Chương 1:3Bàn tay nam thanh niên siết chặt vai tôi như kìm sắt, các ngón tay hằn sâu vào da thịt qua lớp vải bộ đồ Sói. Hắn có mùi khác biệt - không phải mùi chất tẩy rửa tiêu chuẩn của Hệ thống, mà là thứ mùi hăng nồng của mồ hôi thật, của sự sống thực sự. Điều này khiến tôi giật mình hơn cả lời cảnh báo của hắn.
"Mày là ai?" Tôi hỏi khẽ, cố gắng không để camera an ninh gắn...
Đọc tiếp
Chương 1:3
Bàn tay nam thanh niên siết chặt vai tôi như kìm sắt, các ngón tay hằn sâu vào da thịt qua lớp vải bộ đồ Sói. Hắn có mùi khác biệt - không phải mùi chất tẩy rửa tiêu chuẩn của Hệ thống, mà là thứ mùi hăng nồng của mồ hôi thật, của sự sống thực sự. Điều này khiến tôi giật mình hơn cả lời cảnh báo của hắn.
"Mày là ai?" Tôi hỏi khẽ, cố gắng không để camera an ninh gắn trên trần phòng bắt được cử động môi.
Hắn mím chặt môi, đưa tay lên vạt áo khoác Sói và xé nhẹ - một tấm thẻ bài ẩn giấu bên trong hiện ra với dòng chữ: "K7-Đặc nhiệm giám sát nội bộ". Không phải Sói thông thường, mà là thành phần đặc biệt được huấn luyện để phát hiện bất đồng chính kiến ngay trong hàng ngũ giám sát.
Một tiếng bíp vang lên từ cổ tay hắn. Màn hình hologram hiện lên, hiển thị hình ảnh Nora đang bị dẫn đi qua những hành lang tối, về phía Khu Sản Xuất. Nhưng có điều gì đó không ổn - cô ấy đi không vững, đầu nghiêng về một bên không tự nhiên, như thể đang bị điều khiển từ xa.
"Thuốc hôm nay có vấn đề," hắn thì thầm, "Thành phần đặc biệt tăng lên 40%. Chúng đang đẩy nhanh tiến trình."
Trước khi tôi kịp hỏi "tiến trình" gì, một chuỗi âm thanh lạ từ hệ thống loa vang lên - không phải thông báo thông thường mà là thứ âm điệu trầm đục, gợn sóng, như tiếng vọng từ lòng đất. Các bóng đèn nhấp nháy theo nhịp, chiếu sáng căn phòng theo chu kỳ đều đặn đến mức ám ảnh.
K7 kéo tôi vào góc tối nhất, nơi camera không thể quan sát rõ. Hắn mở lòng bàn tay - một thiết bị nhỏ xíu phát ra hình chiếu 3D về một khu phức hợp ngầm dưới Tháp Nhận Thức. "Phòng 9 chỉ là phần nổi," hắn nói, "Bên dưới còn cả một thành phố chết. Nơi họ thí nghiệm trên những Khóa sinh không đạt chuẩn."
Tôi suýt nôn khi hình ảnh hiện ra - những cơ thể biến dạng nằm trong bể kính, da thịt hòa lẫn với máy móc, mắt mở trừng trừng như đang kêu cứu. Đột nhiên, hình ảnh chuyển sang cảnh một căn phòng trắng toát, nơi Nora đang bị trói vào ghế, đầu nối với máy móc phức tạp.
"Chúng đang chuẩn bị chuyển đổi cô ấy," K7 nói, giọng khẩn trương, "Nhưng có đường tắt xuống đó. Qua hệ thống ống dẫn khí ở phía Đông."
Chuông báo động rú lên. K7 đẩy mạnh tôi ra xa, giả vờ đang kiểm tra thông tin trên tablet. Cửa phòng mở ra, một Robot Tuần Tra AC-17 tiến vào, mắt camera quét qua chúng tôi.
"Khóa sinh N9LY-8173," giọng nói robot vang lên, "Báo cáo ngay lập tức cho Giám sát viên trưởng. Phát hiện hoạt động bất thường tại Khu Sản Xuất."
Tim tôi đập thình thịch. Liệu chúng đã phát hiện ra Nora? Hay tệ hơn - phát hiện ra cả K7? Nhưng khi nhìn vào màn hình tablet mà K7 đưa ngang tầm mắt, tôi thấy hình ảnh rõ hơn - một nhóm 5 Khóa sinh đang cố mở cửa sập dẫn xuống Phòng 9, nơi tôi đã thấy trong bài kiểm tra Phân loại.
K7 khẽ đẩy vào tay tôi một vật nhỏ - một viên nang kim loại lạnh ngắt. "Khi xuống tới đó," hắn nói thầm nhanh, "Bóp vỡ cái này. Nó sẽ vô hiệu hóa hệ thống giám sát trong 9 phút 17 giây. Đúng khoảng thời gian họ cần để chuyển đổi một Khóa sinh."
AC-17 rít lên đầy đe dọa khi tôi chậm trễ. Tôi phải đi ngay lúc này. Nhưng trước khi bước ra cửa, tôi nhìn thấy trên tablet của K7 - hình ảnh những Khóa sinh kia đã mở được cửa sập. Và thứ hiện ra từ bên dưới không phải là cầu thang, mà là một bàn tay cơ khí khổng lồ, với những ngón tay dài như lưỡi dao, đang từ từ vươn lên.
“Chúng ta đang sống trong một thời đại mà con người có thể bay lên sao Hỏa, nhưng đôi khi lại không thể hiểu nổi chính mình.” Câu nói này không chỉ là một nhận định, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về mối quan hệ giữa sự phát triển của tri thức và những khủng hoảng trong đời sống tinh thần của con người hiện đại. Trong khi trí tuệ và công nghệ đưa nhân loại lên tầm cao mới, thì tinh thần – phần sâu kín nhất trong mỗi con người – lại đang chịu nhiều tổn thương, mất phương hướng và đôi khi trở nên xa lạ với chính bản thân mình.
Không thể phủ nhận rằng tri thức nhân loại đang phát triển vượt bậc. Chúng ta đã khám phá vũ trụ, chế tạo trí tuệ nhân tạo, lập trình robot, kết nối toàn cầu qua mạng internet và giải mã bộ gen người. Những thành tựu ấy là kết quả của hàng thế kỷ lao động miệt mài và sáng tạo không ngừng của con người. Khoa học và công nghệ ngày nay không chỉ phục vụ cuộc sống mà còn định hình cả tương lai của nhân loại.
Thế nhưng, trong ánh hào quang của tri thức, con người dường như đang đánh mất một điều gì đó rất quan trọng: chính mình. Sự phát triển quá nhanh của xã hội hiện đại khiến con người quay cuồng trong guồng quay của công việc, áp lực thành tích, nỗi sợ bị bỏ lại phía sau và cuộc chạy đua không ngừng nghỉ để “trở nên tốt hơn”. Ta dễ dàng thấy những biểu hiện của khủng hoảng tinh thần: trầm cảm, lo âu, cảm giác cô đơn dù sống giữa đám đông, sự đứt gãy trong các mối quan hệ và khoảng trống trong đời sống ý nghĩa.
Con người hiện đại biết nhiều, nhưng không hẳn hiểu sâu. Chúng ta có thể truy cập hàng triệu thông tin chỉ trong vài giây, nhưng lại không biết điều gì thực sự quan trọng với mình. Chúng ta có thể xây dựng một thành phố thông minh, nhưng lại gặp khó khăn khi lắng nghe và thấu hiểu một người thân yêu. Ta có thể viết những thuật toán tinh vi, nhưng không giải nổi bài toán của cảm xúc, của giá trị sống, của sự cân bằng nội tâm.
Nguyên nhân của khủng hoảng tinh thần này có thể đến từ chính sự lệch pha trong phát triển: tri thức – đặc biệt là khoa học kỹ thuật – phát triển nhanh hơn khả năng thích nghi tinh thần, đạo đức và cảm xúc của con người. Khi con người bị cuốn vào thế giới ảo, những giá trị thật trở nên mong manh và bị lãng quên. Khi thành công được đo bằng tiền bạc hay danh vọng, thì lòng tự trọng, sự cảm thông hay thấu hiểu lại trở nên “xa xỉ”.
Vậy con người cần làm gì để không trở thành “kẻ mù quáng giữa ánh sáng tri thức”? Câu trả lời là cần sự cân bằng giữa phát triển trí tuệ và chăm sóc đời sống tinh thần. Học cách lắng nghe bản thân, dành thời gian để nghỉ ngơi, kết nối với thiên nhiên, duy trì những mối quan hệ lành mạnh và tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Giáo dục cũng cần được điều chỉnh để không chỉ truyền đạt kiến thức, mà còn nuôi dưỡng tâm hồn – dạy con người biết yêu thương, bao dung và sống có trách nhiệm.
Tóm lại, thời đại chúng ta đang sống là thời đại của những kỳ tích về tri thức, nhưng cũng là thời đại của những thách thức tinh thần chưa từng có. Câu nói mở đầu như một lời nhắc nhở: tiến bộ không đồng nghĩa với hạnh phúc, và để thật sự phát triển, con người không chỉ cần hiểu thế giới – mà còn cần hiểu chính mình. Chỉ khi đó, tri thức mới thực sự trở thành ánh sáng dẫn đường chứ không phải là ngọn đèn chói lóa khiến ta quên mất con đường về.
Tích cho mik nha