vọng gần mẹ hơn, thấu hiểu mẹ hơn và trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng. Là con, chúng ta hãy luôn biết lắng nghe, biết ơn và biết sống xứng đáng với tấm lòng dạt dào của mẹ – người đã cho ta cả bầu trời yêu thương.
Trong dòng chảy dài của lịch sử, có những con người mà ánh sáng từ tâm hồn và trí tuệ của họ vẫn mãi lan tỏa, soi rọi cho nhân loại đi qua những thời khắc tăm tối. Với tôi, Albert Einstein không chỉ là một nhà bác học lỗi lạc, mà còn là một biểu tượng sống động của lòng nhân ái và khát vọng vì một thế giới tốt đẹp hơn.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy chân dung ông – mái tóc bạc trắng rối bời, ánh mắt trầm tư và nụ cười hiền lành – tôi đã cảm nhận được điều gì đó rất đặc biệt. Đó không chỉ là vẻ ngoài của một thiên tài, mà còn là nét giản dị, gần gũi của một con người sống sâu sắc và khiêm nhường. Càng tìm hiểu về cuộc đời ông, tôi càng thấm thía một sự thật: thiên tài không chỉ nằm ở chỉ số IQ, mà còn ở trái tim biết rung động trước nỗi đau của thế giới.
Albert Einstein – người cha của thuyết tương đối, là một nhà khoa học làm thay đổi cách loài người nhìn nhận vũ trụ. Nhưng điều khiến tôi xúc động hơn cả không nằm ở những phương trình phức tạp hay những bài giảng hàn lâm, mà chính là cách ông đối diện với trách nhiệm của mình. Khi thấy phát minh khoa học có thể bị biến thành vũ khí hủy diệt, ông không im lặng. Ông đã lựa chọn lên tiếng, lựa chọn dấn thân vì hòa bình, dù biết điều đó sẽ khiến mình bị chỉ trích. Chính lòng can đảm ấy đã khiến ông, trong mắt tôi, trở nên vĩ đại hơn bất kỳ công trình khoa học nào ông từng tạo ra.
Einstein từng nói: “Trí tưởng tượng còn quan trọng hơn kiến thức.” Câu nói ấy khiến tôi nhớ mãi, bởi nó đánh thức khát khao khám phá và sáng tạo trong mỗi người trẻ như tôi. Ông truyền cảm hứng không phải bằng những lý thuyết cao siêu, mà bằng sự chân thành, bằng một đời sống luôn hướng về sự thật, cái đẹp và điều thiện.
Dù đã rời xa thế giới này từ lâu, nhưng Albert Einstein vẫn sống mãi trong lòng tôi như một ngọn đèn soi sáng lý tưởng sống: sống không chỉ để thành công, mà còn để cống hiến, để làm cho thế giới trở nên nhân văn hơn.
Đối với tôi, Einstein không chỉ là một nhà bác học. Ông là người thầy vô hình, là ngọn gió thổi bừng lên trong tim tôi niềm tin vào giá trị của trí tuệ và lòng nhân hậu.
ứdfghbkjnk