K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 8

đôi @o@

13 tháng 8

gánh nặng

12 tháng 8

394001

394,001 nha :>

11 tháng 8

44836 - 338 = 44498

11 tháng 8

=44498

11 tháng 8

364374 - 8334

= 356040

11 tháng 8

=356040

11 tháng 8

3562 - 338 = 3224

11 tháng 8

y=2

11 tháng 8

Thiện tai thiện tai

11 tháng 8

3543 + 3483 = 7026

10 tháng 8

Là chữ và nha bạn. Mọi người hay nghĩ quá đi là khí quyển hay là cái gì đó.

9 tháng 8

Chị tôi tên Thắm, một cái tên mộc mạc, giản dị như chính con người chị. Chị sinh năm 1966, và mất vào năm 1979, khi mới vừa tròn 13 tuổi. Cuộc đời chị ngắn ngủi, nhưng lại là một câu chuyện bi thương, ám ảnh cả gia đình tôi suốt những năm tháng sau này.

Khi đó, chiến tranh đã kết thúc, đất nước đang trong giai đoạn chuyển mình. Bố mẹ tôi là những người nông dân chân lấm tay bùn, cả đời chỉ biết đến ruộng đồng, và ước mơ lớn nhất của họ là các con được ăn no, được học hành đến nơi đến chốn. Chị Thắm là con gái lớn, nên chị sớm trở thành chỗ dựa của bố mẹ, phụ giúp mọi việc trong nhà và chăm sóc các em. Chị có một tấm lòng nhân hậu, biết thương yêu và sẻ chia. Tuổi thơ của chị là những buổi chiều chăn trâu trên triền đê, là những đêm thức trắng xay lúa, là những bữa cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình thương.

Bi kịch ập đến gia đình tôi vào một ngày hè năm 1979. Khi ấy, gia đình tôi đang chuẩn bị cho mùa vụ mới. Chị Thắm bị một người hàng xóm vu oan là đã lấy trộm thóc của họ. Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, chỉ vì một lời nói dối độc ác, chị đã bị quy kết vào một tội danh mà chị không hề phạm phải. Bố mẹ tôi ra sức thanh minh, nhưng những lời nói vô tội của họ không thể lay chuyển được những người mang nặng lòng nghi kị, thù hận.

Rồi một ngày, chị bị đưa đi. Tôi còn nhớ như in, hôm đó trời mưa tầm tã, chị tôi mặc chiếc áo nâu sờn cũ, đôi mắt ngây thơ, trong sáng vẫn nhìn về phía bố mẹ và các em. Bố mẹ tôi khóc ngất, còn các em tôi thì hoảng sợ, ôm chặt lấy nhau. Tôi không thể quên được hình ảnh chị run rẩy, nước mắt hòa vào những hạt mưa, và những lời nói cuối cùng của chị: "Em đừng quên chị, và đừng bao giờ làm điều gì sai trái...".

Và rồi, sự thật phũ phàng đã đến. Chị tôi, một đứa trẻ mới 13 tuổi, đã bị xử bắn. Cái chết của chị không chỉ là một cái chết oan uổng, mà còn là một vết thương lòng không thể xóa nhòa trong tâm khảm của mỗi thành viên trong gia đình tôi. Bố tôi suy sụp, mẹ tôi đau đớn đến hóa điên, còn các em tôi thì luôn sống trong sợ hãi và ám ảnh.

Cái chết của chị tôi đã trở thành một bài học đắt giá cho cả làng. Mọi người mới nhận ra rằng, sự thiếu hiểu biết, sự thù hận, và những lời nói dối ác độc có thể giết chết một con người. Sau này, khi lớn lên, tôi đã cố gắng tìm hiểu về sự việc năm xưa, và tôi nhận ra rằng, chị tôi đã trở thành nạn nhân của một sự bất công, của một xã hội còn đầy rẫy những định kiến và sự thiếu khoan dung.

Dù thời gian đã trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ về chị, tôi vẫn không thể kìm được nước mắt. Hình ảnh chị Thắm với nụ cười hiền lành, đôi mắt trong sáng, và cái chết oan khuất luôn là một nỗi đau không thể nguôi ngoai. Cuộc đời chị ngắn ngủi, nhưng lại là một câu chuyện bi thương, một lời nhắc nhở về sự công bằng, về lòng nhân ái, và về những điều quý giá trong cuộc sống.

Tham khảo

🕊️ Bài văn kể về một người chị bị xử bắn trong thời chiến (1966–1979)

Trong ký ức của gia đình tôi, hình ảnh người chị – tên là Lan – luôn hiện lên như một biểu tượng của lòng dũng cảm và sự hy sinh thầm lặng. Chị sinh ra và lớn lên giữa những năm tháng đất nước còn chìm trong khói lửa chiến tranh. Từ nhỏ, chị đã bộc lộ tinh thần yêu nước mãnh liệt, luôn mong muốn góp sức mình cho độc lập tự do.

Năm 1968, khi mới tròn 18 tuổi, chị Lan gia nhập lực lượng giao liên của cách mạng, làm nhiệm vụ chuyển thư, tài liệu và thuốc men qua những vùng địch kiểm soát. Công việc nguy hiểm, nhưng chị chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi. Chị thường nói: “Nếu mình không làm, ai sẽ làm? Tổ quốc cần thì mình phải đi.”

Một lần, trong chuyến công tác qua vùng địch đóng quân, chị bị bắt. Dù bị tra khảo, chị vẫn giữ vững tinh thần, không khai báo bất cứ điều gì. Cuối cùng, chị bị kết án tử hình. Ngày chị bị xử bắn, cả làng lặng đi trong đau đớn. Không ai dám ra mặt, nhưng trong lòng mỗi người đều thầm kính phục và thương tiếc.

Gia đình tôi giữ lại chiếc khăn rằn chị từng dùng như một kỷ vật thiêng liêng. Mỗi lần nhìn nó, tôi lại thấy như chị vẫn đang ở bên, tiếp thêm cho tôi sức mạnh và niềm tin. Dù chị không còn, nhưng tinh thần bất khuất của chị Lan vẫn sống mãi trong lòng những người yêu nước.

Câu chuyện về chị là lời nhắc nhở rằng tự do hôm nay được đánh đổi bằng máu và nước mắt của biết bao người. Và trong số đó, có một người chị – người đã chọn con đường gian khổ để đất nước được bình yên. Tham khảo