thiền phái trúc lâm yên tử được ra đời vào năm bao nhiêu
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Tình huống chính của tác phẩm là kể về kỷ niệm và cảm nhận của người kể về thầy giáo dạy vẽ của mình trong quá khứ. Thầy là người có vẻ ngoài giản dị, hiền hậu, đam mê nghệ thuật và tận tụy dạy học, mặc dù không nổi tiếng như các hoạ sĩ khác.
Phân tích tình huống truyện:
- Tình huống chính: Người kể nhớ về người thầy của mình, qua đó thể hiện lòng kính trọng, yêu quý và cảm phục về hình ảnh người thầy không chỉ là người dạy vẽ mà còn là người truyền cảm hứng, gửi gắm đam mê nghệ thuật cho học trò. Tình huống này giúp độc giả hiểu rõ hơn về nhân cách và tấm lòng của thầy giáo, qua đó tôn vinh nghề giáo và giá trị của sự tận tâm.
- Ý nghĩa của tình huống: Tình huống giúp thể hiện giá trị của người thầy trong cuộc đời của em, đồng thời thể hiện sự ngưỡng mộ đối với những người thầy giản dị, bình dị nhưng đầy nhiệt huyết. Nó còn tái hiện hình ảnh một người thầy già, khiêm nhường, đam mê nghệ thuật, qua đó gửi gắm thông điệp về lòng kính trọng đối với nghề giáo và nghệ sĩ.
Bạn muốn mình giúp thêm gì về tác phẩm này? Như phân tích sâu hơn hay liên hệ với bài học hay chủ đề nào đó?

Cha mẹ là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng em khôn lớn từng ngày. Từ những bước đi đầu đời cho đến khi em cắp sách đến trường, cha mẹ luôn là người âm thầm hi sinh, lo lắng và dành trọn tình yêu thương cho con cái. Vì vậy, dù đang ở độ tuổi học sinh – chưa thể làm được nhiều việc lớn – em vẫn luôn tự hỏi mình có thể làm gì để đỡ đần cha mẹ, thể hiện lòng biết ơn với những vất vả ấy.
Trước hết, việc quan trọng và thiết thực nhất mà một học sinh như em có thể làm để giúp cha mẹ chính là chăm ngoan, học giỏi. Khi em học tốt, đạt thành tích cao, đó không chỉ là niềm tự hào mà còn là nguồn động lực lớn lao cho cha mẹ sau những ngày dài lao động mệt nhọc. Em hiểu rằng, kết quả học tập tốt là món quà vô giá mà em có thể mang lại cho cha mẹ trong giai đoạn hiện tại.
Bên cạnh đó, em cũng có thể phụ giúp những công việc nhà phù hợp với sức mình. Sau giờ học hoặc vào những ngày nghỉ, em thường giúp mẹ quét nhà, rửa bát, phơi quần áo hoặc nấu những bữa ăn đơn giản. Những việc làm nhỏ bé ấy tuy không đáng kể, nhưng phần nào giúp mẹ bớt đi sự mệt nhọc, cha đỡ bận rộn để có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Đồng thời, việc làm này còn giúp em rèn luyện tính tự lập và biết quý trọng công sức lao động.
Ngoài ra, em cũng luôn cố gắng giữ gìn bản thân khỏe mạnh, không để cha mẹ phải lo lắng nhiều về em. Em ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, hạn chế sử dụng điện thoại và không chơi game quá nhiều. Khi bản thân biết tự chăm sóc tốt, em không chỉ làm gương cho các em nhỏ mà còn giúp cha mẹ yên tâm hơn về con cái của mình.
Quan trọng hơn cả, em luôn cố gắng lắng nghe và chia sẻ với cha mẹ. Khi thấy cha mẹ mệt mỏi hay buồn phiền, em không ngại ngồi bên cạnh, hỏi han, động viên bằng những lời nói đơn giản nhưng chân thành. Em cũng không làm những việc khiến cha mẹ phiền lòng như cãi lời, bỏ bê học hành hay nói dối. Chính sự ngoan ngoãn, lễ phép và tình cảm là điều khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc nhất.
Dù không thể kiếm tiền hay làm được những điều lớn lao như người lớn, nhưng em tin rằng bằng những hành động nhỏ mỗi ngày – từ việc học tốt, biết yêu thương, sẻ chia, giúp đỡ việc nhà – em đã và đang góp phần phụ giúp cha mẹ một cách thiết thực và đầy ý nghĩa.
Cha mẹ không bao giờ đòi hỏi em phải làm điều gì to lớn, chỉ cần em là một đứa con ngoan – điều ấy đã là món quà quý giá nhất rồi.

Olm chào em, hoa phượng luôn nở vào mùa he, khi các em tạm biệt mái trường để có những hoạt động vui chơi, giải trí, trài nghiệm thực tế thú vị và bổ ích cùng người thân, bạn bè em nhé.

“Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen... Đọc tiếp

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.
Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy.
Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.
Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.
Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò ,thầy luôn là hình mẫu lý tưởng của sự hiền hòa và sự quan tâm đến học sinh
Năm 1293, Trần Nhân Tông nhường ngôi cho con trai là Trần Anh Tông và sau đó xuất gia tu hành tại chùa Khai Phúc thuộc hành cung Vũ Lâm (Ninh Bình). Đến năm 1299, ông dời đến núi Yên Tử (Quảng Ninh) tu hành theo khổ hạnh và lập ra Thiền phái Trúc Lâm, lấy hiệu Hương Vân Đại Đầu Đà.
Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử được ra đời vào cuối thế kỷ XIII, cụ thể vào khoảng năm 1299.
✨ Đây là thiền phái thuần Việt đầu tiên, do vua Trần Nhân Tông sáng lập sau khi ông nhường ngôi, lên núi Yên Tử tu hành và lấy đạo hiệu là Điều Ngự Giác Hoàng.
⛰️ Thiền phái Trúc Lâm kết hợp tinh hoa của ba dòng thiền: Tỳ-ni-đa-lưu-chi, Vô Ngôn Thông và Thảo Đường, đồng thời gắn liền với tinh thần nhập thế, yêu nước, gắn đạo với đời.