Hãy viết một bài văn cảm thụ về một khoảnh khắc trong cuộc sống khiến bạn xúc động và suy ngẫm. Đó có thể là một buổi chiều hoàng hôn lặng lẽ, một cuộc trò chuyện ý nghĩa với người thân, hay một khoảnh khắc bạn nhận ra giá trị của tình yêu thương và sự gắn kết trong cuộc sống.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, lúp xúp dùng để chỉ những thứ ở san sát nhau, thấp và sàn sàn như nhau.
Từ "lúp xúp" là một từ láy trong tiếng Việt, thường dùng để miêu tả hình dáng hoặc chuyển động thấp và chen chúc, lấp xấp, lưa thưa.
✅ Ý nghĩa cụ thể:
- Miêu tả dáng người/thứ gì đó thấp nhỏ, di chuyển lăng xăng:
- Ví dụ: "Những đứa trẻ lúp xúp chạy theo sau mẹ" → chỉ các em bé nhỏ, đi lăng xăng phía sau.
- Miêu tả vật thấp, mọc chen chúc/lưa thưa (thường dùng cho cây cối, nhà cửa):
- Ví dụ: "Nhà cửa lúp xúp bên sườn đồi" → chỉ những ngôi nhà nhỏ, thấp, san sát nhau.
✅ Tóm lại:
"Lúp xúp" là từ gợi hình, thể hiện sự thấp bé, chen chúc hoặc di chuyển lăng xăng, thường dùng với người nhỏ tuổi, nhà cửa, cây cối…

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!


Dưới đây là bài văn kể chuyện chuyển thể từ bài thơ "Ngày hôm qua đâu rồi?" của Bé Kiến Quốc. Bài viết tuân theo hướng dẫn: kể chuyện từ nội dung bài thơ, sáng tạo thêm các chi tiết và lời thoại, mở rộng câu trả lời của người bố, đồng thời giữ được thông điệp về giá trị của thời gian.
Câu chuyện: Ngày hôm qua đâu rồi?
Chiều hôm ấy, trời mát dịu. Gió hiu hiu thổi qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm của hoa ngâu ngoài vườn. Bé An, sau khi học bài xong, ngồi tựa vào lòng bố và ngước lên hỏi bằng giọng trong veo:
– Bố ơi, ngày hôm qua đâu rồi hả bố?
Người bố nhìn con trai, ánh mắt trìu mến, mỉm cười:
– Con hỏi “ngày hôm qua đâu rồi” à? Ngày hôm qua ấy mà, nó vẫn ở quanh con đó thôi.
Bé An chớp chớp mắt ngạc nhiên:
– Ở quanh con? Ở đâu cơ ạ? Con không thấy mà.
Bố An khẽ chỉ tay ra vườn:
– Con thấy cành hoa kia không? Ngày hôm qua bố con mình đã cùng nhau tưới nước cho nó. Nhờ vậy mà hôm nay hoa mới nở rực rỡ như thế. Ngày hôm qua đang nở trên cành hoa đấy!
Bé An quay ra nhìn cành hoa màu hồng dịu dàng rung rinh trong gió, gật gù rồi lại hỏi:
– Thế còn trong nhà thì sao ạ? Ngày hôm qua có ở trong nhà mình không?
Bố mỉm cười và lấy quyển vở của An:
– Có chứ! Đây này, ngày hôm qua còn nằm trên trang vở hồng con vừa viết đấy. Con đã làm xong bài tập toán, viết sạch sẽ và đẹp nữa. Ngày hôm qua đã trở thành những con chữ, những dòng số con để lại trên trang giấy này.
An cười toe toét vì được khen. Nhưng rồi lại cau mày suy nghĩ:
– Vậy... ngày hôm qua có biến mất không hả bố?
Bố lắc đầu:
– Không đâu con ạ. Ngày hôm qua không mất đi. Nó chỉ hóa thành những điều tốt đẹp – như bông hoa con chăm, quyển vở con học, hoặc là cả hạt lúa đang lớn ngoài đồng vì con người đã làm việc chăm chỉ hôm qua. Ngày hôm qua còn ở trong ký ức của chúng ta, trong những điều ta đã làm, trong tình yêu thương nữa đấy.
An bỗng nói như reo lên:
– Bố ơi! Con còn biết một chỗ nữa giữ ngày hôm qua!
– Ở đâu nào?
– Ở trong nụ cười của bố hôm nay, vì hôm qua con ngoan mà!
Cả hai bố con cùng bật cười. Người bố nhẹ nhàng xoa đầu con và nói:
– Con giỏi lắm. Con thấy không, ngày hôm qua thật đáng quý. Nếu con biết dùng mỗi ngày thật tốt, thì ngày mai nhìn lại, con sẽ thấy tự hào như lúc này. Đừng để ngày hôm qua trôi đi một cách vô ích con nhé.
Từ đó, An hiểu rằng thời gian giống như những giọt nước quý giá – nếu biết giữ lại bằng việc học hành chăm chỉ, sống yêu thương và làm điều tốt, thì mỗi ngày trôi qua sẽ để lại một dấu ấn đẹp trong đời.
Thông điệp của câu chuyện:
Câu chuyện không chỉ giúp các bạn nhỏ hiểu bài thơ qua hình thức kể chuyện mà còn mở rộng ý nghĩa: “Ngày hôm qua” là biểu tượng của thời gian đã qua, nhưng nó không mất đi mà vẫn sống mãi trong những điều ta làm ra bằng sự chăm chỉ, lòng yêu thương và trách nhiệm. Chúng ta hãy trân trọng thời gian và sống sao cho mỗi "ngày hôm qua" đều đáng nhớ.

Giải:
Chu vi của vòng tròn là:
0,25 x 2 x 3,14 = 1,57(m)
Sau khi uốn xong sợi dây thì a Minh còn thừa lại số mét dây thép là:
2,6 - 1,57 = 1,03(m)
Đáp số: 1,03m
Đây bạn nhé! Có thể bài làm của mình sẽ không làm hài lòng được bạn vì mình viết theo kiểu học sinh cấp 2, nhưng mong bạn thông cảm cho minh nhé!
- BÀI LÀM -
Trong dòng chảy bất tận của cuộc sống, mỗi khoảnh khắc tựa như một đóa hoa nở rộ rồi vội tàn. Có những buổi chiều, vẻ đẹp bình dị của nó in sâu vào tâm khảm, trở thành một dấu lặng quý giá giữa nhịp sống hối hả. Để rồi, theo guồng quay của thời gian, ta chợt nhận ra sự hữu hạn của những khoảnh khắc ấy, và khẽ khàng thốt lên: "Và đôi khi bạn thấy nhớ những buổi chiều bạn biết là sẽ không bao giờ quay lại nữa…". Chính trong sự tiếc nuối nhẹ nhàng ấy, một buổi chiều muộn nơi góc ban công quen thuộc đã khơi gợi trong tôi những xúc cảm và suy ngẫm miên man về vẻ đẹp của khoảnh khắc và giá trị của sự trân trọng.
Ngày hôm ấy, sau một ngày dài miệt mài với những con chữ, tôi tìm đến ban công như một thói quen để tìm kiếm chút tĩnh lặng. Bầu trời lúc ấy không rực rỡ như những buổi hoàng hôn thường thấy, mà mang một vẻ đẹp dịu dàng, thanh bình đến lạ. Những vệt nắng cuối ngày yếu ớt nhuộm lên đám mây xốp nhẹ những gam màu pastel nhạt: hồng phớt, cam nhạt, tím nhạt, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên mềm mại và êm ả. Gió nhẹ nhàng mơn man, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng dịu ngọt, len lỏi vào từng giác quan, xoa dịu những mệt mỏi trong tâm hồn.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy, không vội vã, không suy tư. Chỉ đơn giản là để cho đôi mắt được nghỉ ngơi trên những sắc màu dịu dàng, để cho tâm hồn được thả lỏng giữa không gian tĩnh lặng. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi lo toan, bộn bề của cuộc sống thường nhật đều tan biến. Chỉ còn lại tôi và buổi chiều muộn bình yên, một sự kết nối nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi cảm nhận được sự chậm rãi của thời gian, sự tĩnh tại của không gian, và một niềm an nhiên khó diễn tả dâng lên trong lòng.
Bất chợt, một cánh chim én chao liệng trên bầu trời, rồi vút cao bay về phía chân trời đang dần sẫm lại. Hình ảnh ấy khơi gợi trong tôi một cảm giác man mác. Sự chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối, luôn mang đến những suy tư về sự trôi chảy của thời gian, về những điều đang dần qua đi.
Khép lại những dòng cảm xúc về buổi chiều muộn bình dị ấy, tôi nhận ra rằng, chính những khoảnh khắc tưởng chừng như thoáng qua lại đọng lại sâu sắc nhất trong tâm hồn. Giữa vòng xoáy của cuộc đời, việc dừng lại để cảm nhận và trân quý từng khoảnh khắc là điều vô cùng ý nghĩa. Bởi lẽ, như một dư âm khẽ khàng vọng lại, "Và đôi khi bạn thấy nhớ những buổi chiều bạn biết là sẽ không bao giờ quay lại nữa…". Sự trôi chảy của thời gian là quy luật, nhưng những dư vị ngọt ngào và những suy tư lắng đọng từ những khoảnh khắc đã qua sẽ mãi là hành trang quý giá trên bước đường đời của mỗi chúng ta.
! CHÚC BẠN HỌC TỐT!
trong bài mình có tham khảo và sử dụng một số trang khác:
- https://www.facebook.com/nguyenngoc4/posts/v%C3%A0-%C4%91%C3%B4i-khi-b%E1%BA%A1n-th%E1%BA%A5y-nh%E1%BB%9B-nh%E1%BB%AFng-bu%E1%BB%95i-chi%E1%BB%81u-b%E1%BA%A1n-bi%E1%BA%BFt-l%C3%A0-s%E1%BA%BD-kh%C3%B4ng-bao-gi%E1%BB%9D-quay-l%E1%BA%A1i-n/3176100265947798/
- https://banmaihong.wordpress.com/2022/05/14/binh-yen-nhu-hoang-hon-cua-moi-chung-ta/