Viết bài văn miêu tả một cây bóng mát mà em có dịp quan sát.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Đây là một câu đố vui! Đáp án là chiếc chăn (hoặc chăn, mền).

Trong đàn gà nhà em nuôi, em thích nhất là con gà trống to khỏe, oai phong. Nó như một “chú lính canh” dũng cảm của sân nhà.
Con gà trống có bộ lông óng mượt với màu đỏ nâu pha đen trông rất đẹp mắt. Cái mào đỏ rực như chiếc vương miện đội trên đầu làm nó càng thêm oai vệ. Hai mắt nhỏ nhưng sáng và tinh anh. Cái mỏ vàng cứng cáp, mỗi lần nó cất tiếng gáy là cả xóm đều nghe thấy.
Cổ gà dài, lúc nào cũng ưỡn lên kiêu hãnh. Đôi chân chắc khỏe, có cựa nhọn hoắt như những chiếc móc câu. Đặc biệt, cái đuôi cong vút với những chiếc lông dài màu xanh đen óng ánh là điểm em thích nhất ở nó.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa lên cao, tiếng gáy vang "ò ó o" của nó đánh thức cả nhà dậy. Nhìn nó đi dạo quanh sân, thỉnh thoảng bới đất tìm thức ăn cho gà mái và gà con, em càng yêu quý nó hơn.
Con gà trống không chỉ đẹp mà còn rất có ích. Em xem nó như người bạn nhỏ thân thiết trong vườn nhà mình.
Bài văn tả chú gà trống:
Bài làm
Nhà bà em có nuôi một đàn gà. Oai phong nhất đàn là một chú gà trống.
Chú gà trống năm nay đã gần hai tuổi, trổ mã cao lớn và đỏm dáng lắm. Chú to gấp hai lần các cô gà mái. Với cái thân to, chắc nịch. Dễ có khi cũng phải nặng hơn 3kg. Toàn thân chú bao phủ bởi lớp lông dày và mượt mà. Bên trong là lớp lông tơ mịn màu trắng giúp chú giữ ấm và bảo vệ da. Bên ngoài là lớp lông màu đỏ cam óng ánh, giúp cơ thể không bị thấm nước. Đôi chân chú gà trống to như ngón tay cái, với lớp da vàng ươm. Bộ móng của chú sắc nhọn, đến mấy chú chó to cũng phải dè chừng. Cùng với móng vuốt, chú còn có cái mỏ vàng nhọn và cứng, có thể mổ cả những loại hạt cứng. Nhờ vậy, chú ta trở thành người bảo vệ cho cả đàn gà. Chiếc vương miện đỏ chót trên đầu chú chính là minh chứng cho chức vụ quan trọng đó ở trong đàn.
Hằng ngày, khi mặt trời vừa mọc, chú gà trống sẽ cất vang tiếng gáy, đánh thức mọi người. Rồi chú vào chuồng, thúc giục đàn gà ra vườn kiếm ăn. Còn chú ta thì sẽ vừa tìm mồi vừa cảnh giác bảo vệ cho cả đàn.
Em thích chú gà trống lắm. Hôm nào sang nhà bà, em cũng ra vườn ngắm chú rồi mới đi chơi.
~ chúc bn học tốt! ~

Bài học này hướng dẫn các em cách xác định đề tài và chủ đề. Để xác định đề tài, người ta thường đặt câu hỏi: Tác phẩm viết về cái gì (hiện tượng, phạm vi cuộc sống)? Còn để xác định chủ đề, thường phải trả lời câu hỏi: Vấn đề cơ bản mà tác phẩm nêu lên là gì? Ví dụ, truyện Lão Hạc (Nam Cao) viết về đề tài người nông dân trong xã hội cũ, còn chủ đề của truyện là vấn đề cuộc sống cùng khổ và nhân phẩm con người. Tuy nhiên, cần chú ý là mỗi tác phẩm lớn có thể đặt ra nhiều vấn đề cơ bản (nhiều chủ đề).

Nếu cảm xúc có màu sắc, thì em nghĩ màu của nỗi nhớ sẽ là màu đỏ. Bởi vì màu đỏ tượng trưng cho sự mãnh liệt và cháy bỏng, giống như cảm giác nhớ nhung luôn âm ỉ trong tim, không dễ nguôi ngoai. Nỗi nhớ đôi khi không nhẹ nhàng, mà rực rỡ và da diết, khiến con người ta khắc khoải, bồi hồi. Em nhớ về những người thân yêu, những kỷ niệm đẹp, và trong lòng như có một ngọn lửa đỏ âm thầm cháy – đó chính là màu đỏ của nỗi nhớ tha thiết và sâu sắc.
nỗi nhớ có màu xanh lam đậm, vì đó là màu của bầu trời lúc chiều tà – lặng lẽ, buồn buồn nhưng cũng rất đẹp. Nỗi nhớ cũng như vậy, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng."

-Dòng sông quê em hiền hòa chảy quanh cánh đồng xanh mướt. Nước sông trong vắt, nhìn rõ cả đáy. Buổi sáng, mặt sông ánh lên sắc vàng rực rỡ. Trưa hè, tiếng chim hót vang vọng trên những rặng tre ven sông. Chiều về, lũy tre nghiêng bóng xuống làn nước lấp lánh....
cây bàng
Miêu tả cây bàng
Trong sân trường em, có một cây bàng cổ thụ đã gắn bó với biết bao thế hệ học trò. Cây bàng không chỉ mang lại bóng mát mà còn là một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi học trò của em.
Nhìn từ xa, cây bàng sừng sững như một người khổng lồ đứng gác cổng, với tán lá rộng lớn vươn ra che phủ cả một góc sân trường. Gốc cây to đến nỗi ba đứa bạn chúng em nắm tay nhau cũng khó mà ôm xuể, lớp vỏ sần sùi, xám bạc, hằn lên những vết thời gian như những nếp nhăn của một cụ già. Từ thân cây mập mạp, những cành lớn mọc ngang, rồi từ đó lại đâm ra vô số cành nhỏ hơn, tạo thành nhiều tầng tán lá xếp chồng lên nhau trông rất vững chãi. Lá bàng to bản, hình bầu dục, xanh mướt vào mùa hè. Đến mùa thu, lá chuyển sang màu vàng, rồi đỏ rực như những đốm lửa trước khi rụng xuống, để lại cành trơ trụi đón đông. Nhưng chỉ vài tuần sau Tết, những chồi non lại đua nhau nảy lộc, xanh mơn mởn, báo hiệu một mùa mới lại về.
Cây bàng không chỉ là nơi che nắng lý tưởng mà còn là "ngôi nhà" của rất nhiều loài chim. Mỗi buổi trưa hè, tiếng ve kêu râm ran trên cành, tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên đầy sống động. Dưới tán lá mát rượi của cây bàng, chúng em thường tụ tập vui chơi, đọc sách, hay chỉ đơn giản là ngồi trò chuyện trong những giờ ra chơi. Những buổi học thể dục dưới bóng cây cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Khi những trái bàng chín rụng, chúng em lại thích thú nhặt lên, dù không quá ngọt nhưng cũng là một phần kỉ niệm tuổi thơ.
Cây bàng không chỉ là một cây bóng mát mà còn là một người bạn thân thiết, chứng kiến bao nhiêu buồn vui, nghịch ngợm của tuổi học trò. Em yêu cây bàng như yêu chính mái trường của mình, bởi cây bàng đã gắn liền với bao kỉ niệm đẹp đẽ và bình yên trong tim em.