K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 5

ko biết

bạn chờ đi nhé =|


17 tháng 5

Olm chào em, hoa phượng luôn nở vào mùa he, khi các em tạm biệt mái trường để có những hoạt động vui chơi, giải trí, trài nghiệm thực tế thú vị và bổ ích cùng người thân, bạn bè em nhé.

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

1

“Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen... Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

3

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.


Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy. 


Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.


Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.


Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò ,thầy luôn là hình mẫu lý tưởng của sự hiền hòa và sự quan tâm đến học sinh 

17 tháng 5

cái này giống phân tích tp hơn là phân tích nghệ thuật

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

0
 Những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, em đã có rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ. Trong số đó, có 1 kỉ niệm mà e ko bao giờ quên đó chính là ngày đầu tiên đi học cũng là ngày mà e gặp đc Tuấn- bn thân từ Tiểu học đến bây h với em.    Hôm đó, bố chở em đến trường. Em vô cùng háo hức vì sắp đc gặp bạn mới, thầy cô.  Vốn e định cùng bố vào lớp luôn nhưng bố...
Đọc tiếp

 Những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, em đã có rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ. Trong số đó, có 1 kỉ niệm mà e ko bao giờ quên đó chính là ngày đầu tiên đi học cũng là ngày mà e gặp đc Tuấn- bn thân từ Tiểu học đến bây h với em. 

   Hôm đó, bố chở em đến trường. Em vô cùng háo hức vì sắp đc gặp bạn mới, thầy cô.  Vốn e định cùng bố vào lớp luôn nhưng bố lại có việc nên đỗ xe rồi để em tự vào lớp rồi mới đi.  Em vừa xuống thì bố lái xe đi.  Em bước vào sân trường thấy sân trường vô cùng rộng rãi, thoáng mát. Ngôi trường mà e theo học gồm 4 khối, mỗi khối đều có 4 tầng nên việc tìm lớp vô cùng khó.   Vì thế mà em đi lạc đến rất nhiều lớp. Em cứ đi đi lại lại hơn 1 tiếng,  em chạy từ khối A ra khối D rồi lại chạy ngược lại mà vẫn ko tìm đc lớp. Lúc ấy, em như muốn khóc, em ngồi xuống sân trường gục xuống. Em từng nghe bố mẹ bảo rằng : '' Cấp 1 ko giống như mẫu giáo, trường nào cũng có nội quy hết, nếu con đi học ko đúng giờ, vào lớp ko đúng giờ thì sẽ bị phạt''. Nghĩ đến lời bố nói lúc trước thôi mà em vô cùng buồn.  Trong lúc mải nghĩ, bỗng có một giọng nói gọi em : ''Câu ơi, cậu sao thế ?''.    Em đáp lại : '' Tớ ko tìm đc lớp, cậu có biết lớp 1A không?, tớ học lớp ấy''. Cậu ấy đáp lại : ''Vậy à, tớ cũng học lớp 1A đấy, hay cậu cùng tớ lên lớp đi, tầm 5 phút nữa là vào học rồi''.   Em đồng ý và theo cậu ấy lên lớp, cuối cùng thì em cũng vào lớp kịp thời.  Em quan sát thấy Cô giáo dạy lớp e vô cùng xinh, cô mặc một chiếc áo dài vô cùng duyên dáng tôn lên ngoại hình cân đối của cô. Đến giờ ra chơi, tiếng trống vang lên, các bạn đều rủ nhau ra sân trường chơi còn mỗi em ở lớp. Tuấn đang chơi đi ngang qua thấy vậy rủ em ra ngoài cùng chơi. Hôm đó, em chơi rất vui, chiếc áo ướt nhẹp mồ hôi.   

Tuần là người bạn đầu tiên của em cũng là bạn thân nhất của em, cậu ấy đã cho e rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường trôi qua rất nhanh chỉ có những kỉ niệm là còn mãi. Em sẽ giữ mãi những kỉ niệm này, lưu trữ nó vào chiếc hộp  trí nhớ để lúc nào quên thì mở ra để nhớ lại. Em mong e và Tuấn sẽ mãi là bạn!


4
17 tháng 5

ui hay nha bn tôi ơi

hahahaha cảm ơn bn hiền

Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp...
Đọc tiếp

Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.

Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tẳp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.

Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: “Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.”. Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sãn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.

Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.

Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô.

 

5
17 tháng 5

bài này thứ hai nộp cho cô chắc cô xúc động luôn

bn tôi viết hay quá đi thôi

hihihi cuối năm tôi muốn gửi cho cô bài này

17 tháng 5

Olm chào em, lúp xúp dùng để chỉ những thứ ở san sát nhau, thấp và sàn sàn như nhau.

17 tháng 5

Từ "lúp xúp" là một từ láy trong tiếng Việt, thường dùng để miêu tả hình dáng hoặc chuyển động thấp và chen chúc, lấp xấp, lưa thưa.


Ý nghĩa cụ thể:

  1. Miêu tả dáng người/thứ gì đó thấp nhỏ, di chuyển lăng xăng:
    • Ví dụ: "Những đứa trẻ lúp xúp chạy theo sau mẹ" → chỉ các em bé nhỏ, đi lăng xăng phía sau.
  2. Miêu tả vật thấp, mọc chen chúc/lưa thưa (thường dùng cho cây cối, nhà cửa):
    • Ví dụ: "Nhà cửa lúp xúp bên sườn đồi" → chỉ những ngôi nhà nhỏ, thấp, san sát nhau.

Tóm lại:

"Lúp xúp" là từ gợi hình, thể hiện sự thấp bé, chen chúc hoặc di chuyển lăng xăng, thường dùng với người nhỏ tuổi, nhà cửa, cây cối

16 tháng 5

Hiện tượng chê bai và chế giễu người khác là một vấn đề xã hội đã tồn tại từ lâu và vẫn đang phát triển trong xã hội hiện đại. Đây là hành vi không chỉ gây tổn thương cho người bị chê bai mà còn tạo ra những hậu quả tiêu cực cho cả cộng đồng. Chê bai và chế giễu thường diễn ra ở mọi lứa tuổi, từ trẻ em đến người lớn, từ môi trường học đến nơi làm việc, từ thực tế đến không gian ảo trên mạng xã hội.Một số người chê bai và chế giễu người khác có thể không nhận ra rằng hành động của họ có thể gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho người khác. Họ có thể coi đó như một cách giải trí hoặc cách thể hiện sự mạnh mẽ, tuy nhiên, những hành vi này thường làm tổn thương tâm hồn của người bị đối xử không công bằng.

Đặc biệt, trên mạng xã hội, hiện tượng chê bai và chế giễu người khác diễn ra rất phổ biến. Sự ẩn danh trên mạng đã khiến cho việc chê bai và chế giễu trở nên dễ dàng hơn và ít có hậu quả hơn đối với kẻ thực hiện. Những bình luận, tin nhắn hoặc bài đăng châm chọc, chế nhạo có thể lan truyền nhanh chóng và gây ra những ảnh hưởng tiêu cực lớn đến tâm lý của người bị hại.

Hậu quả của hiện tượng chê bai và chế giễu không chỉ dừng lại ở mức độ cá nhân mà còn ảnh hưởng đến cả môi trường xã hội. Những người bị chê bai và chế giễu thường cảm thấy bất tự tin, tăng cường cảm giác tự ti và thậm chí có thể gây ra những vấn đề về tâm lý, tinh thần. Đối với trẻ em và thanh thiếu niên, hiện tượng này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình phát triển tâm lý và học tập của họ.

Để ngăn chặn hiện tượng chê bai và chế giễu người khác, cần phải có sự can thiệp từ cả cộng đồng. Việc tạo ra một môi trường xã hội lành mạnh, tôn trọng và ủng hộ nhau là cần thiết để ngăn chặn hiện tượng này. Các tổ chức và cơ quan chức năng cần phải đưa ra các chiến dịch giáo dục, tăng cường nhận thức về hậu quả của chê bai và chế giễu, đồng thời thiết lập các chính sách và quy định cứng rắn để xử lý những hành vi này.

Ngoài ra, việc tăng cường giáo dục đạo đức và lòng tự trọng từ gia đình, trường học cũng đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn hiện tượng chê bai và chế giễu. Bằng cách tạo ra một môi trường học tập và làm việc tích cực, khuyến khích sự đa dạng và tôn trọng sự khác biệt, chúng ta có thể giúp ngăn chặn hiện tượng này từ nguồn gốc và tạo ra một xã hội văn minh, nhân văn hơn.

Tóm lại, hiện tượng chê bai và chế giễu người khác không chỉ gây tổn thương cho người bị đối xử không công bằng mà còn ảnh hưởng đến cả xã hội. Chỉ khi mọi người đều nhận thức được hậu quả của hành vi này và hợp tác để ngăn chặn nó, chúng ta mới có thể xây dựng được một xã hội văn minh, công bằng và nhân văn

nhớ cho 1 tick

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
17 tháng 5

Lời nói như dao găm: Bàn về sự chê bai, chế giễu trong cuộc sống:

Trong hành trình trưởng thành, mỗi chúng ta đều ít nhất một lần chứng kiến hoặc thậm chí trở thành nạn nhân của sự chê bai, chế giễu. Đặc biệt với lứa tuổi học sinh lớp 6, khi cái tôi đang hình thành và sự nhạy cảm còn non nớt, vấn đề này lại càng trở nên đáng lưu tâm. Chê bai, chế giễu không chỉ gây tổn thương sâu sắc đến người bị nhắm đến mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến môi trường sống xung quanh.

Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ bản chất của hành động chê bai, chế giễu. Đó là việc cố tình đưa ra những lời lẽ, hành động nhằm hạ thấp, bêu riếu người khác về ngoại hình, tính cách, năng lực hay bất kỳ đặc điểm nào của họ. Động cơ của việc này thường xuất phát từ sự ganh tị, tự ti muốn che giấu bằng cách hạ bệ người khác, hoặc đơn giản chỉ là sự vô tâm, thiếu suy nghĩ. Dù với bất kỳ lý do gì, hậu quả mà nó gây ra là vô cùng lớn.

Đối với người bị chê bai, chế giễu, những lời nói cay nghiệt có sức mạnh tàn phá khủng khiếp. Nó có thể gieo rắc sự tự ti, mặc cảm, khiến họ cảm thấy xấu hổ về bản thân, thu mình lại và mất niềm tin vào cuộc sống. Những vết thương lòng do lời nói gây ra đôi khi còn dai dẳng hơn cả những vết thương thể xác. Trong môi trường học đường, sự chê bai, chế giễu có thể dẫn đến tình trạng cô lập, xa lánh, thậm chí là bạo lực tinh thần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển toàn diện của học sinh.

Không chỉ vậy, hành động chê bai, chế giễu còn tạo ra một môi trường sống độc hại. Khi những lời lẽ tiêu cực được lan truyền, bầu không khí trở nên căng thẳng, thiếu thân thiện và sẻ chia. Mọi người trở nên dè dặt, lo sợ bị đánh giá và trở thành mục tiêu của những lời giễu cợt. Một tập thể mà ở đó sự chê bai ngự trị sẽ khó lòng phát triển lành mạnh, bởi lẽ sự khác biệt không được tôn trọng và sự đồng cảm bị bào mòn.

Vậy chúng ta cần làm gì để hạn chế và đẩy lùi vấn nạn này? Trước hết, mỗi cá nhân cần tự ý thức được sức mạnh ghê gớm của lời nói và học cách sử dụng ngôn ngữ một cách tích cực, xây dựng. Thay vì chỉ trích, hãy học cách lắng nghe, thấu hiểu và đưa ra những lời góp ý chân thành, mang tính xây dựng. Chúng ta cần tập trung vào những điểm tích cực của người khác và trân trọng sự khác biệt của mỗi cá nhân.

Trong môi trường học đường, vai trò của thầy cô và gia đình là vô cùng quan trọng. Thầy cô cần giáo dục học sinh về sự tôn trọng lẫn nhau, về lòng trắc ẩn và sự đồng cảm. Gia đình cần là nơi nuôi dưỡng những tâm hồn nhân ái, dạy con em mình biết yêu thương, chia sẻ và tránh xa những lời nói gây tổn thương.